Chương 1571 - Người nghèo
Chương 1571: Người nghèo
"Có thể, không có vấn đề gì." Hoa Chiêu nói.
Khi mức lương bình quân đầu người là 200 đồng, 10 đồng phí môi giới thực sự không đắt.
Nghe cô không so đo phí môi giới, ông chủ cửa hàng càng hăng hái hơn, còn nói phải giúp cô đàm phán thành công!
Đừng nhìn vào 10 đồng không nhiều, nhưng cũng có nhiều người không muốn ra đâu, như thể họ phải giúp đỡ không công vậy.
Rất nhanh đã đến nơi, còn chưa tới gần căn nhà đó mấy người đã bị ngăn lại.
"Ông chủ Trâu, sao lại rảnh tới đây?" Một người đàn ông ngăn cản mấy người, ánh mắt xoay quanh người Hoa Chiêu và Giản Bạch.
"Tôi dẫn người xem nhà." Ông chủ Trâu nói.
"Tiểu thư muốn ở lại đây?" Người đàn ông kia không tránh đường, nhìn Hoa Chiêu, kỳ quái hỏi.
Hoa Chiêu nhìn thế nào cũng không giống người nên ở chỗ này.
Hoa Chiêu nhíu mày nói: "Tôi ở đâu liên quan gì tới anh? Anh quan tâm nhiều thật đấy!”
Thật nóng tính!
Ông chủ Trâu muốn đàm phán thành công việc làm ăn này, nên giải thích với người đàn ông: "Cô ấy làm ăn, thuê nhà kho, muốn một căn nhà riêng, căn còn lại trong thôn có chút dột, cô ấy không nhìn trúng, muốn đổi với anh."
Người đàn ông lập tức nói: "Không đổi!"
"Tôi tăng tiền." Hoa Chiêu nói.
Người đàn ông dừng một chút nói: "Thêm bao nhiêu?"
“Vậy phải nhìn phòng mới biết được, không chừng căn nhà rách nát của các người tôi cũng chướng mắt." Hoa Chiêu nói.
“Cô!” Người đàn ông tức giận, ánh mắt xoay tròn trên người Hoa Chiêu.
Cuối cùng nhìn quần áo trên người Hoa Chiêu, cùng hai người phía sau, ánh mắt lại thành thật.
"Căn nhà ở đâu? Đi xem đi.” Hoa Chiêu nói với ông chủ Trâu.
Ông chủ Trâu cũng cảm thấy Hoa Chiêu rất biết nói chuyện, vừa kiêu ngạo vừa bá đạo, nhưng thường thường loại phụ nữ này lại càng không thể chọc vào.
Hắn lại càng ân cần dẫn Hoa Chiêu đến căn nhà kia.
Người đàn ông cũng không muốn chọc phải loại nữ nhân khó chọc này, sợ dẫn tới phiền toái, cho nên phất tay với người trên tường, để người ta mở cửa.
Trong sân lộn xộn, một chút cũng không sạch sẽ.
Thắng ở chỗ nơi này đủ lớn, phòng nhiều, có vẻ không bị dột.
Hoa Chiêu không đi vào trong phòng, chỉ đứng ở trong sân xem xét, điều này làm cho mấy người đàn ông trong sân không quá khẩn trương.
Mấy người hỏi Hoa Chiêu muốn làm gì.
"Tôi nhìn trúng nhà các người, nói đi, thêm bao nhiêu tiền các người mới chuyển nhà?" Hoa Chiêu nói.
Trong phòng, Tiểu Thận Hành động một chút, đầu muốn lắc lắc rồi lại nhịn xuống, chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghi hoặc cùng xa lạ.
Bốn cậu bé tầm tuổi hắn cũng có động tác tương tự.
Ở nơi người đàn ông kia không nhìn thấy, Tiểu Thận Hành nhanh chóng cong khóe miệng.
Mẹ đến.
Mẹ đang ở đây!
Một người đàn ông to lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn nhìn Hoa Chiêu, nếu phía sau Hoa Chiêu không phải là hai người nhìn không dễ chọc, hắn nhất định dạy cho cô biết phụ nữ phải nói chuyện thế nào!
"Cô muốn thuê nhà của chúng tôi? Thêm tiền? Vậy thì thêm 1 vạn đi.” Người đàn ông nói.
"Anh xem tôi là kẻ ngốc?" Hoa Chiêu nói: "Chỗ này tôi đã xem qua, đã biết, cũng không được tốt lắm, quên đi, không thuê nữa.”
Nói xong xoay người rời đi.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhưng thêm 1 vạn thật sự không có khả năng, ông chủ Trâu lườm đàn ông một cái, cùng nhau đi ra.
Hoa Chiêu lập tức nhét cho hắn 10 đồng: "Cám ơn ông chủ Trâu, không thể để cho anh chạy việc vô ích."
“Không được không được, chuyện không đàm phán thành công không thể thu tiền." Ông chủ Trâu thế nhưng kiên quyết không nhận.
Hoa Chiêu tâm tình tốt, đi đến cửa hàng nhỏ của hắn, mua một đống đồ để lại.
Trở lại xe, Hoa Chiêu lập tức nói với Giản Bạch: "Tiểu Thận Hành chắc chắn ở trong sân đó, anh hãy gọi điện thoại gọi người.”
Giản Bạch cũng không hỏi cô làm sao biết được, lập tức gọi điện thoại cho nhà, gọi tất cả mọi người tới.
Vừa rồi trong sân có không ít người, nhìn thấy bọn họ đã có bảy tám người đi ra, sau cửa sổ trong phòng có rất nhiều tầm mắt, hắn đều cảm giác được.
Không nghĩ tới người trong nhà nhận điện thoại là Diệp Danh.
Hoa Chiêu cầm điện thoại tới: "Anh cả, em đã tìm được người.”
Diệp Danh lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn hỏi: "Ở đâu?”
Hoa Chiêu báo địa chỉ: “Anh mang theo vài người tới đây đi, nhóm người này còn ác hơn bọn buôn người! Không thể để bất cứ ai chạy thoát."
“Được." Diệp Danh lập tức nói.
Lúc này Giản Bạch mới hỏi: "Đó là loại người nào?”
“Anh nhìn thấy người phía sau cửa sổ, đầu bù tóc rối, hơn nữa tuổi cũng không lớn không?” Hoa Chiêu hỏi.
"Nhìn thấy." Giản Bạch nói: "Giống như một đám ăn mày."
“Những tên ăn mày bình thường đều là gặp phải chuyện gì đó, sống không nổi, một mình đi ăn xin, mà nơi này có một đám, vừa rồi sau cửa sổ còn có hơn mười người, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, điều này rất không bình thường." Hoa Chiêu nói.
Giản Bạch gật đầu, chuyện này quả thật có chút không bình thường, nhưng hắn cũng không nghĩ sâu.
Hoa Chiêu thở dài, chính bởi vì nhiều người không nghĩ sâu, mới để cho loại tổ chức này tồn tại rất nhiều năm!
Ai có thể nghĩ rằng bản chất con người lại xấu như vậy!
Ai có thể nghĩ rằng sẽ có người ra tay tàn nhẫn với trẻ con như vậy, làm gãy tay chân chúng, móc mắt, cắt lưỡi, hại chúng chỉ để kiếm được một số tiền?
Bọn hắn có tay có chân, có sức khỏe, nhưng không làm gì cả, trông cậy vào người khuyết tật kiếm tiền cho bọn hắn tiêu.
Người bình thường nghĩ không đến nên ngành công nghiệp này mới nổi lên.
Giản Bạch cùng vệ sĩ bên cạnh đã nghe đến ngây người.
"Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng không biết có đúng hay không." Hoa Chiêu nói.
Hai người ngẫm lại bố trí của những người trong căn nhà kia, tuy rằng vẫn khó có thể tin được, nhưng lại cảm thấy Hoa Chiêu "đoán" rất đúng.
Hai người bắt đầu tức giận.
"Chúng tôi sẽ quay lại! Tiểu Thận Hành vẫn còn trong tay bọn họ!”
“Cho dù hiện tại không thể cứng đối cứng, sợ bọn hắn làm bọn nhỏ bị thương, chúng ta hiện tại cũng phải qua kéo dài thời gian, không cho bọn hắn có thời gian thương tổn Tiểu Thận Hành!” Giản Bạch nói.
Hoa Chiêu cũng ngồi không yên, để xe ở lại chỗ này dẫn đường, còn mình lại cùng Giản Bạch xuống xe.
Lần này không tìm ông chủ Trâu nữa, tự mình đi vào đại viện.
"Thế nào? Bây giờ cô muốn thêm 1 vạn? Muộn rồi, tôi muốn 2 vạn!" Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy Hoa Chiêu trở về, trực tiếp nói.
"2 vạn, được." Không nghĩ tới Hoa Chiêu lại đáp ứng: "Cho các người 1 vạn, hiện tại các người lập tức chuyển nhà.”
Lần này mọi người nhìn cô giống như nhìn kẻ ngốc.
2 vạn, đừng nói là cho thuê, đã có thể mua căn nhà nát này.
Đây là ngoại ô, không phải nhà trong thành phố, căn nhà này đáng giá hơn một vạn.
"Một đám quỷ nghèo, cho tiền cũng không dám nhận, cả đời nghèo chết." Hoa Chiêu khinh bỉ nói.
"Cái gì?!"
“Cô!”
"Tìm đánh có phải không?" Bảy tám người lao ra.
Giản Bạch cảm thấy mình đã hiểu suy nghĩ của bà chủ, cô muốn dẫn mọi người ra ngoài, bảy tám người, ba người bọn họ cũng bắt được, không cần chờ người khác.
Giản Bạch cũng bật hết hỏa lực, lấy ra 1 vạn ném xuống đất, khinh bỉ nhìn người đàn ông dẫn đầu: "Quỷ nghèo, tiền ở đây, anh dám lấy sao?”