Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 95 - Chương 95 - Không Thấy Thiên Thiên Đâu

Chương 95 - Không Thấy Thiên Thiên Đâu
Chương 95 - Không Thấy Thiên Thiên Đâu

Đêm nay, Lục Lập Hành không ngủ được nhiều.

Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong.

Lục Lập Vỹ và Chu Ngọc Hà đi xuống đào đất.

Sau khi đào xong, bọn họ sẽ đến thôn Chu Thụ Câu.

Lục Lập Hành thì ở trong sân, vẫn ở bên cạnh Lục Thiên Thiên.

Trương Tiểu Tiểu còn chưa tới.

Lục Lập Hành tỉ mỉ suy nghĩ một lúc.

Vẫn cảm thấy không ổn.

Cho dù bây giờ không gặp được, sau này nói không chừng cũng sẽ gặp được người xấu.

Hắn kéo Lục Lục Thiên Thiên đến bên cạnh mình, nghiêm túc nói:

"Thiên Thiên, lại đây, anh Hai có chuyện hỏi em."

Lục Thiên Thiên ngửa đầu, tò mò hỏi:

"Làm sao vậy?"

Lục Lập Hành nói: "Giáo viên có nói với em, nếu như gặp phải kẻ xấu thì sao không?"

Lục Thiên Thiên lắc đầu: "Không có, không có nói ~"

Lục Lập Hành nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của em, nghiêm túc nói:

"Thiên Thiên phải nhớ kỹ, sau này bất cứ lúc nào gặp phải kẻ xấu, thì phải chạy đến những nơi đông người và tìm người giúp đỡ nhé."

"Tốt nhất là chú cảnh sát."

"Nhưng nếu nơi đó không có ai thì phải tìm cách để lại ký hiệu, anh Hai sẽ đi tìm Thiên Thiên."

“Chỉ cần Tiêm Tiêm lưu lại ký hiệu, anh Hai nhất định có thể tìm được Thiên Thiên.”.

"Nhớ kỹ chưa?"

Lục Thiên Thiên nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu:

"Được, nhớ kỹ rồi ạ ~ Anh Hai yên tâm ~"

Lúc này Lục Lập Hành mới gật đầu.

Khi thấy Trương Tiểu Tiểu đến.

Hắn mới yên tâm hơn một chút.

Chỉ là, khoảnh khắc trông nhìn thấy Đại Hoàng.

Trương Tiểu Tiểu vội vàng chui ra sau lưng Lục Tiêm Tiêm.

Em thực sự rất sợ con chó lớn này.

Lục Tiêm Tiêm vội vàng bảo vệ cô bé.

Ra hiệu cho Đại Hoàng đi xa một chút.

Lục Lập Hành đi tới bên cạnh hai người, ngồi xổm xuống:

"Thiên Thiên."

"Dạ, anh Hai, làm sao vậy ạ?"

"Anh Hai muốn đi lên núi, em và Tiểu Tiểu phải ở trong nhà, ngàn vạn lần không thể chạy lung tung, ai đến gọi cũng không được, biết chưa?"

Nếu Trương Tiểu Tiểu đã tới.

Như vậy thì không sợ cô bé sẽ bị bắt cóc.

Nhưng những kẻ buôn người có thể chuyển mục tiêu sang người khác.

Lục Lập Hành vẫn quyết định đi xem thử một chút.

Bất kể là người nào trong thôn, đều không thể để những kẻ buông người mang đi.

Kiếp trước.

Hắn đã thấy quá nhiều tin tức về bọn buôn người bắt cóc trẻ em trên mạng.

Nhiều bậc cha mẹ vì điều này mà trắng đầu.

Nhà tan cửa nát.

Còn có người cho dù rất nhiều năm sau cũng được tìm đứa nhỏ của mình rồi.

Những có đứa trẻ lại không nhận bọn họ.

Lục Lập Hành ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng.

Đằng sau một đứa trẻ, là một gia đình hoàn chỉnh.

Nếu đã được bản thân đụng phải, vậy thì không thể không quan tâm.

