Ăn xong cơm tối.
Lục Lập Hành cẩn thận suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định đi ra ngoài.
Đi một chuyến đến nhà trưởng thôn.
Chuyện của bọn buôn người không phải là chuyện nhỏ, xem như để Trương Tiểu Tiểu tới nhà mình.
Nhưng vạn nhất các bạn học nhỏ khác …
Hắn có chút không yên tâm.
Trưởng thôn Lục gia thôn.
Tên là Lục Kiến Quân, là anh ruột của Lục Kiến Quốc.
Cũng coi như là trưởng bối của Lục Lập Hành.
Vị trưởng thôn này cũng là một người rất tốt.
Một lòng muốn Lục gia thôn phát tài.
Chỉ tiếc, vẫn chưa thành công.
Lúc này.
Lục Kiến Quốc cơm nước xong xuôi, đã đến nhà Lục Kiến Quân.
“Anh cả, em có chút việc muốn thảo luận với anh.”
Lục Kiến Quân chỉnh kính mắt.
Để tờ báo trong tay xuống:
“Làm sao vậy?”
“Là như vậy, em phát hiện tiểu tử Lục Lập Hành này, mấy ngày nay lại đang lừa gạt mọi người, Vương Đức Hưng, Vương Đức Khôn đều bị lừa, anh phải đến quản chứ! Mấy anh em Vương gia chất phác trung thực, tôi nói chuyện bọn họ cũng không nghe, bây giờ còn không phải là đang tín nhiệm Lục Lập Hành, chuyện này xử lý sao đây?”
Lục Kiến Quân nhíu mày lại: “Lại là tiểu tử này? Sao lại đi gạt người rồi?”
Mấy năm nay.
Lục Kiến Quân nhận được không ít khiếu nại Lục Lập Hành.
Chuyện lớn chuyện nhỏ, đoán chừng có thể viết được thành một quyển sách.
Lục Kiến Quốc liền đem chuyện Lục Lập Hành muốn bọn họ hái nấm gan bò nói ra.
Lục Kiến Quân nghe xong, cũng cảm thấy có chút mơ hồ:
“Nấm gan bò? Anh không nghe nói trong thôn chúng ta có loại này?”
“Chính là nói, cho nên mới nói tiểu tử này không biết học được trò lừa gạt ở chỗ nào, vậy mà còn cho tiền vốn, thật là!”
“Được, anh biết rồi, ngày mai anh sẽ qua nhà họ Vương xem thử, nếu thực sự không được, anh sẽ nói với bọn họ đừng tin Lục Lập Hành.”
“Ừm. Vậy anh cả, em về trước đây!”
Lục Kiến Quốc thấy anh cả đã đồng ý đi giúp đỡ nhà họ Vương.
Lúc này mới rời đi.
Sau khi hắn đi, Lục Kiến Quân cầm lấy giấy bút.
Đem chuyện này viết ra, chuẩn bị tiếp tục xem báo.
Bỗng nhiên.
Cửa vào vang lên tiếng gõ cửa lần nữa.
Lục Kiến Quân hồ nghi:
“Ai vậy?”
“Chú Kiến Quân, là cháu, Lục Lập Hành!”
Lục Kiến Quân hơi sững sờ.
Như thế nào mà nhắc tào tháo, tào tháo liền tới chứ?
Hắn mở cửa: “Sao cậu lại tới đây? Tôi vừa rồi còn muốn đi tìm cậu đây, vào đi!”
Lục Lập Hành đẩy cửa ra.
Khách khí hỏi: “Chú Kiến Quân, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Kiến Quân lần nữa sững sờ.
Tiểu tử này từ lúc nào đã nói chuyện khách khí như thế chứ?
Hắn trước kia, cũng không phải cái bộ dạng này.
Lục Kiến Quân nói: “Cậu đến tìm tôi, không phải chính là hỏi cái này chứ?”
“Không, kỳ thật tôi tới là muốn nói cho ngài biết, chú Kiến Quân, thôn chúng ta gần đây có một vài người kỳ quái nào không? Tôi nghe nói, có bọn buôn người đang ở kế bên thôn chúng ta, tôi cảm thấy cần phải chú ý một chút. Ngài cũng biết, tôi nói chuyện không có ai nghe, nên mới nghĩ tới đến nhắc nhở ngài!”
Để trưởng thôn nói chuyện, là hiệu quả nhất.
Lục Kiến Quân nghe thấy như vậy, trực tiếp cười.
“Tôi làm trưởng thôn lục gia thôn hơn mười năm, Lục gia thôn vẫn luôn bình an, bọn buôn người chỗ nào tới chứ?”
“Còn có thể nghi ngờ ai? Lục Lập Hành, tôi thấy cậu mới là người khả nghi nhất đấy, cậu gần đây có phải là đang chơi đùa cái nấm gan bò gì đó không? Lại muốn gạt người?”
Lục Lập Hành nghe xong, tình huống này có chút không đúng.
“Chú Kiến Quân, tôi không có, tôi nói đều là thật, tôi…”
“Thôi đi, cậu là người như thế nào người trong thôn còn không biết sao? Cậu biết một năm nay tôi đã nhận được bao nhiêu thư khiếu nại cậu rồi không? Cậu xem một chút đi, cậu bán khoai lang tôi cũng mặc kệ cậu, cậu bán thịt heo từng tôi cũng mặc kệ cậu, cậu muốn kiếm tiền, đây là chuyện tốt, nhưng cũng không thể làm bậy được, khi dễ Vương gia không nói, còn theo người ta đi tung tin đồn nhảm nữa?”
“Trở về đi, muộn rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện lừa gạt Vương gia ngày mai tôi sẽ đi thăm hỏi, tự cậu nhìn mà xử lý?”
Lục Kiến Quân trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Lục Lập Hành bỗng nhiên ý thức được, bản thân mình có nói cái gì thì hắn cũng sẽ không tin.
Nhìn tới.
Còn phải nghĩ biện pháp khác.
Lúc ra cửa.
Lục Lập Hành vẫn là không nhịn được nói:
“Chú Kiến Quân, chuyện này ngài phải để ở trong lòng, tôi không có gạt chú.”
“Vậy cậu có chứng cứ không?”
“Tôi…”
Lục Lập Hành ngay lập tức á khẩu, không trả lời được.
Cũng không thể nói, mình bởi vì được hệ thống cho tin tức được?
Lục Kiến Quân không kiên nhẫn xua tay:
“Đi nhanh lên, bây giờ chính là trong mùa, người trong thôn đều bề bộn nhiều việc, đừng có quấy rầy người khác.”
Lục Lập Hành đành phải ra cửa.
Hắn suy nghĩ một lúc.
Quyết định lại đi một chuyến đến Trương gia.
…
Trương gia.
Trương Tiểu Tiểu đã về nhà từ sớm.
Lý Xuân Lan đang thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy cô trở về, liền nói:
“Tiểu Tiểu, đi nhà bà ngoại ở hai ngày, con có muốn mang theo cái gì không?”
Trương Tiểu Tiểu lắc đầu:
“Mẹ, con không đi nữa, con muốn đến nhà Thiên Thiên chơi.”
“Hả? Tại sao?”
“Thiên Thiên viết không được tốt, con muốn đi dạy bạn ấy, con đã đồng ý rồi ~”
Lý Xuân Lan còn muốn nói cái gì đó.
Đã bị Trương Xuân Hòa ngăn lại: “Để con bé đi đi, tôi cũng đã đồng ý với Lục Lập Hành rồi, Thiên Thiên năm nay mới bắt đầu học, hơi trễ, nên để Tiểu Tiểu đi chỉ một chút cũng tốt.”
Lý Xuân Lan thở dài:
“Haizz, hai cha con các ông… Lục Lập Hành chỉ làm một chút chuyện tốt đã thu mua được hai người sao?”
“Haha, học sinh của tôi, tôi tự hiểu rõ, yên tâm đi!”
“Vậy được rồi, đi Lý gia thôn quả thực rất xa, vậy không để con bé đi nữa!”
Lý gia thôn ở một đạo khác trong hốc núi.
Từ Lục gia thôn đi qua, cũng phải mất hai tiếng.
Đối với Trương Tiểu Tiểu mà nói, quả thật có chút mệt mỏi.
“Ừm.”
Trương Xuân Hòa gật đầu.
“Chúng ta thu dọn đồ đạc.”
Hai người đang dọn dẹp.
Bỗng nhiên.
Nghe thấy tiếng đập cửa.
Lý Xuân Lan nghi ngờ đi mở cửa.
Nhìn thấy là Lục Lập Hành, bà giật mình:
“Lục Lập Hành? Sao cậu lại tới đây?”
Lục Lập Hành há hốc mồm.
Nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi ở nhà trưởng thôn.
Hắn đang suy nghĩ, nên nói như thế nào.
Trực tiếp nói với người ta, con gái của họ sẽ bị bắt cóc sao?
Vậy thì hẳn là sẽ bị đánh bay ra ngoài?
Hắn loay hoay một lúc.
Lúc này mới nói:
“Hiệu trưởng Trương, chị dâu, là như vậy, Thiên Thiên kêu tôi tới hỏi một chút, Tiểu Tiểu ngày mai có đến nhà chúng tôi không?”
“Ừm, đi, vừa rồi Tiểu Tiểu cũng đã nói với chúng tôi rồi.”
“Vậy được, nhất định phải đi nha.”
Lý Xuân Lan càng thêm nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, là tôi sợ Thiên Thiên khóc. Hiệu trưởng Trương, vậy ngày mai trên đường đi Lý gia thôn, nếu như cảm thấy có chuyện gì không ổn lắm, phiền ngài trở về nói với tôi một tiếng.”
Nói xong lời này.
Lục Lập Hành liền xoay người rời đi.
Lý Xuân Lan với Trương Xuân Hòa nhìn nhau:
“Lục Lập Hành đang nói cái gì vậy? Cái gì người khả nghi?”
“Ai biết được, nhưng mà Lục Lập Hành thực sự quan tâm đến Thiên Thiên, yên tâm đi, để Tiểu Tiểu đi.”
“Ừm.”
Lý Xuân Lan khẽ gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate