Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 21 - Chương 261: Đậu Đậu Đi Học (2)

Chương 261: Đậu Đậu Đi Học (2)

Lục Dương nói: "Tìm căn nào có một phòng khách một phòng ngủ, tốt nhất là ở trong chung cư Hoa Đình, dù sao cũng có hài tử, ở trong chung cư vẫn an toàn hơn, hơn nữa còn có khu vui chơi cho trẻ nhỏ."

"Một phòng khách một phòng ngủ à, ở trong chung cư Hoa Đình cũng có mấy căn, để ta xem một chút." Từ Phượng Niên cầm lấy điện thoại tìm tìm, nói ra: "Có ba nhà, đều không sai biệt lắm, trong đó có một căn bảy trăm, hai căn còn lại là bảy trăm rưỡi, ta đề nghị nên thuê căn bảy trăm, vì chủ nhà không có ở đây, nên ủy thác cho công ty môi giới chúng ta, nên giá cả khá tiện nghi."

Lục Dương gật đầu: "Vậy thuê căn này đi."

Tần Lam còn muốn nói bảy trăm tệ một tháng có hơi mắc, nhưng nghe Lục Dương đã đồng ý, nàng cũng không nói gì thêm.

"Được, để ta đi lấy chìa khóa."

Từ Phương Niện nhìn thấy đồ vật bên cạnh Tần Lam, biết rõ hiện tại nàng ta khẳng định không có chỗ ở.

"Đi đi, ngươi cầm lấy chiến mã chạy bằng điện của ta mà đi, nhanh hơn chạy bộ nhiều."

Lục Dương đưa chìa khóa cho Từ Phượng Niên, công ty môi giới ở cửa Đông, còn bên này thì ở cửa Bắc, nếu để hắn đi bộ, cũng phải tốn hơn mười phút.

Từ Phượng Niên cũng không chối từ, cầm chiếc khóa leo lên xe, năm phút sau, hắn cầm theo hợp đồng quay lại.

Lục Dương lấy bút ký hợp đồng, hắn cũng đóng trước ba tháng tiền thuê, không có tiền thế chấp, nên ba tháng cũng chỉ hài nghìn một trăm tệ mà thôi, Lục Dương ra ra ví tiền, đếm hai nghìn một trăm tệ gửi cho Từ Phượng Niên, sau đó đem hợp đồng đưa cho Tần Lam.

"Lục Dương, tiền này về sau trừ vào tiền lương của chị."

Tần Lam cầm lấy hợp đồng, nàng xin lỗi nói ra, hiện tại trong ví nàng chỉ có hơn một nghìn tệ, còn chưa đủ tiền cọc ba tháng.

"Tần tỷ, chị không cần khách sáo, dù sao bà nội cũng làm rất nhiều khoai lang cho em, chút tiền đấy em cũng không lấy chị được." Lục Dương khoát tay áo.

Từ Phượng Niên ở cạnh một bên không nói lời nào, trong lòng thì đang suy nghĩ mối quan hệ của hai người trong đó.

"Không được, không được, em đối với gia đình chị đã là rất tốt rồi, tiền này không thể để em tự bỏ ra được." Tần Lam quật cường nói.

"Như vậy đi, Tần tỷ, em chỉ trả ba tháng đầu tiên, còn lại đều do chị trả tiền thuê."

Nghe được Lục Dương nói vậy, Tần Lam hơi do dự một chút, mới nhẹ gật đầu.

Từ Phượng Niên hỗ trợ đem một túi xách, Lục Dương cũng cầm lấy một cái, dẫn theo hai mẹ con Đậu Đậu đi vào chung cư Hoa Đình, phòng thuê Từ Phượng Niên giới thiệu nằm ở tòa nhà số mười hai, tầng mười một, cách siêu thị Lục Dương cũng không hề xa.

Ngồi thang máy đi lên tầng mười một, Từ Phượng Niên đi trước mở cửa phòng.

Bước vào, căn phòng này có một phòng khách một phòng ngủ, diện tích cũng không lớn, chỉ khoản năm sáu chục mét vuông, nhưng đồ vật cơ bản đều có.

Phòng bếp thì có máy hút khói, còn có tủ lạnh, máy giặc quần áo, phòng ngủ còn một cái điều hòa, còn có một cái bàn, có thể dùng để trẻ con làm bài tập trên đó.

"Tần tỷ,chị xem có được không?"

Lục Dương hỏi.

"Rất tốt, so với mong đợi của chị còn lớn hơn." Đối với Tần Lam mà nói, chỗ này đã vượt quá mong muốn của nàng rồi.

Đậu Đậu cũng rất ưu thích, ở trong phòng khách chạy tới chạy lui không thôi, nàng cũng biết mình có nhà mới rồi.

Tần Lam mở ra túi xách, bên trong toàn là chăn, gối, còn có drap trải giường, nằm đem vào phòng ngủ, trải ra...

Làm xong những vấn đề này.

Kế tiếp chính là vấn đề đi học của Đậu Đậu rồi.

Hai giờ chiều.

Lục Dương ôm Đậu Đậu cùng Tần Lam đi tới trường tiểu học 'Khoa Đại'.

Trường tiểu học Khoa Đại là trường tiểu học phụ thuộc của đại học khoa học công nghệ Hà Đông, cũng cách chung cư Hoa Đình một bức tường ngăn, khoảng cách tới siêu thị cũng rất gần, trên cơ bản đều nằm trên một con đường chính.

Ở trước cổng trao đổi với bảo vệ vài câu, xong rồi ba người đi vào bên trong trường học.

Nhìn tòa nhà bốn phía mới tinh, còn có một sân bãi rộng lớn, Tần Lam nhịn không được nói ra: "Nơi đây so với tiểu học trong thôn chị còn tốt hơn."

"Đây không phải là điều hiển nhiên sao, dù sao giáo dục ở nội thành cũng được đầu tư hơn nhiều."

Lục Dương cười nói.

"Đậu Đậu, về sau em sẽ đi học chỗ này đấy, có thích không."

"Thích."

Đậu Đậu mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn trả lời rành mạch, thời điểm ở cùng nãi nãi đi hái rau, nàng cũng thường xuyên nhìn thấy bạn mình đi học, lúc đó nàng hâm mộ không thôi.

Đi tới cửa phòng giáo viên, Lục Dương cũng không gõ cửa, trong văn phòng có một trung niên mặc đồ tây đen, nhìn thấy Lục Dương đi tới, hắn vội vàng đi ra, có chút không xác định hỏi: "Cậu là Lục tiên sinh phải không..."

"Đúng rồi, là tôi, vừa rồi mới gọi điện cho anh xong."

Lục Dương đi vào, đem Đậu Đậu để xuống, Đậu Đậu liền chạy đến bên người mẫu thuân, sợ hãi nhìn ngươi lạ này.

"Xin chào, tôi là Bành Trung."

Nam nhân đi tới, nắm tay.

Lục Dương cũng nắm tay hắn, nói ra: "Bành lão sư, thục tục làm xong chưa?"

"Giáo sư Lữ đã tự mình ra chỉ thị, tôi làm sao dám lười biếng được, cậu yên tâm, thủ tục đều làm xong rôi." Nói xong, Bành Trung đem một túi hồ sơ đưa cho Lục Dương, sau đó nói: "Cậu chờ một chút, tôi đem chủ nhiệm lớp gọi tới."

Nói xong.

Bành Trung gọi một cú điện thoại.

Chỉ chốc lát, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đi tới, Bành Trung giới thiệu: "Đây là Tiểu Lâm, giáo viên của nhất ban(lớp 1), còn đây là học sinh mới, nàng vừa mới đi học, cô chiếu cố nhiều một chút."

"Chủ nhiệm Bành, tôi hiểu rồi."

Nữ nhân kinh ngạc nhìn thoáng qua Đậu Đậu, từ thái độ của chủ nhiệm Bành, nàng như nhận ra cái gì.

Lục Dương nhìn nữ nhân này đánh giá, quay đầu lại nói với Bành Trung, nói ra: 'Nếu như vậy thì tôi sẽ không làm phiền chủ nhiệm Bành nữa, cô giáo Lâm, dân Đậu Đậu đi tới phòng học, tôi có chút việc muốn nói với cô giáo."

"Tốt, tốt, Lục tiên sinh khi nào rảnh nhớ tới chơi."

Bành Trung tỏ ra khách khí.

Ra ngoài văn phòng, Tần Lam nhẹ nhàng thở ra, nàng nắm tay Đậu Đậu đi theo phía sau, trên tay còn cầm hồ sơ chủ nhiệm Bành mới đưa ra.

"Cô giáo Lâm, đây là tiểu muội muội của ta, trước khia chưa từng đi nha trẻ, đây là lần đầu tiên đến trường, nên làm phiền cô giáo chiếu cố nhiều một chút, giúp nàng có thể hòa hợp ở trong lớp, kết giao được nhiều bạn bè."

Thời điểm đi qua một góc, Lục Dương đột nhiên nói ra, còn thuận tiện nhét một phong bao lì xì váo túi áo cô giáo.

Trên mặt cô giáo Lâm lộ ra nụ cười, nói: "Lục tiên sinh, khách khí quá rồi, chiếu cố hài tử là trách nhiệm của chúng ta, nhìn đứa bé có chút nhát gan, tôi sẽ chiếu cố nhiều một chút, giúp nàng mau chóng hòa nhập vào tập thể của lớp."

"Vậy thì làm phiền cô giáo Lâm rồi, nếu cô giáo Lâm có thời gian, có thể tới Đại học KHKT Hà Đông chơi một chút, nếu có chuyện gì khó khăn cũng có thể tìm tôi, tôi ở trường học có mở một cái công ty nhỏ, cũng có một chút quan hệ với phó hiệu trưởng, nếu một ít việc giỏ vẫn giải quyết vô tư."

Lục Dương nhẹ nhàng nói ra.

Ơn huệ nhỏ chưa chắc đã làm người ta ghi nhớ, phải thêm cả uy hiếp, mới hoàn mỹ nhất.

"Lục tiên sinh quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."

Quả nhiên sau khi nghe Lục Dương nói xong, thái độ của chủ nhiệm lớp đã tốt lên rất nhiều, trong lời nói còn kèm theo vài phấn lấy lòng.

Đến lớp.

Lâm lão sư đem Đậu Đậu đi vào phòng học.

Sau đó trên bục giảng giới thiệu Đậu Đậu cho học sinh cả lớp biết, Đậu Đậu lớn lên đáng yêu, nên bạn học trong lớp hoan nghênh không thôi, thấy một màn như vậy, trên mặt Tần Lam mới nở nụ cười.

Nguyện vọng đi học của Đậu Đậu cuối cùng cũng được thực hiện rồi.

Lần này còn nhờ Lục Dương giúp đỡ giúp nhiều.

Nhìn Đậu Đậu đã về chỗ ngồi, Lục Dương quay đầu lại nói ra: "Tần tỷ, Đậu Đậu phải học rồi, chúng ta về trước đi."

"Được."

Tần Lam nhẹ gật đầu.

Trở lại siêu thị, hai người bắt đầu làm việc, đem hàng hóa thực phẩm, đồ uống dọn lên trên kệ, tủ...

Mặc dù chỉ là một cái siêu thị nhỏ, nhưng phải tốn hết cả buổi chiều mới làm xong.

Lục Dương quay về trường học thì đã hơn sáu giờ chiều rồi.

Thời điểm đi ngang qua vườn khởi nghiệp, vừa đúng lúc gặp phải Khương Minh từ trong đi ra, nhìn thấy Lục Dương, Khương Minh nói người bên cạnh mình vài câu, rồi vội vàng chạy tới

Chương 262: Chiến Thư (1)

"Học trưởng Khương, lâu rồi không gặp."

Nhìn thấy Khương Minh đi tới, Lục Dương cười chảo hỏi.

Đối với học trưởng này, ấn tưởng của hắn cũng không tệ lắm, tối thiểu so với tên đần độn Lý Triết Viễn thì thông minh hơn nhiều, lần cuối bọn họ gặp mặt trong cũng trong buổi tiệc chào đón năm mới.

"Là rất lâu rồi mới gặp, ta còn định tới công ty của ngươi để bái phỏng đây này."

Khương Minh cười ha hả chạy đến.

"Lục Dương, có chút việc muốn cùng ngươi thương lượng một chút, chúng ta vừa đi vừa nói được không?"

"Được."

Hai người từ vườn khởi nghiệp đi ra.

Khương Minh nói: "Ta mới tìm được con đường kiếm tiền mới, muốn ngươi phân tích một chút."

Đối với ý tưởng của Khương Minh, Lục Dương cũng biết rõ, bất quá hắn vẫn cười nói: "Con đường gì vậy, kể cho ta nghe một chút."

Khương Minh nói: "Trường học chúng ta có một cái bưu điện sắp chuyển nhượng, ta đang suy tính có nên nhận xuống không?"

"Trạm bưu điện."

Lục Dương suy nghĩ.

Đại học bọn hắn quả thật có một cái bưu điện, cái bưu điện không có quan hệ với nhà trường thì không mở được đâu, mặc dù làm ăn cũng không phải phát đạt, nhưng nhờ lũng đoạn trong trường đại học nên cũng khá kiếm được tiền.

"Cái Tụ Bảo Bồn này sẽ có người bán sao?"

Lục Dương có chút không tin, hỏi.

Ánh mắt Khương Minh sáng lên, Lục Dương đã nói như vậy ,khẳng định cái bưu điện này rất có giá trị, hắn vội vàng nói: "Đúng vậy, ta cùng lão bản bên kia đã nói chuyện qua, hắn nói sức khỏe ba mẹ mình không tốt, phụ thân còn phải nhập viện, nên muốn về sống cùng ông ba, không ở Lục Thành bươn chải nữa.

Đây cũng là một cơ hội.

Nếu Lục Dương chưa mở công ty, cơ hội tốt như vậy, Lục Dương sẽ nhất định dành lấy, trạm bưu điện trường học vẫn kiếm được tiền đấy.

Suy nghĩ một chút, hắn nói ra: "Bán bao nhiêu?"

Khương Minh nói: "Ta chưa hỏi giá, nhưng đại khái cũng cần khoản hai mươi vạn(200.000), chỗ đó còn thời hạn thuê hai năm với trường học, thiết bị cũng để lại cho chúng ta luôn, vì vậy chỉ cần trả tiền, chúng ta sẽ có thu nhập ngay, ta cũng hỏi rồi, một đơn hàng được gửi đến trường phải để ở chỗ này, muốn lấy đơn, người nhận hàng phải trả một đến ba tệ, tùy vào loại hàng hóa khác nhau, nếu đồ nặng, to, thì mười tệ cũng có, nên nhớ, trường học chúng ta có hơn ba vạn người đấy."

Lục Dương tính tính, một ngày bưu điện trường học sẽ nhận khoản một nghìn bưu kiện tới, gửi đi thì không biết, lấy giá trung bình của một đơn hàng là một tệ rưỡi, thì một ngày cũng có thể kiếm được một nghìn năm trăm tệ, trừ đi các chi phí khác thì lợi nhuận cũng một nghìn tệ một ngày, vì vậy không đến một năm có thể thu hồi lại vốn.

Từ điều này có thể nhìn ra, Khương Minh đầu óc cũng không tệ.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, khẳng định con đường này có thể kiếm tiền, cái Khương Minh còn thiếu có lẽ là tài chính mà thôi, nếu không có tiền, cho dù cơ hội đặt trước mắt cũng không nắm được.

"Đi, chúng ta tới bưu điện nhìn xong rồi hẵng nói."

Lục Dương đương nhiên không chỉ nghe một phía từ Khương Minh.

Đến trạm bưu điện của trường.

Lục Dương cùng lão bản hàn huyên vài câu, nghe được tin tức cũng không sai biệt lắm, ra cửa, hai người đi tới một gốc cây bên cạnh, ngồi xuống ghế đá, Lục Dương mới lên tiếng: "Ngươi cần ta đầu tư bao nhiêu?"

Sắc mặt Khương Minh lập túc vui vẻ: "Ta cũng mấy đồng học khác đã nói chuyện với nhau, đã góp khoản mười vạn tệ rồi, ngươi chỉ cần thêm vào khoản mười vạn tệ nữa là đủ, tạm thời chúng ta chưa biết giá cả chính xác, nhưng đại khái cũng khoản chừng đó."

"Ngươi có thể không xuất lực, không làm gì cả, lợi nhuận chiếm 50%."

Khương Minh tiếp tục nói.

Góp một nửa tiền, chiếm 50%, nghe qua cũng không tệ lắm, Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Không cần phải nhiều người như vậy, ta không muốn hợp tác với nhiều người, nếu như trong đó còn có Lý Triết Viễn, thì ta càng không tham gia."

Sắc mặt Khương Minh biến đổi, trong nhóm góp vốn lần này, cũng có Lý Triết Viễn đấy.

Không nghĩ tới Lục Dương còn thù dai như vậy.

Khương Minh rất muốn nói, tha cho hắn đi mà.

Hắn bất đắc dĩ nói ra: "Ta cũng không muốn tìm quá nhiều người, nhưng mà ở trường học chúng ta, có thể lấy ra tiền cũng không có nhiều người lắm, nên ta tìm mấy người ở trong công ty khởi nghiệp của mình, bọn họ có hoa hồng từ việc giới thiệu sinh viên đi làm, nên mới có tiền góp vào."

"Thế ngươi có bao nhiêu tiền."

Lục Dương nhìn Khương Minh hỏi.

"Năm vạn, đây đã là con số tối đa của ta, nhiều hơn nữa thì không có."

Làm đại lý vài năm, Khương Minh quả thật cũng có chút tiền, bất quá hắn còn phải tiêu phí sinh hoạt, để góp được năm vạn, hắn còn cần xin thêm người nhà đấy.

"Như vậy đi, ngươi ra năm vạn, còn thiếu bao nhiêu ta bổ sung, không cần ngươi khác làm gì. Có một cái bưu điện nhỏ thôi mà nhiều người làm lão bản cũng không tiện, với lại, ngươi cũng biết ta không có thời gian để quản lý, vì vậy bưu điện chỉ có một lão bản duy nhất là ngươi mà thôi, về phần cổ phần công ty, cứ dựa theo bỏ vốn mà tính, mặt khác, nếu ngươi làm quản lý, còn có thêm tiền lương cho mình."

Khương minh trầm tư suy nghĩ một chút.

Cũng cảm thấy Lục Dương nói có đạo lý.

Nhiều cổ đông như vậy, mình cũng khó quản lý. Hơn nữa, Khương Minh còn thăm dò được, quan hệ của Lục Dương với lãnh đạo nhà trường rất tốt, còn có giáo sư Lữ cha của Lữ Tiểu Vũ sau lưng, có mấy tầng quan hệ này, tương lai cũng tránh được những rắc rối không cần thiết.

"Được."

Khương Minh nhẹ gật đầu, hắn còn nói thêm.

"Ta đồng ý."

"Vậy thì đi thôi."

Lục Dương đứng dậy, nhìn thoáng qua phương hướng bưu điện, nói ra: "Ngươi đi deal với lão bản bên kia đi, deal xong rồi, chúng ta có thể làm hợp đồng chuyển nhượng, số tiền của ta bỏ ra cũng có thể ít đi hoặc nhiều hơn, đương nhiên là nếu số tiền ít đi, ngươi cũng có thể giảm bớt tiền lại, mặt khác, cổ phần của chúng ta sẽ tính sau, nhưng phải đảm bảo cổ phần của ta hơn 50%, trong đó số lượng cổ đông chỉ có ta và ngươi."

"Được."

Khương Minh hít sâu một hơi, nhìn Lục Dương rời đi, hắn quay người hướng về phía bưu điện đi đến, cảm giác toàn thân của hắn bây giờ đều sôi sục không thôi.

Mối quan hệ với Lục Dương thật đáng giá.

Nếu thành công.

Nhân sinh của hắn sẽ rẽ sang hướng khác, trong lòng Khương Minh mong chờ, bây giờ đã có Lục Dương đảm bảo, hắn có thể tự tin đàm phán với lão bản bên kia.

Ở trong lòng hắn, lại thầm mắng Lý Triết Viễn vài câu...

----

Phong học 501, tòa nhà công nghệ của trường Đại học HKKT Hà Đông.

Sau khi tan học, thành viên hội học sinh đều đến đây để họp.

Hôm nay là hội nghị hàng tuần của hội sinh viên, trong đó còn có một việc, chính là thảo luận Trần Thu nguyệt có thể làm bộ trưởng bộ tuyên truyền được không.

Mấy vấn đề phía trước đều đã thảo luận xong, nhưng ở vấn đề Trần Thu Nguyệt thăng chức, liền gặp lực cản rất lớn.

"Ta không đồng ý."

Tiết Hải Tường lên tiếng phản đối, sau đó hướng về những người khác nói ra: "Ta thừa nhận đồng học Trần Thu Nguyệt có một chút năng lực, nhưng trong lịch sử của hội sinh viên, chưa có một sinh viên năm nhất nào mới qua học kỳ hai đã làm bộ trưởng cả, ta cảm thấy nàng nên rèn luyện thêm một khoản thời gian, đợi sang năm hai thì lúc đó chúng ta lại tiếp tục thảo luận lại."

"Vị trí bộ trưởng bộ tuyên truyền đã để trống rất lâu, Trần Thu Nguyệt rất có năng lực, tiếp nhận vị trí này chỉ là sớm hay muộn mà thôi." Một nữ sinh khác phản bác nói ra.

"Vậy cũng không phải là bây giờ, đây không phải làm hỏng mất quy củ sao? Ta vân giữ nguyên quan điểm phản đối của mình."

Tiết Hải Tường kiên quyết phản đối.

Trần Thu Nguyệt vần ngồi im như cũ, nhìn thoáng qua Tiết Hải Tường, trong mắt hiện vài tia trào phúng, sau đó liền nghe hội trưởng nói: "Đã như vậy, thì chúng ta giơ tay biểu quyết."

Chương 263: Chiến Thư (2)

Mấy người cấp bậc bộ trưởng đều nhẹ gật đầu.

"Ai đồng ý cho Trần Thu Nguyệt tiếp nhận chức vụ bộ trưởng bộ tuyên truyền của hội sinh viên dơ tay."

Trương Trạch chưa nói hết lời, đã ba người dơ tay lên.

Mặt khác, bên Tiết Hải Tường, cũng có ba người không giơ.

Ba so với ba.

Bằng nhau nữa rồi.

Trương Trạch có chút khó xử, năm nay cũng là năm thứ ba của hắn rồi, sắp tới phải ra ngoài thực tập, vốn còn muốn giúp Trần Thu Nguyệt một phen, nhưng bây giờ có ba người không đồng ý, hắn cũng không có cách nào, dù sao hắn vào đây cũng chỉ đánh bóng thành tích, không muốn xung đột với người khác làm gì.

"Trần Thu Nguyệt, ngươi phát biểu vài câu đi."

Trương Trạch liền đem vấn đề này giao cho Trần Thu Nguyệt.

Nếu như nàng có thể thuyết phục được người khác, tự nhiên không có gì tốt hơn rồi, còn nếu không được, nàng cũng không thể trách mình.

Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Tiết Hải Tường, nói ra: "Học trưởng Tiết, ngươi phản đối vì cảm thấy năng lực của ta không đủ, như vậy năng lực của học trưởng đủ rồi sao."

"Hừ, đương nhiên rồi, ta làm ở hội sinh viên đã hơn một năm, hơn nữa còn rèn luyện ở trong khoa, so với ngươi, một tân sinh vừa nhập học được nửa năm thì mạnh hơn nhiều."

Tiết Hải Tường bình tĩnh nói.

Hắn không tin Trần Thu Nguyệt có thể lật bàn, dù sao hai người phản đối còn lại, đều có mối quan hệ với hắn rất tốt, một người là đồng học, người còn lại thì hay đi uống rượu, nên hai người kia cũng không vì Trần Thu Nguyệt xinh đẹp mà ủng hộ.

Có ba người ở đây, Trần Thu Nguyệt phải đợi sang năm hai mới có cơ hội, chứ bây giờ thì đừng có mơ.

Trần Thu Nguyệt cười nói: "Đã như vậy, thì chúng ta so đấu với nhau một lần."

"So đấu cái gì?"

Tiết Hải Tường sửng sốt trả lời.

Những người khác đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt mới nói vài câu đã hạ chiến thư, những thành viên hội học sinh bình thường, đều ngửi được mùi thuốc súng không thôi.

"Sắp tới lễ hội thể dục thể thao mùa xuân rồi, chúng ta so nhau xem ai kéo được nhiều tài trợ hơn, đây chính là bộ môn ngươi am hiểu nhất, ngươi có lẽ không từ chối đâu nhỉ."

Trần Thu Nguyệt cười một tiếng.

Nhìn biểu cảm khinh miệt của Trần Thu Nguyệt, Tiết Hải Tường tỏa ra một trận hỏa khí, nói ra: "Buồn cười, ta mà sợ ngươi sao, đồ nghé con không sợ cọp, ngươi chỉ là thanh viên của bộ tuyên truyền, biết cái gì gọi là lôi kéo tài trợ."

"Được."

