Chương 1566 - An ca nhi, con nuôi đứa bé này đi?
Chương 1566: An ca nhi, con nuôi đứa bé này đi?
"Đương nhiên." Diệp Đan nói: "Cho nên tài sản tùy tiện phân chia, thoạt nhìn hợp lý một chút, bằng không lúc ly hôn đối phương hỏi tới hỏi lui, rồi không để cho chúng ta ly thân thì làm sao bây giờ?”
Điền Tín gật đầu, lúc ấy hắn và vợ cũ đi ly hôn, bởi vì thỏa thuận với vợ cũ không hợp lý, nhân viên cũng đã khuyên nhủ một trận.
Hiện tại nếu Diệp Đan đã nói là giả ly hôn, hắn liền tin.
Viết tên trong thỏa thuận.
Diệp Đan cất kỹ hiệp ước, đưa cho Điền Tín mấy tờ sổ tiết kiệm: "Còn lại tôi giữ, ngày mai lấy tiền đưa cho hắn, những thứ này anh cất đi, để chỗ tôi sợ sẽ mất.”
Tiền của gia đình vẫn luôn do cô ta cất giữ, hơn nữa gửi ở vài ngân hàng, hiện tại cũng chia cũng xong.
Điền Tín mở sổ tiết kiệm tính toán, vừa vặn là một nửa tiền tiết kiệm trong nhà.
Làm sao có loại cảm giác cô ta đã sớm chuẩn bị tốt?
Hơn nữa lúc trước đều là cô ta quản tiền, sao cô ta không sợ mất?
“Tôi sợ Vương Kiến lục soát từ trên người tôi rồi cướp đi!” Diệp Đan nói.
"À đúng." Điền Tín vội vàng cất sổ tiết kiệm trên người mình, trong lòng cũng yên tâm, Diệp Đan thật sự toàn tâm toàn ý muốn cùng hắn sống qua ngày, nếu không cô ta cũng không sợ bị Vương Kiến lục soát cướp đi.
Thậm chí trực tiếp mang theo tiền cùng Vương Kiến bỏ trốn!
Diệp Đan liếc hắn một cái, cô ta thật sự rất luyến tiếc người đàn ông dễ nắm bắt như vậy.
Nhưng Hoa Chiêu nói đúng, Điền Lỗi quá ghê tởm, chẳng may thật sự có ngày đó cô ta sẽ mất mặt chết.
Nhân tiện, còn đứa nhỏ thì sao?
Diệp Đan nhìn một vòng, Điền Kiệt không ở trong phòng, nhíu mày hỏi: "Ở phòng Điền Lỗi? Điền Lỗi luôn đánh nó, anh không biết sao?”
Nói xong liền muốn đi tìm.
Điền Tín nói: "Không có, ở nhà mẹ cô.”
Hắn nói lại chuyện ban ngày, còn khen Diệp Đan dạy tốt, nó dễ dàng được giữ lại như vậy.
Diệp Đan im lặng một lúc lâu.
Như vậy cũng tốt, dù sao cô ta cũng luyến tiếc đứa con này, để cho nó tách ra với Điền Tín như vậy, có thể là thiên ý.
"Ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm.”
“Vậy mẹ cô thì sao, ngày mai chúng ta còn đến sao?”
"Đừng đi nữa, chờ hai ngày, bọn họ vừa mới nói xong, các người lại đến, bảo vệ thật sự sẽ đánh người." Diệp Đan nói: "Chờ Tiểu Kiệt la hét tìm ba mẹ, bọn họ sẽ cho chúng ta tới cửa.”
“Đúng đúng đúng, vẫn là con trai út của tôi thông minh!” Điền Tín cao hứng nói.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đan mang theo thỏa thuận ly hôn và sổ tiết kiệm ra ngoài.
3 vạn, đuổi Vương Kiến đi.
Vương Kiến vốn không dễ đuổi đi như vậy, nhưng mấy năm sau song sắt cửa sổ đã mài mòn xương cốt của hắn.
Một xu áp đảo anh hùng.
Mà đồng ý ly hôn với Diệp Đan, lấy chút bồi thường, là biện pháp nhanh nhất hắn có thể nhận được một khoản tiền lớn.
Nếu không, hắn phải đi ra ngoài để tìm một công việc, tiết kiệm từng chút một.
Như vậy cả đời cũng không xoay người được.
Huống chi loại người có thân phận như hắn căn bản không tìm được việc làm.
"Tôi đề nghị anh đi Bằng Thành." Diệp Đan nói: "Nơi đó thật sự khắp nơi là vàng, nhưng kẻ lừa đảo cũng rất nhiều, anh đừng nói như rồng leo làm như mèo mửa, một hơi đã muốn ăn thành một gã mập, anh nên làm từng chút một, có thể từ bày sạp mò mẫm trước."
Diệp Đan bắt đầu giảng kinh nghiệm làm ăn cho Vương Kiến.
Vừa nói chính là một buổi sáng, nói rõ những khó khăn mà cô ta gặp phải trong mấy năm làm ăn.
Vương Kiến nghe giống như đang nghe sách trời vậy.
Cũng làm cho Vương Kiến hoàn toàn tiêu trừ hận thù với cô ta.
Cô ta cũng không dễ dàng, lúc trước cùng Diệp Hưng vớt hàng, kết quả Diệp Hưng cùng vợ bỏ chạy, ném một mình cô ta bị nhiều kẻ thù đuổi giết như vậy, một mình cô ta còn có biện pháp gì?
Có thể tìm một người đàn ông che chở đã là may mắn.
Bây giờ cô ta thực sự hy vọng hắn tốt.
"Tiểu Đan, chúng ta cùng đi Bằng Thành đi!” Vương Kiến nói: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu!”
Diệp Đan cười, nhìn ra Vương Kiến có vài phần thật lòng.
Nhưng cô ta vẫn lắc đầu: "Bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, chờ anh có tiền, tìm được một người 18 tuổi, đến lúc đó còn phải ly hôn với tôi, tôi không muốn bị giày vò."
“Không thể, tôi không phải loại người đó." Vương Kiến nói.
Thế nhưng cũng chỉ nói một câu này, sau đó không đề cập đến kết hôn, và đi cùng Diệp Đan nữa.
Cô nói đúng, có tiền rồi, loại phụ nữ nào không có
3 vạn trong túi, lại học thêm một bụng kinh doanh, Vương Kiến có ảo giác hắn đã có một gia tài trăm vạn.
Tiễn Vương Kiến đi, Diệp Đan lại đi tìm Triệu Hiểu Tuệ.
Đi lên đã cho Triệu Hiểu Tuệ một cái tát.
"Làm sao hắn biết nhà ba mẹ tôi ở đâu?!" Diệp Đan chất vấn.
Chắc chắn là cô ta đã nói rồi!
"Tình huống lúc đó, tôi thấy anh ta tức giận đến không chịu nổi, tôi muốn ba mẹ cô đè ép anh ta, tránh cho anh ta sau này đánh cô." Triệu Hiểu Tuệ giảo biện.
"Không cần nói với tôi những điều này, tôi không muốn nghe, hiện tại cho cô một cơ hội chuộc tội." Diệp Đan nói.
Cô ta lấy ra thỏa thuận ly hôn đưa cho Triệu Hiểu Tuệ: "Cô tự mình đi thành phố X, đến đó mang giấy chứng nhận ly hôn về cho tôi.”
Giấy ly hôn đến tay, cô ta và Điền Tín hoàn toàn không liên quan gì nữa.
Hắn sẽ làm ầm ĩ à? Vậy hắn cứ tự mình kiện trùng hôn đi.
Với sự hiểu biết của cô ta đối với Điền Tín, hắn nhát gan như chuột, không dám.
Hơn nữa, ở thủ đô, hắn nháo không nổi.
"Giúp xong việc này, hai chúng ta cũng thanh toán xong." Diệp Đan nói.
"Thật sao?" Triệu Hiểu Tuệ vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
"Mau đi." Diệp Đan thúc giục.
Triệu Hiểu Tuệ lập tức rời đi.
Diệp Đan đứng tại chỗ một hồi, sửa sang lại tóc một chút, rồi trở về "Nhà mình".
Người gác cổng không biết cô ta, gọi điện thoại, người nhà đi ra nhận.
Người tới là Vương Ngạn.
Vương Ngạn nhìn thấy cô ta, càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy tới, sau đó đứng trước mặt cô ta.
Hốc mắt Diệp Đan có chút đỏ lên, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nghẹn ngào nói: "Lớn như vậy, thành một thanh niên cao lớn rồi."
Đối với chuyện năm đó, cô ta không hối hận.
Chiếm đoạt công quỹ cũng tốt, ghen tị với Hoa Chiêu cũng được, chuyện đã làm cô ta không hối hận.
Nhưng tại thời điểm này, cô ta hối hận.
Hối hận đến xanh ruột.
Năm đó cô ta đã làm cái gì vậy!
Vì chút tiền hại mình mất mặt, không có việc làm thì thôi, hại cha mẹ mất mặt cũng coi như xong, bị đuổi ra khỏi nhà cũng nhận.
Nhưng cô ta đã bỏ lỡ sự phát triển của mấy đứa trẻ.
Cô ta làm cho chúng không có mẹ, không thể ngẩng đầu lên.
Nước mắt Diệp Đan càng rơi càng dữ dội.
Vương Ngạn vốn còn có thể nhịn xuống, hiện tại cũng nhịn không được, ôm mẹ nghẹn ngào lên tiếng.
Hàng xóm lui tới đều nhìn qua, tiếng nghị luận ong ong đánh thức Diệp Đan.
Cô ta không thể để đứa trẻ này mất mặt nữa.
"Đi, về nhà nói." Diệp Đan kéo Vương Ngạn về nhà.
Trong nhà, cả nhà Diệp Thượng đều ở đây.
Buổi sáng nghe nói Lưu Nguyệt Quế giữ đứa nhỏ lại, mấy anh chị em đều tới đây, nhìn đứa em trai nhỏ này.
Bộ dạng không bằng mấy người Vương Ngạn, khẳng định là theo gen của cha ruột.
Thế nhưng mập mạp rất đáng yêu, cũng rất biết nhìn ánh mắt, biết nơi này chỉ có một mình Lưu Nguyệt Quế thật lòng thích hắn, nên rụt vào trong ngực bà ấy không ra.
Ai nhìn thì hắn cười lấy lòng người đó, vừa hiểu chuyện vừa đáng thương.
Lưu Nguyệt Quế lại bắt đầu chào hàng.
"Tiểu An, không bằng, con nuôi đứa nhỏ này?"