Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 20 - Chương 248: Xe Hư (1)

Chương 248: Xe Hư (1)

Lại thua rồi.

Tuy rằng trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng Trương Kỳ vẫn thành thành thật thật mua hơn mười chai nước, bất quá, để vì tiết kiệm, hắn chỉ mua trà xanh, một trai 2.5 tệ, tổng cộng cũng không đến 30 tệ.

"Lớp trưởng, nước ngươi mua sao?"

Phạn Tiểu Mộng nhận lấy chai chà xanh, có chút kinh ngạc nói.

"Ừ."

Trương Kỳ nhẹ gật đầu.

Bất quá, sau đó Ngô Bá lại nói: "Vừa rồi Trương Kỳ cùng Lục Dưng đánh cuộc, ai thua bi-a thì phải mua nước cho mọi người ở đây.."

"À, vậy sao."

Phan Tiểu Mộng bừng tỉnh đại ngộ.

Mới vừa rồi còn đang thắc mắc tại sao Trương Kỳ lại hào phóng như vậy, hóa ra do đánh thua bi-a, hài, gia hỏa này cứ phân cao thấp với Lục Dương làm gì.

Trương Kỳ hận đến ngứa răng, cái thằng Ngô Bá này, thật là lắm lời quá đi, mình cũng tốn tiền rồi, cho một tí thanh danh thì chết mày à.

"Lục Dương, tới đây đi."

Quan Nguyệt vẫy vẫy tay.

Lục Dương hướng về phía bọn Phan Tiểu Mộng gật đầu, sau đó đi tới.

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn hỏi.

Quan Nguyệt nói: "Ta với La Phương mất hơn ba mươi tệ để gắp búp bê rồi, một con cũng không gắp được, ngươi giúp ta đi."

"Lại nữa sao?"

Lục Dương bất đắc dĩ nói.

Cái đồ chơi này tuy hắn cũng chơi qua không ít, nhưng cũng không thể nói có kỹ thuật gì cao thâm cả, tối đa chỉ là đốt tiền câu thú mà thôi.

"Lần trước ở Wanda, anh chơi rất lợi hại mà."

Quan Nguyệt còn nhớ lần trước đi chơi với Lục Dương ở quảng trường Wanda.

La Phương cũng nói: "Đúng vậy, vừa rồi Quan Nguyệt còn nói kỹ thuật của ngươi rất cao, chỉ cần mấy tệ đã gấp được rồi."

Đã bị hai người nói như vậy, Lục Dương chỉ có thể nói: "Các ngươi còn mấy xu ?"

"Một xu cũng không có."

Quan Nguyệt mở ra bàn tay trắng nõn của mình, rỗng tuếch, không có xu nào.

La Phương cũng lắc đầu: "Ta cũng không còn."

Lại tay không đi bắt chó rồi.

Lục Dương cười cười, đi đến máy tự động đổi xu, nhét vào một tờ hai mươi tệ, chỉ chốc lát, Lục Dương nhận được xu của mình, lần trước hắn gắp thú, cũng một phần dựa vào vận khí.

Để đảm bảo lần này không có vấn đề gì, nên hắn đổi nhiều xu một tí, hai mươi tệ có lẽ đủ dùng rồi, dù sao, trình độ của hắn cũng nhỉnh hơn Quan Nguyệt một tí thôi.

Cầm lấy tiền xu trong tay, Lục Dương đi vào khu gắp thú, quan sát bốn phía, chủ yếu là xem có con thú nào ở gần mép lỗ không, để hắn có thể thừa cơ gắp đươc.

Tìm một hôi, Lục Dương đã nhắm được một cái máy, trong máy có một con thỏ trắng, đang nằm ở mép miệng bên cạnh, hẳn là bị người ta gắp lên được rồi, nhưng lại không thể gắp nó tới lỗ.

Hắn thả một đồng tiền xu vào, điều chỉnh góc độ, sau đó ấn xuống, có thể là do lực ấn không đủ, nên vừa chạm vào con búp bê thì móc câu đã thả long ra, Quan Nguyệt cùng La Phương đứng ngoài xem tỏ ra đáng tiếc không thôi. Lục Dương không sao cả, hắn biết chắc chắn cái móc này có vấn đề, chơi tiết mấy lần, móc câu càng ngày càng có khí lực hơn rồi.

Quả nhiên, thời điểm Lục Dương cho vào đồng xu thứ năm, khí lực móc câu mạnh hơn rất nhiều, góc độ cũng không sai, nên lần này Lục Dương gắp được con thỏ trắng ra ngoài.

"Được rồi."

Quan Nguyệt hưng phấn không thôi, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, thò tay vào tấm ngăn lấy ra con thỏ trắng, cầm lên tay, Quan Nguyệt còn hưng phấn nhảy vài cái.

La Phương đứng ở bên cạnh hâm mộ không thôi, nàng vừa rồi gắp nhiều lần như thế, cũng không được một con, nàng cũng không quan trọng con búp bê, mà chỉ thích loại cảm giác có thể gắp thành công được.

"Phương Phương, ngươi đừng có gấp, con tiếp theo Lục Dương gắp được ta sẽ cho ngươi." Quan Nguyệt nói ra, nàng không nỡ tặng con thỏ trắng này cho La Phương.

Dù sao nàng cũng rất thích thỏ, QQ của nàng còn dùng con thỏ làm ảnh đại diện nữa mà.

Nghe được Quan Nguyệt nói tặng cho La Phương con kế tiếp, trong lòng Lục Dương bất đắc dĩ không thôi.

Không biết Quan Nguyệt lấy đâu ra tự tin cho hắn vậy.

Lục Dương cười khổ một tiếng, dù sao nam nhân cũng không thể nói không được, cái máy này đã không con cơ hội gì nữa, Lục Dương định đổi một cái mới, vừa đúng bên cạnh hắn cũng có một cặp đôi gắp nhiều lần không được, sau đó lại tiếc nuối rời đi, Lục Dương liền đi qua nhét đồng xu vào cái máy bọn họ, dù sao loại máy này cũng rất khó để hỏng hóc, khả năng nếu như tiếp tục chơi có thể thành công được, về phần tỷ lệ người ta điều chỉnh thế nào, Lục Dương không biết lắm, chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình.

Độ mạnh yếu của móc câu lúc này Lục Dương không cách nào không chế được nữa, hắn chỉ có thể đảm bảo lần nào cũng câu trúng vào một mục tiêu, chuyện này rất khó, ngay cả La Phương cùng Quan Nguyệt cũng không có làm được.

Lần này so với lần trước dễ hơn rất nhiều, Lục Dương chỉ cần dùng ba xu, liền bắt được một con heo nhỏ.

Quan Nguyệt vội vàng lấy ra, nàng giao cho La Phương, còn đắc ý nói: "Ta nói rồi mà, Lục Dương nhất định có thể làm được."

Sắc mặt La Phương trở nên vui mừng, nàng đối với kỹ thuật của Lục Dương cũng bội phục không thôi.

Hai nữ sinh trên tay đều có búp bê rồi, Lục Dương không có ý định chơi tiếp nữa, đếm số xu còn lại, còn mươi hai xu, Lục Dương trực tiếp đặt vào tay Quan Nguyệt, nói ra: "Em cầm lấy mà chơi đi."

Quan Nguyệt lại chia cho La Phương sáu cái, không đến ba phút sau, hai người trắng tay lại đi về.

Những người khác vừa đi linh tinh cũng hội họp lại, nhìn thấy trên tay La Phương cùng Quan Nguyệt đều có búp bê, những nữ sinh khác đều tò mò, vừa rồi các nàng cũng thử chơi mấy xu, nhưng trên cơ bản đều thất bại toàn bộ.

"Đều của Lục Dương gấp cho đó."

Quan Nguyệt khoe khoang nói.

"Lục Dương, ngươi còn biết gắp thú nữa à."

Phan Tiểu Mộng kinh ngạc nói ra.

"Cái này cũng là chuyện nhỏ thôi, chơi nhiều sẽ giỏi."

"Thế để ta đi đổi xu, ngươi giúp ta gấp mấy con đi." Phan Tiểu Mộng nói ra.

Lục Dương nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, cười nói: "Bạn học Phan, gắp thú chủ yếu là tìm được cảm giác vui vẻ khi gắp được, nhận lấy thú bông không của mình gắp thì có ý nghĩa gì, với lại loại búp bê này, nếu ngươi thích, mười tệ cũng mua được mấy con rồi."

Phan Tiểu Mộng cũng hiểu Lục Dương đang từ chối, nàng cũng không nói thêm điều gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua chiều tà rồi, từng người một lần lượt rời đi, dù sao ngày mai cũng là thứ hai, phải đi học như bình thường, bọn hắn cũng không dám ở lại đây chơi suốt đêm a.

Lục Dương lặng lẽ kéo Ngô Bá qua một bên, nói ra: "Bá tử, ngươi về trước đi, ta tí nữa mới về."

"Được."

Ngô Bá cũng nhẹ gật đầu, không hỏi nhiều lời.

"Hảo huynh đệ."

Lục Dương cho hắn một quyền.

Ngô Bá chỉ cười hắc hắc, hắn lại nhìn Quan Nguyệt một chút, trong lòng cũng đại khái hiểu gì rồi.

"Phương Phương, bai bai."

Quan Nguyệt chào tạm biệt La Phương trước cổng trường Đại học Kinh tế.

La Phương cũng vẫy tay tạm biệt, nói ra: "Trường học chúng ta gần nhau nhưu vậy, lần sau ta sẽ đến trường học của ngươi chơi nha."

"Được, nhớ tới nha."

Sau khi tạm biệt, Lục Dương cùng Quan Nguyệt nắm tay nhau đi về.

Dọc đường đi, Quan Nguyệt tò mò hỏi: "Ngô Bá đâu rồi?"

Vừa rồi thời điểm tạm biệt lẫn nhau, nàng cũng không nhìn thấy Ngô Bá, giống như hắn biết mất rồ.

"Không biết, khả năng là đi về trước rồi." Lục Dương trả lời cho có.

Quan Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, ôm cánh tay Lục Dương, dọc đường líu ríu không thôi, làm cho rất nhiều người đi đường đều tò mò mà nhìn hai người.

Trở lại trước cổng trường Đại Học Hà Đông.

Nhìn chiếc xe đỗ ven đường, Lục Dương nói ra: "Quan Quan, anh về trước đây, lần sau lại đến tim em."

"Về luôn bây giờ sao?"

Quan Nguyệt có chút không đành lòng, Lục Dương lâu lâu mới đến trường học của nàng, hôm nay hai người vẫn chưa có khoảng thời gian dành riêng cho nhau đấy.

"Đúng vậy, tuy ngày mai anh không có khóa, nhưng cũng không thể quấy nhiễu việc học của em được, bằng không, thì anh đã ở đây chơi thêm một ngày rồi." Lục Dương cười nói.

Chương 249: Xe Hư (2)

Mở cửa xe, Lục Dương leo lên, sau đó hạ kính xe xuống.

Quan Nguyệt cũng đứng bên cạnh nhìn xem.

Chỉ thấy Lục Dương khởi động động cơ, sau đó chỉnh GPS, nhấn ga một tiếng, một tiếng nổ oành vang lên, tiếng nổ rất lớn, nhưng xe không chút sứt mẻ nào, Lục Dương khẽ nhíu mày lại.

Quan Nguyệt tò mò hỏi: "Sao vậy?"

"Cái xe rởm này, lại xảy ra vấn đề gì rồi, anh không khởi động được."

Lục Dương lại thử lần nữa, lần này thì xe không có tiếng vang nhưng nó cũng không nhúc nhích gì.

"Xe hỏng rồi sao?"

Quan Nguyệt có chút vội vàng.

Nàng cũng không hoài nghi Lục Dương đang diễn trò, vừa rồi nàng cũng tận mắt thấy Lục Dương khởi động xe rồi, hơn nữa còn nghe được tiếng nổ to, xe cũng không động đậy, khả năng cao xe đã xảy ra vấn đề gì rồi.

Chỉ là Quan Nguyệt không biết, số xe tự động vẫn một mực ở vị trí N.

"Chắc là xe hỏng rồi, ta phải kêu hãng tới kéo về sửa thôi, không nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện này, thật phiền phức."

Lục Dương nhìn chiếc xe của mình, có chút khó chịu nói ra.

Còn cấm lấy điện thoại giả vờ gọi điện cho người ta.

"Người ta nói sao?"

Lục Dương mới cúp điện thoại, Quan Nguyệt liền hỏi.

Lục Dương nói ra: "Người ta nói, bây giờ nhân viên tan làm rồi, không có biện pháp, chỉ có thể đợi đến ngày mai,"

"Ngày mai sao, thế anh làm sao bây giờ."

"Nếu không thì như vậy đi, anh đưa chìa khóa cho em, đời ngày mai người ta đến sửa, anh bảo người ta liên hệ cho em, nếu có vấn đề gì, thì em gọi cho anh biết là được."

"Không được, em không hiểu về xe, với lại cũng không thể để xe ở bên em mãi được."

Quan Nguyệt lắc đầu.

Lục Dương suy nghĩ một chút, rồi mới nói: "Thế chỉ còn cách này thôi, hôm nay anh ở lại đây, chờ ngày mai người ta đến xem xe sao đã, dù sao ngày mai anh cũng không có tiết."

Nói xong, hắn nhìn Quan Nguyệt nói ra: "Em về phòng trước đi, không cần phải lo cho anh, tối nay anh ngủ trên xe cũng được"

"Ngủ trên xe sao được."

Quan Nguyệt lắc đầu.

"Thế để anh đi thuê khách san."

Đây không phải kế hoạch mà hắn suy nghĩ hôm nay sao, Lục Dương cười cười, hỏi.

"Gần đây có khách sạn nào tốt không?"

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, nói ra: "Ở gần trường em toàn khách sạn nhỏ, đúng rồi, bên kia có một cái khách sạn rất lớn, tên gì nhỉ...nhưng mà lớn lắm."

"Vậy thì em dẫn anh qua đó đi."

Lục Dương từ trên xe bước xuống, khóa xe lại.

Quan Nguyệt dẫn theo Lục Dương đi vào khách sạn đằng kia, nhìn bảng hiệu, khách sạn Hán Đình.. hình như ở bên ngu của Ngô Bá, cũng có một khách sạn như vậy thì phải.

Hai người đi vào trong.

Quan Nguyệt tỏ ra khẩn trương, đây là lần đầu tiên nàng đến mấy chỗ này.

Lục Dương từ trong ví lấy ra CMND, nhìn bảng giá phía sau nhân viên, hắn nói: "Cho phòng đơn loại lớn đi."

"Phòng đơn giường lớn ---một đêm 258 tệ."

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi, nhân viên phục vụ cũng không tỏ ra kinh ngạc, dù sao khách sạn này cũng nằm gần mấy trường đại học, sinh viên thường tới đây thuê phòng cũng thường xuyên nhìn thấy, tuy rằng ở đây giá cả hơi mắc, nhưng sinh viên có tiền vẫn nhiều lăm.

Bên này một đêm hết 258 tệ một đêm, cũng không phải là rẻ, do với khách sạn quanh đây còn đắt hơn một chút, bất quá chút tiền đó Lục Dương cũng không hề quan tâm.

Lục Dương cầm lấy chìa khóa phòng đi lên, Quan Nguyệt thì có chút khẩn trương theo sao.

Không biết có phải trùng hợp hay không.

Chìa khóa phòng của Lục Dương lại là phòng 506, Lục Dương quét thẻ đi vào, đem công tắc trong phòng bật lên, chiêu sáng cả một căn phòng.

Bây giờ đã là hơn sáu giờ chiều, bầu trời bên ngoài cũng gần tối xuống.

Quan Nguyệt tiến vào căn phòng, nàng có chút khẩn trương, ngồi ở bên ghế sô pha, hai tay nắm chặt con thỏ trắng, trầm mặc cả buổi ,Lục Dương cũng không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn Quan Nguyệt, nàng liền lấy dũng khí, nói ra: "Nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước đây."

"Quan Quan, em muốn bỏ anh lại chỗ này sao?"

Lục Dương tỏ ra thương tâm không thôi.

"Người ta đã chạy từ xa đến đây, bây giờ còn phải ở lại một mình nữa."

"Không phải, nhưng mà....."

Quan Nguyệt lắp bắp nói, nàng cũng biết nên nói gì.

"Sợ cái gì, anh có ăn thịt em đâu."

Lục Dương đi đến bên cạnh Quan Nguyệt, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, mấy động tác thân mật như vậy, trước kia hai người đã làm qua vô số lần, Quan Nguyệt cũng không bài xích, chỉ là ở nơi đặc biết thế này, nàng có chút khẩn trương.

"Em suy nghĩ một chút đi, chúng ta đã quen nhau hơn mấy năm, tiến thêm một bước nữa cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, anh còn dẫn em về ra mắt gia đình, cha mẹ cũng nhận thức em làm con dâu rồi, bây giờ em ở cạnh anh cũng là điều bình thường, em nhìn mấy cặp đôi khác đi, có lẽ bọn họ còn chuyển ra sông chung rồi cũng nên.

Lục Dương nói lời này cũng không phải giả.

Lớp của Quan Nguyệt cũng hơn bốn mươi người, cũng nghe được vài chuyện nữ sinh chuyển ra ngoài ký túc xá sống với bạn, nàng cũng nghe nói rất nhiều.

Do dự một chút, Quan Nguyệt nói ra: "Em có thể cùng anh ở lại một đêm, nhưng mà, anh không thể làm mấy chuyện xấu kia được."

"Chuyện xấu là chuyện gì."

Lục Dương giả bộ không hiểu.

Sắc mặt Quan Nguyệt đỏ chót không thôi, nàng nói ra: "Chính là cái việc kia ấy, em đã hứa với mẹ rồi, trước khi kết hôn không được làm chuyện kia, nếu không nàng gặp ở đâu thì đánh ở đó."

"Yên tâm, anh làm sao cam lòng để em bị đánh được."

Ôm lấy mỹ nhân, Lục Dương lại hôn một cái trên khuôn mặt trắng nõn của Quan Nguyệt, còn nói thêm: "Em có đói không?"

"Vẫn chưa."

Tuy rằng bây giờ mới hơn sáu giờ, những giữa trưa nàng ăn cũng không ít, nên bây giờ cảm thấy cũng được, chỉ là có chút hơi đói mà thôi

"Thế để anh kêu mấy mon ăn, em thích ăn món gà trống xào tôm phải không?" Lục Dương cười hỏi, buổi trưa, món này là món mà Quan Nguyệt ăn nhiều nhất.

Bất quá, lúc ấy nhiều người như vậy, Quan Nguyệt vẫn chưa được ăn thỏa thích.

Quan Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, nàng có chút chờ mong hỏi: "Anh đi mua sao?"

Lúc này Quan Nguyệt cũng không đói bụng lắm, với lại nàng cũng không muốn Lục Dương phải vất vả vì mình mà đi mua đồ ăn.

Lục Dương cười nói: "Nhà hàng bên kia có dịch vụ gửi tới, thời điểm ta tính tiền, đã lưu số điện thoại bọn họ rồi."

Nói xong, hắn lấy ra điện thoại, tìm tìm, sau đó gọi:"Xin chào ,ta muốn một phần gà trống xào tôm, với hai chén cơm, đưa đến khách sạn 'Hán Đình', ừ, ừ đến nơi gọi ta xuống nhận cho."

"Được."

Sau khi nhân viên bên kia viết địa điểm xong, Lục Dương cúp điện thoại.

Lục Dương cười nói :"Thế nào, Quan Quan, anh không lừa em chứ."

Trong lòng Quan Nguyệt có chút cảm động, nàng biết Lục Dương giữa trưa thấy mình thích ăn, nên mới lưu số điện thoại lại, không biết từ lúc nào mà hắn cẩn thận như vậy rồi.

"Lục Dương, từ lúc lên đại học, anh thay đổi rất nhiều."

Quan Nguyệt đi tới, dựa vào bờ vai Lục Dương.

"Lần trước không phải anh đã nói rồi sao, anh muốn thay đổi để không phải mất em lần nữa."

Lục Dương cười nói.

Quan Nguyệt tuy không hiểu vế sau lắm, nhưng vẫn hạnh phúc không thôi, nàng nói ra: "Em rất thích anh bây giờ, càng ngày càng hoàn mỹ, nhưng em lại có chút lo lắng, anh tốt như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái ưu thích."

"Quan Quan."

Lục Dương nắm chặt tay nàng, nhích thân thể lại gần thêm, nói ra: "Cho dù là tiên nữ trên trời, nhưng trong lòng của anh em vẫn chiếm vị trí đầu tiên, như vậy đi, anh thề, đời này kiếp này sẽ không bao giờ rời khỏi Quan Nguyệt."

Lục Dương giơ tay lên thề.

Quan Nguyệt vội vàng lấy tay che miệng hắn lại.

"Em chỉ thuận miệng nói một chút a."

"Anh không cần phải thề như vậy, em tin anh."

Nói xong, Quan Nguyệt nhẹ nhàng hôn qua Lục Dương một cái.

Chương 250: Cuộc Gọi Của Mẹ Vợ (1)

Nửa giờ sau, Lục Dương xuống dưới khách sạn nhận đồ ăn.

Nhận lấy, hắn cầm theo hộp đồ ăn trở lại.

Đừng nhìn chiếc hộp nhỏ như vậy nhưng nó nặng cũng không ít, bên trong chiếc hộp vuông là một hộp tròn có bán kính khoảng 30cm, bên trong chưa đầy thịt tôm cùng thịt gà.

Mở nắp ra, một mùi thơm bay thẳng vào mũi.

"Thơm quá."

Quan Nguyệt vốn đang đói bụng, gửi thấy mùi đồ ăn này, bụng nàng réo lên không thôi.

Lục Dương cũng đưa cho Quan Nguyệt một chén cơm.

Hai người cấm đũa bắt đầu ăn.

Buổi chiều đi dạo lâu như vậy rồi, Lục Dương bây giờ có chút đói bụng, cơm trắng với thịt gà, rất nhanh được Lục Dương xử lý hết, sau đó hắn mang bao tay, bắt đầu lột vỏ tôm.

"Quan Quan, A."

Lục Dương bóc một con tôm đưa tới.

Quan Nguyệt vui vẻ mở miệng ra ăn, nàng cũng đặt đũa xuống, tự mình bốc cho Lục Dương một con tôm, nói ra: "Anh cũng ăn đi."

Hai người ta một con, ngươi một con, đem một hộp tôm bự xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại mấy miếng rau với mấy miếng thịt gà, do no quá nên hai người không thể ăn nổi nữa.

"Em no quá rồi."

Bụng Quan Nguyệt có chút nhô lên, đã rất lâu rồi nàng chưa ăn no đến như vậy.

Lục Dương cũng không sai biệt lắm, một chén cơm, nửa đĩa thịt gà cùng mấy chục con tôm, đây cũng vượt quá bữa cơm hằng ngày của hắn rồi, không thể không nói, nhà hàng này làm đồ ăn ngon tuyệt.

Hắn cười nói: "Tí nữa anh gửi số điện thoại cho em, lúc nào ở trường muốn ăn, cứ kêu người ta ship tới, dù sao cũng rất thuận tiện, với lại nếu không có tiền, thì em cứ nói anh là được."

"Không được, không được."

Quan Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Thường xuyên ăn sẽ rất ngán, lâu lâu ăn một bữa là được rồi, khi nào anh tới đây, chúng ta lại ăn là được."

"Ừ."

Lục Dương cười cười, sau đó hắn đi vào phòng vệ sinh rửa tay, còn Quan Nguyệt thì đem đồ ăn dư lại để vào hộp, bỏ vào một cái túi ni lông, để ở bên ngoài, để tí nữa nhân viên vệ sinh đi qua thì sẽ dọn luôn.

Dù sao đồ ăn để trong phòng mùi vị cũng không thích hợp lắm.

Dọn xong, Quan Nguyệt đứng dậy đi ra mở cửa sổ để thông gió, Lục Dương cũng mời từ phòng vệ sinh đi ra.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trắng sáng, sao thưa.

Các tòa nhà cao ốc đằng kia đã bật đèn rồi, chiếu sáng bóng tối xung quang chúng.

Quan Nguyệt thì ngồi ở bên giường nghịch điện thoại.

Đi đến bên cạnh Quan Nguyệt ngồi xuống, Lục Dương cười hỏi: "Em đang làm gì thế?"

"Oánh Oánh đang hỏi em lúc nào thì vế ký túc xá, em đang trả lời nàng."

Quan Nguyệt không ngẩng đầu trả lời.

Lục Dương nhìn nhìn, quả nhiên hai người đang nhắn tin với nhau.

"Thế em trả lời sao?"

Lục Dương tiếp tục hỏi.

Quan Nguyệt nói ra: "Em nói hôm nay đi họp lớp, nên ngủ lại nhà bạn cấp ba, nên không về được, nàng còn đang tưởng em ở cùng La Phương, hì hì.."

"Thật đúng là cô bé thông minh."

Lục Dương leo lên giường nằm.

Suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh, tắt đèn, căn phòng lập tức liền tối thui một mảnh.

"Anh làm gì vậy a."

Quan Nguyệt đang gõ chữ nhắn tin, đột nhiên căn phòng tối thui, nàng có chút hoảng sợ.

"Anh kiểm tra một cái."

Lục Dương cũng không nói gì.

Hắn mở ra chức năng chụp ảnh của điện thoại, quét vòng quanh phòng một lượt, không có phát hiện chấm đỏ nào, lúc này Lục Dương mới yên lòng, xem ra khách sạn này cũng chính quy đấy, không chơi cái trò lắp camera nhỏ.

Lục Dương không muốn hiện trường gây án của mình bị camera ghi lại đâu.

Dù sao sống ở bên ngoài, cũng phải cẩn thận mốt chút mới tốt.

Mở đèn lên.

Nhìn pin của điện thoại, chỉ còn 50%, hắn trực tiếp khóa máy lại, đêm nay ở cùng Quan Nguyệt, nếu Tống Giai hay Trần Thu Nguyệt gọi điện thoại tới, hắn sẽ lại mất công giải thích một trận.

"Lục Dương, vừa rồi anh làm gì thế?"

Quan Nguyệt cũng để điện thoại xuống, tò mò hỏi.

"Anh kiểm tra ở đây có camera ghi lén hay không, nếu chỗ này có, thì lúc tối thui, lấy chức năng chụp ảnh của điện thoại, sẽ phát hiện được điểm đỏ nhỏ." Lục Dương nói cho Quan Nguyệt một số tri thức nhỏ.

Dù sao bây giờ vẫn chưa có Douyin(TikTok), với nền tảng video, nên những tri thức này cũng không mấy người biết.

"Lục Dương, sao anh biết nhiều vậy."

Quan Nguyệt kính nể nói.

Cảm giác hôm nay mình lại học được một điều mới.

"Chút chuyện nhỏ mà thôi."

Lục Dương khiêm tốn trả lời.

"Không phải trước kia anh đã từng ở qua khách sạn chứ, nhìn bộ dạng của anh hình như là rất quen thuộc."

Quan Nguyệt đột nhiên hỏi.

Đây cũng là nghi ngờ ở trong lòng nàng.

Từ nhỏ đến lớn, đây cũng là lần đầu tiền Quan Nguyệt vào khách sạn, lúc tiến vào, nàng cũng không biết thục tục làm sao, vậy mà nhìn bộ dạng của Lục Dương hình như rất thuần thục, nhẹ nhõm lấy ra CMND để thuê phòng, còn biết cách lấy thẻ phòng mở khóa điện tử, còn có thủ đoạn kiểm tra như vừa rồi nữa, làm cho nàng cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên Lục Dương ở khách sạn.

Hỏng rồi, khinh thường quá.

Nghe Quan Nguyệt nói như vậy, Lục Dương âm thầm đổ mồ hôi.

Hắn giải thích: "Ký túc xá của ta có một người bạn tên Đinh Siêu, hắn thường xuyên dẫn muội tử đi thuê phòng, lúc về còn hướng dẫn chúng ta một phen, vì vậy những thứ này ta cũng biết một ít."

"Vậy à."

Quan Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: "Lục Dương, cái đứa bạn Đinh Siêu của anh cũng quá hoa tâm rồi, về sau anh đừng có mà học theo hắn."

"Đương nhiên rồi, anh với hắn là người của hai thế giới khác nhau mà."

Lục Dương khẳng định nói.

Không sai mà.

Đinh Siêu cùng Lục Dương là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là thân phận của hai bên nên trao đổi một chút lại.

Đinh Siêu lúc này không biết, hắn đã bị Lục Dương biến hắn thành một tên cặn bã trước mặt bạn gái rồi, nếu biết được những việc này, hắn sẽ không chết không thôi với Lục Dương, đây cũng quá khi dễ người ta rồi.

Lục Dương đi đến bên cạnh Quan Nguyệt, thò tay đem nàng ôm vào trong ngực, nói ra: "Quan Quan, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi."

"A, vậy anh đi tắt đèn đi."

Quan Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Được."

Lục Dương đi qua, đem đen tắt đi, chỉ lưu lại một bóng đèn đầu giường ngủ, mùi vị thức ăn khi nãy cũng tản đi, Lục Dương đi tới đóng cửa sổ lại.

Hơn nữa đêm nay cũng rất lạnh.

Làm xong những việc này.

Hắn mới cởi áo khoác cùng giày.

Sau đó mặc quần áo thể thao chui vào chăn mỏng, nhìn Quan Nguyệt, nói ra: "Đến đây."

Quan Nguyệt cũng ngượng ngùng cởi áo khoác, lặng lẽ chui vào, hai người đều gối đầu lên gối, mặt đối mặt nhau, Quan Nguyệt yếu ớt nói: "Chúng ta đã nói trước rồi, không cho phép làm mấy chuyện xấu đâu, anh không thể không giữ lời hứa đó."

"Yên tâm, lời hứa từ trước đến nay của anh đều đáng giá nghìn vàng."

Lục Dương thò tay kéo một phát, đem Quan Nguyệt kéo đến bên cạnh mình, sau đó hôn nàng một cái, Quan Nguyệt kinh hô một tiếng, nhưng cũng không đẩy ra, một nụ hôn sâu lắng không thôi.

Tình yêu nóng bỏng hẳn lên, Lục Dương trở mình một cái, đem Quan Nguyệt đặt ở dưới người.

"Ô Ô."

Quan Nguyệt nói không ra lời, chỉ cảm thấy quần áo của mình sắp mất đi một nửa, mất thấy củi khô sắp bị lửa đốt, thì điện thoại ở trên đầu giường rung lên.

Quan Nguyệt thanh tỉnh lại, dùng sức đẩy Lục Dương ra, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, sắc mặt nàng liền trở nên không tốt.

"Lục Dương, là mẹ em, làm sao bây giờ?."

Quan Nguyệt vừa nói vừa run.

Đối vợi mẹ mình, nàng vẫn có chút kinh sợ, đặc biệt còn đang ở đây, nếu để cho mẹ biết, khẳng định nàng sẽ xong đời rồi.

"Đừng hoảng, mẹ em cũng không biết em ở đây, nghe đi, không cần khẩn trương, bình thường em như thế nào, thì cứ như thế đó thôi."

Lục Dương an ủi một câu, nghĩ thầm mẹ vợ gọi tới thật là không đúng lúc mà.

Hít sâu vài hơi, Quan Nguyệt mới bình tĩnh lại, làm một động tác xuỵt với Lục Dương, sau đó mới nhận điện thoại.

"Mẹ, mẹ gọi cho con có chuyện gì vậy."

"Quan Quan ,chủ nhật này có đi đâu chơi không?" Trong điện thoại phát ra giọng nói của Lâm Thanh Nhã.

Quan Nguyệt nói ra: "Hôm nay La Phương tới trường con chơi."

"La Phương à, nghe nói trường học của con rất gần với trường của cô bé đó phải không?"

"Đúng vậy mẹ, đi vài bước là tới rồi."

"Vậy thì tốt rồi, về sau các con thường xuyên đi chơi với nhau, cũng có bạn bè."

Lâm Thanh Nha cũng không có chuyện gì, chỉ là hôm nay là Chủ nhật, nên nàng muốn tâm sự việc nhà với con mình một lúc, lại hỏi tình hình học tập của Quan Nguyệt thế nào, đại khái mười phút sau, cuộc gọi mới chấm dứt.

Quan Nguyệt xác nhận đã tắt máy, sau đó nàng mới trừng mắt nhìn Lục Dương.

Chương 251: Cuộc Gọi Của Mẹ Vợ (2)

"Ngươi rất xấu."

Lục Dương không thèm để ý chút nào, nói: "Không có biện phát a, kìm lòng không được, ai bảo em xinh đẹp như vậy."

Nhận xong điện thoại, làm Quan Nguyệt tỉnh táo lại không ít, nói Lục Dương không được làm chuyện gì nữa, chỉ cho phép hắn ôm ngủ.

Dù sao cũng đến bước này rồi, quan hệ coi như tiến thêm một bước, đã tới bước này, thì cũng có bước sau, Lục Dương cũng không vội vàng, ôm Quan Nguyệt ngủ tới sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lục Dương đi trả phòng.

Hai người tới căn tin đại học Hà Đông ăn bữa sáng.

"Em không phải có tiết sao? Tranh thủ thời gian đi đi."

Lục Dương đem khay đồ ăn trả lại chỗ cũ, sau đó nói.

"Vậy còn anh?"

Quan Nguyệt hỏi.

"Tí nữa thợ sửa tới, anh xem tình hình thế nào, nếu không có vấn đề gì, thì sửa xong anh quay về trường học của mình luôn, tới nơi thì gọi điện cho em biết."

"Ừ, cũng được."

Tiễn Quan Nguyệt tới phòng học, Lục Dương lúc này mới thoải mái đi đến cổng trường học.

Đến nơi.

Lục Dương leo lên xe, khởi động, chạy đi, Quan Nguyệt dù sao cũng là một tiểu ngốc, bằng lái xe cũng chưa có, nên tương đối dễ bị lừa, xe của hắn mới mua làm sao dễ hỏng như vậy.

Phải biết con xe này của Lục Dương, chạy cũng chưa tới hai nghìn km đâu đấy, cũng không va chạm, cọ xát gì.

Trên đường trở về, xe cộ trên đường đông hơn hôm qua rất nhiều.

Vừa lái xe, Lục Dương còn nhận được cuộc gọi của Lữ Tiểu Vũ, nói hắn đừng quên hôm nay có phỏng vấn. Xem ra Lữ Tiểu Vũ vẫn tương đối lo lắng vị chủ tịch lười biếng này.

Khoản 9:30, Lục Dương lái xe đến vườn khởi nghiệp, dừng xe dưới tòa nhà, Lục Dương đi vào công ty.

Dặn dò đám người Trần Dư vài câu, Lục Dương trực tiếp đi vào văn phòng Lữ Tiểu Vũ: "Đồng chí Tiểu Vũ, ngày hôm qua đi chơi vui không?"

Lục Dương cũng biết ngày hôm qua Lữ Tiểu Vũ dẫn chất nữ của mình đi chơi.

"Vui vẻ cái rắm, ngươi cũng biết Lữ Tiểu Bạch là con quỷ nhỏ mà."

Lữ Tiểu Vũ tức giận nói.

Không biết xảy ra chuyện gì, làm cái cô cô này oán niệm không nhỏ nhỉ, Lục Dương nghĩ thầm.

"Con bé còn nhỏ mà, thích nghịch ngợm gây sự thôi." Lục Dương cười cười, hắn chuyển cái ghế tới ngồi đối diện Lữ Tiểu Vũ,nói ra: "Sơ yếu lý lịch của người phỏng vấn hôm nay đâu, đưa đây ta xem chút."

Lữ Tiểu Vũ cầm lấy một chồng hồ sơ li lịch đưa cho Lục Dương.

Lục Dương nhìn từ trên xuống dưới.

Vương Hàng, nam, 26 tuổi, tốt nghiệp Đại học mỹ thuật Tứ Xuyên, tác phẩm tiêu biểu < Huyền Thoại Tương Lai> , kỳ vọng tiền lương 5000-8000 tệ, ưu thế cá nhân....

Triệu Vân, nữ, 29 tuổi,...

Đàm Vi, nữ,24 tuổi.

Tổng cộng có 21 hồ sơ, trong đó bảy người ứng tuyển vào vị trí vẽ manga, một người trẻ tuổi ứng tuyển vào làm biên kịch, hai người là lập trình viên.

Sau khi xem xong, trong lòng Lục dương đã hiểu, trí nhớ hắn từ sau khi trọng sinh cũng rất tốt, nhìn một lần thôi cũng nhớ được 3/4 tin tức trong đó, lần tuyển nhân viên này vẫn là Lữ Tiểu Vũ sét duyệt hồ sơ, nên những người tới đây phỏng vấn, trên sơ yếu lý lịch không tìm ra khuyết điểm gì, đều phù hợp với yêu cầu của công ty.

Bất quá cụ thể thế nào, còn phải gặp mặt mới biết.

Thời gian hẹn phỏng vấn là mười giờ, nhưng mới đến chín giờ năm mươi, trên cơ bản mọi người đã tới đông đủ, bên nhân sự đã sớm nhận được tin tức, nên đem đám người phỏng vấn tới phòng họp nghỉ ngơi, hơn nữa còn pha trà ngon cho bọn họ.

Ở trong văn phòng Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương kêu lão Chu đi tới thử trình độ của hai vị lập trình viên.

Một người họ Diệp, một người họ Viên.

Dù sao vấn đề kỹ thuật, Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ cũng không hiểu nhiều, trên cơ bản đều do lão Chu ra đề mục, để hai người giải đáp, lại nói chuyện về một chút vấn đề nghề nghiệp, cùng mong ước của hai người bọn họ, xong việc, Lục Dương nói hai người về trước, chờ tin tức."

"Thế nào?"

Sau khi hai người rời đi, Lục Dương hỏi lão Chu bên cạnh.

Vừa rồi lão Chu hàn huyên với bọn họ không ít về vấn đề nghiệp vụ, Lục Dương nghe cũng không hiểu gì.

"Kỹ thuật thì rất tốt, nhưng mà có chút hơi lớn tuổi." Vấn đề này tuy Lục Dương đã từng nói không để ý lắm, nhưng lão Chủ phải hỏi lại một lần, dù sao lập trình viên lớn tuổi, cũng không còn đầy sức sông như người trẻ.

"Vấn đề này không cần phải quan tâm, chúng ta cũng không phải công ty thuần về công nghệ, mỗi ngày đều tăng ca chết đi sống lại, chỉ cần lúc đi làm nghiêm túc làm việc là được."

Lục Dương nói ra.

Người trung niên, có phòng có xe, xác thực rất dễ lười biếng, trừ khi giống như Trần Dư, vừa mới kết hôn không được mấy năm, nhà còn đang mua trả góp, áp lực sinh hoạt rất lớn, nên phải chăm chỉ làm việc để kiếm tiền.

Với lại yêu cầu Lục Dương với lập trình viên không cao, nhiệm vụ bọn họ chỉ cần bảo vệ trang web cho tốt, đừng bị DIOS hày gì là được, còn có một số công năng nho nhỏ, còn cần bọn hắn làm việc, dù sao cũng chỉ mấy công năng nho nhỏ, mấy đoạn code mà thôi, việc này mà còn đi nhờ người ngoài làm thị cũng thật là, với lại, dù sao người trong công ty cũng tín nhiệm hơn người ngoài nhiều.

"Gửi cho bọn họ offer, lương căn bản một tháng bốn nghìn."

Lục Dương trầm giọng nói ra.

Lương căn bản một tháng bốn nghìn cũng không phải là cao, nhưng ở thành thị nội địa trong nước, lương của IT cũng cỡ này, huống chi bên Lục Dương còn làm năm ngày nghỉ hai.

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, sau đó ở hợp đồng viết viết, sau khi viết xong, nàng ngẩng đầu, nói ra: "Phòng họp bên kia cũng đủ người rồi, chúng ta đi qua phỏng vấn thôi, ngươi có phương pháp gì chưa?"

"Cho ta mượn laptop một chút."

Mở ra file word, Lục Dương gõ mấy trăm chữ, sau đó nói: "Mang theo máy tính đi, chúng ta đi thôi."

Đi vào phòng họp.

Một đám người đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Những người ở đây, ngoài trừ biên kịch đang ở bên ngoài, thì đều là ứng tuyển vào vị trí vẽ tranh, đại bộ phần đều rất còn trẻ, có người còn là sinh viên mới ra trường, bọn họ hiếu kỳ đánh giá công ty này không thôi.

"Xấu hổ quá, làm cho mọi người đợi lâu rồi."

Vừa vào cửa, Lục Dương liền mở miệng nói chuyện, trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại.

"Tôi là Lục Dương, là lão bản ở đây."

Lục Dương giới thiệu đơn giản một chút về công ty, rồi mới vào vấn đề: "Bởi vì công ty mua rất nhiều quyển tiếu thuyết ưu tú,nên cầm rất nhiều nhân viên để vẽ, với lại tôi lại yêu cầu chất lượng rất cao, nên mọi người nếu vào làm việc sẽ phải chịu rất nhiều áp lực, đương nhiên là tiên lương tuyệt đối cũng không ít, ở trong công ty hiện tại có năm người vẽ truyện, trong đó có hai người tháng nay thu nhập hơn một vạn."

Trong phòng lần nữa vang lên tiếng nghị lận nho nhỏ.

Thu nhập hơn một vạn a.

Ở thời đại này vẫn tương đối là hiếm thây, cho dù là mấy ngươi chuyên vẽ manga lâu năm.

Lương cao hơn một vạn đã hiếm thấy rồi, vậy mà ở đây có hai người lương đến hơn một vạn.

"Mọi người vào đây làm việc, sẽ được thưởng thêm doanh số tác phẩm, phần trăm thưởng thì đã dán sẵn ở bên ngoài công ty rồi, rành mạch, công bằng, công chính, một tháng kiếm được bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực cá nhân của mình."

"Sơ yếu lý lịch mọi người, tôi đều nghiêm túc đọc qua một lần, mọi người có mặt ở đây, đều là những người vượt qua vòng sét duyệt, rất xuất sắc, nhưng, muốn vượt qua vòng phỏng vấn cuối cùng ở đây, còn cần phụ thuộc vào trình độ của mọi người, ở đây, tôi có hai đề mục, mọi người có một tiếng để hoàn thành tác phẩm, tác phẩm nào tôi thấy đạt, thì chúc mừng mọi người đã là thành viên mới của công ty."

Cuộc thi như vậy, làm mọi người ở đây hưng phấn không thôi, dù sao toàn là người trẻ tuổi, ai ai đều rất tin tưởng vào năng lực của mình, không bao giờ có cảm giác mình lại kém hơn người ta được.

Lục Dương cầm lấy laptop của Lữ Tiểu Vũ, kết nối với máy chiếu, sau đó mở ra file word, nói: "Đề bài ở đây, ở đây có hai nhân vật, tôi đã miêu tả từng chi tiết của mỗi nhân vật rồi, mọi người hãy chọn cho mình một nhân vật để vẽ..."

Một đám người đều mở to hai mắt nhìn lên màn hình.

Nhân vật đầu tiên.

Dương Nhất, tam sư huynh của phái Huyền Môn, là một thanh niên vô cùng thích thể hiện, cảnh ưa thích nhất là đưa lưng về phía mọi người, tay cầm Càn Khôn Nhật, nhìn thế gian như chốn không người.

Nhân vật thứ hai.

Tống Tiểu Bạch, tứ sư huynh của phái Huyền Môn, là ngươi ưu thích luyện đan, vì luyện đan mà bất chấp mọi thứ, mỗi ngày đều lôi thôi lếch thếch, vì luyện đan có thể sẵn sằng hi sinh tất cả, thậm chí có thể lấy người sông để luyện.

Chương 252: Sách Mới Của Lục Dương (1)

Hai nhân vật Lục Dương đưa ra, đều là nhân vật phụ của một quyển tiểu thuyết nổi tiếng mười năm sau.

Tự nhiên.

Lục Dương lại có linh cảm cho quyển sách tiếp theo của mình.

Nếu không làm bộ truyện đả cảnh nhân.

Sửa cái tên lại.

Không phải là Đại Phụng Đả Canh Nhân.

Thì Đại Chu Đả Cảnh Nhân được không.

...

Quyển sách này.

Trong tương lai bạo hỏa không thôi, tính đến năm 2021, quyển sách này là quyển sách nổi tiếng nhất. Tuy rằng đã nổi như cồn, nhưng trên thực tế, bộ truyện này vẫn bị trói buộc một ít, rất nhiều chỗ phải viết lướt quá, không dám viết chi tiết, cũng do hoàn cảnh internet tương lai tạo thành, trước mắt mà nói, nếu Lục Dương mà viết thì không cần cố kỵ quá nhiều điều, chỉ cần lúc cận thẩn một chút, không đụng đến chính quyền thì không lo bị một gậy đánh chết rồi.

Nếu Lục Dương viết cuốn tiểu thuyết này, khẳng định nó sẽ rất nổi tiếng, hơn nữa có thể giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền.

Dù sao Tu Chân Trở Về cũng hơn hai trăm năm mươi vạn chữ, đại khái chỉ năm mươi vạn chữ nữa thôi Lục Dương sẽ hoàn thành tác phẩm, bởi vĩ hắn cũng không đổi map mới, cái gì phi thăng lên vi diện khác đều không có.

Trong đầu hắn nhiều sáng ý như vậy, cũng không cần phải kéo dài bộ truyện để kiếm tiền làm gì.

Dù sao nếu keo dài thêm nữa cũng chỉ kiếm được mấy đồng, mà ngược lại còn làm tác phẩm đi xuống.

Công ty của hắn mới là tương lai sau này.

Với lại, Tu Chân Trở Về mặc dù được độc giả đánh giá rất cao, nhưng lại có một số thanh âm phê bình, nói nhân vật chính cũng quá mạnh rồi, một đường đi thẳng, chẳng có cảm giác gian khổ gì cả.

Cũng có người nói, Lục Dương viết xong quyển sách này liền lặn mấy tăm rồi, bởi vì hắn không có tiến bộ gì nữa, suy nghĩ thì sơ cứng, một khi độc giả chán thể loại này thì cái tên Viên Lộc cũng chìm vào trong truyền thuyết.

Đối với những bình luận như vậy, Lục Dương chỉ đành cười cười.

Quả thật thể loại YY cao, cũng chỉ đọc giải trí mà thôi, nhưng nếu như hắn viết một quyển như Đả Cảnh Nhân thì xem bọn hắn còn nói gì được không.

Lục Dương quyết định.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, mình sẽ mượn ý tưởng của Mại Báo Tiểu Lang Quân viết dàn ý cho một quyển sách mới.

Trong phòng họp.

Công ty đưa ra rất nhiều giấy bút vẽ, phân cho từng người phỏng vấn, những người phỏng vấn ở đây đều có biểu cảm khác nhau, bất quá bọn họ tự giác cũng không trao đổi.

Có người hình màn hình ngẩn người, có người thì vò đầu bứt tai, có người thì tự tin tràn đây, cũng có người đã bắt đầu vẽ rồi, chúng sinh muôn màu, đều tu hội ở trong căn phòng họp nhỏ này.

Đối với tạo hình nhân vật, người trẻ tuổi sẽ có lợi thế hơn, bởi bọn hắn thích xem tiểu thuyết, có thể lý giải rõ ràng nhân vật, đương nhiên, đây cũng là ưu thế của bọn họ mà thôi.

Nhưng người lớn tuổi, thì khẽ nhíu máy, bọn họ càng thêm cẩn thận, suy nghĩ kỹ mới đặt bút vẽ.

Lục Dương cũng không quấy rầy làm gì, hắn đem biên kịch duy nhất gọi vào phòng mình.

"Ngồi đi."

Đến văn phòng, Lục Dương rót một bình trà.

Người trẻ tuổi có chút câu thúc, giống như Giang Bạch lúc mới vào công ty vậy, tính cánh như vậy làm biên kịch, cũng không tốt lắm.

Lục Dương ngồi xuống bàn trà đối diện, cười nói :" Cậu tên là Vệ Hà phải không, tôi đã xem qua lý lịch của cậu rồi, tốt nghiệp đại học văn học hí kịch, hai mươi sáu tuổi, làm biên kịch được ba năm."

"Đúng vậy." Vệ Hà nhẹ gật đầu.

"Sao cậu không tiếp tục làm biên kịch truyền hình, mà chuyển sang làm biên kịch manga, theo đạo lý mà nói, cậu còn trẻ như vậy, phải xông xáo một phen sự nghiệp chứ."

Lục Dương tìm đề tài nói chuyện.

Vệ Hà nói ra :"Tôi lăn lộn trong giới biên kịch truyền hình cùng điện ảnh không tốt lắm, tuy ở trường học cũng từng làm mấy cái kịch bản cho trường, kết quả cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi thực tập ở một công ty, viết kịch bản hai ba năm nhưng cũng không được chấp nhận, lần duy nhất được chấp nhận cũng chỉ là một biên kịch của một bộ phim truyền hình nho nhỏ, hơn nữa còn xếp thứ ba."

"Kỳ thật ở cái kịch bản lần đó, toàn bộ hành trình đều là tôi cùng một người khác làm, tôi là chủ bút, không nghĩ tới lúc hoàn thành công ty lại trèn một người khác vào làm biện kịch số một, cũng không trao đổi qua với chúng tô." Vệ Hà có chút tức giận bất bình.

Lục Dương thì cảm thán không thôi, nếu hắn gặp được việc như vậy, khẳng định cũng sẽ tức giận không thôi.

"Lúc tôi thực tập còn không có tiền lương trợ cấp,đến lúc tôi làm được một cái kịch bản thì lại chèn ngươi vào cướp đi công lao, tôi cảm giác công ty quá phận liền viết đơn xin từ chức, vốn còn muốn làm một biên kịch tư do, nhưng lại không có mối quan hệ riêng, áp lực sinh hoạt thì càng ngày càng đè nặng, nếu không đổi nghề, tôi phải lưu lạc đầu đường rồi."

Về Hà thành thật nói ra.

Có thể đem nỗi lòng của mình nói ra đã là một biên kịch hợp cách rồi.

Lục Dương cũng biết những vấn đề này.

Lúc trước hắn đổi nghề, may mắn được Y Sung giúp đỡ, nên cũng không đến nỗi nào, nhưng có Y Sung giúp đỡ như vậy, Lục Dương cũng phải đi từng bước một mới thành công.

Dù sao việc nào cũng không phải dễ dàng, nào có người mới bước vào làm đã thành công liền đâu.

Kịch bản Vệ Hà viết cũng không tệ lắm, Lục Dương đã xem qua, hành văn nhìn qua cũng rất được, dù sao xuất thân của Vệ Hà cũng ở một trường Đại học nổi tiếng, còn làm biên kịch được ba năm.

"Kỳ thật chúng ta có thể coi như là nửa sư huynh đệ."

Chương 253: Sách Mới Của Lục Dương (2)

Lục Dương nhìn Vệ Hà nói.

Vệ Hà có chút kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới lão bản lại nói như vậy, mặc dù đều là người trẻ tuổi, nhưng mình không có cái gì mà Lục Dương cần lôi kéo cả.

Vệ Hà cũng biết mình không có giá trị lớn như vậy.

"Chủ tịch, ngài đang nói đùa phải không?"

Vệ Hà suy đoán nói.

Lục Dương nhấp ngụm trà, nói ra: "Cậu học ở đại học có quen người nào là Y Sung không, ta là đệ tử của ông ấy."

Ánh mắt Vệ Hà sáng lên, kinh hỉ nói: "Y Sung là một lão sư nổi tiếng trong khóa, tôi cũng từng nghe qua, không nghĩ tới ngài lại là đệ tử của Y Sung."

Lần này Vệ Hà đã không còn nghi ngờ nữa rồi.

"Vị vậy ta mới nói như vậy." Lục Dương đặt chén xuống, nói: "Nhưng cậu đừng có hy vọng, bởi vì mối quan hệ này, tôi sẽ chiếu cố cho cậu, dù sao, ở trong công ty, vẫn lấy thực lực của mình để nói chuyện, nếu cậu có năng lực, tôi nghĩ cậu sẽ không cần mối quan hệ này làm gì, đương nhiên, tôi cũng có thể nói cho cậu biết, nếu ở công ty làm việc tốt, thì công ty trước đây cậu làm không thể so với chỗ này được, với lại, về sau tôi cũng có thể giới thiệu một số tài nguyên cho cậu."

"Ý tứ của chủ tịch, là tôi được chọn rồi."

Vệ Hà có chút kích động nói.

"Xem như là vậy đi, chốc nữa cậu ở lại để ký hợp đồng, lương căn bản một tháng năm nghìn, còn có tiền thưởng của công ty còn phụ thuộc vào năng lực của cậu ra sao."

Lục Dương bình tĩnh nói.

Dù sao Vệ Hà cùng là một người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi, Lục Dương lúc đầu xem hồ sơ đã ngầm chấp nhận, kêu hắn tới đây chỉ để tâm sự mà thôi.

"Cảm ơn Chủ Tịch, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc."

Thái độ Vệ Hà hết sức thành khẩn.

Lục Dương lại nói chuyện với hắn về một ít kỹ sao cải biên manga, tri thức của biên kịch, một phen nói chuyện với nhau, làm Vệ Hạ phải lau mắt nhìn lại lão bản của mình, hắn không nghĩ tới Lục Dương lại biết nhiều như vậy, rất nhiều vấn đề hắn hoang mang, đều được Lục Dương nhẹ nhõm giải thích, quả nhiên còn trẻ đã lên làm chủ tịch thì không có ai đơn giản rồi.

Đợi đến Lữ Tiểu Vũ gửi tin nhắn tới, hai người mới rời khỏi phòng làm việc, Về Hà thi đi tới phòng nhân sự ký hợp đồng, còn Lục Dương thì đi tới phòng họp.

Đã trôi qua năm mươi phút, đại bộ phận bản thảo đều đã nộp lên.

Bản thảo đều được viết tên, Lữ Tiểu Vũ thông báo bọn họ về trước, chờ đợi tin tức của công ty, mặc kệ có đậu hay không, đều nhận được kết quả vào năm giờ chiều.

Mấy người còn lại cũng nộp bản thao lên, rồi từ phòng họp rời đi.

Trên tay Lữ Tiểu Vũ cầm một chồng bản thảo, nàng nói ra.

"Tiếp theo làm sao?"

Lục Dương đi tới, tùy tiện cầm lấy một tâm nhìn nhìn, vẽ cũng không tệ, dù sao Lữ Tiểu Vũ cũng sàng lọc tuyển chọn một phen, nên những người có mặt ngày hôm nay đều là có tài năng thực sự.

"Lần này chúng ta sẽ nhận thêm mười hai người, tạo thành ba team, tính thêm team của Trần Dư là bốn, nói cho Trần Dư cùng Vệ Hà mỗi người chịu trách nhiệm biên kịch cho 2 team, biện kịch dù sao mới có hai người, nên cho Trần Dư làm tổ trưởng tổ biên kịch.

"Được, ta biết rồi."

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.

Công tác kế tiếp, Lục Dương liền giao cho Lữ Tiểu Vũ đi làm, dù sao cũng chỉ là công tác phê duyệt, không có gì khó cả, nếu cần giúp đỡ, Lữ Tiểu Vũ có thể nhờ đám người Giang Bạch cũng được.

Rời khỏi phòng họp, Vệ Hà cũng từ phòng nhân sự đi ra, trên tay còn cầm lấy hợp đồng, Lục Dương nói: "Về chuẩn bị đi, ngày mai cậu chính thức đi làm."

Vệ Hà nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua đám người Trần Dư đang làm việc, hắn mới đeo balo rời đi.

Trở về văn phòng, đã 11:30 rồi.

Trên điện thoại quả nhiên có tin nhắn Quan Nguyệt gửi tới, hỏi hắn đã về chưa, Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Quan Nguyệt: "Quan Quan, tan học rồi sao?"

"Đúng vậy, sáng nay em chỉ học hai tiết đầu tiên, học xong thì chạy ra ngoài cổng trường nhìn xem thì thấy xe của anh đã đi mất, vì vậy mới gửi tin nhắn cho anh, anh về trường học chưa?"

"Về rồi, xe cũng không có vấn đề."

"Vậy thì tốt rồi, em đi ăn cơm đây."

"Đi đi."

Cúp điện thoại.

Lục Dương không nghĩ tới Quan Nguyệt sau khi tan học lại ra cổng trường nhòm ngó, hắn mỉm cười, bật máy tính lên, bắt đầu viết dàn ý.

Tên Sách: Đại Hạ Đả Canh Nhân.

Thể loại: Tiên Hiệp.

Thế giới này có nho, có đạo, có phật, có yêu, có thuật sĩ. Hứa Thất An tốt nghiệp trường cảnh sát, yếu ớt tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong nhà lao, ba ngày sau bị đày đến biên cương...

Về phần nội dung.

Lục Dương chỉ có thể nhớ đại khái, nhưng đã có dàn ý thì cũng đủ dùng rồi, có những thứ này, hắn có thể viết ra nội dung chi tiết, dù sao đây cũng là kỹ năng cơ bản của biên kịch.

Về phần kiểm duyệt.

Cái này cũng đơn giản thôi.

Hiện tại cơ chế kiểm duyệt của qidian vô cùng lỏng lẻo, hơn nữa cũng không nghiêm ngắc như về sau, vị dụ như Cực Phẩm Gia Đình, miêu tả tình tiết 18+ rất chi tiết đây thôi, nhưng cũng có thể sài mấy từ lóng để miêu tả.

Tương lai có nhiều từ lách như vậy, Lục Dương có thể lấy ra dùng một ít, còn có một chút thành ngữ bây giờ vẫn chưa bị vấy bẩn, nếu hắn viết ra, cũng là tổ sư khai phá ngành nghề này.

Viết xong dàn ý, Lục Dương lại viết vài thứ cơ bản, như thiết lập tính cách nhân vật, điều này rất quan trọng, nếu như nói chơi chữ làm cuốn sách này thêm sinh động, thì thiết lập nhân vật mới làm quyển sách này nổi tiếng nhất trong giới tiểu thuyết lúc bấy giờ, từng nhân vật đều được miêu tả rất sống động, làm cho người đọc nhớ kỹ không thôi.

Quyển sách này rất khác với Tu Chân Trở Về, nếu như đọc Tu Chân Trở Về, thì độc giả chỉ cảm thấy thoải mái mà thôi, nhưng sau khi đọc xong, đọng lại trong đầu độc giả ngoài trừ tên nhân vật chính ra thì chỉ còn vài câu 'Trang Bức', còn những nhân vật phụ về sau, rất khó có thể khiến người đọc nhớ lại tên được. Nhưng Đa Cảnh Nhân không giống vây, nhân vật đều được miêu tả rất tỉ mỉ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Viết xong những thứ này.

Chương 254: Sách Mới Của Lục Dương (3)

Dù sao cái loại đồ chơi linh cảm này, nhìn không thấy sờ không được, một khi cảm nhận được, thì chăm chỉ mà làm đi thôi.

Chương 1 có hơn ba nghìn năm trăm chữ, Lục Dương phải tốn gần một tiếng mới hoàn thành, đấy là hắn còn ít sửa chữa đấy nhé, so với tốc độ của Tu Chân Trở Về, thì viết cuốn sách này chậm hơn nhiều.

Ngẩng đầu lên, Lục Dương phát hiện Từ Thi đã ngồi đối diện từ bao giờ, ánh mắt sáng ngời tò mò nhìn hắn.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Ngươi đến lúc nào vậy?"

Lục Dương tò mò hỏi.

Vừa rồi trầm mê gõ chữ, hắn cũng không phát hiện Từ Thi đến từ bao giờ.

"Tan học xong ta mua cơm tới đây để ăn, nhìn thấy ngươi nghiêm túc làm việc, liền không muốn làm phiền a." Từ Thi nhỏ giọng nói, Lục Dương nhìn sang bên cạnh nàng, ở đó còn có một hộp cơm đóng gói rất đẹp, nhưng chưa được mở ra.

"Sao lại không ăn, để thế no nguội bây giờ."

Lục Dương cười nói.

"Ta sợ ảnh hưởng ngươi làm việc."

Từ Thi từ trong túi sách lấy ra một cái thìa, đem lớp bạc ngoài mở ra, một cỗ nhiệt khí từ trong hộp cơm bốc ra ngoài.

Lục Dương nhìn nhìn, là cơm cùng trứng xào cà chua, nha đầu này gầy như vậy, mà vẫn không chịu ăn thịt đi.

Từ Thi cũng không có ăn, nàng cẩn thận đem lớp bạc bóc ra, sau đó lại tách một chiếc đũa, đặt ngang thanh chắn, nhìn Lục Dương nói ra: "Ngươi ăn đi, ta không đói."

"Đây là cơm trưa của ngươi, sao ta có thể ăn được."

Lục Dương từ chối.

"Ta không đói mà."

Từ Thi quật cường nhìn Lục Dương, nàng biết rõ giờ này hắn vẫn chưa ăn trưa.

Nha đầu này, cũng thật là ngốc, Lục Dương đi đến bên cạnh Từ Thi, nhìn cơm từ trong hộp bốc hơi ra, hắn nói: "Không được, đồ ăn không phù hợp với khẩu vị của ta, với lại càng không có ớt, ngươi tự ăn đi."

Từ Thi không nghĩ tới cơm mình mua lại bị Lục Dương từ chối.

Nàng rầu rĩ không thôi.

"Nếu lần sau mua cho ta ăn, thì mua thêm tí thịt đi."

Lục Dương còn bổ sung một câu.

Nhìn bộ dạng ủy khuất của Từ Thi, Lục Dương nói ra: " Ta đi xuống tiệm dưới công ty ăn, ngươi có muốn ăn thịt không, ăn cái này mới mau cao được."

"Không, không cần."

Từ Thi nhìn thấy Lục Dương muốn đi ra ngoài ăn cơm, nàng đem hộp cơm mình cầm về, nói ra: "Ta thích ăn trứng xào cà chưa thôi."

"Được rồi, ta mặc kệ ngươi vậy."

Nói xong, Lục Dương mở cửa ra ngoài.

Ánh mắt Từ Thi chớp chớp, đợi đến cửa đóng lại, náng mới cầm chiếc đũa, bắt đầu ăn.

Đi vào văn phòng Lữ Tiểu Vũ, phát hiện nàng vẫn còn đang làm việc, đoán chừng vẫn chưa ăn cơm, Lục Dương nói ra: "Đi ăn cơm không?"

"Được."

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.

Hai người cũng một chỗ đi xuống.

Trong thang máy, Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Ngươi nói chọn mười hai người, ta cùng đám người Giang Bạch, Hà Nghệ đã chọn xong, buổi chiều thông báo bọn họ lên ký hợp đồng."

"Những việc này ngươi cứ tự xử lý, không cần báo cáo cho ta, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết"

Lục Dương thản nhiên nói.

Lữ Tiểu Vũ nhịn không được liền hỏi: "Kịch bản kia vẫn chưa xong sao?"

"Không phải, kịch bản phim ta viết xong rồi, bây giờ ta muốn viết một quyển sách mới, hiện tại vẫn đang chỉnh lại lối suy nghĩ của mình."

Lục Dương cũng không có giấu giếm.

Lữ Tiểu Vũ có chút kinh ngạc: "Tiểu thuyết mới sao, hơn nữa còn là tiểu thuyết đô thị? Ta không thích thể loại này lắm, cảm giác nhân vật phụ chỉ số IQ hơi thấp."

Lữ Tiểu Vũ liền nói ra suy nghĩ của mình, nàng cũng từng đọc qua tiểu thuyết của Lục Dương, cảm thấy lâu lâu lại có mấy thằng ngu phú nhị đại nhảy ra nạp mạng cho nhân vật chính, dù sao lúc đi học đại học, nàng cũng quen biết rất nhiều phú nhị đại, đại bộ phần người ta toàn hoàn hoa phong nhã, có tri thức lễ nghĩa, nào có ngu như ở trong truyện đâu.

"Không phải, là thể loại tiên hiệp, bối cảnh thời cổ đại, khẳng định ngươi sẽ thích."

Lục Dương cười nói.

Lữ Tiểu Vũ nghe vậy, trong lòng có vài phần mong chờ.

Đi vào nhà hàng Tây.

Lục Dương kêu vài món ăn, bởi vì có Lữ Tiểu Vũ ở đây, nên hắn kêu thêm vài món cá.

Kêu xong món ăn, Lục Dương lại gọi thêm hai ly dưa hấu.

Đây ắt là thứ không thể thiếu được trong bữa cơm của hắn.

Thức ăn được mang lên, Lữ Tiểu Vũ lại nói đến chuyện công việc: "Weibo của công ty chúng ta, đã có hơn tám vạn lượt theo dõi rồi, nhiều người theo dõi bởi vì các tiết mục ngắn."

"Thế những tài khoản khác thì sao?"

Lục Dương cũng chẳng suy nghĩ gì, nói ra.

Dù sao cũng đã nện tiền vào rồi, còn không có hiệu quả nữa thì giải thể công ty luôn đi.

"Những tài khoản khác cũng không sai biệt lắm, nền tảng CC có khoản năm vạn lượt theo dõi, studio Tiểu Vũ có hơn một vạn lượt theo dõi, kém nhất là tài khoản của ngươi, mới chỉ có năm người theo dõi."

Lục Dương không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ có năm người thôi sao, cũng thảm quá đi.

Nhìn phục vụ mang đồ ăn lên, Lữ Tiểu Vũ mở đũa, vừa ăn vừa nói: "Là ngươi nói, Weibo của mình không cần phải hoạt động, cũng không cần công ty quản bá, cái tai khoản kia của ngươi, một bài đăng cũng không có, có năm người theo dõi đã là tốt rồi. à mà quên, trong đó có ta cùng với tài khoản của công ty đó, nên ngươi thật sự chỉ có 3 lượt theo dõi thôi."

Lục Dương bật cười.

"Đồng chí Tiểu Vũ, đừng nhìn bây giờ tài khoản của ta chỉ có năm người theo dõi, đồng chí có tin không, chỉ cần ba ngày, ta có thể làm số người theo dõi của mình còn nhiều hơn Studio Tiểu Vũ, với lại ít nhất cũng phải có hơn một vạn lượt theo dõi."

"Ngươi muốn mua follow sao?"

Lữ Tiểu Vũ biết weibo có thể mua được follow.

"Ngươi xem thường ai đó? Ta mua thứ đó làm gì?" Lục Dương nghiêm túc nói ra: "Có dám đánh cuộc hay không, chỉ cần ba ngày, ta có thể khiến tài khoản của mình tăng thêm một vạn follow, nếu thành công, ngươi đáp ứng một yêu cầu của ta là được."

"Yêu cầu gì?"

Lữ Tiểu Vũ lập tức cảnh giác.

Tuy rằng ba ngày được một vạn follow rất khó, nhưng Lục Dương cũng không phải người bình thường, nàng dù sao cũng cảm thấy Lục Dương đang bẫy mình.

Không biết nàng nghĩ tới điều gì, mà sắc mặt hởi đỏ lên.

"Phải nói trước, không được đòi hỏi yêu cầu quá phận."

Lục Dương nhìn lướt qua sân bay của nàng, nói ra: "Ta cũng thật sự không nghĩ ra được, ta có thể đưa ra yêu cầu quá phận gì đối với ngươi."

Chương 255: Chuyện Của Tống Giai (1)

Lữ Tiểu Vũ có cảm giác Lục Dương lại cà khịa nàng.

Hơn nữa còn có chứng cứ.

Nàng trừng mắt nhìn Lục Dương, nói ra: "Cược thì cược, ta cũng không tin, dưới tình huống ngươi không mua follow, mà ba ngày có thể tăng thêm một vạn lượt theo dõi."

Lục Dương cười cười.

Con cá nhỏ này mắc câu rồi.

Việc này cũng đơn giản thôi.

"Được, chúng ta đã hứa rồi đó, đừng để đến lúc đó lại chối."

Lục Dương đem món cá chép đỏ mà phục vụ vừa để xuống đặt trước mặt Lữ Tiểu Vũ.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nân truy."

Lữ Tiểu Vũ cầm lấy chiếc đũa, lấy một miếng thịt cá đặt vào trong miệng mình. Trong lòng nàng cũng thầm bổ sung thêm một câu, nếu yêu cầu của Lục Dương mà quá phận, nàng nhất định sẽ cự tuyệt, dù sao nàng cũng không phải là quân tử mà, chỉ là tiểu tiên nữ mà thôi.

Lục Dương cũng không biết trong lòng Lữ Tiểu Vũ nghĩ gì, cho dù có biết cũng không sao cả.

Ăn vài miếng cá, Lữ Tiểu Vũ lập túc vui vẻ lên rất nhiều.

Lục Dương nhịn không được, nói ra: "Bài 2 ngươi đã thi chưa? Huấn luyện viên lái xe không thúc giục ngươi à."

"Ngươi sao lại cứ nhắc chuyện này khi ta ăn nhỉ."

Lữ Tiểu Vũ dùng chiếc đũa chọc chọc vào con cá trên bàn, nàng như đang tưởng tượng con cá này là người nào đó...

"Ta chỉ quan tâm cho ngươi thôi."

Lục Dương bình tĩnh nói: "Ta nhìn trạng thái của ngươi bây giờ rất tốt, hội chứng kia có lẽ cũng hết rồi, tại sao không thi bằng lái xe đi cho rồi."

"Gần đây công ty quá bận, lại không có thời gian, hơn nữa ta rất lâu rồi không có luyện tập, nếu bây giờ đi thi, chỉ sợ lại rớt nữa thôi."

Lữ Tiểu Vũ tự hiểu lấy mình.

Lục Dương cũng không nói tiếp, dù sao nhà Lữ Tiểu Vũ cùng gần trong trường học, lại gần công ty, tạm thời không cần bằng lái cũng được.

Ăn cơm xong.

Lữ Tiểu Vũ phải nói về phòng nghỉ trưa.

Nàng đã có thoi quen ngủ trưa, dù chỉ là mười phút, cũng phải ngủ một giấc cho thoải mái, Lục Dương thì không có sở thích như vậy, hắn rất ghét ngủ trưa, vì một khi đã ngủ, buổi chiều hoàn toàn không có tinh thần làm việc, mấu chốt nhất, nếu ngủ trưa thì đến tối nửa đêm mới ngủ được.

Lữ Tiểu Vũ rời đi, Lục Dương lại trong trường học đi dạo, thời điểm chuẩn bị quay về công ty, bỗng nhiên có người gọi hắn lại.

"Ngươi là Lục Dương phải không?"

Lục Dương quay đầu lại nhìn.

Phát hiện đối phương còn rất trẻ, nhìn qua cũng không lớn tuổi hơn mình, cắt tóc ngắn đầu đinh, có vài phần soái ca, bất quá cách ăn mặt của hắn người khoác da chó, Lục Dương làm biên kịch lâu năm, cũng nhận thức một ít nhãn hiệu thời gian, nhìn người nam nhân này, đồ mặt trên người hắn cũng phải vài nghìn một món.

Là một kẻ rất có tiền.

Nhưng sao hắn lại biết tên mình?

Lục Dương khẽ nhíu mày.

"Đồng học, ngươi là ?"

"Ta cũng không phải bạn học của ngươi, giới thiệu một cái, ta là Tống Ngôn, ta rất muốn làm quen với ngươi." Sắc mặt Tống Ngôn mang vài phần vui vẻ, lúc nói chuyện, hắn đều quan sát Lục Dương.

"Thật xin lỗi, ta không muốn làm quen với ngươi."

Lục Dương xoay người rời idd.

Cái gì mà Tống Ngôn.

Hắn nghe cũng chưa từng nghe qua, gia hỏa này thần thần bí bí như vậy, tìm mình cũng không nói nguyên nhân gì, Lục Dương cũng không muốn cùng hắn ta ngây ngây ngốc ngốc.

Nhìn thấy Lục Dương xoay người rời đi, Tống Ngôn lập tức bối rối, tại sao tên Lục Dương này lại không ra thèo bài, nhìn thân ảnh Lục Dương sắp khuất bóng, hắn mới vội vàng đuổi theo, nói ra :"Ta là em họ của Tống Giai, tìm ngươi có chút việc."

"Em họ của Tống Giai."

Lục Dương dừng lại.

Nhìn nam sinh này.

Khó trách vừa rồi mình lại có cảm giác quen thuộc, nghĩ đến hắn tên Tống Ngôn, cũng có vài phần khả năng này, bất quá Lục Dương cũng không hỏi hắn tìm mình có chuyện gì, mà nói ra: "Ngươi nói ngươi là em họ của Tống Giai thì là em họ của Tống Giai à? Ta còn có thể nói mình là lão công của Tống Giai cũng được, ngươi có bằng chứng gì chứng minh mình là em họ Tống Giai không?"

Quả nhiên là có gì đen tối mà!

Tống Ngôn nghĩ vậy, hắn hít một hơi thật sâu, nói ra: "Ngươi muốn chứng cứ phải không, ta có."

Nói xong, hắn lấy chiếc điện thoại của mình là, là một quả táo thế hệ 4 màu đen, giống như chiếc điện thoại của Lục Dương vậy, hắn mở ra album ảnh, nói ra: "Đây là ảnh chụp trước kia của Tống Giai."

"Để ta xem một chút."

Lục Dương đi qua, Tống Ngôn muốn cầm điện thoại cho Lục Dương xem, nhưng Lục Dương lại đoạt lấy nhìn, nhìn thoáng qua, quả nhiên trong ảnh có hai người, một người là Tống Giai, người còn lại chính là gia hỏa này.

Từ trong tấm hình có thể nhìn thấy, quan hệ của ngươi không tệ, Tống Giai thì nở nụ cười ngọt ngào, bối cảnh xung quanh...Hã.. Đây không phải tiểu khu của cán bộ quân đội sao.

Cái này...Hẳn không phải là PTS chứ.

"Hiện tại thì ngươi đã tin chưa?"

Tống Ngôn lấy lại điện thoại của mình, cười lạnh nhìn Lục Dương.

Lục Dương lắc đầu: "Vẫn không tin, ảnh chụp nói không chừng do ngươi PTS ra, ngươi tưởng ta không biết tí gì về công nghệ sao, nếu ngươi thích, ta có thể giúp ngươi chụp chung với Phù Dung tỷ."

Nói xong, Lục Dương cầm lấy điện thoại mình ra gọi cho Tống Giai.

Hắn không phải không tin Tống Ngôn, mà chỉ là Lục Dương muốn biết, gia hỏa này chạy tới đây làm gì.

Cuộc gọi rất nhanh được nhận.

Thân thể Tống Giai đã tốt hơn nhiều rồi, tuy vẫn chưa được xuất viện, nhưng đã khỏe lại như trước, chủ yếu là bệnh viện bắt quan sát thêm một khoản thời gian mà thôi.

"Lục Dương, ngươi điện ta có chuyện gì?"

Lục Dương nói ra: "Học tỷ, ngươi có phải có một đứa em họ tên Tống Ngôn không, hôm nay hắn đến tìm ta, còn muốn nói chuyện, là ngươi bảo hắn đến đấy sao?"

"Tống Ngôn?" Nghe được cái tên này, ngữ khí của nàng hơi thay đổi, nói ra: "Hắn là em họ của ta, là con trai của nhị thúc, là một tên tiểu quỷ đáng ghét, ngươi không cần phải để ý hắn."

"Ta cũng đồng ý với ý kiến của ngươi, hắn là một tên đáng ghét."

Lục Dương mỉm cười, cúp điện thoại.

Nhìn Tống Ngôn, Lục Dương nói ra: "Thật có lỗi, chị họ của ngươi nói ngươi là tiểu quỷ đáng ghét, nên bảo ta đừng có quan tâm, ngươi đi đi."

Tống Ngôn bối rồi, không nghĩ tới Lục Dương lại trực tiếp gọi điện cho Tống Giai, điều này làm...

"Lục Dương, ngươi có phải nam nhân hay không, ảnh chụp ngươi cũng xem rồi, vậy mà lại đi cáo trạng." Tống Ngôn vạn phần khó chịu nói ra.

Lục Dương cười lạnh, nói ra: "Có phải nam nhân hay không, chúng ta lên thao trường bên cạnh sẽ biết."

Hắn làm sao có thể đoán được mục đích Tống Ngôn tìm mình được, bất quá nhờ đọc mấy chuyện cổ tích công chúa, hoàng tử, bình dân, Lục Dương cũng đoán được gia hỏa này muốn tiết lộ thân phận của Tống Giai, sau đó nói bản thân mình không xứng vân vân, bằng không hắn lại rảnh rỗi quá chạy tới đây tìm mình nói chuyện phiếm a.

Nếu là em ruột, Lục Dương còn có thể nể tình một hai, nhưng đây lại là em họ, bàn tay đưa ra có chút dài rồi.

Nghe Lục Dương nói vậy, ánh mắt Tống Ngôn lóe lên, nói ra: "Đây chính là do ngươi nói, đợi lát nữa đừng có mà quỳ xuống xin tha."

Bản thân hắn xuất thân trong gia đình quân đội, mặc dù không có nhập ngũ, nhưng từ nhỏ cũng đã luyện tập vài chiêu, thân thể lại khỏe mạnh, hắn tự nhận mình đối phó với người bình thường thì không có vấn đề gì cả.

Trong mắt của hắn, Lục Dương chỉ là một sinh viên gầy gò năm nhất mà thôi, chấp hắn một tay, mình cũng có thể đánh hắn tím mặt.

Nhưng hắn cũng không biết, suy nghĩ của Lục Dương cũng giống vậy.

Nhìn mặt nói chuyện.

Lục Dương cũng nhìn ra, gia hỏa này cũng lắm biết mấy chiêu mèo cào, cũng không phải võ thuật tàn nhẫn, thực chiến ở trong quân đội, đối phó với hắn cũng không phải việc gì khó, Lục Dương cười lạnh một tiếng: "Những lời này nên để tặng cho ngươi."

Thao trường rất lớn.

Hai người tìm một chỗ không có ai.

Chương 256: Chuyện Của Tống Giai (2)

Tống Ngôn tỏ ra thể hiện, bẻ mấy ngon tay của mình kêu rắc rắc, sau đó nói: "Bắt đầu đi, đợi lát nữa người đừng trách ta ra tay quá... A."

Lời còn chưa nói xong.

Tống Ngôn đã kêu thảm một tiếng.

Hắn đặt mông ngã xuống mặt đất, hai tay bụm lấy dưới đũng quần.

"Bắt đầu thì bắt đầu mẹ đi, nói nhiều như vậy làm gì, cái này mà ở trên chiếc trường, ngươi đã bị đạn bắn thành lỗ rồi." Lục Dương thản nhiên nói.

"Mẹ kiếp, đồ hẹn hà, chơi mà chơi đánh lén, không có võ đức!."

Tống Ngôn gầm thét.

"Cái gì gọi là đánh lén hã? Ta đánh chính diện, hơn nữa ngươi hô bắt đầu ta liền ra tay, hay là đợi ngươi lảm nhảm xong rồi mới đánh."

Lục Dương hừ một tiếng.

Tống Ngôn không biết nói gì.

Hình như vừa rồi hắn hô bắt đầu thật.

Hắn cố gắng đứng dậy, vốn chiếc lực mạnh vẽ vừa rồi, hắn bị cúp đạp vào đũng quần của Lục Dương làm mất một nửa, nhưng hắn vẫn còn muốn tìm lại thể diện của mình, sau khi đứng dậy, hắn đánh ra một quyền, mục tiêu là ở trên mặt Lục Dương.

Trong lòng nghĩ đến.

Mẹ kiếp, cái tên mặt trắng này, đợi lát nữa ta đánh mặt ngươi xưng lên, để xem tỷ tỷ còn thích đầu heo như ngươi không.

Bất quả, tưởng tượng tuy là tốt đẹp, nhưng lại khác xa thực tế.

Sự thật đôi khi cũng rất tàn khốc.

Lục Dương đã sớm cảnh giác không thôi, làm sao có thể bị Tống Ngôn đánh trúng mặt được, hắn trở tay lại, khẽ bắt được bàn tay của Tống Ngôn, sau đó xoay người một cái, dùng chiêu ném qua vai, thân thể Tống Ngôn đang lao tới, liền bị mất cân bằng bay thẳng lên trời, phịch một tiếng, hung hăng nằm trên mặt đất.

Lại là một tràng la hét bi thảm.

Tống Ngôn hình chữ đại( ) dang hai tay hai chân nằm trên bãi tập, thẫn thờ nhìn lên bầu trời, hắn không còn khí lực để nhúc nhích nữa rồi.

"Tên khốn khiếp, ra tay thật độc ác, nhưng thủ pháp này..." Tống Ngôn tuy rằng ưa thích thể hiện, nhưng dù sao cũng không phải là bại não, hắn nhìn thủ pháp Lục Dương vừa rồi, chính là đòn vật ngã phổ biến ở trong quân đội.

"Hẳn là người một nhà sao."

Trong lòng Tống Ngôn tự hỏi.

Lục Dương nhìn Tống Ngôn, nói ra: "Có phục hay không?"

"Không phục, trong tử điển của ta chưa bao giờ có chữ phục, ngươi lúc nãy đánh len ta, mới làm ta..." Lời còn chưa nói xong, hắn ngay lập tức dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Lục Dương đang nhấc chân lên, nhắm vào phía đũng quần của hắn di chuyển.

Trên đầu Tống Ngôn đổ mồ hôi không thôi.

Cú đá vừa rồi đã làm hắn thiếu chút bị phế, lần này thêm cái nữa, không chừng bản thân hắn sẽ biến thành thái giám thời đại mới mất, hắn liên tục nói ra: "Ta phục, ta phục rồi."

"Người vừa rồi không phải nói, trong từ điển không có chữ phục sao?" Lục Dương hỏi hắn.

Tống Ngôn vội vàng nói :"Ta vừa mới thêm vào, mới thêm vào."

Nhìn thấy Tống Ngôn như vậy, Lục Dương liền đánh giá hắn cao thêm một chút, có thể chịu nhục, là một nhân tài... Lục Dương thu chân lại, không đợi hắn nói nhảm thêm nữa, nói ra: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì, chẳng lẽ muốn cảnh báo ta, không được đến gần chị họ ngươi nữa phải không."

"Ngươi nghĩ như vậy sao?"

Tống Ngôn hít vào một hơi, từ trên mặt đất bò dậy.

"Không phải sao?"

Lục Dương kinh ngạc nhìn hắn một cái, hay là mình cầm nhầm kịch bản rồi.

"Đương nhiên là không phải rồi."

Tống Ngôn nói lớn, hắn cảm giác mình ăn một trận đòn oan rồi, hắn nói ra: "Ta nghe tỷ tỷ mình có bạn trai, nên muốn tới đây nhìn xem, dù sao chị họ của ta ánh mắt cũng rất cao, ta tới đây để xem nam nhân nào lại có thể cưa đổ tiểu công chúa trong tiểu khu."

"Thế thôi?"

Lục Dương nhìn hắn.

"Đương nhiên cũng không phải có riêng chuyện này, ta còn muốn ngươi khuyên nhủ chị mình, không nên cùng đại bá xung đột, dù sao đại bá cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, thân thể dạo này cũng không tốt, không chừng ngày nào đó lại..."

Thật đúng là đứa cháu hiếu thuận a.

Sắc mặt Lục Dương trở nên cổ quái, nhìn thoáng qua Tống Ngôn.

Sau đó hắn nói.

"Ta và Tống Giai chỉ có là bạn bè bình thường, những thứ vừa nãy ta không thể giúp được, đương nhiên, lấy năng lực của ta, làm bạn trai của chị ngươi cũng dư xài, ngươi có thể khuyên nhủ chị mình đừng nên kén chọn."

"Cái gì, ngươi không phải là bạn trai của tỷ tỷ sao?"

Tống Ngôn mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi.

"Có gì kỳ quái sao, ai nói ngươi ta là bạn trai của Tống Giai? Ta cũng chưa nói qua bao giờ mà." Lục Dương ngắt cọng cỏ bên đường ngặm lên miệng.

"Đclmm!"

Tống Ngôn nhịn không được chửi thề một câu.

Hắn cảm giác mình có phải bị vận rủi đeo bán rồi không, phí hết công sức mới tìm được Lục Dương, lại bị hắn đánh cho một trận, đến bây giờ ngón tay vẫn còn đau nhức, Tống Giai hít vào một hơi, nghĩ thầm, gia hỏa này thật độc ác.

"Là một tiểu nữ sinh, nhưng được cái ngực rất lớn."

Tống Ngôn nghiến răng nói ra.

"Ngươi nói là nàng ta sao?"

Lục Dương lập tức hiểu được Tống Ngôn nhắc đến ai, ngoài trừ Lâm Viện Viện ra thì sợ chẳng có người khác nữa, hắn nói ra: "Nha đầu kia có chút tật xấu, đó là suốt ngày nói điên nói bậy, người nào mà tin lời nàng nói, cũng bại não không kém đâu."

"Ừ."

Tống Ngôn nhẹ gật đầu.

Hắn cũng công nhận, nữ nhân kia có chút kỳ quái, gặp mặt lần đầu mà bắt hắn kêu là tỷ tỷ, đúng là hơi điên điên thật.

Lại nhìn Lục Dương sắc mặt cổ quái nhìn hắn.

Tống Ngôn nghĩ tới điều gì, nói ra: "Ngươi nói ta bị bại não."

"Không phải ta nói, là chính ngươi vừa thừa nhận xong."

Lục Dương liếc mắt nhìn hắn, gia hỏa này nhìn qua cũng không phải thuộc thể loại thông minh.

Tống Ngôn toàn thân đau nhức không thôi, đành ngồi trên sân tập nghỉ ngơi, cũng nói cho Lục Dương biết vài chuyện trong nhà, lúc này Lục Dương mới biết được, nguyên lai Tống Giai đào hôn mói chạy tới đây.

Khó trách một người sống ở Bắc Kinh, lại chạy đến địa phương nhỏ bé như Lục Thành để học, hơn nữa còn học ở một trường đại học hạng 2.

"Kỳ thật cũng không phải gọi là đào hôn, bác cả tính định một cuộc đính hôn, nhưng tỷ của ta lại biết được, nên không đợi đến đính hôn, nàng liền đào tẩu ra khỏi nhà, từ đó đến nay chưa về nhà lần nào, cũng hơn một năm rồi."

"Đại bá cũng sớm buông tha ý định này, bất quá, không biết tỷ tỷ ta lo lắng cái gì, vẫn không chịu về nhà, ngược lại còn ở trong điện thoại cãi nhau, nên dẫn đến quan hệ hai bố con càng ngày càng căng thẳng."

"Kỳ thật đại bá vẫn còn rất quan tâm đến tỷ tỷ, bằng không lúc biết nàng nhập viện, cũng không nhờ ta lập tức qua xem."

Đối với sự tình của Tống Giai, Tống Ngôn biết gì nói nấy, nhưng thời điểm Lục Dương nhắc đến bối cảnh trong nhà, hắn lại hồ hồ cho qua, có thể là do có chút mẫn cảm, Lục Dương cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao hắn cũng biết rõ gia hỏa này là một cao nha nội.

Cao nha nội thì sao, còn không phải bị Lục Dương đánh một trận à.

Sự thật với tiểu thuyết cũng không giống nhau.

Dù sao trong truyện, nhân vật phản diện cũng vùng vẫy được một phen, nào có đứa ngốc mới vào đã bị đánh đâu.

Lục Dương cười nói: "Ngươi bị đánh cũng không lỗ, ở trong tiểu thuyết hay phim ảnh, loại người như ngươi cũng bị chỉ định là nhân vật phản diện rồi."

Tống Ngôn hiển nhiên cũng xem không ít tiểu thuyết, hắn cố nặn ra vẻ tươi cười, nói ra: "Người nói ở tiểu thuyết dành cho nam giới, còn ở mấy tiểu thuyết thể loại ngôn tình dành cho nữ, ta cũng có thể làm nhân vật chính đấy."

...Hảo, cũng nghe có lý đó.

Tống Ngôn nói tiếp.

"Trong thực tế cũng không mấy phú nhị đại ngu ngốc cả, bọn hắn trên cơ bản sẽ không đắc tội người ta lung tung, thậm chí còn hòa đồng hơn người khác, vì vậy cũng không thể tìm được tật xấu gì, dù sao, cũng không có ai muốn gây chuyện phiền toái rồi nhờ người nhà xử lý dùm cả, hơn nữa, vua cũng thua thằng liều, nếu chọc nhầm mấy thằng điên, không phải là thất phu giận dữ, máu đổ trăm thước à?"

"Với lại những kẻ có tiền, đều giáo dục con cái mình vô cùng tốt, coi như là không nên thân, nhưng cũng sẽ không làm bọn hắn đi gây chuyện khắp nơi, đương nhiên mấy chuyện vặt vãnh cũng được, chỉ cần bọn hắn không ra ngoài làm loạn, đừng dính mấy đồ vật không nên dùng, không lấy tiền của gia đình ra đầu tư hay gì, cho dù cho hắn giày xéo ra sao, cũng đủ cả đời ấm no rồi."

Chương 257: May Mắn Của Lão Vương

Trò chuyện với em họ Tống Giai một hồi, xong rồi đuổi hắn đi, Lục Dương mới quay trở lại phòng làm việc.

Từ Thi vẫn ở trong phòng, nàng đang nghiêm túc vẽ tranh.

Lục Dương cũng không tới quấy rầy lấy nàng.

Trở về chỗ ngồi, Lục Dương đặng nhập vào weibo, nhìn tài khoản weibo của mình chỉ có bốn người hâm mộ, Lục Dương liền thắc mắt, không phải vừa rồi Lữ Tiểu Vũ nói có năm người sao?

Như thế nào bây giờ còn bốn.

Lục Dương mở thông tin ra nhìn.

Quả nhiên, biển cá sấu đã hủy bỏ theo dõi với hắn.

Đúng là bụng dạ hẹp hòi.

Lục Dương cười cười, không để tâm đến hành vi ngây thơ của Lữ Tiểu Vũ.

Nàng ta cho rằng làm vậy, có thể ngăn cản mình được sao?

Mặc dù nói ba ngày gia tăng hơn một vạn lượt theo dõi, không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng Lục Dương cũng không một chút lo lắng, hiện tại trên tay hắn nhiều tài nguyên như vậy, nếu ngay cả việc này cũng không làm được, thì chẳng phải là bản thân mình làm việc mấy tháng nay cũng quá vô dụng rồi sao.

Hắn mở lên QQ, tìm mấy nhóm chát Tu Chân Trở Về, trên cơ bản nhóm nào cũng đầy người, Lục Dương lại gửi tin nhắn cho từng nhóm một.

'Mới đăng kí tài khoản Weibo, mong mọi người theo dõi, ba ngày sau có event quay số trúng thưởng, giải thưởng là mười chiếc điện thoại iphone 4 cho mười bạn may mắn nhất'

Tin tức vừa được gửi ra.

Nhóm chát liền nổ tung.

"Lộc thần bỏ ra mười cái điện thoại, lần này chơi lớn vậy sao?"

"Điện thoại là của ta, các ngươi không được giành."

"Không nghĩ tới Lộc Thần lại chơi Weibo, ta cũng vào đăng ký một cái."

"Lộc Thần, Lộc Thần, ta là người theo dõi thứ tám đấy."

..

Tin tức ở bên trong nhóm chát rất nhiều.

Lục Dương căn bản đọc không kịp, bất quá hiệu quả rất nhanh nhìn thức, lượt follow tài khoản của hắn gia tăng rất nhanh, mười người, một trăm người, một nghìn người, ngắn ngủi chỉ trong chốc lát, tài khoản của Lục Dương đã có hơn ba ngàn lượt follow rồi.

Dù sao nhân số ở tất cả nhóm chat cũng chỉ khoản một vạn người, được ba ngàn người follow đã không hề tệ rồi, dù sao weibo bây giờ vẫn chưa nổi tiếng, rất nhiều đăng ký tài khoản cũng chỉ để ủng hộ Lục Dương mà thôi.

Mặt khác hắn còn đang thêm một tin, sẽ giới thiệu sách mới ở trên weibo

Giới thiệu sách mới, cái này so với rút thăm trúng thưởng còn hấp dẫn hơn nhiều.

Bài đăng mới đăng được mười phút, dưới bình luận đã hơn trăm cái, , bình luận đều hỏi về sách mới Lục Dương viết về thể loại gì, bọn hắn đều có dự cảm, Tu Chân Trở Về sắp kết thúc rồi.

Ở đâu đó trên diễn đàn văn học mạng.

Thông báo mới nhất của Lục Dương cũng bị chụp ảnh lại post lên.

Phía dưới rất nhiều bình luận.

"Lộc Thần muốn ra sách mới sao? Tu Chân Trở Về sắp kết thúc rồi hả?"

"Chắc là vậy rồi, cũng hơi ngoài ý muốn của ta, Tu Trân Chở Về vẫn không mở map Tu Chân Giới, ta còn tưởng rằng tác giả còn kéo thêm mấy trăm vạn chữ."

"Ngự Nhân cũng nói sẽ ra sách mới, hay là Lộc Thần lại ra sách mới để tranh đoạt đệ nhất nhân mảng đô thị."

"Không biết, nhưng Lộc Thần nếu còn viết thể loại đô thị, khẳng định thành tích nhất định cũng sẽ bạo hỏa."

"Lộc Thần không hổ danh là Lộc Thần, nếu đổi thành là ta..., thành tích tốt như vậy, ta khẳng định phải kéo đến khi nào qidian đóng cửa, hẳn là tác giả có ý tưởng mới, để ta qua Weibo hóng hớt thử."

"Đợi ta đi với, trúng thưởng hay không không quan trọng, ta chỉ muốn biết thông tin sách mới thôi."

"Ta cũng vậy."

Thông tin Lục Dương ra sách mới còn hấp dẫn hơn mấy quả táo nhiều, hơn nữa còn được diễn đàn tiểu thuyết đăng tải, thu hút không ít người tới follow Weibo của Lục Dương.

Không cần phải đợi lâu, weibo của Lục Dương đã đột phá hơn tám nghìn người, còn chậm rãi tăng lên, phải biết đây chính là tám nghìn tài khoản thật nha, sinh viên năm nhất cũng không nhiều bằng con số này.

Cái này gọi là tác dụng của danh khí.

Bởi vì còn chưa giới thiệu sách mới với rút thưởng, nên ngước khác cũng không hủy follow làm gì, nói cách khác, Lục Dương chỉ có tăng mà không có giảm.

Ba ngày một vạn lượt theo dõi, Lục Dương cảm giác mình nói hơi bảo thủ, Lữ Tiểu Vũ đã hủy follow, chắc vẫn chưa biết chuyện này rồi.

Đương nhiên.

Lục Dương cũng không ngại nhiều người theo dõi mình.

So với minh tinh, idol nổi tiếng, lượt theo dõi của mình cũng chỉ là cơn mưa phùn trong mắt họ mà thôi.

"Cảm ơn mọi người đã theo dõi, thông tin sách mới sẽ được đăng vào tám giờ tối nay, mời mọi người đón xem."

Lục Dương lại đăng thêm một bảng tin lên weibo, hơn nữa còn kèm theo ảnh chụp văn phòng làm việc của mình.

Bởi vì đại bộ phận người hâm mộ mới bấm theo dõi nên vừa vặn họ liền nhận được thông báo của Lục Dương.

Ấn vào, đọc đọc.

Chỉ trong chốc lát, dưới bài đăng Lục Dương đã có mấy trăm lượt bình luận, đa số đều khen ngợi.

--

Văn phòng Lữ Tiểu Vũ.

Trương Hoa, nhân viên quản lý hoạt động gõ cửa đi vào.

"Giám đốc Lữ, tôi có chuyện cần nói với ngài."

"Chuyện gì?"

Lữ Tiểu Vũ dừng bút lại, xoay chiếc bút bi của mình, hỏi.

Trương Hoa nói ra: "Giám đốc, tôi muốn nói về tài khoản Weibo của chủ tịch."

"Tài khoản của hắn không cần xen vào, chính hắn nói với ta,là để hắn tự mình quản lý." Lữ Tiểu Vũ còn tưởng rằng Trương Hoa tới đây, để hỗ trợ quảng bá tài khoản của Lục Dương.

"Không phải, ý tôi không phải như vậy, vừa rồi Weibo của chủ tịch, tăng thêm rất nhiều lượt theo dõi."

"Cái gì?"

Lữ Tiểu Vũ tỏ ra kinh ngạc.

"Cậu nói Weibo của Lục Dương follow tăng lên rất nhiều, là tăng lên bao nhiêu?"

Trương Hoa: "Khoản vài nghìn."

"Cậu không phải nhìn nhầm chứ."

Lữ Tiểu Vũ có chút không tin, vừa nãy nàng ngủ trưa dậy, còn vào Weibo Lục Dương nhìn xem, cũng chỉ có năm người mà thôi, không đúng, trừ đi mình ra, chỉ còn bốn người mà thôi, sao bây giờ lại tăng lên mấy nghìn được.

Lúc này mới qua bao lâu?

"Thật đó, giám đốc Lữ , ngài mở lên xem sẽ biết." Trương Hoa có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ, hắn biết rõ trước đó Lữ Tiểu Vũ có follow Lục Dương, chuyện này đáng lẽ ra phải biết chứ nhỉ.

Lữ Tiểu Vũ tranh thủ lên Weibo tìm tìm, tìm một hồi, quả nhiên đã ra.

Viên Lộc.

Giới thiệu: Là tác giả đại thần trong văn học mạng, tác phẩm nổi tiếng: Tu Chân Trở Về.

Lượt theo dõi: Tám nghìn bảy trăm năm mươi hai.

"Làm sao.. làm sao mà nhiều như vậy." Lữ Tiểu Vũ mở to hai mắt mà nhìn, ý nghĩ đầu tiên của nàng, là Lục Dương mua follow rồi, nhưng nhìn lượt bình luận với share, nàng lại hủy bỏ đi suy nghĩ này.

Từ bình luận có thể nhìn ra, những bình luận này đều là người thật, hơn nữa trên cơ bản đều là người hâm mộ Lục Dương, bởi vì có rất nhiều vấn đề hỏi về tiểu thuyết, lúc này, Lữ Tiểu Vũ mới ý thức được, Lục Dương là một người nổi tiếng.

Nhìn tám nghìn người theo dõi, Lữ Tiểu Vũ chướng mắt làm sao.

Nàng biết rõ, lần này mình thua rồi, Lữ Tiểu Vũ vỗ ót một cái, buồn bực không thôi.

Trong văn phòng làm việc, Lục Dương tự nhiên cũng không biết được tình cảnh Lữ Tiểu Vũ bây giờ.

Hắn còn đang cùng lão Vương nói chuyện điện thoại.

Thân là biên tập Lục Dương, lão Vương cũng biết chuyện này đầu tiên, hắn cũng không quan tâm phần thưởng rút thưởng gì cả, chỉ quan tâm đến vấn đề tiểu thuyết của Lục Dương.

Lão Vương: Lộc Thần, ngươi thật sự muốn ra sách mới sao?

Viên Lộc: Đúng vậy, dù sao Tu Chân Trở Về cũng sắp kết thúc rồi, đại khái còn khoản năm mươi vạn chữ nữa sẽ xong, không cần phải kéo thêm làm gì.

Lão Vương: Mặc dù bây giờ hơn hai trăm vạn chữ rồi, nhưng thành tích cũng rất tốt mà, không cần sốt ruột ra sách mới làm gì, dựa theo tiết tấu hiện nay, viết Tu Chân Trở Về thêm bôn năm trăm chữ nưa cũng không có vân đề, hay là ngươi hết ý tưởng rồi, chúng ta có thể ngồi với nhau thảo luận nội dung cốt truyện tiếp theo cũng được.

Viên Lộc: Vương ca, không phải là không có ý tưởng chỉ ta không muốn viết Tu Chân Trở Về nữa thôi, cảm giác không muốn viết nữa, nếu viết thêm chỉ làm bộ truyện càng ngày càng kém đi.

Lão Vương: Ngươi đã quyết định rồi thì cứ vậy đi, mà có thể cho ta xem sách mới được không?

Viên Lộc: Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì rồi, thể loại tiên hiệp đấy.

Nói xong.

Lục Dương đem nội dung chương 1 viết xong gửi qua.

Thượng Hải.

Lão Vương còn tưởng Lục Dương sẽ tiếp tục viết thể loại đô thị, không nghĩ tới hắn lại chuyển sang tiên hiệp rồi, lão cười khổ một tiếng, cảm thấy người trẻ tuổi đúng là nhiệt huyết mà.