"Ừm ừm, anh Hai yên tâm đi ~ Thiên Thiên và Tiểu Tiểu sẽ ở trong nhà."

“Được, vậy anh Hai đi đây.”

Lại dặn dò hai câu với Cố Vãn Thanh.

Lúc này Lục Lập Hành mới xuất phát.

Trước khi đi, Lục Thiên Thiên gọi hắn lại:

"Anh Hai, anh dẫn theo Đại Hoàng được không? Tiểu Tiểu sợ chó, sẽ làm bạn ấy sợ."

Đại Hoàng nghe thấy lời này, trong nháy mắt tỉnh táo.

Tuyệt vời ~

Rốt cục cũng không cần ở nhà với tiểu tổ tông ~

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải nói:

"Được rồi, em phải nhớ ngàn vạn lần không thể chạy lung tung, có biết chưa?"

"Thiên Thiên biết rồi ~"

Lục Thiên Thiên cam đoan.

Lúc này Lục Lập Hành mới dẫn theo Đại Hoàng lên núi.

Sau khi hắn rời đi.

Trương Tiểu Tiểu giữ chặt cánh tay Lục Thiên Thiên:

"Thiên Thiên, chúng ta cùng làm bài tập về nhà đi?"

"Được rồi,"

Lục Tiêm Tiêm vui vẻ gật đầu.

Lúc Cố Vãn Thanh tới, Trương Tiểu Tiểu còn cực kỳ lễ phép chào hỏi Cố Vãn Thanh.

"Chào chị ~"

Chọc Cố Vãn Thanh vui vẻ một lúc.

"Được rồi, chơi với Thiên Thiên nhà chúng ta vui vẻ nhé."

"Dạ."

Trương Tiểu Tiểu ngại ngùng mỉm cười.

Hai đứa trẻ dựa trên bàn đá, nghiêm túc làm bài tập về nhà.

Cố Vãn Thanh phát hiện không có chuyện gì, tiếp tục đi làm quần áo nhỏ cho các bảo bối.

10 giờ sáng.

Cố Vãn Thanh lại buồn ngủ.

Cô cố gắng mở mắt ra, nhìn hai đứa trẻ trong sân.

Hai cô bé vẫn đang làm bài tập về nhà.

Cố Vãn Thanh đi một vòng trong sân.

Vừa đi vừa ngáp mấy lần.

Lục Thiên Thiên nhìn đau lòng: "Chị dâu, có phải cháu trai nhỏ cùng cháu gái nhỏ buồn ngủ rồi không?"

"Nếu không chị đi ngủ đi? Em và Tiểu Tiểu sẽ ngoan ngoãn làm bài tập về nhà ~"

Lục Thiên Thiên vừa nói, vừa chớp mắt cho Trương Tiểu Tiểu.

Thật ra,.

Cô bé muốn chơi bao cát.

Giáo viên trong trường đã may bao cát cho các cô bé.

Nhưng cô bé không chơi được.

Chị dâu đang thức, cô bé ngại chơi.

Trương Tiểu Tiểu nhận được chỉ thị, vội vàng gật đầu:

"Vâng, chị ơi, chị đi ngủ đi ~ Em trông Thiên Thiên cho."

Cố Vãn Thanh nhìn thấy bộ dáng hiểu chuyện của hai đứa nhỏ, muốn cười.

Cô gật đầu: "Được rồi, vậy chị chợp mắt một chút, Thiên Thiên, có chuyện gì thì gọi chị dậy."

"Ừm ừm ~"

Cố Vãn Thanh kéo ghế ra cửa, mê muội ngủ thiếp đi.

Lục Thiên Thiên lôi kéo Trương Tiểu Tiểu, cẩn thận đi tới con đường nhỏ.

Vẽ cửu cung cách, bắt đầu chơi bao cát.

Trương Tiểu Tiểu nghiêm túc dạy Lục Thiên Thiên, hai người chơi vô cùng vui vẻ.

Nhưng đang chơi, Lục Thiên Thiên đột nhiên phát hiện có gì đó là lạ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment