Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người (Dịch Full)

Chương 1572 - Chương 1572 - Cứu

Chương 1572 - Cứu
Chương 1572 - Cứu

Chương 1572: Cứu

Thoáng cái vung ra 2 vạn, thực sự làm cho đối phương choáng váng.

Mới năm 89, mang theo 2 vạn có thể đáng sợ hơn 200 vạn sau này.

Lúc này người có thể tiện tay ném ra 2 vạn, đại biểu cho cái gì, đối phương cũng rất sợ hãi.

Cho nên bảy tám người thật sự bị chấn động, nhất thời không dám động.

Giản Bạch nhìn Hoa Chiêu một cái, kế sách này vô dụng rồi, đối phương không bị lừa.

Hoa Chiêu không dùng kế sách gì, cô chỉ đơn thuần muốn chọc giận những người này!

Đây cũng không phải là kế sách tốt gì, xem, đã dọa đối phương, căn bản không tới.

"Tiền đã cho rồi, mau chuyển nhà đi." Hoa Chiêu nói với người đàn ông dẫn đầu.

Đàn ông kia bất động.

Hoa Chiêu cười nhạo ra tiếng: "Chỉ mới vậy đã sợ, còn dám há miệng đòi tiền, không dám đưa tay nhận tiền, hiện tại đứng ngốc ở đây làm gì? Nhanh lên!”

Đã bị chỉ vào mũi mắng, nếu người đàn ông này không có chút phản ứng nào, về sau sẽ không có cách nào chỉ huy mấy tiểu đệ.

Nhìn ba người Hoa Chiêu, chỉ có hai người đàn ông có thể đánh vài cái, mà bọn họ tổng cộng có 10 người.

Vậy thì không có gì để nói nữa.

“Đánh cho tôi!” Người đàn ông mặt đầy thịt ra lệnh một tiếng, bảy tám tiểu đệ đều vọt tới.

Hoa Chiêu không động thủ, cô sợ dưới cơn thịnh nộ, chính mình một quyền lại giải quyết một người.

Giết người luôn luôn là chuyện xấu.

Mấy người Giản Bạch là đủ.

Đối phương là côn đồ không có lương tâm, chỉ biết bắt nạt trẻ con, bản lĩnh thực tế cũng không có bao nhiêu.

Giản Bạch cùng một vệ sĩ khác cũng tức giận, xuống tay không lưu tình, một quyền vừa ra đã đánh ngã một người.

Ba lần năm chia hai, bảy tám người ngã xuống đất.

Hoa Chiêu lần này không khách khí, đi tới cho một người một đạp, giẫm lên đầu gối bọn hắn, nghiền nát.

"Ah!!!”

Trong sân vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Hoa Chiêu hiểu rõ khí lực của mình, lần này, cũng đủ phế bỏ đầu gối của bọn hắn.

Và với kỹ thuật hiện tại, muốn thay thế hoàn hảo đầu gối là không thể.

Chân của bọn hắn đã bị phế.

"Không phải thích biến người khác thành người khuyết tật sao? Sau này chúng mày tự mình thử xem cảm giác này đi!” Hoa Chiêu nói.

Tiếng kêu thảm thiết trên mặt đất dừng lại, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Ý cô ta là sao?

Cô ta có biết không?

Làm sao cô ta biết được?

Cô ta không đến đây để thuê nhà sao?

Hoa Chiêu không để ý tới bọn hắn, sải bước đi về phòng giam giữ Tiểu Thận Hành.

Trong phòng còn lại 2 người, canh giữ mấy đứa nhỏ mới tới này.

Bọn hắn cũng nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài, nghe thấy lời Hoa Chiêu nói.

Thấy cô vọt tới, lập tức có một người đàn ông phản ứng nhanh xông về phía bọn nhỏ, muốn bắt một con tin.

Mà người hắn chọn không ai khác, chính là Tiểu Thận Hành.

Khuôn mặt kia của Tiểu Thận Hành thật sự quá bắt mắt, có hắn thì không nhìn thấy người khác.

Người đàn ông một tay cầm đao, một tay duỗi về phía Tiểu Thận Hành.

Vốn tưởng rằng chuyện dễ dàng lại không làm được, người đàn ông đột nhiên kêu thảm thiết.

Tiểu Thận Hành không biết từ lúc nào đã cởi trói cho mình, hiện tại đang bẻ đầu ngón tay hắn vừa vươn tới.

Nhìn góc độ, chắc chắn đã gãy.

Người đàn ông hung hăng, tay còn lại cầm dao vung tới.

Kết quả người bị Tiểu Thận Hành một cước đá bay.

Hắn kế thừa thần lực của Hoa Chiêu, chỉ là tuổi còn nhỏ còn chưa khoa trương như vậy.

Nhưng người đàn ông vẫn bay vài mét rồi nằm trên đất không lên tiếng.

Một người đàn ông khác đang chạy tới lập tức sợ hãi, nhất thời đứng yên tại chỗ.

Hoa Chiêu đã vọt vào.

"Mẹ!" Tiểu Thận Hành vui vẻ nhảy một cái, vọt tới, đá vào chỗ hiểm của hắn, làm người ngã xuống.

"Mẹ!" Lúc này Tiểu Thận Hành mới nhào vào trong ngực Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu cẩn thận sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, khẩn trương hỏi: "Có bị thương không?"

“Không! Con đã không chống lại." Tiểu Thận Hành nói.

"Lúc ấy nếu con phản kháng, bọn hắn chắc chắn không bắt được con! Nhưng con thấy những đứa trẻ khác trong xe nên muốn đi theo.”

Tiểu Thận Hành nói có chút chột dạ.

Lúc ấy lúc quyết định căn bản không cảm thấy cái gì, thậm chí cảm thấy mình rất anh minh thần võ.

Nhưng mãi đến khi nhìn thấy Hoa Chiêu hắn mới nhớ tới, mẹ sẽ bởi vì hắn mất tích mà sợ hãi.

"Con xin lỗi mẹ." Tiểu Thận Hành lập tức nói.

Hoa Chiêu cười thở dài, dùng sức xoa xoa đầu nhỏ của hắn.

Cô không nghĩ nó lại cố tình bị bắt cóc!

Cô phải nói gì mới tốt đây.

Muốn mắng nó, hiện tại lại không nỡ.

Hiện tại cô chỉ muốn ôm nó hôn một trận!

Bên ngoài có tiếng vang, Diệp Danh mang theo bảy tám người xông vào.

Nhìn thấy cả sân hỗn độn hắn cũng không ngoài ý muốn, hắn cũng không thèm để ý những thứ này, hắn đi thẳng đến chỗ Tiểu Thận Hành ôm một trận.

Hoa Chiêu lại đi phế chân của hai người phía sau!

Sau khi làm điều này thì đi kiểm tra những người khác trong sân.

Những người khác đều sợ đến choáng váng, bất kể lớn hay nhỏ, đều ngơ ngác đứng ở nơi đó, không la hét, cũng không động không chạy.

Hành động khá "thuần hóa".

Hoa Chiêu nhìn thấy rất khó chịu.

Cô đi kiểm tra một vài đứa trẻ hình như có vết thương mới, xem có thể chữa được không.

Một số đứa trẻ có thể, một số thì không, vết thương quá nặng.

“Thật sự mất hết lương tâm!” Giản Bạch ở bên cạnh nhìn, nhịn không được tức giận nói.

Bọn họ cũng bắt đầu hỏi thăm kinh nghiệm của những đứa nhỏ này, quả nhiên như Hoa Chiêu nói, đều bị những người này bắt được, cố ý làm tàn phế, sau đó bắt đi ra ngoài ăn xin, kiếm tiền cho bọn họ.

"Thẩm vấn bọn hắn thật kỹ, bọn chúng chắc chắn còn có đồng bọn khác, hoặc là bọn chúng biết đồng bọn khác." Hoa Chiêu nói.

Không đụng phải không nhớ tới, nếu đã đụng phải, vậy thì phải làm cái gì đó.

Hy vọng đời này cô có thể vạch trần chuyện đen tối này sớm hơn, có thể ngăn chặn loại chuyện này, làm cho người ta bớt đi một chút thảm kịch.

"Thông báo cho tòa soạn, tôi muốn đưa tin rộng rãi chuyện này, để cho dân chúng đều biết, đề cao cảnh giác, sau này gặp phải những ăn mày tàn tật này, phải báo cảnh sát." Hoa Chiêu nói.

Kiếp trước loại chuyện này bị ngăn chặn như vậy.

Trẻ em khuyết tật không chỉ không có tiền, một lần xuất hiện sẽ bị bắt, không có thị trường sẽ không có thiệt hại ah.

Tiểu Thận Hành được mang về nhà, mấy đứa nhỏ khác vừa bị bắt vô cùng may mắn, còn chưa kịp bị thương tổn gì, đã được đưa về nhà.

Những đứa còn lại đều bị bắt cóc từ khắp nơi trên đất nước, tìm người thân rất phiền toái, tại thời điểm DNA không phổ biến này.

Hoa Chiêu cũng không buông tay mặc kệ, những đứa nhỏ này hiện tại đều ở trong bệnh viện, xem có thể thông qua phẫu thuật, khôi phục khuyết tật của bọn chúng hay không.

Từ bệnh viện đi ra, biểu tình của Hoa Chiêu vô cùng khó coi.

Tinh chất thực vật không thể làm cho mọi người phát triển lại mũi hoặc lưỡi, mắt.

Cô cầm điện thoại gọi cho Diệp Danh: "Anh cả, Tiểu Thận Hành bị bắt cóc, có quan hệ gì với nhà họ Uông không?”
Bình Luận (0)
Comment