Nếu như Lục Dương tiếp tục viết thể loại đô thị, làm gì chắc nấy, có thể sau hai ba cuốn sách nữa, hắn có thể tấn cấp đại thần bạch kim, nhưng đột nhiên lại chuyển hướng thế này, đây cũng không phải là cơ duyên, mà còn ấn chứa rất nhiều nguy hiểm.

Vạn nhất sách mới không thành công, đối với người mới như Lục Dượng, sẽ là một đả kích rát lớn.

Lão cũng không biết nên khuyên thế nào, đành mở sách mới ra coi mà thôi.

Mở ra file word nhìn nhìn.

Nhìn xong lời giới thiệu.

Hai mắt lão sáng lên, cảm thấy rất thú vị.

Phật Môn, Đạo Gia, Nho gia,...

Không hổ là người trẻ tuổi, thật là nhiều ý tưởng.

Lão Vương cảm giác may mắn, may mà mình đổi nghề sớm, hiện tại người trẻ tuổi đều mạnh như vậy, không đổi nghề sớm muộn lão cũng bị đào thải.

Đọc nội dung chương 1.

Tuy chỉ có một chương, nhưng lão Vương phải mất mười phút mới đọc xong, còn giúp Lục Dương tìm được hai lỗi chính tả, sau đó hắn phát hiện, mới chương đầu tiên nội dung đã hấp dẫn vậy rồi, so với chương một của Tu Chân Trở Về còn hấp dẫn hơn.

Hơn nữa lão Vương còn phát hiện, hành văn của Lục Dương càng ngày càng lợi hai, chỉ mới chương đầu tiên thôi, Lục Dương đã khiến độc giả không thể không đọc tiếp được, đây chính là trịnh độ của đại thần cấp bạch kim, đương nhiên, hắn cũng không biết, không phải do trình độ hành văn của Lục Dương tăng lên, mà hắn viết quyển sách này càng nghiêm túc hơn thôi.

"Viết hay lắm."

Hít sâu một hơi, lão Vương đem file gửi lại, còn nói: "Viết vô cùng tốt, vốn ta còn ý định bảo ngươi viết tiếp thể loại đô thị, nhưng xem ra, ta quá xem thường ngươi rồi, mở đầu rất hay, ta rất thích, có hai lỗi sai, ta đã khoanh đỏ lại rồi, chính ngươi tự xem đi."

"Cảm ơn Vương ca."

Nhìn file mới gửi lại, Lục Dương trả lời một câu, sau đó mở file vào sửa lỗi chính tả.

---

Sáu giờ chiều.

Lục Dương kêu Từ Thi tan làm.

Mở cửa phòng ra, hắn liền nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ đi tới.

Lữ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua Lục Dương với Từ Thi bên cạnh, nói ra: "Ta thua rồi, ngươi có yêu cầu gì nói ra đi."

Chương 258: Tiểu Phú Bá Từ Thi (1)

Từ Thi không biết hai người đánh cuộc cái gì, chỉ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh không nói chuyện.

Lục Dương cười nói: "Nhanh như vậy mà đã nhận thua sao."

"Tuy rằng cảm giác ta hơi bị hố một chút, nhưng dù sao cũng đáp ứng rồi, ta sẽ không đổi ý, nói đi, ngươi muốn ta làm gì.." Lữ Tiểu Vũ tỏ ra bộ dạng thấy chết không sờn nói ra.

Lục Dương: "Kỳ thật cũng không có việc gì khó, chỉ là mấy tháng gần đây, ta có chút việc bận, không thể tới công ty được, nên muốn giao toàn bộ quyền điều hành công ty cho ngươi, từ việc tuyển nhân viên cho đến việc vận hành, đều do ngươi quản lý?"

"Chỉ có việc này?"

Nghe được yêu cầu của Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ có chút kỳ quái, yêu cầu của hắn cũng không có gì quá phận a.

"Chỉ có việc này thôi, mà này, ngươi không phải đang nghĩ ta..."

Lục Dương liếc nhìn Lữ Tiểu Vũ, cảm thấy đồng chí Tiểu Vũ có chút tự mình đa tình.

Hắn là trai tốt á, có phải nàng ta muốn làm mình xấu đi không.

"Từ Thi, chúng ta đi thôi."

Nắm tay Từ Thi rời khỏi công ty, hai người đi thẳng tới căn tin trường học, từ lúc khai giảng đến giờ, trừ lúc Lục Dương chưa có tiền ra, thì hắn rất ít khi đến chỗ này.

Bởi vì vừa đùng giờ cơm.

Nên căn tin có không ít người.

"Ngươi ăn gì để ta đi mua?"

Từ Thi nhỏ giọng hỏi.

"Mua cho ta một phần cơm đùi gà đi." Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra, nhìn Từ Thi chuẩn bị rời đi, hắn còn nói thêm: "Không cho phép ngươi mua cớm trứng xào cà chua, mua thêm mấy món mặn vào."

Từ Thi nghe thế ngừng lại một chút, nhẹ gật đầu rồi đi xếp hàng.

Lục Dương cũng tìm một chỗ trống ngồi xuống, dùng ngăn giấy trong túi áo lau lau cái bàn.

Nhìn Từ Thi đứng trong đám người xếp hàng mua đồ ăn, nàng không có chút gì lúng túng, trên mặt Lục Dương nở nụ cười, nửa năm nay, Từ Thi càng ngày càng trưởng thành a.

Hắn nhớ lại thời điểm khai giảng, Từ Thi mua cơm ăn, còn phải đợi người ta xếp hàng xong mới cận thận từng li từng tí đi qua.

Nhìn nàng ấy bây giờ, quả nhiên tiến bộ lên rất nhiêu, đây cũng là một chuyện tốt a.

Phía trước Từ Thi còn mấy người, Lục Dương cũng không nóng nảy, lấy điện thoại ra nhìn, có một tin nhắn từ mẹ Đậu Đậu là Tần Lam gửi tới, nói với Lục Dương là trong nhà đã thu nhập xong, có thể tới đây bất cứ lúc nào.

Siêu thị nhỏ bên kia đã chuẩn bị xong, Lục Dương nhắn lại, nói nàng cùng Đậu Đậu ngày mai tới đây, tiểu học đã học được nửa năm rồi, bây giờ không đi, chỉ sợ Đậu Đậu có chút không theo kịp.

Tần Lam nhắn lại một chữ hảo.

Lại nhìn một chút tin nhắn chưa đọc.

Có Tống Giai, hỏi Lục Dương có phải ra sách mới rồi không, nàng là người quản lý nhóm chát Lục Dương, ở trong bệnh viện không có gì làm, chắc cũng lên mạng vui đùa không ít, đọc được tin tức cũng không có gì lạ.

Tiếp tục kéo xuống.

Còn có một vài tin nhắn của bạn học, trên cơ bản cũng không có gì quan trong. Lục Dương đều không nhắn lại.

Một lát sau.

Từ Thi bưng một phần cơm đùi gà đi tới, đặt ở bên cạnh Lục Dương, Lục Dương nhìn qua, biết Từ Thi mua cho mình phần ăn xa hoa nhất, ngoài trừ một cái đùi gà, còn có ba món ăn mặn, một món thịt kho tàu, một cái thịt ba chỉ xào, món còn lại là đậu phụ nhồi thịt, phần cơm cũng rất nhiều.

Nha đầu này thật là, cái gì cũng cẩn thận như vậy.

Lục Dương cũng không hề động đũa, Từ Thi lại đi tới, bưng một phần cơm về, cũng là cơm đùi gà, bất quá phần ăn của nàng bình thường hơn, ba món còn lại đều là rau xào.

Lại nhìn menu đằng xa, phần ăn của Lục Dương hết mười tệ đấy.

Còn của Từ Thi là bảy tệ, giá cả chênh lệch một chút, ở bên cạnh bàn Lục Dương cũng có một cặp đôi tình lữ, nam sinh kia nhìn thấy Lục Dương ở bàn chơi điện thoại vui vẻ, còn Từ Thi thì đi mua cơm, trên mặt hắn biểu lộ hâm mộ không thôi, sau đó không biết nói gì với bạn gái ngồi bên cạnh, rồi bị nhéo cho một trận.

Từ Thi mở đũa ra, lại nhìn Lục Dương đang nhìn mình, nàng có chút khẩn trương nói: "Để cho nhanh, ta liền mua hai phần cơm đùi gà,."

Cơm đùi gà là món ăn nhanh, chỉ cần bỏ đùi lên, tưới một miếng nước sốt là xong, không cần phải chờ đợi.

Lục Dương thì nhìn đồ ăn của nàng, nói ra: "Sao của ngươi toàn là rau xanh vậy."

"Không phải còn có cái đùi gà sao?"

Từ Thi chỉ chỉ đùi gà.

"Đùi gà không có dinh dưỡng, ngươi phải ăn chút thịt mới được." Nói xong, Lục Dương đem thịt kho tàu trong hộp của mình gấp từng miếng một sang, đặt vào trong hộp cơm của Từ Thi.

Nàng có chút gấp gác, nói: "Được rồi, được rồi."

Bất quá, Lục Dương cũng không dừng lại, đem thịt kho tàu đều đưa cho nàng.

"Ngươi đem thịt để hết cho ta, thì ngươi ăn cái gì." Từ Thi nhỏ giọng nói.

Lục Dương nói" Ta còn có nhiều đồ ăn như vậy, đủ rồi, ngươi hôm nay bận rộn như vậy, phải bồi bổ thân thể mình thật nhiều, ta thì dinh dưỡng hơi thừa, nên ăn chút rau là được."

Nói xong, Lục Dương từ hộp cơm Từ Thi gấp vài miếng cải trắng.

"Để ta đưa ngươi đùi gà."

Từ Thi gắp lấy đùi gà, muốn thả vào hộp cơm Lục Dương.

Lục Dương đưa tay ngăn nàng lại, nói ra: "Không được, ta ăn không hết đâu."

Nói xong.

Lục Dương bưng lên hộp cơm bắt đầu ăn.

Tuy rằng thịt kho tàu đã cho Từ Thi hết, nhưng nước sốt còn lại ở trên, cũng để Lục Dương ăn với cơm rồi.

Từ Thi nhìn Lục Dương ăn, nàng cũng bắt đầu động đũa, đem từng miếng cơm vào miệng rồi nhai từ từ.

Nàng cũng không phải kém ăn, cái gì cũng ăn được, chỉ có điều tốc độ hơi chậm thôi, Lục Dương ăn xong hộp cơm của mình thì Từ Thi mới ăn được một nửa.

"Ngươi ăn no rồi sao?"

Từ Thi nhìn hộp cơm trống rỗng của Lục Dương hỏi.

Nàng còn từ trong túi áo của mình lấy ra một chồng giấy ăn, rút ra một tờ, đưa cho Lục Dương lau miệng.

Lục Dương nhận lấy, lau miệng, nói ra: "No quá rồi, với lại buổi tối không thể ăn nhiều, nếu không thì sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa, nãy ngươi cũng lấy cho ta nhiều cơm lắm."

Nghe Lục Dương nói thế, nàng cũng tiếp tục ăn lấy phần cơm của mình.

Bất quả, bời vì muốn không cho Lục Dương đợi lâu, nàng đẩy nhanh tiến độ lên không ít.

Ăn cơm xong.

Hai người rời khỏi căn tin trường học.

Trường học bọn hắn không giống với Đại học Hà Đông, ăn xong không cần phải để vào nơi thu gon, mà chỉ cần đặt ở trên bàn, sẽ có nhân viên vệ sinh đi thu lại, rồi mang đi chỗ khác rửa.

Đương nhiên, cái này cũng có ưu khuyết điểm riêng, ưu điểm là ăn xong ngươi có thể trực tiếp đi luôn, còn khuyết điểm chính là khả năng ngươi mới ăn được một nửa, xong rồi đi mua trai nước, lúc trở lại thì chả thấy hộp cơm đâu cả.

Đi dạo với Từ Thi một hồi, Lục Dương đưa nàng về ký túc xá, rồi cũng trở về lại phòng của mình.

Chiều này không có lớp.

Ngoài trừ Lý Minh Bác ở bên ngoài, hai người bạn khác của Lục Dương đều có ở đây.

Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi thì đang chơi game, Lục Dương nhìn thoáng qua, cũng biết bọn họ đang bắn CF, cũng thuận tiện nhìn thấy cảnh nhân vật Đinh Siệu vừa mới bước ra đã bị bắn nổ đầu.

"Siêu ca, ăn tối trưa? Đừng nói với ta là tối nay ngươi nhịn nhé."

Lục Dương nhìn thoáng qua nói ra.

Nhìn thấy Lục Dương đã về, Đinh Siêu nói ra: "Vẫn chưa ăn, ta mới mua thùng mì tôm, tối nay ta cùng Lưu Lỗi làm hai tô mì ăn là được rồi, mà hôm nay ngươi ngủ ở đây sao?"

"Sao, ta không được ngủ ở đây sao?"

Lục Dương cười một tiếng.

Đinh Siêu chua chát nói: "Ngày hôm qua có phải ngươi ngủ lại với muội tử khác không."

"Ngươi cũng biết hơi nhiều rồi đấy."

Lục Dương cũng biết vì sao Đinh Siêu biết được, hôm qua hắn đi họp lớp, cũng đã nói với Lưu Lỗi rồi, nên Đinh Siêu chỉ cần hỏi Lưu Lỗi thôi liền biết.

Đi họp lớp, ban đêm không về, cũng có thể suy đoán ra được.

Đinh Siêu quay đầu lại, nói ra: "Lục ca, dành thời gian dạy ta mấy chiêu đi, gần đây ta quá chán đồi, một chút tiến triển với Hứa Dung Dung cũng không có."

Chương 259: Tiểu Phú Bá Từ Thi (2)

"Ngươi vẫn chưa chịu buông tha cho nàng sao?" Lục Dương có chút kinh ngạc hỏi, hắn còn tưởng Đinh Siêu đã từ bỏ Hứa Dung Dung lâu lắm rồi đấy.

Đinh Siêu lắc đầu: "Không, ta càng ngày càng nhận ra, Hứa Dung Dung ngày càng xinh đẹp, so với thời điểm khai giảng, nàng xinh hơn không ít, bây giờ nàng ấy đã là nữ thần ở trong lòng ta rồi."

Lục Dương suy nghĩ tí liền hiểu, Hứa Dung Dung là một nữ hài đi ra từ huyện thành nhỏ, nhưng nàng lại được Trần Thu Nguyệt dạy trang điểm, há có thể lại không xinh lên được sao?

Dù sao hiện tại vẻ đẹp ở đây ngươi vẫn nhìn thấy được, chứ đổi lại mười năm sau, trên internet có mười người thì trong đó đã có chín mỹ nữ rồi, đến lúc đó yêu ma quỷ quái, ngươi cũng không phân biệt được.

Lưu Lỗi nghe được hai người trò chuyện, hắn nhìn Đinh Siêu nói ra: "Đáng tiếc nữ thần không muốn ngươi."

Đinh Siêu bình tĩnh nói lại: "Nữ thần nếu yêu ta, thì đã không phải là nữ thần rồi."

Lưu Lỗi duỗi ngón tay cái ra, cảm thấy tâm tình Đinh Siêu thực sự không phải như người bình thường, người ta đã không thích rồi, mà Đinh Siêu vẫn có thể tự lừa dối mình được, quả nhiên là da mặt đủ dày.

Vừa nói chuyện hai người vừa tiếp tục chơi, dù sao nữ nhân cũng không bằng trò chơi được.

Ván đấu kết thúc, Lưu Lỗi tranh thủ tạo phòng mới mời Đinh Siêu vào chơi, nhưng hắn lại cự tuyệt, quay sang Lục Dương nói chuyện: "Lục ca, kinh nhớ, hạnh phúc của ta đây đều phụ thuộc vào ngươi rồi."

Lục Dương bất lực, giang hai tay ra: "Số điện thoại ta cũng đã xin giùm rồi, ta cũng không thể tự mình ra trận được, nhỡ đâu Hứa Dung Dung lại quấn lấy ta thi sao bây giờ?"

Đinh Siêu im lặng một hồi.

Hắn quả thật rất tin tưởng lời nói Lục Dương, trong khoa có hai mỹ nữ là Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi đều bị Lục Dương bắt vào tay rồi, vì vậy hắn theo đuổi Hứa Dung Dung không phải chuyện đơn giản sao, Ài, thật là người so với người thật chỉ muốn chết(1).

Đinh Siêu nói ra: "Lục ca, ngươi với Trần Thu Nguyệt quan hệ thân thiết như vậy, thử mời bên kia gặp mặt với phòng chúng ta được không?"

"Gặp mặt ký túc xá?" Quả thật Lục Dương chưa từng nghĩ đến.

Nhìn bộ dạng khẩn cầu của Đinh Siêu, Lục Dương nói ra: "Gặp mặt cũng được thôi, bất quá ngươi phải hỏi ý kiến của Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi đã, hơn nữa, đến lúc đó ta cũng không thể giúp ngươi được, dù sao theo đuổi người khác cũng phải dựa vào thực lực của mình."

"Được, được, để ta tự làm."

Sắc mặt Đinh Siêu lập tức vui vẻ, không nghĩ tới Lục Dương lại dễ nói chuyện như vậy, về phần Lý Minh Bác cũng Lưu Lỗi có đồng ý hay không, cũng không phải là việc khó, một bữa cơm là được rồi.

Đinh Siêu vui vẻ ra mặt, mở máy tính lên tiếp tục chơi game.

Lục Dương cũng mở laptop bản thân mình ra.

Hiện tại hắn đã có hai cái máy tính, bên văn phòng một cái, phòng ngủ một cái, về phần chung cư Hoa Đình, Lục Dương cũng đang có ý định mua thêm một bộ đặt ở đó.

Lên mạng, Lục Dương truy cập vào CCmanga, nhìn ba quyển sách bắt mắt nhất ở trang web là Cực Phẩm Gia Đinh, Tu Chân Trở Về cùng Ma Vương.

Trong đó hai quyển sau đã ra rất nhiều chương, còn cuốn đầu tiên Cực Phẩm Gia Đinh mặc dù là sách mới, nhưng bởi vì tiểu thuyết quá nổi tiếng, nên nhiệt độ còn hot hơn hai quyển sách còn lại.

Ấn vào phần thông tin Cực Phẩm Gia Đình nhìn nhìn.

Tủ sách: 8672.

Hoa tươi: 23445

Lưỡi dao: 6756.

Bình luận cũng hơn một nghìn cái, tuy rằng chỉ mới có hai chương, nhưng cũng không ngăn nổi sự nhiệt tình của độc giả, Lục Dương nhìn nhìn, đại đa số đều là bình luận khen ngợi, chỉ có rải rác vài lời chê.

Lục Dương cười cười.

Từ Thi sắp trở thành tiểu phú bà rồi.

Không nói về chương VIP, chỉ tính Lưỡi Dao thồi đã hơn sáu nghìn cái, tương đương là sáu nghìn tệ, nếu tính theo doanh thu, nàng sẽ nhận được hai nghìn tệ, hơn nữa còn được tặng hoa tươi, tính thêm cả lương căn bản, một tháng nàng sẽ kiếm được hơn một vạn.

Nhưng mà mấy thứ này chỉ mới là bắt đầu thôi.

Chờ CC càng ngày càng nổi tiếng, lượt truy cập sẽ càng ngày càng tăng, đến lúc đó manga của nàng cũng có rất nhiều người đọc, về sau thu nhập một tháng mười vạn, hơn mười vạn đều vô cùng có khả năng, dù sao Cực Phẩm Gia Đinh, cũng do một mình nàng phụ trách, tất cả phần trăm tiền thưởng đều thuộc về nàng, tuy rằng Lục Dương giúp nàng viết kịch bản, nhưng chút tiền lẻ ấy, hắn còn không đến mức cùng Từ Thi phân chia.

Suy nghĩ một chút, Lục Dương mở QQ lên, đem link Cực Phẩm Gia Đinh manga gửi tới.

"Vũ ca, Cực Phẩm Gia Đinh phiên bản manga, mời ngươi xem giùm một chút."

Người này tự nhiên là tác giả của Cực Phẩm Gia Đinh, Vũ Nham, tuy rằng sau này hắn lặn mất tăm, rút lui khỏi chốn văn học, nhưng thỉnh thoảng vẫn ở trong nhóm chát tác giả nói chuyện, bốc phéc một phen, thời điểm Lục Dương mua bản quyền tác phẩm, cũng nhận tiện thêm luôn hảo hữu.

"Được, để ta xem một chút, [icon] mặt cười."

Tin nhắn rất nhanh được trả lời.

Nhìn icon mặt cười, Lục Dương có chút cổ quái, cái icon này quả thật là phổ biên, ngay cả Vũ Nham cũng sài, có lẽ sau này hắn nhắn tin cũng phải thêm vào mới được.

Một lát sau.

Lục Dương nhận được phản hồi.

"Ta xem rồi, manga không tệ, nhân vật khá giống như trong suy nghĩ của ta."

Tâm tình của hắn cũng không tệ lắm, lúc trước bán đi bản quyên, hắn cũng không phải chỉ vì kiếm mấy vạn tệ, mà muốn tác phẩm mình có thể cải biên thành manga, làm cho độc giả có thể tưởng tượng được nhân vật.

Đọc qua hai chap đầu tiên, đã làm hắn hài lòng không thôi.

Lục Dương nhân cơ hội này, nói tiếp: "Vũ ca, hiện tại rất nhiều người vẫn chưa biết đến Cực Phẩm Gia Đinh có manga, ta muốn ngươi quảng cáo giùm một chút, [icon] mặt cười."

"Chuyện nhỏ mà thôi, đợi lát nữa ta mở ra nhóm chát quảng bá giùm cho [icon] mặt cười, mà khoan đã, ta rất lâu rồi chưa vào QQ, hình như quên mất tài khoản mật khẩu rồi."

Lục Dương nhắn lại một cái [icon] thở dài.

Hắn mở ra trang web của Cực Phẩm Gia Đinh, quả nhiên, không cần phải đợi lâu, hắn nhìn thấy chương mới nhất của Cực Phẩm Gia Đình, mở ra nhìn, còn là chương miễn phí.

"Cực Phẩm Gia Đinh đã có bản manga, mọi người có thể đón đọc tại CCmanga, trang web này do đại thần Viên Lộc làm ra đấy, hơn nữa tác phẩm trên này cải biên cũng không tồi, mọi người có thể tới ủng hộ, [linktrangweb].."

Không chỉ như vậy.

Ở trang tác phẩm cũng được thay lời giới thiệu, cũng thêm một câu, Cực Phẩm Gia Đinh đã có bản manga, link đọc.

Không thể không nói.

Chuyến này Vũ Nham làm rất tốt, Lục Dương cảm kích không thôi, trong lòng âm thầm đem tấm nhân tình này ghi nhớ.

Nhìn chương thông báo mới ra, phía dưới bình luận nổ tung không thôi.

Cực Phẩm Gia Đinh đã có một hai năm chưa ra chương mới, độc giả không nghĩ tới đột nhiên hôm nay xác chết lại vùng dậy, không ít người đều truy cập vào, đọc chương mới nhất.

"Không nghĩ tới Cực Phẩm Gia Đinh đã có bản manga, sướng quá đi thôi, ta lại có thể đọc thêm lần nữa rồi."

"Cũng không biết phiên bản manga được cải biên thế nào, ngàn vạn lần đừng chà đạp hình tượng Tam ca của ta."

"Ta thích Tiên nhi nhất, hy vọng tác giả vẽ cho tử tế vào."

"Đại tiểu thư muôn năm..."

"Ta thích Tiêu phu nhân."

"Ta cũng sớm nghe được nền tảng CCmanga, không nghĩ tới lại do Lộc thần làm ra, quả nhiên đại thần trâu bò."

...

Thảo luận xong, không ít người đều truy cập vào nền tảng CC, điều này làm lão Chu đang kiểm tra trang web, thấy số liệu nhảy lên bất thường, lo lắng không thôi. Cùng lúc đó, Lục Dương lại nói chuyện với các tác giả khác, nhờ mọi người quảng cáo dùm, đặc biệt là bài đăng của Đông ca trên diễn đàn Post Bar, hấp dẫn hơn mười vạn người chú ý.

Weibo, Post Bar, nhóm chát, đều được Lục Dương tận dụng để quảng cáo.

Vô số độc giả bị hấp dẫn, nên đều ngứa tay bấm vào, truy cập đến nền tảng CC.

---

Hơn nửa đêm, Lục Dương nhận được cuộc gọi của Lữ Tiểu Vũ, tiếp điện thoại, nàng ngạc nhiên nghi ngờ nói ra: "Chủ tịch, người làm gì vậy, tự nhiên lưu lượng truy cập trang web của chúng ta tăng đột biến, gần như là gấp đôi luôn."

Chương 260: Đậu Đậu Đi Học (1)

Tuy nói lưu lượng một ngày CC cũng không phải là cao, nhưng một ngày mà tăng lên gấp đôi cũng vô cùng khoa trương, nếu không có mười vạn tiền quảng cáo đập vào , khẳng định sẽ không có được hiệu quả như vậy.

Nếu như không phải lão Chu gọi điện tới, Lữ Tiểu Vũ còn chưa biết chạy này.

"Bình tĩnh, bình tĩnh..."

"Mới chỉ là đợt quảng cáo nhỏ mà thôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy."

Lữ Tiểu Vũ không thể tin nổi, hỏi: "Mới chỉ là quảng cáo nho nhỏ?"

"Đúng vậy, ta chỉ mới nhờ các tác giả nổi tiếng quảng bà giùm, hỗ trợ tuyên truyền cho người ta biết đến trang web của chúng ta."

Lục Dương không chút nào để ý nói.

Lữ Tiểu Vũ có chút bó tay.

Mời tác giả đại thân hỗ trợ quảng cáo giùm, mới chỉ là quảng bá nhỏ, không biết quảng bá lớn của Lục Dương thì như thế nào nhi? Trong lòng biết được nguyên nhân, Lữ Tiểu Vũ liền yên tâm xuống, còn khen Lục Dương vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Đóng lại laptop.

Lục Dương leo lên giường nằm.

Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi vẫn mải mê chơi game, âm thanh bàn phím với tiếng click chuột vang lên không ngừng, Lục Dương mở điện thoại ra, mang vào tai nghe, bật một bài nhạc rồi tiếng vào mộng đẹp.

---

Ngày hôm sau.

Lục Dương cũng không đi làm.

Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đều lần lượt đi học, chỉ còn mình hắn ở trong ký túc xá gõ chữ mà thôi, trước Lục Dương khởi động bằng một chương mới của Đả Canh Nhân, sau đó nóng tay, hắn mới bắt đầu gõ tiếp Tu Chân Trở Về, dù sao quyển sách này cũng hai trăm bảy mươi vạn chữ rồi, Lục Dương có ý định đẩy nhanh tiến độ để hoàn thành xong sớm.

Hai tiếng sau, Lục Dương đã viết được chín nghìn chữ, vừa đến mười giờ, Lục Dương nhận được điện thoại do Tần Lam gọi tới."

"Tầy tỷ, chị tới rồi sao?"

Lục Dương cầm lấy điện thoại lên hỏi.

Ngày hôm qua lúc ở căn tin, Lục Dương đã hẹn đối phương tới.

"Ừ, chị đến rồi, bây giờ đang ở bên cửa hàng."

Tần Lam đến nơi mới gọi điện thoại.

"Được, chị chờ em mười phút, em tới liền đây."

Lục Dương cũng đoán được tâm tư của Tần Lam, chắc nàng sợ mình phải đợi nàng, nên đến nơi mới dám gọi, vừa ra khỏi cửa, hắn liền gặp được Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đi về.

Hắn cười nói: "Học về sớm vậy à?"

Đinh Siêu để cái cặp lên bàn, nói ra: "Sáng nay chỉ có hai tiết, mà Lục ca, tính đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, ta có chút việc cần xử lý."

Lục Dương mặc lên một cái áo khoác, sau đó nhìn Lưu Lỗi, nói: "Lỗi ca, cho ta mượn xe điện một chút."

Lúc trước khi bán quân áo, Lưu Lỗi được chia hơn ba vạn, sau đó nhận lại tiền từ Hàn Đông trộm mất, hắn liền mua một chiếc điện, cũng chỉ vì đi học thuận tiên hơn thôi, bình thường đi còn trở theo Đinh Siêu đi cùng.

"Cho ngươi."

Lưu Lỗi cùng không lằng nhằng, đem chìa khóa xe điện đưa cho Lục Dương.

"Biết chìa nào chưa đó."

"Biết rồi, cứ thử đại từng chìa là biết."

Lục Dương cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài, xuống dưới lầu, liền nhìn thấy chiếc xe điện Lưu Lỗi mới mua, xe điện có màu đỏ thẫm, từ xa đã làm người ta chú ý rồi, hình như là Đinh Siêu đề cử cho Lưu Lỗi mua thì phải.

Lục Dương cũng không ngại, đến cả hán tử Lưu Lỗi cùng không để ý, hắn để ý làm gì, leo lên xe, Lục Dương điều khiển xe điện chạy về hướng Tây Môn.

Ra ngoài Tây Môn, lại đi thêm vài phút, Lục Dương đi tới chung cư Hoa Đình cửa Bắc.

Vừa mới tới nơi, Lục Dương liền nhìn thấy Tần Lam cùng Đậu Đậu, Tần Lam thì tay cầm một cái túi, trên vai đeo một cái balo màu lục, nàng ăn mặc kín đáo, đang nhìn ngó xung quanh.

Còn Đậu Đậu thì đứng cạnh Tần Lam, cô bé tò mò nhìn về hướng giao lộ, sau lưng cũng đeo một chiếc cặp cũ, nhìn thấy Lục Dương đi tới, Đậu Đậu cao hứng phất tay.

Đem xe điện dừng lại trước cửa, Lục Dương đi tới, một tay bế Đậu Đậu lên: "Đậu Đậu, còn nhớ anh không hã."

"Nhớ nhớ." Đậu Đậu giòn giã trả lời.

Ở khuôn mặt Đậu Đậu nhéo nhéo vài cái, Lục Dương lại nhìn đống hành lý bên cạnh, nói ra: "Tần tỷ, nhiều đồ như vậy, làm sao chị mang tới được?"

Tần Lam ngượng ngùng nói: "Chị có một đồng hương vừa vặn vào thành, sau đó chị nhớ hắn mang tới đây giùm, còn chị và Đậu Đậu thì đi xe buýt tới."

Lục Dương nghe xong, cũng gật đầu, lấy ra chìa khóa mở cửa.

Tần Lam vội nói: "Đậu Đậu đi xuống."

Vì không muốn quấy rầy Lục Dương mở cửa, Tiểu Đậu Đậu nhủ thuận từ trên người Lục Dương đi xuống, đứng ở bên cạnh nhìn xem, Lục Dương lấy ra chìa khóa, mở cảnh cửa cuốn lên, sau đó thò tay nhấc nó lên, bước vào.

Bên trong đã chuẩn bị gần xong.

Các tủ đựng đồ đã được đặt chỉnh tề thành hai hàng, bàn thu ngân cùng máy tính đều làm xong, những thực phẩm, hàng hóa đều được chuyển đến, đang chất đống trong góc tường.

Còn có hai cái tủ lạnh, một cái trên đó dán poster quảng cáo của Sprite, một cái khác của Coca Cola, những tủ lạnh này đều được nhà cung cấp tặng cho Lục Dương, chỉ cần ngăm điện vào là sài luôn.

"Tần tỷ, chị xem được không."

Lục Dương cười hỏi.

"Rất tốt." Tần Lam có chút câu nệ nhìn xung quanh một lần.

Nàng không nghĩ tới, chỉ trong một tuần, Lục Dương đã chuẩn bị xong đầy đủ.

"Hôm nay chúng ta sẽ đêm hàng hóa đặt lên kệ, ngày mai sẽ khai trương, đúng rồi, chị cùng Đậu Đậu còn chưa có chỗ ở, em cho chị thuê trước một phòng."

Việc thuê phòng rất đơn giản.

Bên này phòng trống còn rất nhiều, Lục Dương cũng có kinh nghiêm trọng chuyện này, phòng kho hiện tại của Lý Minh Bác, cũng là do hắn đi thuê đấy.

Bât quá.

Hiện tại hắn cũng không cần phải tự đi tìm.

Lục Dương gọi cho Từ Phượng Niên một cuộc.

Không đến một hồi, Từ Phượng Niên liền tới.

Hắn thở phì phò, vội vàng chạy tới, nhìn chiêu bài trước cửa hàng, nói ra: "Lục ca, siêu thi chuẩn bị nhanh như vậy sao?"

"Mở một cái siêu thị nhỏ thôi mà, cũng không khó lắm, tùy tiện tìm một người hiểu biết là xong." Lục Dương không để ý chút nào trả lời, lại giới thiệu hai người với nhau: "Đây là Tần Lam, còn đây là bằng hữu của ta, Từ Phượng Niên."

Nghe được Lục Dương kêu mình là bằng hữu, trong lòng Tự Phượng Niên hết sức kích động, hắn vội vàng chào hỏi, nói ra: "Xin chào Tần tỷ chị cứ gọi ta là tiểu Từ là được rồi."

"Chào..chào cậu.." Tần Lam vội vàng đáp lại.

Lục Dương cũng không nhiều lời, nói thẳng ra mục đích của mình: "Tiểu Từ, ta định thuê một cái phòng, cho hai người Tần tỷ cùng con gái ở lại, ngươi có căn nào thích hợp không?"

"Có có có."

Từ Phượng Niên lập tức nói ra.

Hắn là người môi giới đấy, trên tay không thể thiếu những thứ này được.

"Lục ca, ngài thích căn phòng như thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment