Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người (Dịch Full)

Chương 1565 - Chương 1565 - Ly Hôn Giả

Chương 1565 - Ly hôn giả
Chương 1565 - Ly hôn giả

Chương 1565: Ly hôn giả

"Bà ngoại?"

Người nói chuyện không phải Điền Kiệt, mà là Điền Lỗi.

Bà ngoại gọi thật thân thiết, giống như bà ngoại hắn vậy.

Giọng điệu kia làm Lưu Nguyệt Quế nổi da gà, bà rất không thích cậu thiếu niên này.

“Ngày hôm qua đã nói với các người, Diệp Đan đã bị trục xuất khỏi nhà, các người và chúng tôi càng không có quan hệ gì!” Lưu Nguyệt Quế nói.

"Mẹ~" Điền Tín hô.

Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: "Đừng đừng đừng! Đừng gọi tôi như vậy, tôi không xứng!”

Thật sự là cha con, giọng điệu nói chuyện sao cũng ghê tởm như nhau vậy?

"Các người đi nhanh đi, nếu không tôi gọi bảo vệ." Lưu Nguyệt Quế nói.

Điền Tín vụng trộm véo Điền Kiệt một cái, Điền Kiệt lập tức khóc lớn: "Bà ngoại, bà ngoại! Bà giữ cháu lại được không? Cha và anh trai luôn đánh cháu!”

Điền Tín ???

Điền Lỗi…

Hai vợ chồng Lưu Nguyệt Quế tức giận.

Họ không nghĩ rằng một đứa trẻ 3 tuổi có thể nói dối, đó là thực sự bị đánh đập!

Diệp Đan này lại tìm loại người gì vậy! Sao một người lại tồi tệ hơn một người!

Những lời này thật đúng là có tác dụng.

Đứa nhỏ ba tuổi khóc đến tê tâm liệt phế, hai người từ trước đến nay luôn thích trẻ nhỏ thật sự không chịu nổi, trực tiếp giữ nó lại.

Bọn họ cũng không yên tâm để đứa nhỏ tiếp tục đi theo hai cha con này!

Sau đó gọi bảo vệ vào đưa hai người ra khỏi khu dân cư.

Thẳng đến khi ra khỏi tiểu khu, Điền Tín còn rất bối rối, hỏi Điền Lỗi: "Con dạy nó?”

“Không có, con dạy nó cái này làm gì!” Điền Lỗi nói.

"Vậy là dì con dạy nó?" Điền Tín nói.

"Không biết." Điền Lỗi nói.

Không có câu trả lời.

Ngày tết lại lạnh, hai người miền Nam chưa từng trải qua mùa đông phương Bắc lại chuẩn bị không đầy đủ, quần áo không đủ dày, đứng một lát rồi vội vàng trở về khách sạn.

Diệp Đan vẫn chưa về.

Cô ta thực sự đang nói chuyện ly hôn với Vương Kiến.

"Tôi biết là tôi có lỗi với anh, anh bảo tôi và Điền Tín ly hôn, có thể." Diệp Đan nói.

Vương Kiến muốn nặn ra một nụ cười, Diệp Đan lại nói: "Nhưng chúng ta đi tới bước này ngày hôm nay, đã không trở về được.”

"Anh không có khả năng thật sự tha thứ cho tôi, trong lòng anh vĩnh viễn có chướng ngại, tôi cũng không có khả năng tiếp nhận anh, là tôi có lỗi với anh, tôi không dám đối mặt với anh nữa." Diệp Đan nói.

Nói đúng câu tiếng người, hơn nữa còn nói ra lời trong lòng Vương Kiến.

Anh ta ngậm miệng lại.

Vợ chồng hơn mười năm, hắn là ai cô ta cũng hiểu, hiện tại hắn muốn nói những lời hay để lừa cô ta tái hôn, không dễ dàng thành công.

"Nếu đã không về được, vậy thì hãy nhìn về phía trước, tôi sẽ ly hôn với Điền Tín, và bồi thường cho anh một ít, anh muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Đan hỏi.

Vương Kiến không lên tiếng.

Số tiền này, tất nhiên anh ta muốn, nhưng muốn bao nhiêu, anh ta không chắc.

"Mấy năm nay cô sống thế nào?" Hắn hỏi.

Xem như là câu nói ôn nhu nhất từ lúc hai người gặp mặt tới nay.

Thế nhưng Diệp Đan lại lộ ra một nụ cười châm chọc, rất nhanh đã biến mất.

Vương Kiến chỉ muốn hỏi thăm gia tài của cô ta mà thôi.

Cô ta hiểu người đàn ông này, vì vậy lập tức không còn luyến tiếc.

Mấy năm nay cô ta cũng không chỉ có một người đàn ông là Điền Tín.

Nếu lúc ấy người vào tù chính là cô ta, Vương Kiến ở bên ngoài, Vương Kiến cũng có thể tìm mười tám nữ nhân, sinh sáu bảy đứa con, nếu như hắn có bản lĩnh mà nói.

Hắn sẽ không vì cô ta mà giữ dìn.

Tất nhiên là cô ta cũng vậy.

"Điền Tín là một ông chủ nhỏ, có chút tiền, nhưng không nhiều lắm, năm trước còn bởi vì nhập hàng bị người quen lừa gạt, nếu như không phải trùng hợp gặp Hoa Chiêu, tôi lại quỳ xuống cầu xin Hoa Chiêu, hai chúng tôi hiện tại không biết đang ở đâu xin cơm.”

"Nhưng ngay cả khi có Hoa Chiêu giúp đỡ, hàng cũng chỉ thu hồi được một phần nhỏ, còn chia cho Hoa Chiêu rất nhiều lợi ích, người ta mới không uổng công giúp đỡ, cho nên trong tay chúng tôi không có bao nhiêu tiền, bán những hàng còn lại, có 10 vạn.”

"Tôi ly hôn với anh ta, nhiều nhất có thể chia 5 vạn, còn phải dựa vào nhà họ Diệp ra mặt mới được, bằng không anh ta sẽ không cho tôi một phần, tôi chia 5 vạn, cho anh 3 vạn." Diệp Đan nói.

Cô ta lừa dối.

Biểu tình lại rất thành khẩn.

Không có vấn đề về mặt logic.

Vương Kiến cũng hiểu cô ta, cảm thấy cô ta có thể đã chơi một chút trên con số, nhưng cũng không nhiều lắm.

"3 vạn" Hắn ngại ít.

"Làm người phải biết đủ, không nên luôn so sánh với nhà họ Diệp, so với Hoa Chiêu, so với bọn họ 3 vạn không phải là tiền, nhưng anh phóng mắt nhìn xung quanh, 3 vạn có phải là tiền hay không? Không nhiều? Chỉ cần nhìn vào chính mình, 3 vạn có thể giúp anh giải quyết bao nhiêu vấn đề?” Diệp Đan nói.

Cô ta thực sự rất giỏi nói chuyện.

Vương Kiến lại bị nói đến mềm ra rồi.

"Hiện tại bên ngoài khắp nơi là vàng, anh nên đi phương nam xem một chút, có 3 vạn làm vốn, anh làm tốt, một năm tăng gấp mấy lần, vài năm có thể biến thành 30 vạn, 1 triệu, kiếm tiền, vẫn phải dựa vào chính mình." Diệp Đan nói.

Vương Kiến hoàn toàn động tâm.

Diệp Đan lại mài hắn một lát, Vương Kiến thế nhưng đồng ý ly hôn.

Trước kia ở nhà, cũng là Diệp Đan định đoạt.

Mấy năm nay, hắn vào tù làm việc không nói lời nào, miệng cũng ngu ngốc.

Diệp Đan lại càng ngày càng giỏi ăn nói, bắt được hắn không thành vấn đề.

Nhưng Vương Kiến còn có lý trí, không thấy tiền không ly hôn.

Hơn nữa cô ta phải ly hôn với Điền Tín trước, hắn mới ly hôn với cô ta.

Diệp Đan lại trở về lừa Điền Tín.

"Anh ta không đồng ý ly hôn, 10 vạn cũng không được, anh ta muốn 20 vạn." Diệp Đan nói: "Bằng không sẽ đi tố cáo chúng ta tội trùng hôn.”

"Cái gì? 20 vạn? Vậy hãy để anh ta kiện đi!” Điền Tín đau lòng nói.

"Tôi cũng nói như vậy, hắn đi rồi, không chừng thật sự đi tố cáo, hiện tại làm sao bây giờ?" Diệp Đan hỏi.

"Cái gì?" Điền Tín càng nóng nảy, quay đầu lại tìm hành lý, bộ dáng muốn chạy.

Trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, cái gì mà hắn vô tội, đều là bị Diệp Đan lừa gạt, Diệp Đan chính là sao chổi, hại thảm hắn.

Diệp Đan khóe miệng châm chọc, đàn ông, quả nhiên không có một người tốt!

Không, tất cả những người tốt là của nhà người khác!

"Chạy đến đâu cũng vô dụng, trên đường trở về tôi ngược lại nghĩ ra một chủ ý, không bằng chúng ta ly hôn trước, không có chuyện kết hôn, lấy đâu ra trùng hôn." Diệp Đan nói.

Đây là một ý tưởng, Điền Tín cũng không phải là người hiểu các quy định pháp lý nên cảm thấy chiêu này có thể khả thi.

Thế nhưng lại có chỗ nào đó không đúng.

"Không phải cô đến đây để lừa tôi ly hôn chứ? Quay lại với anh ta?"

“Làm sao có thể, lúc trước hắn luôn đánh tôi mắng tôi, tôi căn bản không dám đi theo hắn, bằng không hắn đã thay tôi ngồi tù sao tôi có thể lập gia đình, hơn nữa hắn thay tôi ngồi tù, cũng là muốn nhà tôi báo đáp chỗ tốt lớn hơn, ai biết trong nhà tôi cương chính, trực tiếp đuổi tiiu ra ngoài."

Diệp Đan nói: "Hắn hiện tại không cần gì nữa, chỉ muốn tiền, không cho tiền sẽ làm khó tôi."

“Nhanh lên đi, nếu anh ta thật sự khởi kiện, hiện tại đã đến tòa án rồi, chúng ta phải thụ lý trước khi ly hôn."

Điền Tín cứ mơ mơ màng màng ký đơn ly hôn với cô ta.

Hai người lĩnh chứng ở nơi khác quá xa, hiện tại không đi được.

Bất kể là hộ tịch của Điền Tín hay là hộ tịch của "Lý Đan", đều không phải thủ đô, thủ đô không để ý đến việc ly hôn của bọn họ.

Cho nên trước tiên ký thỏa thuận, có hiệp ước, sau đó tìm người, giấy chứng nhận ly hôn có thể lấy xuống.

Kỳ thật giấy chứng nhận kết hôn của hai người vốn không hợp pháp, nhưng Diệp Đan lại muốn đi lại bình thường hơn một chút.

"Cái gì? Tài sản một người một nửa? Dựa vào cái gì?” Điền Tín hỏi: “Đúng rồi, chúng ta đây là ly hôn giả đúng không? Khi anh ta ly hôn với cô, chúng ta sẽ kết hôn lại?”
Bình Luận (0)
Comment