Chương 1564 - Vẫn là cha mẹ của cháu
Chương 1564: Vẫn là cha mẹ của cháu
"Ông bà ngoại các cháu đã trở về chưa?" Hoa Chiêu hỏi bọn chúng trước.
Mấy đứa trẻ lắc đầu: "Chưa.”
Nói xong nhìn phía trong xe cô, trống rỗng, không ai xuống nữa, có đứa thấy thất vọng, có đứa thấy may mắn
Mặc dù nhớ mẹ, nhưng nếu mẹ cũng mang "em trai" kia trở về, bọn chúng sẽ không vui vẻ.
"Đi vào nói đi." Hoa Chiêu nói.
Mấy đứa nhỏ động đậy, Vương Ngạn lại không nhúc nhích: "Mợ, nói ở đây đi, trước tiên để cho chúng cháu có chuẩn bị tâm lý, đỡ cho mấy đứa em một lát nữa lại khóc ra, năm mới, chọc trưởng bối mất hứng."
Hoa Chiêu thở dài hỏi: "Cháu muốn biết cái gì?"
"Cháu, cô ấy" Vương Ngạn nhất thời không biết xưng hô thế nào.
"Mẹ của cháu." Hoa Chiêu nói.
Diệp Đan đã bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng Hoa Chiêu cảm thấy đối với một người mẹ mà nói sẽ quá tàn nhẫn nếu không cho cô ta nhận con, cho nên mở một mắt đi.
Kỳ thật lúc trước trục xuất Diệp Đan ra khỏi gia tộc, con cái đều do cô ta nuôi dưỡng, Diệp gia không ép phải cắt đứt.
Là chính cô sau đó chạy mất.
Vương Ngạn cười một chút nói: "Mẹ cháu, đi chưa?"
“Chưa đi, còn ở thủ đô, nói muốn gặp các cháu, nhưng gần đây có chút việc, chúng ta còn chưa hẹn thời gian, chờ cô ấy sắp xếp xong, sẽ gọi điện thoại cho mợ." Hoa Chiêu nói.
Mấy đứa trẻ đã rất ngạc nhiên và vui mừng.
Mẹ không quên chúng, mẹ muốn gặp chúng!
"Bà ấy, thật sự lại kết hôn? Còn có con nữa?” Vương Ngạn lại hỏi.
Tuy rằng nghe Diệp Thư nói qua một lần, nhưng hắn còn muốn xác định lại một chút.
"Đúng vậy." Hoa Chiêu nói: "Nhưng có thể nói cho các cháu biết bí mật, cô ấy dự định ly hôn."
"Ồ!" Mấy đứa hét lên.
Điều này quá ngạc nhiên!
"Suỵt." Hoa Chiêu nói: "Phải giữ bí mật, bằng không sẽ không dễ ly hôn."
“Dạ." Mấy đứa nhỏ lập tức che miệng gật đầu.
Giữ bí mật hay gì đó, bọn chúng được huấn luyện nhiều năm như vậy, biết rõ nhất.
"Vậy ba cháu." Vương Ngạn lại hỏi.
"Ba cháu bên kia cháu cũng đừng nghĩ nữa, cháu cảm thấy ông ấy còn có thể tiếp nhận mẹ cháu sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Mấy đứa im lặng.
Vương Ngạn suy nghĩ trong chốc lát, quả thật nói: "Cháu cảm thấy ông ấy sẽ."
Lúc Vương Ngạn vào tù, hắn đã mười mấy tuổi, có nhận thức rồi.
Những chuyện khi còn bé, hắn lớn lên phân tích một lần, cũng biết suy nghĩ của ba mình.
Ba hắn vì mẹ mà chịu ngồi tù, cũng không nhất định tất cả đều là vì mẹ, rất có thể là bởi vì sức mạnh của nhà họ Diệp.
Vậy bây giờ ông ấy rất có thể sẽ tiếp tục vì nguồn lực của nhà họ Diệp mà tha thứ cho mẹ.
"Nhưng mẹ cháu đã không còn là người Diệp nữa rồi." Hoa Chiêu nói.
Vương Ngạn lập tức xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
Nhất thời kích động, quên mất.
Hôm nay nhận được tin tức của mẹ, hắn có loại ảo giác bà ấy có thể trở về gia tộc.
Hiện tại bị Hoa Chiêu chém đinh chặt sắt nói, hắn tỉnh táo lại, đó thật sự là ảo giác.
Ông nội nói qua, làm sao có thể thu hồi được chứ.
"Hơn nữa tính tình của mẹ cháu, khả năng sau khi cô ấy làm chuyện trái lương tâm, lại muốn tốt với ba cháu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, luôn phải nhường nhịn cúi đầu sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Vương Ngạn lần này dứt khoát lắc đầu.
Mẹ hắn, hắn cũng từng phân tích qua, bà ấy không phải loại người đó.
"Cha mẹ sẽ luôn luôn là cha mẹ của cháu, và họ ở cùng nhau hay không, trên thực tế cũng không quan trọng, phải không?” Hoa Chiêu hỏi.
Chúng có thể nói gì? Chỉ có thể gật đầu.
Hoa Chiêu cũng không khuyên những thứ khác, đạo lý này bọn chúng đều hiểu, có tiếp nhận được không thôi.
Mấy người vào nhà, chuyện này Hoa Chiêu nói lại với bọn họ một lần, chỉ giấu chuyện Diệp Đan có thể ly hôn với Điền Tín.
Người lớn sẽ hỏi tại sao.
Nếu Vương Kiến bên kia đã giải quyết, sao Điền Tín bên này cũng không cần?
Người đàn ông này tuy rằng xấu một chút, rác rưởi một chút, nhưng đứa nhỏ cũng đã sinh ra, sống với nhau qua ngày vẫn được.
Đây là suy nghĩ phổ biến của bậc cha mẹ hiện đại.
Hoa Chiêu cũng không thể nói với bọn họ chuyện Diệp Đan bị con riêng sờ mông.
Lưu lại chút thể diện cho mấy người Diệp Đan và Vương Ngạn đi.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Nguyệt Quế và Diệp Thượng cũng trở về.
Hai người lúc trước ở nhà ngẩn người, Lưu Nguyệt Quế khóc nửa ngày, rửa mặt mới trở về.
Nếu không phải hôm nay là đêm giao thừa, bà ấy sẽ không trở lại.
Mọi người đã hỏi qua Hoa Chiêu, cũng không hỏi bọn họ nữa.
Không có việc gì mọi người tiếp tục đón giao thừa, nói chuyện phiếm.
Hoa Chiêu cùng mấy chị em dâu ngồi cùng một chỗ, rốt cuộc là phụ nữ thường có đề tài chung.
Tết không đến mức nói về đại sự quốc gia, cô sẽ không gom góp về phía đàn ông.
Bây giờ chị em dậu của cô cũng không ít.
Những người trẻ tuổi còn lại náo nhiệt đến bình minh.
Năm 88 qua đi, năm 89 chính thức tiến đến.
Tiếc nuối duy nhất của Hoa Chiêu, có lẽ chính là Diệp Thâm không có ở đây.
Nhưng cô đoán chừng anh ấy sắp trở về, trong lòng cũng không quá sốt ruột.
Bởi vì cô có thể cảm giác được, kỳ thật anh ấy đang ở thủ đô, vẫn chưa đi xa, đón năm mới, không biết anh ấy có sủi cảo ăn hay không, quá đáng thương.
Sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, hai vợ chồng Diệp Thượng và Lưu Nguyệt Quế liền rời đi.
Những người khác cũng lục tục rời đi, hoặc là về nhà ngủ bù, hoặc là đi chúc tết bạn bè thân hữu.
Diệp Đan dựa theo "yêu cầu của Điền Tín", đi mặc cả với Vương Kiến.
Điền Tín chờ cô ta vừa đi, lập tức ôm Điền Kiệt lại đến nhà Diệp Thượng.
Lưu Nguyệt Quế chỉ sợ chuyện này, cho nên đã sớm về nhà chờ, bọn họ quả nhiên đã tới.
Lưu Nguyệt Quế lại mời một bữa cơm, rồi hạ quyết tâm nói: "Sau này đừng tới nữa, có đến tôi cũng sẽ không để cho người gác cửa mở cửa.”