Trần Thu Nguyệt cũng không hề giận, nàng ngữ khí bình thản nói ra: "Như vậy đi, từ giờ trở đi, đến trước ba ngày lễ hội mua xuân, người nào kéo được nhiều tài trợ hơn liền thắng. Nếu ta thua, ta sẽ từ chức phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, còn nếu ngươi thua, ngươi cũng phải từ chức vụ của mình, đem cơ hội giao cho người mới, ngươi thấy thế nào.

Tiết Hải Tường ngẩng người, không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại chơi lớn như vậy.

Nếu thua, trực tiếp từ chức.

Hắn vì chức vụ này, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết, con trông chờ bởi vì nó vế sau đại học, có thể giúp mình tiến vào bên trong thể chế, tìm một đơn vị tốt làm việc.

Ở đây nhiều thành viên của hội sinh viên thế này, nếu hắn đáp ứng, đến lúc đó cũng không còn cơ hội để đổi ý, coi như là mặt dày không đi, cũng sẽ có người đi đá xuống.

"Bộ trưởng Tiết không phải sợ thua rồi à, ngươi là một bộ trưởng có nhiều năng lực như vậy, bây giờ lại sợ một tân sinh mới vào trường như ta sao, nếu ngươi đã sợ, thì nhận thua đi, không cần phải chơi nữa."

Trần Thu Nguyệt tỏ ra không chút nào để ý nói ra.

Nếu nhận thua.

Có khai gì bị sa thải đâu, từ đó về sau, hắn làm sao nói bên dưới nghe được.

Tiết Hải Tường sắc mặt âm trầm nói ra: "Vốn còn nể tình ngươi là người mới, lưu cho ngươi chút mặt mũi, nếu ngươi đã muốn chết như vậy, thì ta chỉ còn cách phụng bồi mà thôi."

"Được, cứ quyết định thế đi."

Trần Thu Nguyệt cười nhạt một tiếng, đứng dậy nói ra: "Hội trưởng, giải tán được rồi, đợi có kết quả, chúng ta lại họp tiếp."

Trương Trạch nhìn Trần Thu Nguyệt, hắn nhẹ gật đầu, nói ra: "Mọi người giản tán."

---

Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa.

Sự tình xảy ra trong cuộc họp hội sinh viên, rất nhanh liền được nhiều người biết, đến tám giờ tối, Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi trở về, hai bọn hắn cũng sớm biết chuyện này.

Vừa vào cửa, hắn đã kích động nói ra: "Lục Dương, vợ ngươi bị phiền toái rồi, nàng cũng người khác đánh cuộc trong hội học sinh, ai thua phải từ chức, rời khỏi hội."

"Là sao?"

Lục Dương mới gõ xong KPI ngày hôm nay, hắn có chút kinh ngạc hỏi.

Đinh Siêu liền đem tình huống mình vừa thăm dò được nói ra.

Tin tức của hắn rất nhiều đường đến, sinh động không thôi, kể giống như là hắn đang có mặt ở hiện trường vậy, Lục Dương cũng không phải tin tưởng hoàn toàn, dù sao cũng là tam sao thất bản, nhiều người truyền như vậy, cũng không biết nó được thêm bớt thế nào.

Lục Dương đứng dậy, đi ra ban công gọi cho Trần Thu Nguyệt.

"Nghe nói em có xung đột với hội học sinh à."

"Đúng vậy."

Trần Thu Nguyệt cũng không có che giấu, đem tình huống kể lại một lần.

Lục Dương nghe xong, liền bạo hỏa, mắng một câu: "Cái tên họ Tiết đúng là ngu xuẩn."

"Đúng vậy, vì vậy em phải cố gắng một chút, chuyện này không thể thua hắn ta được, Lục lão bản, xem ta đáng thương như vậy, ngươi giúp đỡ chút đi."

Trần Thu Nguyệt tỏ ra tội nghiệp nói.

Lục Dương biết rõ nàng đang giả bộ.

Đoán chừng trong lòng Trần Thu Nguyệt đang nghĩ đến mình, chứ trên tày nàng chỉ có chút tiền, chỉ sợ bỏ tất cả vào cũng khó có thể thắng nổi trận này.

Ra ngoài kêu gọi tài trợ có thể được bao nhiêu?

Từ mấy nghìn đến một vạn tệ đã giỏi rồi, dù sao công ty lớn thì không có liên lạc, cửa hàng nhỏ thì không đành lòng bỏ tiền ra quảng cáo.

"Được, quan hệ chú ta thế nào, em còn nói giả bộ cái gì, nếu được thì để anh tài trợ hết."

Lục Dương cười nói.

Nghe được Trần Thu Nguyệt nói về lễ hội thể dục thể thao mùa xuân của trường học, Lục Dương cũng tự suy nghĩ.

Hắn có nhân cơ hội này, đem CC quảng cáo vào trường học, phải biết rằng, quần thể tiêu dùng của CCmanga là mấy người trẻ tuổi.

Lễ hội mua xuân cũng có rất nhiều trường đại học tổ chức, không thể chỉ quảng cáo ở mỗi một trường được, nếu như có thể quảng cáo ở mười trường đại học trong thành phố, đến lúc đó hiệu quả sẽ rung động không thôi, nếu có thể khiến mười vạn sinh viên chú ý, thì đây là một cuộc làm ăn có lời của Lục Dương.

Dù sao sinh viên không có nhiều con đường, nên rất khó kéo được tài trợ, bởi vậy hắn chỉ cần trả giá thật nhỏ, có thể thu hoạch được rất lớn, vì vậy lần này phải nên thử một chút.

Lục Dương cũng không vội đưa ra quyết định, hắn còn phải đợi ngày mai lên công ty bàn bạc với Lữ Tiểu Vũ một phen, tuy hiện tại công ty vẫn chưa thiếu tiền, nhưng dù sao cũng không phải ăn nên làm ra, doanh thu cũng chỉ đủ để trả lương , mỗi bước đi hiện tại đều như đi trên tấm băng mỏng, nên còn phải vừa đi vừa tính.

"Em đang làm gì đấy."

Lục Dương hỏi.

"Em đang làm kế hoạch lôi kéo tài trợ."

Trần Thu Nguyệt vừa nói chuyện, vừa gõ lạch cạch, nàng nói ra: "Khó quá đi mất, chết hết tế bào não của em rồi, Lục Dương làm giúp em đi."

Lục Dương có chút hối hận khi hỏi về vấn đề này, hắn nói ra: "Cái gì khó cũng đôi cho anh, em tự làm đi."

"Đi mà~ ,giúp em làm đi, em vừa mua một bộ đồ mới, anh muốn xem không?"

Trần Thu Nguyệt dụ dỗ nói.

"Khục khục."

Lục Dương ho khan hai tiếng, nghiêm trang nói: "Anh giúp em chỉ vì sợ em mỏi thôi đấy, chứ không phải là do bộ đồ mới đâu, chúng ta về chung cư bây giờ đi, em mang theo quần áo, anh mang theo máy tính."

Chương 264: Rau Chân Vịt (1)

Ký túc xá nữ sinh khu bảy.

Trần Thu Nguyệt đang thu dọn đồ dùng cá nhân của mình để chuận bị đi ra ngoài, nàng mở túi sách của mình ra, đem một kiện bưu phẩm chưa mở ra thả vào trong.

"Thu Nguyệt, trễ như vậy rồi, ngươi còn đi đâu thế."

Hứa Dung Dung đang ăn khoai tây chiên, tò mò hỏi.

Từ Thi đang vẽ manga, nghe được thanh âm cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng cũng không lên tiếng.

"Có chút việc gấp."

Thu nhập xong đồ đạc, Trần Thu Nguyệt đi đến bên cạnh Hứa Dung Dung, cầm vái miếng khoai tây chiên thả vào trong miệng.

Hứa Dung Dung cười nói: "Thu Nguyệt tỷ, buổi tối còn ăn nhiều như vậy, không sợ mập à."

"Sợ gì chứ, Lục Dương ưa thích con gái đẫy đà một chút."

Trần Thu Nguyệt không thèm để ý chút nào, nàng lau miệng mỏng, rồi cầm túi sách rời đi.

Nhìn Trần Thu Nguyệt ra ngoài, Hứa Dung Dung tự tin nói: "Ta khẳng định nàng đi với Lục Dương rồi."

Thẩm Yên cũng nói: "Đương nhiên rồi, nửa đêm rồi nàng còn đi đâu được nữa, khẳng định tới tổ ấm hai người bọn họ hú hí một trận a, thâm hâm mộ hai người bọn họ vì không cần phải ngủ giường phẳng.

Hứa Dung Dung liếc nàng một cái, đưa bịch khoai tây chiên tới, nói ra: "Vậy ngươi cũng làm vài miếng đi cho đẫy đà, không nghe Thu Nguyệt vừa nói sao? Lục Dương ưu thích con gái đầy thịt kìa."

Thẩm Yến lắc đầu: "Ngươi đừng có mà xạo, ta 'cao' như vậy, nếu lại lên cần, không phải thành quả khoai tây à, dù sao ta cũng không cao bằng các ngươi được."

Bên cạnh, Từ Thi nghe hai người nói chuyện, nàng lặng lẽ cúi đầu nhìn qua dáng người gầy gò của mình, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

----

"Tần gia gia, buổi tối tốt lành."

Lục Dương đeo bọc sách xuống lầu, vừa vặn đụng phải lão Tần từ bên ngoài đi tới.

"Tiểu Dương à, đi đâu đấy."

Lão Tần cười nói.

"Đi ra ngoài có chút việc đấy mà, mà nè Tần gia gia, radio lần trước cháu sửa cho ông có vấn đề gì không?" Lục Dương cười hỏi.

Tần gia gia nói ra: "Tay nghề của tiểu Lục thì không cần phải nói rồi, sửa xong rồi sao lại hỏng được."

"Vậy thì tốt, nếu có vấn đề gì, ông cứ nói cho cháu biết là được."

Ra khỏi ký túc xá.

Lục Dương liền nhìn thấy được Trần Thu Nguyệt.

Ký túc xá của Lục Dương cách ký túc xá khu bảy chỉ một con đường, nên Trần Thu Nguyệt đi xuống, chỉ đi vài bước đã tới, liền ở dưới này chờ Lục Dương.

"Nhanh như vậy sao, anh còn tưởng em trang điểm thêm nửa tiếng đấy."

Lục Dương đi qua, hai người tự nhiên nắm tay.

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Trang cái gì mà điểm, nửa đêm rồi trang điểm cho ai xem, hơn nữa, không phải anh ưa thích mặt mộc của em sao?"

"Em hợp với trang điểm nhẹ hơn là trang điểm đậm."

Lục Dương khoa trương nói một câu.

Trần Thu Nguyệt cười nói: "Đồ trang điểm nhẹ còn dễ 'cởi' hơn phải không."

"Đùng."

Lục Dương hướng trên mông nàng vỗ một cái, hắn phát hiện kỹ thuật lái xe của Trần Thu Nguyệt càng ngày càng cao rồi, nàng sắp vượt qua lão tài xế như hắn rồi(1)

Hai người vui đùa một lúc, rồi nhắm hướng Tây Môn đi tới.

Nhìn thấy hai người đi qua, lão An gật đầu chào hỏi.

Ra khỏi cổng trường, Trần Thu Nguyệt lặng lẽ nói ra: "Anh ở trường quen biết thật rông, ngay cả bảo vệ mà anh cũng quen."

"Haha, em cũng không nhìn chồng em là ai."

Lục Dương cũng không khiếm tốn trả lời.

Trước mặt Trần Thu Nguyệt không cần phải nói mấy câu khách sáo, hắn nhìn Trần Thu Nguyệt, vẫn mặc quần áo đi học bình thường, Lục Dương hỏi: "Bộ đồ xinh đẹp em nói đâu?"

"Gấp cái gì, đang ở trong túi nè."

"Anh xem được không."

"Em còn chưa mở hộp ra đây, còn chưa mặc thử lần nào, không biết có hợp với mình không nữa."

"Sao anh cảm giác hình như mình bị lừa rồi thì phải."

Hai người tiếp tục đi trên đường đi bộ.

Phong cảnh Tây Môn về đêm không tệ, thời tiết cũng quá đông, nhiệt độ Lục Thành càng ngày càng ấm lên, đi vài bước đã có thể thấy mấy mỹ nữ sinh đẹp rồi.

Nhưng mấy nàng so với Trần Thu Nguyệt mà nói thì còn kém xa, dù sao Trần Thu Nguyệt cũng có khuôn mặt thiên sứ nhưng dáng người lại ma quỷ, cộng thêm mái tóc đỏ như cũ, nên hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn xem.

"Xem kìa, sinh ý của Lý Minh Bác thật tốt."

Trần Thu Nguyệt chỉ vào quầy hàng của Lý Minh Bác nói.

Lục Dương nhìn sang, nhìn thấy Lý Minh Bác đang bị một đám người quây quanh, nhìn qua rất giống như đang đông khách, nhưng Lục Dương lại nhíu mày.

"Hình như có gì là lạ."

Trần Thu Nguyệt nhìn một hồi, cũng phát hiện có điểm không đúng.

Dưới tình huống bình thường, một quần hàng nhỏ không có khả năng xuất hiện nhiều khách như vậy, nhìn mọi người vây quanh Lý Minh Bác giống như là xem náo nhiệt hơn là mua hàng.

"Hình như xảy ra chuyện gì rồi."

Trong lòng Lục Dương suy đoán.

"Đu thôi, chúng ta đi tới xem."

Hai người đi tới, xung quanh có rất nhiều người, Lục Dương đành đưa chiếc túi đựng máy tính của mình cho Trần Thu Nguyệt cầm lấy, còn hắn thì chen lấn đi vào.

Đến nơi, hắn mới biết rõ vấn đề.

"Ta nói rồi, y phục của ngươi không phải mua ở quầy hàng chúng ta, nếu như mua ở quầy hàng của ta mà có vấn đề, ta nhất định sẽ đổi trả."

Đây là giọng nói của Lý Minh Bác

Lý Minh Bác vừa nói xong, một giọng nữ cao khác lại cất lời, nhìn tâm tình hình như hết sức kích động: "Không phải mua từ chỗ ngươi thì mua ở đâu hã? Ngươi đừng có chối, mọi người nhìn xem, cái áo này có giống như trong quầy hàng của hắn không?"

Trên tay nư nhân cầm một kiện áo bông, đưa cho mọi người xung quanh nhìn xem.

"Xảy ra chuyện gì?"

Lục Dương chen lấy, đi tới hỏi.

Lý Minh Bác nhìn thấy người tới là Lục Dương, liền an tâm không ít, giải thích nói: "Ta cũng không biết tình huống thế nào, nhưng hôm nay có mấy người tới đổi hàng, nói hảng rởm, ta cũng đổi hai kiện áo mới, nhưng về sau mới phát hiện ra có điểm không đúng, sau đó kiểm tra mới biết được, bọn hắn lấy quần áo giống hệt chỗ ta, nhưng chất lượng lại kém hơn rất nhiều rồi tới đây để đổi, nhưng ta lại không chịu vì mấy bộ đồ này có mua ở chỗ ta đâu."

"Thối lắm, mọi người nhìn xem, lòng dạ độc ác của tên này đi, loại quần áo bỏ đi như thế này, mà đòi một trăm năm mươi chín tệ, năm mươi chín tệ đã là đắt rồi, ngươi bán y phục này cho người ta, không sợ đổ bệnh sao hã?"

Tâm tình nữ nhân kích động không thôi.

Người vây xem bốn phía cũng nhỏ giọng nghị luận.

Phần lớn bọn hắn đến đây để xem náo nhiệt.

Lý Minh Bác tỏ ra sốt ruột, bị náo một trận như vây, thì về sau còn bán hàng gì được nữa, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy.

Ài, dù sao Lý Minh Bác mới bước ra đời a.

"Cho ta xem cái áo một chút."

Lục Dương thò tay cầm lấy quần áo.

"Ngươi không phải lão bản ở đây, mắc gì phải cho ngươi xem." Nữ nhân cảnh giác nhìn thoáng qua Lục Dương, không hề đem quần áo đưa cho hắn nhìn.

Lục Dương nhìn thoáng qua nữ nhân này, liền biết có vấn đề,nhìn nữ nhân này hơn bốn mươi tuổi rồi, nhìn qua cũng biết là người đàn bà chanh chua, hơn nữa bộ dạng vừa rồi chỉ muốn đem việc này náo lớn mà không muốn bồi thường gì.

Lục Dương bình tĩnh nói: "Ta tuy không phải lão bản, nhưng có thể làm chủ, ngươi đem quần áo cho ta nhìn xem, nếu là quần áo của cửa hàng này, ta bồi thường gấp mười."

"Đấy chính là ngươi nói đó."

Nói xong, nàng đưa quần áo tới.

Chỉ là hai thằng sinh viên mà thôi, nàng cũng không hề lo lắng.

Nhìn người xem bốn phía càng ngày càng nhiều, Lục Dương cầm lấy quần áo kiểm tra một chút, liền biết rõ y phục này không phải do bên hắn bán ra.

Nhìn nhãn hiệu là biết ngay có vấn đề, hẳn là do một cái xưởng nhỏ làm, gửi gửi, còn một mùi cay mũi nhè nhẹ.

Hàng của Lý Minh Bác nhập đều do Lục Dương phân cho, nên hàng hóa đều được xưởng lớp tự may, khi xuất xưởng đều được kiểm tra một lần, vì vậy nguyên nhân duy nhất chính là, có người đố kỵ, cho nên làm ra hàng giả, bày một cục diện như vậy.

Chương 265: Rau Chân Vịt (2)

Quả nhiên là nhâm tâm...

Lục Dương lắc đầu, hắn giơ một chiếc áo bông lên, nói ra.

"Cái vị, hiện tại ta liền chứng minh, y phục này không phải mua từ đây."

Nói xong.

Lục Dương dùng sức xé cái tay áo của chiếc áo bông, tay áo lập tức bị xé nát, Lục Dương từ bên trong lấy ra một chút bông, đều là bông màu đen.

"Ngươi làm gì vậy, bồi thương y phục cho ta."

Nữ nhân kinh sợ nói ra.

Lục Dương không thèm để ý tới nàng, tiếp tục nói: "Mọi người lại nhìn đây, đây là một chiếc áo bông trong cửa tiệm."

Lục Dương lấy ra một chiếc áo giống vậy, dùng xức xé ra, nhưng hoàng toàn không được, so sánh giữa hai chiếc áo vừa rồi, thì không cùng một đẳng cấp.

Hắn hỏi: "Minh Bác, có kéo không?"

"Có có có."

Lý Minh Bác lấy ra một cái kéo giao cho Lục Dương.

Một ngày ra quán, Lý Minh Bác đều mang theo cái kéo để cắt chỉ thừa cả, dù sao, hàng chất lượng cao cũng khó trách khỏi có chút chỉ dư ra cả.

Lục Dương nhận lấy cái kéo, trực tiếp cắt chiếc áo bông, móc ra, bên trong toàn là bông trắng tinh.

Mọi người xung quanh đều bất ngờ không thôi.

Nhìn chất liệu của hai chiếc áo, ai ai cũng chợt hiểu cái gì.

Vừa rồi bon hắn còn đang tức giận vì lão bản bán hàng kém chất lượng, nhưng bây giơ lại hoài nghi nữ nhân kia, dù sao ai ai ở đây cũng không phải kẻ ngu, nhìn thấy Lục Dương làm vậy, mọi người tin tưởng hai người sinh viên này không ít.

Đặc biệt là những sinh viên gần đây, đều rất tin tương.

Lục Dương nói tiếp: "Chúng tôi đã bán quần áo ở đây từ nửa năm trước, cũng bán hơn ngài bộ rồi, tin tưởng mọi người ở đây ai mua quần áo chúng tôi sẽ rõ, y phục chúng tôi bán ra, có xứng đáng với cái giá 159 tệ hay không, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng."

"Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, không thể tin lời từ chỉ một bên được."

"Hắn nói không sai, năm ngoái ta cùng bạn gái đều mua quần áo ở đây, dùng đến bây giờ vẫn chưa có vấn đề gì cả." Một sinh viên nói ra.

"Ta cảm thấy chỗ này bán quần áo được lắm, giá cả còn công khai, không sợ bị chặt chém."

Một người khác cũng góp lời.

Nhìn trong đám đông, đã có mấy người tỏ thái độ.

"Chúng tôi buôn bán luôn lấy chữ tín lên làm đầu, nên những người muốn hãm hại chúng tôi thì tuyệt đối sẽ không buông tha loại tiểu nhân hèn hạ này, Minh Bác, báo cảnh sát đến xử lý chuyện này đi, có bộ y phục này làm chứng cứ rồi." Lục Dương vừa nói vừa cấm lấy bộ y phục.

Nghe được Lục Dương nói vậy.

Trong lòng nữ nhân sốt ruột không thôi, nàng chạy cướp lại quần áo, hôm nay nàng thật sự đến đây để nháo sự, thật không nghĩ tới mình lại sắp bị bế lên đồn rồi. Nếu thật sự phải lên đồn, căn bẳn việc này sẽ bị lộ ra.

Lục Dương nhanh tay lẹ mắt, liền lấy lại bằng chứng, không cho nàng cướp được.

Lý Minh Bác thì đã lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, nhìn thấy cảnh này, người xung quanh liền hiểu, nhất định người đàn bà chanh chua này tới bịp người ta rồi.

Nếu hai sinh viên này bán hàng giả, còn dám báo cảnh sát sao?

Không cướp được quần áo, nữ nhân tính đến nước rời đi, nhưng nàng vừa đi ra, liền bị mọi người xung quanh cản lại, nhìn thấy động tác này của mụ ta, mọi người liền chắc chắn suy đoán ở trong lòng mình.

Thời đại này nhân sĩ chính nghĩa không hề ít, vừa rồi bọn họ còn bị nữ nhân này lừa gạt, lên án Lý Minh Bác, bây giờ nghĩ lại thì xấu hổ không thôi, làm sao có thể để nữ nhân này thoải mái rời đi được.

Nữ nhân này chạy qua chạy lại, cảm thấy không thoát được, nàng lo lắng không thôi.

Thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh, mụ ta lo lắng, liền vội vàng hô to: "Lão công, cứu ta."

Lục Dương liền hướng về nơi nàng phát ra tiếng cầu cứu, chính là quầy hàng ở bên tay phải bọn họ, cũng bán quần áo giống như Lý Minh Bác, hình như lão bản tên là Hồng Quang.

Hông Quang nghe vợ mình kêu ,sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Lục Dương nhìn thầy, liền hiểu mọi chuyện rõ ràng.

Lý Minh Bác coi như là kẻ đần, bây giờ cũng hiểu chuyện gì xảy ra, hẳn là mình bị đồng hành(cùng nghề) sát vách này mưu đồ rồi.

Cảnh sát rất nhanh đã tới.

Chuyện này điều tra rất đơn giản, nguyên nhân là do lão bán hàng rong bên cạnh ghen ghét Lý Minh Bác sinh ý tốt hơn mình, vì vậy liền nghĩ biện pháp, nhờ một nhà xưởng khác làm giả vài cái, sau đó nhờ người tới quấy phá tới nói hàng rởm, nhàm bôi nhọ thanh danh của Lý Minh Bác.

Còn nữ nhân chanh chúa đấy chính là vợ của hắn.

Bằng chứng như núi, đã không có cách nào thoát tội, đằng sau xử lý thế nào, Lục Dương cũng không biết rõ, sau khi cảnh sát đến, hắn đã cùng Trần Thu Nguyệt rời đi rồi.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hai vợ chồng này sẽ bị tạm giam, Lục Dương cũng không thông cảm cho bọn họ, thiện ác đều có báo ứng, thiên đạo luân hồi, không lo mà làm tốt việc buôn bán đi, cứ đi đường ngang ngõ tắt làm gì, để cuối cùng chỉ biết hại bản thân.

Qua một trận náo loạn vừa rồi, Lục Dương trở lại chung cư đã là chín giờ.

Vào nhà.

Trần Thu Nguyệt nói ra: "May mắn vừa rồi gặp phải anh, nếu không Lý Minh Bác đợt này khẳng định thua rồi."

"Minh Bác vẫn còn quá thật thà." Lục Dương cười khổ một tiếng: "Thật thà quá cũng không được, lúc trước ta với Lưu Lỗi còn làm chung, sinh ý lúc đó còn tốt hơn nhiều, nhưng cũng không thấy ai tới làm xằng bậy."

Trần Thu Nguyệt cũng nhẹ gật đầu: "Vì vậy chúng ta không nên làm người thật thà."

"Đứng nói chuyện này nữa, đi thay quần áo đi."

Lục Dương không có quyên chuyện này, hắn tơi đây cũng chỉ để xem đồ mới đấy.

Đôi măt hoa đào Trần Thu Nguyệt hơi ngập ngừng, nàng nhìn Lục Dương, nói ra: "Được, em đi thay quần áo, anh bật điều hoa lên đi."

"Mở điều hòa làm gì?"

Lục Dương hỏi.

"Anh muốn em chết cóng à."

Trần Thu Nguyệt nói ra.

Lục Dương liền hiểu.

Xem ra bộ quần áo mới này vải vóc không nhiều lắm. Lục Dương đi ra phòng khách, mở điều hoa lên, chỉnh nhiệt độ đến hai tám độ, hắn có chút muốn đi tới phòng ngủ nhìn xem, nhưng vẫn kìm lòng, vẫn nên chừa một chút cảm giác hồi hộp thì hơn.

Ngồi ở ghế salon, Lục Dương lấy ra máy tính, mở một file giúp Trần Thu Nguyệt làm kế hoạch. Thứ này kỳ thật rất đơn giản, sở dĩ lúc nãy hắn nói không viết, chỉ là để nâng giá lên thôi.

Chờ Trần Thu Nguyệt từ phòng ngủ đi ra, Lục Dương đã viết được hai trăm chữ rồi.

Nghe được thanh âm mở cửa, Lục Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bất ngờ.

Đây không phải trang phục JK sao?

Trần Thu Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, áo sơ mi rất bó, tôn lên dáng người lồi lõm của nàng, dưới cổ còn thắt một chiếc nơ con bướm màu lam nhạt, lộ ra vài phầm cảm giác đáng yêu, ở dưới là một chiếc váy ngắn kẻ caro xanh trắng, dưới chân thì bọc một đôi tất trắng bó sát ngang gối, lộ ra đôi trân thon gọn, trên chân thì mang một đôi giày đen búp bê.

Cách ăn mặc này, đặt ở mười năm về sau, không phải thường xuyên bắt gặp ở trong trường học sao, nhưng ở thời đại bây giờ, vẫn còn chưa có bắt gặp, nhìn cách trang điểm táo bạo của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương chấm cho nàng chín điểm, còn tại sao không phải là mười, thì tí nữa mới biết được.

"Thế nào?" Trần Thu Nguyệt vốn lá gan lớn, cũng không có gì ngại ngùng, nhìn thấy ánh mắt Lục Dương nhìn mình chằm chằm, nàng còn đắc ý quay một vòng, lộ ra một cảnh xuân hiếm gặp dưới váy.

"Mua đâu vậy?"

Lục Dương nhịn không được hỏi, hắn cảm giác lúc này mình hơi khát nước..

"Mua trên taobao a, bộ đồ này là của một tiểu muội trong nhóm bạn giới thiệu cho em đấy, nàng nói hiện tại rất nhiều nữ sinh thích mặt như vậy." Trần Thu Nguyệt cười nói.

Ở đâu mà rất nhiều hã, Lục Dương rất muốn hỏi địa chỉ để khi nào mình đi khảo sát một phen, nhìn Trần Thu Nguyệt bây giờ, Lục Dương rất muốn khen bạn của nàng có ánh mắt đấy.

"Thế nào, được không?" Tuy rằng từ ánh mắt của Lục Dương nàng đã biết đáp án, nhưng Trần Thu Nguyệt vẫn muốn nghe từ chính miệng Lục Dương nói ra.

Lục Dương nói ra: "Đẹp lắm, rất đẹp, anh biết sáng mai ăn gì rồi."

Trần Thu Nguyệt cười hỏi: "Ăn gì?"

"Ăn rau chân vịt."

Lục Dương đóng máy tính lại, đứng dậy đi tới, bế Trần Thu Nguyệt đang kinh hô vào trong phòng...

Chương 266: Muốn Béo Lên Một Chút (1)

Lục Dương lần nữa mở mắt, đã là ngay hôm sau.

Trần Thu Nguyệt thì đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn qua chắc là cũng vừa tỉnh dậy.

Cấm lấy điện thoại đặt trên đầu giường, đã hơn chín giờ rồi, từ lúc trọng sinh trở về đến nay, đây là lúc Lục Dương rời giường muộn nhất.

Tiết mục chạy bộ buổi sáng hôm nay không có nữa rồi.

Tiết chế, nhất định phải tiết chế a.

Lục Dương từ chăn leo ra, mặc vào một bộ quần áo tay dài, hướng về Trần Thu Nguyệt đang ở trong phòng vệ sinh nói ra :"Anh nhớ hôm nay em có tiết học mà."

"Đúng rồi, mà còn không phải do anh sao, ngay hôm qua cứ làm hoài, đến bây giờ ngủ dậy em vẫn còn mệt đây này." Trần Thu Nguyệt từ phòng vệ sinh đi ra, vừa đi vừa chỉnh lại mái tóc dài của mình.

"Đây coi như là trốn học rồi."

Lục Dương đi vào buồng vệ sinh, cười nói.

"Không có chuyện gì, vừa nay em mới nhắn tin hỏi Dung Dung, sáng nay thầy giáo không điểm danh, đợt lát nữa em đi tới học tiết sau là được, mà anh có đi học không?"

Trần Thu Nguyệt dò hỏi.

"Về trường thôi, anh không đi học đâu, với lại kế hoạch của em anh còn chưa viết xong, đợi tí nữa tới công ty làm luôn một thể." Lục Dương không chỉ có chuyện này, hắn còn có một số việc cần thương lượng với Lữ Tiểu Vũ.

Tiết thứ hai bắt đầu lúc mười giờ, Trần Thu Nguyệt cũng không vội vàng, chờ Lục Dương vệ sinh cá nhân sau, hai người mới cùng một chỗ quay về trường học.

Trần Thu Nguyệt thì hướng phòng học đi tới, Lục Dương thì cầm theo máy tính đi vào công ty.

Nhân viên công ty vừa vặn đang vào làm, Lữ Tiểu Vũ đang đứng ở ngoài an bài công việc ngày hôm nay cho họ, nhìn thấy Lục Dương đi tới, nàng có chút bất ngờ, tưởng rằng sau khi hắn thắng cuộc sẽ không tới nữa chứ.

"Giám đốc Lữ, xong việc tới phòng của ta, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

Văn phòng trống trải.

Chắc Từ Thi đang đi học rồi, cũng không tới đây, hai người ngồi trên ghế salon, Lục Dương đem ý tưởng ngày hôm qua nói ra.

"Trường học của ta sắp tổ chức lễ hội mùa xuân rồi, ta cảm thấy đây là một cơ hội thích hợp để quảng bá, dù sao đối tượng của chúng ta đều là các sinh viên, người trẻ tuổi, chúng ta có thể tài trợ bằng tiền, đồ dùng cho bọn họ, dù sao trường học cũng có đến hai ba vạn sinh viên..."

Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút.

"Ta cảm thấy không có vấn đề gì."

Lục Dương tiếp tục nói: "Kỳ thật chúng ta không cần phải tài trợ quá nhiều, khoản một vạn tệ đã đủ sài rồi, lại tài trợ miễn phí áo thi đấu cho vận động viên, phía trên áo thì in logo của công ty chúng ta."

Lữ Tiểu Vũ gật đầu.

"Mặt khác." Thấy nàng ta không có ý kiến, Lục Dương nói tiếp: "Ngươi cũng thử nghe ngóng xem, xem có trường học nào tổ chức lễ hội không, rồi chúng ta sẽ chọn bảy tám cái trường đại học để tài trợ, những thứ khác không phải nói, ít nhất phải làm sinh viên trong thành phố Lục Thành biết đến cái tên nền tảng của chúng ta."

Lữ Tiểu Vũ cảm thấy đề nghị của Lục Dương không tệ, nàng gật đầu nói :"Ta sẽ mau chóng thống kê."

"Còn nữa, lúc tài trợ cho trường học của ta, ngươi liên hệ với hội học sinh Trần Thu Nguyệt là được rồi, đừng liên hệ với người khác." Lục Dương thêm vào một câu.

Sắc mặt của Lữ Tiểu Vũ trở nên cổ quái, nhìn từ dưới lên trên Lục Dương.

"Ngươi không nên hiểu lầm, nàng là bạn học của ta, hơn nữa gần đây đang cùng người khác đánh cuộc, dù sao thì phù sa không chảy ruộng ngoài." Lục Dương ngượng ngùng cười cười.

"Giấu đầu hở đuôi."

Lữ Tiểu Vũ khinh bỉ liếc nhìn Lục Dương một phen, rồi đứng dậy đi ra văn phòng.

Đối với tính cách của Tiểu Vũ, Lục Dương cũng không thèm để ý, chỉ cần nàng có thể làm việc cho tốt, tôn trọng hắn hay không cũng không sao cả.

Lần trước công ty mới tuyển nhân viên mới nên số lượng công việc cần an bài rất nhiều, Lữ Tiểu Vũ lại quản lý nhiều như vậy, áp lực của nàng cũng không hề nhỏ, nên thông cảm được thì thông cảm thôi.

Đem chuyện này an bài xong xuôi, còn lại Lục Dương liền mặc kệ, hắn chỉ đưa ra ý kiến thôi, còn thực hành thế nào thì còn xem bản lĩnh của Lữ Tiểu Vũ ra sao.

Bật máy tính lên.

Lục Dương dùng nửa giờ đem bản kế hoạch ngày hôm qua hoàn thành, sau đó gửi tới QQ của Trần Thu Nguyệt.

Nghỉ ngơi một chút, Lục Dương nhìn Weibo.

Tác giả Lục Dương (Viên Lộc) đã đột phá hai vạn năm lượt theo dõi, so với dự đoán ban đầu của hắn thì nhiều hơn gấp đôi, lúc này Weibo không giống lúc sau, số lượng người dùng có hạn, hắn có nhiều lượt theo dõi như vậy đã coi như không tệ rồi.

Ít nhất là hiện tại trong nhóm tác giả, số lượng tác giả có nhiều follow hơn hắn hình như chẳng có mấy người.

Vốn Lục Dương còn tính tối nay thông báo sách mới, bất quá nhìn số lượng theo dõi nhiều như vậy, hắn cũng không cầu giờ làm gì, trực tiếp đăng tải thông tin sách mới lên.

Hơn nữa còn ước định sách mới sẽ ra mắt vào ngày mùng một tháng bốn.

Hoạt động giúp thưởng quả táo cũng được bắt đầu.

Những thứ này Lục Dương giao cho Trương Hoa đi làm, nên sự tình phía sau không cần hắn quan tâm, người nào trúng thưởng thì sẽ được công ty gửi quà tặng qua, chút tiến ấy cũng không thấm vào đâu cả.

Không cần đợi quá lâu, phía dưới bài viết đã có không ít lượt bình luận, chủ yếu là khen ngợi.

Nhìn đơn giản một chút, đều là độc giả cổ vũ, Lục Dương đọc một hồi, rồi đống lại websites, tiếp tục viết tiếp Tu Chân Trở Về, tháng tư sẽ ra sách mới rồi, hắn nhất định phải hoàn thành Tu Chân Trở Về trước mới được.

Về phần làm hai quyển tiểu thuyết? Lục Dương chưa bao giờ nghĩ tới, loại chuyện tự mình chuốc lấy nhục này, ngoài trừ quá thiếu tiền ra, có tác giả nào mà nguyện ý đi làm đâu.

Ở đâu đó trên diễn đàn văn học mang.

Có người đem bài đăng của Lục Dương trên Weibo đăng lên, phía dưới có rất nhiều bình luận sôi nổi.

"Không nghĩ tới Lộc Thần lần này lại viết thể loại tiên hiệp."

"Lúc trước không phải có người nói..Lộc Thần cùng Ngư Nhân tranh đoạt đệ nhất nhân thể loại đô thị sao? Sách mới của Ngư Nhân đại thúc là Hoa Hậu Giảng Đường Luôn Bên Người, còn Lộc Thần lại thể loại mới, Lộc Thần sợ sao?"

"Trên lầu nói gì vậy, ngươi gặp Lộc Thần rồi à, Lộc Thần có khi nào sợ qua chưa?"

"Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, bon hắn mà tranh đoạt vị trí thứ nhất thể loại đô thị, thì ta làm sao bây giờ? Hơn nữa, Lộc Thần cũng chưa bao giờ nói mình sẽ đi tranh đoạt vị trí thứ nhất cả."

"Đáng tiếc bộ Thanh Xuân Bên Cạnh Nhà Ta đã bị phong sát, lần này Lộc Thần chuyển thể loại cũng không tệ, dù sao viết đô thị cũng quá nguy hiểm."

---

Thượng Hải, văn phòng Qidian.

Tổng biên tập Đại Hùng từ trong nhóm chát biết được tin này, hắn vội vàng đi tìm lão Vương, có chút giật mình hỏi: "Lục Dương muốn viết tiên hiệp, cậu biết rồi sao?"

"Biết rồi Hùng ca."

Lão Vương bình tĩnh trả lời.

Đại Hùng có chút vội vàng, nói: "Lục Dương đang tuổi trẻ khí thịnh, sao ngươi lại không ngăn cản hắn mà còn ở cùng một chỗ làm bậy, ngươi sao không khuyên hắn viết tiếp thể loại đô thị đi, dù sao hắn cũng có một quyển Tu Chân Trở Về nổi tiếng, viết tiếp thể loại Đô Thị khẳng định sẽ bạo hỏa, còn chạy đi viết thể loại Tiên Hiệp làm gì không biết."

Lão Vương cười nói: "Hùng ca, làm sao anh biết em chưa khuyên qua?"

"Hắn không nghe lời cậu nói sao?"

"Cũng không phải vậy, cậu ấy gửi đại cương cùng chương đầu sách mới qua cho em xem rồi, nên em đã bị hắn thuyết phục." Lão Vương lại ở trên máy tính bấm bấm, nói rA: "Em đã gửi chương mới cho anh, chính anh tự xem một chút, em có một loại cảm giác, hoàn thành tác phẩm này, Lục Dương sẽ tấn cấp đại thần bạch kim."

"Tự tin như vậy sao?" Đại Hùng tỏ ra hết sức kinh ngạc, nhìn lão Vương bộ dạng tư tin như vậy, hắn trở lại văn phòng mở ra file nhìn nhìn.

Sau khi đọc xong, hắn không biết nói gì, chỉ âm thầm nhẹ gật đầu.

---

Chương 267: Muốn Béo Lên Một Chút (2)

Vườn khởi nghiệp, trong văn phòng.

Lục Dương càng viết càng thuận tay, mới hơn một tiếng, hắn đã hoàn thành một vạn chữ rồi, chủ yếu là do nội dung đằng sau, hắn đã nghĩ tới vô số lần, hơn nữa, rất nhiều chương đều là tình tiết đánh nhau, nên Lục Dương viết vô cùng thuận tay.

Một trận đánh nhau, ghi một cái liền có hai vạn chữ dễ dàng, hoàn toàn không cần tiêu hoa cái gì gọi là tế bào não, đây gọi là sáo lộ cơ bản, ví dụ như nhân vật phản diện xuất hiện, đầu tiên sẽ để hắn ta 'Trang Bức' một phen, sau đó mọi người xung quanh đánh gia như thế nào, dự đoán trong lòng, nhân vật phản diện thì tỏ ra kiêu ngạo, sau đó đến lúc nhân vật chính lao vào, gặt hái cái đầu của kẻ phản diện, sau đó liền nêu cao biểu tưởng chính nghĩa một phen, cái gì mà ngươi đụng vào ta thì ta giết cả lò nhà ngươi...

Bất quá, lúc Lục Dương đang mải mê gõ chữ thì điện thoại của hắn vang lên.

Lục Dương nhìn nhìn, là của Khương Minh gọi tới, lần trước sau khi bàn về chuyện bưu điện, Lục Dương đã cho Khương Minh số điện thoại của mình.

Nhanh như vậy mà đã gọi điện, mọi chuyện hoàn thành xong rồi sao?

Mười phút sau.

Lục Dương đi vào bưu điện Tây Môn.

Bởi vì lần trước có gặp mặt một lần, nên lão bản cũng nhận thức được Lục Dương, biết rõ hắn mới là người muốn mua thật sự, nên lão bản tươi cười với Lục Dương, bây giờ vẫn chưa tan học, nên bưu điện cũng không có nhiều người, chỉ có mấy sinh viên cầm lấy bưu phẩm của mình rời đi, còn có hai công nhân thì đang làm việc đơn giản.

"Lục Dương, ta cũng lão bản đã nói chuyện qua, toàn bộ phí chuyển nhượng bưu điện là hai mươi vạn ba trăm nghìn tệ." Ba người đi vào phòng nghỉ, Khương Minh mở miệng nói ra.

Lão bản bưu điện tên là Giang Đào, là một nam nhân trung niên, đoán chừng khoản bốn mươi tuổi, thân thể hơi mập một chút, hắn thở dài, nói ra: "Nếu không phải tôi sốt ruột về nhà, thì cái giá tiền này chưa chắc tôi đã bán đâu, hai người các cậu chiến được tiện nghi rồi."

"Lão bản cũng là người Thân Thành( Thượng Hải) sao?"

Lục Dương đột nhiên hỏi.

"Ồ, làm sao cậu biết, ta chưa nói qua mà."

Giang Đào có chút kinh ngạc, hắn cũng không có chất giọng Thượng Hải a.

Lục Dương cười nói: "Ta nghe ông nói chuyện liền đoán ra đấy, tuy rằng ông nói giọng phổ thông, nhưng ta cũng ở Thân Thành, rất nhiều người Thân Thành chẳng phát âm được chữ hf, còn có một số từ phát âm bằng uốn lưỡi không được rõ ràng, chẳng hạn vừa rồi ông nói từ hui (quay về) thành từ fei(mập), vì vậy ta mới đoán như vậy."

"Cậu cũng ở Thân Thành sao, vậy là chúng ta là đồng hương rồi."

Nghe được phân tích của Lục Dương, Giang Đào lập tức hiểu rõ Lục Dương cũng là đồng hương, ông lập tức sử dùng ngôn ngữ địa phương trò chuyện với Lục Dương, biểu hiện cũng nhiệt tình hơn vừa rồi rất nhiều.

Lục Dương trả lời: "Đúng vậy, nhà ta ở huyện Thanh Sơn, còn nhà Giang ca ở đâu."

Giang Đào nói ra: "Nhà ta tại Bình Kiều, bất quá quê quán cũng ở nông thôn."

Hai người đều dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện với nhau, làm Khương Minh ở bên cạnh nghe có chút hồ đồ, cảm giác đại bộ phận mình nghe không hiểu gì, bọn họ thực sự đang nói tiếng Trung sao?

Xa sứ mà gặp đồng hương, không có khoa trương như hai mắt chảy nước, nhưng cũng thân thiết hơn rất nhiều, hai người nói chuyện từ việc nhà cho đến sở thích, nghe được Lục Dương ưu thích câu cá, Giang Đào nói rằng lần tới trở về, sẽ mang Lục Dương lên núi câu cá, hắn biết rõ một nơi có thể câu được hơn mười cân cá trích.

Về phần giá tiền của bưu điện.

Giang Đào vì nể mặt cùng là đồng hương, nên bớt đi năm nghìn, tổng cộng chỉ cần hai mươi ba vạn là được rồi, Lục Dương cũng không mặc cả, sau khi ký hợp đồng xong, Lục Dương trực tiếp chuyển khoản tới.

Làm xong những việc này, sau cùng Giang Đào nói: "Lão ca cũng không có gì tính nhờ cậy cậu, chỉ là chỗ này có hai nhân viên cũng từ dưới quê tới đây, cũng là đông hương của chúng ta, hy vọng sau khi cậu tiếp nhận, có thể để bọn họ tiếp tục làm việc ở đây."

Lục Dương cười nói: "Giang ca, khách khí quá rồi, sau khi tiếp nhận chỗ này, thiếu nhất đúng là nhân công thuần thục đấy, bọn hắn đã làm ở đây lâu như vậy, tiểu đệ còn muốn giữ bọn họ lại đây này."

"Vậy là tốt rồi, coi như ta cũng không mắc nợ bọn họ."

Giang Đào cảm kích nói.

Từ việc này có thể thấy, ông ấy cũng coi như là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, nếu không, cũng sẽ không vì cha mẹ của mình mà bỏ qua nơi tốt như này đâu.

Dù sao cũng có nhiều thứ mất đi, tiền cũng chắc mua lại được.

Mắt thấy đã đến giờ chưa, Giang Đào muốn mời Lục Dương cùng Khương Minh ở lại dùng bữa cơm, bất quá Lục Dương lại cự tuyệt, chỉ nói khi nào về Thân Thành thì hai người tụ họp, làm một bữa với nhau, Giang Đào cũng không cưỡng ép, sau khi nhận được tiền, hắn trực tiếp mua vé tàu ngày mai, rồi trở về thu dọn đồ đạc.

Khương Minh đi theo từ đầu đến cuối, nhưng bây giờ hắn đang mông bức không thôi.

Bởi vì vừa rồi hắn không nghe hiểu hai người nói gì, nhưng hắn biết rõ, hợp đồng đã ký xong rồi, hiện tại bưu điện này, đã thuộc về hắn cùng Lục Dương.

Đương nhiên, trong đó Lục Dương là đại cổ đông.

"Lục Dương, xong rồi sao?"

Khương Minh nhỏ giọng hỏi.

Hắn có chút bận tâm sợ Lục Dương đổi ý, dù sao trên hợp đồng chuyển nhượng vẻn vẹn chỉ có Lục Dương ký tên, nếu Lục Dương không thực hiện lời hẹn trước kia, thì hắn cũng không có cách nào nói gì cả.

"Ừ." Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra: "Xong rồi, vận khí tốt gặp được đồng hương, việc kế tiếp chính là tính toán cổ phần của chúng ta, ngươi tính bỏ ra bao nhiêu tiền?"

"Năm vạn."

Khương Minh nói ra.

"Tốt lắm, để ta tính toán một hồi."

Lục Dương lấy ra máy tính, tính một cái: "Tổng cộng bưu điện này mất hai mươi ba vạn, ngươi ra năm vạn, ta ra đúng mười tám vạn, mười tám chia cho hai ba, vậy của ta sẽ là 78%."

Nhìn số lẻ trên máy tính, Lục Dương nói ra: "Như vậy đi, ngươi chuyển cho ta năm vạn tệ, chúng ta sẽ ký một phần hợp đồng, ta chiếm 78% cổ phần bưu điện, còn ngươi 22% cổ phần còn lại, thế nào?"

"Được,được được."

Sắc mặt Khương Minh vui mừng không thôi, hắn còn tưởng mình có 21% đã là không tệ rồi."

"Ta đây đem tiền chuyển cho ngươi, hay ngươi muốn tiền mặt."

"Không cần phải vội, ta cho ngươi cái tài khoản, ngươi chuyển bốn vạn năm vào trong đó là được rồi." Nhìn Khương Minh có chút mơ hồ, Lục Dương nói tiếp: "Trường học chúng ta sắp tổ chức lễ hội mùa xuân, bưu điện chúng ta cũng phải nên ra sức một chút, tài trợ ít tiền cũng để quảng cáo luông, làm cho sinh viên trong trường đều đến bưu điện chúng ta gửi đồ, năm nghìn tệ này tự ta bỏ ra để quảng cáo, ngươi cứ giao cho Trần Thu Nguyệt là được."

"Hiểu hiểu."

Khương Minh nhẹ gật đầu, lại nói tiếp.

"Trần Thu Nguyệt ta biết, là một cán bộ có năng lực nhất mạnh, sáu tháng sau ta sẽ lui xuống khỏi hội sinh viên, trước khi lui xuống sẽ nhất định đề cử nàng một phen."

Khương Minh cũng là người thông minh.

Làm sao lại không biết được quan hệ giữa Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt, tùy tiện dùng năm nghìn tệ quảng cáo, liền để Trần Thu Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ, quan hệ như vậy còn có thể bình thường sao?

Mà Trần Thu Nguyệt không phải là cán bộ trong bộ tuyên truyền sao? Như thế nào lại chạy đi lôi kéo tài trợ rồi, Khương Minh cảm giác tí nữa mình phải đi tìm hiểu chuyện này.

Vào trong văn phòng khác của bưu điện, hai người lần nữa soạn thảo một bản hợp đồng, đem cổ phần như đã phân chia vừa rồi viết vào, làm xong những thứ này, Lục Dương còn dặn dò Khương Minh tiếp tục sử dụng hai nhân viên cũ.

Khương Minh cũng đứng dậy cam đoan, chỉ cần hai người kia không có sai lầm trọng đại, hắn có thể để bọn họ công tác ở bưu điện mãi mãi.

---

Sảnh căn tin trường học.

Sinh viên vừa mới tan học, nên đã chạy tới đây xếp hàng, Từ Thi thì đang đứng một mình, đợi đến phiên của nàng.

"Nha đầu ngốc, ăn gì đây?"

Dì múc cơm nhận ra Từ Thi, liền hỏi.

"Lại là trứng xào cà chua với mấy miếng khoai tây phải không?"

Dì căn tin nói ra đồ ăn thường ngày Từ Thi hay kêu.

"Không phải, hôm nay cháu muốn thịt."

Từ Thi lấy ra ví tiền, đặt lên trên quầy, nói ra: "Bảy tệ phải không ạ."

"Ừ, đúng rồi."

Dì căn tin có chút kỳ quái, nhưng vẫn nói vào Microphone ở trên cổ một câu: "Một phần cơm thịt, bỏ ít ớt."

Nói xong, a di cười nói: "Hôm nay đổi khẩu vị rồi sao?"

Từ Thi nói ra: "Cháu muốn béo lên một chút."

Sau đó Từ Thi đứng qua một bên chờ đợi, dì căn tin vừa order cơm cho mấy người khác, vừa nhìn dáng người của Từ Thi, trong lòng thì suy nghĩ.

Cô gái này đúng là hơi gầy!

Chương 268: Trang Web Mới (1)

"Lục ca, ăn cơm chưa?"

Thời điểm đi ngang qua căn tin, Lục Dương vừa vặn gặp phải Đinh Siêu từ căn tin đi ra.

"Vẫn chưa."

Lục Dương đi tới, nhìn thoáng qua đồ ăn của Đinh Siêu, nói ra :Siêu ca, ngày nào cũng ăn mì, không thấy chán à, cải thiện vài món ăn đi a."

"Cải thiện cái cọng lông, tiền sinh hoạt gần hết rồi, ta còn sợ cuối tháng ăn dưa muối màn thầu đây này."

Nói xong, Đinh Siêu như nghĩ tới điều gì, chớp mắt nói ra: "Vừa rồi ở trong căn tin ta thấy được Từ Thi, đừng nhìn Từ Thi gầy gò mà coi thường, vậy mà nàng lại đang ăn thịt hầm a, ta còn tưởng rằng nàng thích ăn chay đấy."

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Từ Thi từ lúc nào mà tự giác như vậy rồi, nàng không phải ưa thích món trứng xào cà chua sao?

"Siêu ca, ngươi về trước đi, ta cũng phải vào ăn cơm đã."

"Có mà đi tìm tiểu tình nhân thì có."

Đinh Siêu hâm mộ mắng một câu, sau đó quay người rời đi.

Tách ra khỏi bạn cùng phòng, Lục Dương đi vào căn tin trên lầu hai, nhìn bốn phía xung quanh, liền thấy được Từ Thi.

Từ Thi ngồi một mình một bàn, ở nơi hẻo lánh, bên cạnh thì không có ai cả, mặc kệ ở chỗ nào, tìm được Từ Thi rất đơn giản, chỉ cần tìm nơi không có người là được rồi.

Nhìn thấy Từ Thi, Lục Dương cũng không có vội vàng đi qua, hắn trước tiên mua một phần cơm đùi gà, sau đó mua hai ly nước chanh, bưng vào bàn ngồi.

"Tiểu mỹ nữ, mời ngươi ly nước nè."

Lục Dương đem ly nước chanh đặt ở bên cạnh Từ Thi.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Dượng, trong mắt Từ Thi hiện lên nét kinh ngạc.

"Sao ngươi lại ở đây."

"Đương nhiên là tới đây ăn cơm rồi, không nghĩ tới vừa vặn gặp được ngươi, thật sự là trùng hợp." Lục Dương nhìn hộp cơm của Từ Thi, quả nhiên là thịt hầm, nàng đã ăn một nửa, hắn cười nói: "Sao hôm nay lại ăn thịt vậy, không giống với ngươi trước kia nha."

"Ta chỉ muốn ăn thôi."

Khuôn mặt Từ Thi hơi đỏ lên.

Lục Dương cũng không có chú ý đến điểm này.

Từ Thi liền nói sang chuyện khác: "Buổi chiều không có tiết, ta đến công ty, ngươi có đi không?"

"Đi, buổi chiều phải đến phát tiền lương rồi."

Chiều này cũng là thời gian kết toàn tiền lương của nhân viên.

Lục Dương nhìn Từ Thi, nói ra: "Tiểu Từ à, ngươi sắp giàu rồi."

Từ Thi nghe vậy, nét mặt tràn đầy nghi ngờ không thôi.

"Ta đã nói bên phòng tài vụ tính một cái, tháng này, ngươi có thể nhận hơn chín nghìn tệ tiền lương, ngươi chưa tính là nhân viên chính thức, nên tiền lương sẽ không bị áp xuống, nên chiều nay ngươi sẽ có lương rồi nha."

Hơn chín nghìn!!!

Nghe được con số này, Từ Thi âm thầm hít vào một hơi.

Nàng không nghĩ tới mình lại nhận được nhiều như vậy.

Tuy rằng trong nhà không thiếu tiền, mỗi tháng mẹ nàng cũng gửi vào tài khoản hai nghìn, nhưng nàng cũng biết, dù là ở Kim Lăng, một tháng tiền lương hơn chín nghìn cũng là cao rồi.

"Sao lại nhiều như vậy, ta mới làm chỉ được vài ngày thôi mà."

Từ Thi choáng váng hỏi.

Lục Dương gấp một miếng thịt, nói ra: "Tiền lương tháng này của ngươi cũng chưa phải toàn bộ, đó mới là trích phần trăm nên mới được như vậy."

"Chỉ sợ tiền lương tháng sau của ngươi sẽ bị tăng thêm nữa, nhất định sẽ hơn một vạn, vì vậy ngươi không cần phải xin tiền trong gia đình rồi."

Lục Dương cũng không phải không có căn cứ.

Chủ yếu là lưu lượng truy cập vào CC càng ngày càng tăng, với tư cách là một bộ manga nổi tiếng, Cực Phẩm Gia Đinh cũng nhận rất nhiều khen thưởng cùng với đặt mua, Từ Thi cũng chỉ nhận được có 30% mà thôi.

Tuy rằng chỉ có 30%, nhưng cũng là rất nhiều rồi.

Không chỉ có mình Từ Thi, mà đám người Trần Dư, Giang Bạch cũng thu nhập tăng thêm không ít. Dưới quy tắc khen thưởng của Lục Dương, nhân viên trong công ty liều mạng không ít, đều đoàn kết cùng nhau đi lên....

Ăn trưa xong, Lục Dương cũng không quay về ký túc xá, hắn cùng Từ Thi đi về hướng công ty.

Bởi vì sớm biết thông tin, nên mọi người trong công ty đều biết tiền lương của mình tháng này được bao nhiêu. Thời điểm Lục Dương đi tới, trong công ty đã vô cùng náo nhiệt, hầu như trên nét mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười.

"Xin chào Chủ Tịch."

Nhìn thấy Lục Dương đi tới, Hà Nghệ nhiệt tình chào hỏi.

"Mọi người ăn cơm cả chưa?"

Lục Dương hỏi.

"Đều ăn hết rồi, trưa này Trần đại ca mời khách."

Diệp Đồng cướp lời nói.

Trần Dư thì nở nụ cười chất phác.

Tháng này tiểu tổ bọn hắn nhận rất nhiều khen thương, nên mời mọi người bữa cơm cũng không có gì.

Lục Dương cười nói: "Nhìn mọi người cao hứng như vậy, khẳng định đã nhận được tiền lương rồi, Hà Nghệ, tháng này cô được bao nhiêu."

"Chủ tịch, tháng này tôi nhận được hơn chín nghìn một trăm tệ." Hà Nghệ hết sức cao hứng: "Bất quá, so với Giang Bạch cùng Bạch Phượng còn hơi kém, hai người bọn họ đã hơn vạn rồi, lợi hại nhất là Trần Dư tháng nay vượt quá một vạn năm, hôm nay chúng tôi phải tập làm hổ hào một phen mới được."

Sơn Hải Văn Hóa, cũng không có quy định nhân viên phải giấu tiền lương của mình, dù sao năng lực đến đâu thì kiếm được đến đó, cũng không có gì khuất tất mà cần che giấu..

Hỏi từng nhân viên trong công ty, thu nhập không phải một vạn thì là chín nghìn, những nhân viện mới vào công ty sau tết, nghe vậy đều hăng hái không thôi, giống như bọn họ đều bị ăn tiết gà vậy, ai ai cũng ở trong lòng nhầm thủ, nhất định tháng này phải liều mạng làm việc, ít nhất là không bị đào thải sau kì thử việc, một công ty tốt như vậy, ở Lục Thành chỉ sợ đốt điêm cũng tìm chưa thấy.

Vốn lúc đầu mọi người còn chịu không nổi lương căn bản, nhưng bây giờ hoàn toàn không có suy nghĩ này nữa, lương căn bản thì tính là cái gì, không thấy Trần Dư lương căn bẳn chỉ có năm nghìn, nhưng tháng này thu nhập hơn một vạn năm nghìn sao.

"Không tệ, không tệ."

Lục Dương tán thưởng một câu, nói ra: "Tiền lương mặc dù nhiều một tí, nhưng mọi người không được kiêu ngạo, tự mãn, cũng đừng tưởng nhận hơn một vạn đã là điểm cuối, cài này tính là cái gì, chỉ là mới bắt đầu mà thôi, hiện tại nền tảng của chúng ta đang trong thời gian phát triển, số lượng hội viên cũng chưa tới mười vạn người...Nửa năm sau, chỉ cần mọi người không quên bản tâm ban đầu, duy trì trạng thái làm việc tốt nhất, ta cam đoan, mỗi người thu nhập đều gấp đôi, có lẽ công ty chúng ta bây giờ nội tình còn thua kém với những công ty công nghệ khác, nhưng ở khoản đãi ngộ, tuyệt đối sẽ không kém bọn họ."

Tuy rằng Lục Dương vẽ ra một cái bánh, nhưng nhân viên trong công ty cũng không biểu hiện không hài lòng, mà ai ai cũng kích động vỗ tay không thôi.

Bởi vì chiếc bánh của Lục Dương khác với các cái bánh khác, chiếc bánh hắn vẽ ra, cũng không phải là lâu đài trên không, mà là thực tế, nhưng điều mà hắn nói trước kia, đều đã được thực hiện. Đặc biệt là Trần Dư, nghĩ đến mình chỉ mới đi làm được gần nửa năm, nhưng thu nhập đã tăng gấp đôi, hay gấp ba lần rồi, đây cũng không phải con số mà hắn dám nghĩ tới trước kia, dù là trong ngành biên kịch trước kia, có mấy ai bây giờ, lương mỗi tháng hơn hắn đâu, huống chi đây còn là ở Lục Thành.

Nói thêm vài câu khích lệ, Lục Dương bảo Từ Thi vào văn phòng trước, còn hắn đi tìm Lữ Tiểu Vũ.

Lữ Tiểu Vũ tuy rằng còn ở trong phòng, nhưng vẫn nghe được Lục Dương nói chuyện, nàng cười nói: "Lại cổ vũ sí khí một phen à."

"Đương nhiên rồi, công ty chúng ta hiện tại phát triển nhanh như vậy, nhân viên không có sĩ khí thì làm sao được, chúng ta muốn hành quân một đêm ba trăm dặm, cũng không thể để xe tuột xích ở thời điểm này được."

Lữ Tiểu Vũ cũng nhẹ gật đầu.

"Vấn đề quảng cáo, ta đã an bài xong xuôi, quần áo tài trợ cũng đã liên hệ nhà xưởng làm, bất quá lần này giá cả hơi cao."

Chương 269: Trang Web Mới (2)

"Cái này không sao, cũng chỉ là hạt bụi mà thôi."

"Còn nữa, ngươi thật sự muốn đem công năng mới lên nền tảng sao? Ngươi cũng biết, chúng ta chưa trải qua thử nghiệm, phần lớn người dùng truy cập vào nền tảng chỉ để xem manga mà thôi..."

Lữ Tiểu Vũ thận trọng nói ra.

"Thế theo ngươi, có nên thêm vào không?"

Lục Dương hỏi ngược lại.

Lữ Tiểu Vũ bật máy tính lên, nói ra: "Trước mặt mà nói, chúng ta đã chuẩn bị xong một nghìn ba trăm bộ anime, còn lấy được ba nghìn quyền hạn sử dụng video khác, bản quyền ca khúc thì một bài một tệ, ta có một người làm trong lĩnh vực âm nhạc đã trao quyền, trên cơ bản ca khúc nào cũng đều có, còn về phương diện trò chơi, mấy trò chơi thông thường đều có cả rồi, diễn đàn thảo luận cũng được làm xong."

"Chỉ còn về phương diện phim điện ảnh, tạm thời chúng ta không kiếm được bản quyền, nhưng cũng đã chuẩn bị xong rồi."

Lục Dương cũng chẳng hỏi vì sao Lữ Tiểu Vũ chuẩn bị xong nhanh như vậy.

Dù sao ý thức bản quyền bây giờ cũng rất thấp, không thấy bài hát chỉ cần một tệ thì đã có bản quyền rồi sao, còn không cần liên lạc với tác giả sáng tác, trên cơ bản bàn quyển tác phẩm hay bài hát đều được một tác giả trao quyền cho hiệp hội nào đó.

Đương nhiên, đây cũng chỉ vì Lục Dương muốn mình có quyền sử dụng tác phẩm.

Cho dù hắn không mua bản quyền mà đi sài lậu, cũng chưa chắc có ai quan tâm, dù sao trước mắt vẫn chưa có người đi truy cứu những thể loại này, không thấy trên mạng có bao nhiêu bản nhạc, được sài linh tinh mà có bị vấn đề bản quyền gì đâu.

Cho dù bị kiện lên tòa án, đối phương cũng chỉ cần gỡ đi là được, thế là hết, chẳng bị phạt hay bị cảnh cáo gì. Đương nhiên, còn có nhiều ca sĩ, chẳng cần biết bản quyền cái gì cả, chỉ cần tác phẩm của mình có thể đăng trên nền tảng khác là được, còn có nhận được tiền bản quyền hay không bọn họ cũng chưa chắc quan tâm.

Đối với minh tinh, ca sĩ, mà nói, danh khí mới quan trọng nhất, chỉ cần ca khúc bạo hỏa, bất kệ bạo hỏa ở đâu, tiền cũng sẽ cuồn cuộn chảy vào túi bọn họ, tùy tiện tìm một show diễn nào đó, cũng kiếm được rất nhiều tiền rồi, cần gì phải chú tâm vào một cái bản quyền nho nhỏ.

"Thế cũng được rồi."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Vậy mà chỉ mới được hã? Ngươi không biết, vì để kiếm được những thứ bản quyền như vậy, công ty đã tiêu hết một nửa số tiền tám mươi vạn mà ngươi kiếm về từ lần trước ."

Lữ Tiểu Vũ có chút đau lòng.

Bây giờ công ty rất nhiều nơi cần tiền, vậy mà Lục Dương lại kiên trì đem tiền đi mua bản quyền trao quyền.

"Phòng ngừa chu đáo mà thôi, nói không chừng, một lúc nào đó, quốc gia lại coi trọng vấn đề bản quyền thì sao?"

Lục Dương nhếch miệng mỉm cười.

Có nhiều thứ, thời điểm giá rẻ không người để ý, đợi đến lúc nó trỗi dậy, thì lúc đó liền mua không nổi, hiện tại dùng hơn bốn mươi vạn giải quyết vấn đề, tương lai cho dù có bốn nghìn vạn cũng chưa chắc làm được.

Võng Dịch(NetEase ) cũng rất lợi hại đấy, thời điểm phát triển cũng rất nổi tiếng, nhưng không phải vì vấn đề bản quyền nên xém tí nữa chết luôn sao.

Một cây đại thụ như Vong Dịch mà còn xém chết, thì những công ty nhỏ cỏ đã mọc cao ba thước rồi. Mặc kệ bây giờ bọn hắn phát triển thế nào, nhưng chỉ cần tương lai nhà nước thắt chặt vấn đề bản quyền, bọn hắn sẽ tự sụp đổ.

Sau khi thương lượng với Lữ Tiểu Vũ.

Lục Dương liền quyết định.

Trang web CCmanga, sẽ đổi tên thành CCilicili, mặt khác như âm nhạc, trò chơi, hoạt hình, điện ảnh, các video giải trí đều được thêm vào nền tảng, còn có diễn đàn CC...

Hơn nữa Lục Dương lập tức thực hiện kế hoạch, dù sao nên sớm cũng không nên chậm trễ.

Sáu giờ chiều.

Lục Dương thông báo tin tức lên trên trang web.

[ Chào mọi người sử dụng CCmanga, vì để mở rộng nhu cầu cho mọi người, nên trang web CCmanga sẽ đổi tên thành web mới là CCilicili, manga vẫn được đăng trên nền tảng CCilicili, nhưng trong đó còn có thêm anime, trò chơi, điện ảnh, âm nhạc, video, diễn dàn với nhiều nội dung khác nhau. Lần nâng cấp lần này để người dung có thể trải nhiệm tối ưu hơn, chế tạo nên một nền tảng giải trí cho người trẻ tuổi..]

Sau khi thông báo được đăng tải.

Toàn bộ thành viên đăng ký đều nhận được tin tức này.

Một lát sau, hầu như dưới mọi bộ truyền, đều xuất hiện bình luận bàn tán.

Lục Dương mở ra manga Cực Phẩm Gia Đinh.

Nhìn xuống dưới bình luân.

[Nâng cấp trang web à, ta thì không sao cả, chỉ cần ở trên nền tảng CC vẫn đọc được manga là được rồi.]

[Nền tảng CC lấy manga lập nghiệp, hy vọng về sau vẫn lấy mnaga làm chủ, đương nhiên, nếu như sau khi đổi mới, có thể coi anime ta thích trên này cũng được.]

[Tiểu C muốn cất cánh sao, vậy sau này đọc manga, xem anime, chơi trò chơi, nghe nhạc, chẳng phải chì cần dùng CC thôi sao?]

[Lão bản CC cũng quá trâu bò rồi, cái gì cũng muốn hay sao? Ta còn tưởng mục tiêu của hắn chỉ tạo ra một C site, nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không đúng rồi.]

[Hy vọng không làm ảnh hưởng ta xem manga.]

[Hy vọng lão bản không phân tâm, chuyên tâm làm manga nha]

[Đổi mới nhanh lên, ta muốn xem trang web mới]

...

Đa số bình luận đều là ủng hộ, nhưng lại có một số người lo lắng sau khi đổi mới manga có bị ảnh hưởng hay không, bất quá, tổng thể mà nói, thái độ của mọi người đều bảo trì là xem thế nào đã.

Buổi chiều, nhân viên công ty đều nhận được tiền lương vào tài khoản.

Từ Thi nhìn số tiền ở trong ngân hàng của mình, chín nghìn hai trăm tệ.

Nhìn số tiền ở trong ngân hàng đột phá một vạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Thi cũng lặng lẽ nở một nụ cười.

Tiền này là do chính nàng tự tay kiếm được a.

--

Thời điểm mười hai giờ đêm.

Hầu như đại bộ phận mọi người đều đi ngủ, thì trang web CC chính thức đổi mới.

Thời điểm update trang web, ba lập trình viên của công ty bắt đầu lù bù cả lên.

Lục Dương cũng không giúp đỡ được gì, tri thức lập trình của hắn đều đưa lại cho thầy cô giáo rồi, hắn chỉ ngồi ở bên cạnh, xem lão Chu làm việc.

Lượng việc làm cũng không nhỏ.

Phải đến hừng đông, ba người mới hoàn thành công việc.

Lão Chu thở dài một hơi, lại chạy thử một lúc, phát hiện không có cái BUG gì.

Lục Dương cũng mở trang web ra nhìn, sau lần cập nhật này, nền tảng CC đã thay đổi mới, manga tuy rằng vẫn ở chuyên mục vị trí đầu tiên, nhưng đã không còn làm trang chủ nữa.

Ở trang chủ mới lầy này, đều là đề cử cái loại trò chơi, âm nhạc, video, manga...Trừ những thứ đó ra, còn có thêm một vài tính năng nhỏ khác.

Lão Chu nhịn không được nói ra: "Trang web mới thật là đẹp."

Một lập trình viên khác cũng lên tiếng.

"Vẫn là do ánh mắt của Chủ Tịch tốt."

"Ta trước kia cũng làm design, nhưng so ánh mắt với chủ tịch thì còn kém xa, ta tin rằng người dùng sử dụng một đoạn thời gian, sẽ ưu thích giao diện mới này."

Bọn hắn cũng không phải vuốt mông ngựa.

Nền tảng CC, bao gồm cả CCmanga trước đây, đều là do Lục Dương thiết kế, đều dùng những kỹ thuật hiện đại nhất, màu sắc kết hợp với nhau làm cho trang web bắt mắt với người đọc.

Nhìn CCilicili bây giờ, rất giống với Bsite(bilibili) mười năm sau, bối cảnh màu đỏ hết sức thư giãn, làm cho người đọc thoải mái không thôi, nền tảng CC bây giờ, đã vượt trội hơn rất nhiều trang web, có thể nói là trang web đứng đầu trong thể loại ACG cũng được.

"Vẫn còn nhờ vào công lao của mọi ngươi ."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

Hắn cũng vừa thử truy cập một cái, công năng đều không có vân đề gì, BUG nhỏ nhất định sẽ có, nhưng những thứ này về sau cũng sẽ được khắc phục nếu được phát hiện ra.

Hắn nói tiếp.

"Tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi, bất quá, điện thoại đừng tắt máy, nếu có chuyện gì xảy ra, còn dựa vào mọi người giải quyết, đương nhien, ta hy vọng nó không có vấn đề gì, với lại mọi người đều được nghỉ ngày hôm nay."

Lão Chu gật đầu, cùng ba ngươi khác thu dọn đồ đạc rời đi.

Bận rộn nguyên một đêm, Lục Dương cho bọn họ thả lỏng một hôm, dù sao ba người kia cũng lớn tuổi rồi, không thể so với tuổi trẻ được.

Lục Dương thì không có vấn đề gì, hắn chỉ có chút cảm giác hơi mệt.

Thấy mọi người đã đi hết.

Lục Dương trở lại văn phòng mình, năm trên ghé salon nghỉ ngơi một hồi.

Chương 270: Chúng Ta Nhất Định Sẽ Thắng (1)

(Mình xin sửa lại CCPlatform- thành CCilicili ạ)

Không biết ngủ đến lúc nào, khi tỉnh dậy, Lục Dương phát hiện trên người mình đã được đắp một cái chăn mỏng.

Cầm lấy cái chăn, ngửi ngửi, còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Đâu ra vậy?

Từ Thi nghe được động tĩnh, quay đầu lại, phát hiện Lục Dương đã tỉnh lại, nhìn động tác của hắn, khuôn mặt nàng đỏ rực lên, giống như một đóa hoa anh đào vậy.

Nàng lắp bắt nói ra: "Là chăn mua hè của ta, còn sạch lắm."

"Của ngươi à."

Lục Dương ngồi dậy.

"Cái chăn này sao ngươi lại có tới đây?"

"Ta tới thì nhìn thấy ngươi đang ngủ, sợ ngươi cảm lạnh nên về ký túc xá lấy chăn tới." Từ Thi nhỏ giọng nói.

Hóa ra là như vậy.

Lục Dương cười cười.

Đem chăn gấp lại.

"Về sau cái chăn này để ở đây đi, nói không chừng lần sau còn dùng đến, còn cái chăn của ngươi lần sau ta mua cái mới cho."

Từ Thi tự nhiên cũng không có ý kiến gì.

Lục Dương đem chăn đi cất, hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi?"

"Mười rưỡi rồi."

Từ Thi lấy điện thoại ra nhìn, rồi nói.

Một giấc ngủ chỉ mấy tiếng đã làm Lục Dương cảm giác sảng khoái, không có triệu chứng gì từ tối hôm qua cả, đúng là tuổi trẻ thật là tốt.

Vươn vai vài câu, hắn rời khỏi phòng làm việc, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Làm xong những thứ này.

Hắn mới lấy điện thoại ra xem.

Có hai tin tức, một cái là tin nhắn từ Đinh Siêu gửi tới , hỏi hắn đang làm gì đó, tại sao không về phòng ngủ, còn cái còn lại là cuộc gọi nhỡ của lão Vương.

Lục Dương cầm lên điện thoại, gọi lại.

"Vương ca, tìm ta có chuyện gì không?"

Giọng nói của lão Vương có chút khàn khàn, nói ra: "Nhà xuất bản bên kia liên hệ với chúng ta, nói lượng tiêu thụ Tu Chân Trở Về không tệ, muốn in thêm vài lượt sách, bọn họ còn hỏi, cuốn sách này còn bao nhiêu chữ nữa thì kết thúc."

"Chắc còn khoản ba trăm năm mươi vạn chữ nữa thì end."

Lục Dương trong lòng tính toán, sau đó nói ra.

In thêm là chuyện tốt.

Bản thân hắn viết tiểu thuyết, có thể làm nhà xuất bản in thêm, như vậy cũng là một chuyện đáng mừng, vừa có thể giúp nhà xuất bản kiếm được tiền, mà mình cũng có thể hưởng theo.

Lão Vương tiếp tục nói: "Cái trang web của cậu mới update, hôm nay tôi cũng mới vào xem, giao diện thật đẹp, với lại cái gì cũng có."

"Coi như cũng được mà thôi, dù sao cũng chỉ vừa mới bắt đầu."

Lục Dương cười nói.

"Cậu không cần phải khiêm tốn, trong văn phòng của tôi, đều nghe người ta bàn luận về C site, nền tảng của cậu hiện giờ rất hot, chẳng mấy trống nữa có thể vượt qua Qidian rồi."

"Không có nhanh vậy đâu, chỉ đang cố gắng đuổi theo mà thôi, bất quá, lão nói lảo bản qidian đừng quá lo lắng, dù sao chúng ta cũng không có mối quan hệ canh tranh a." Lục Dương đùa giỡn nói.

"Đi đi đi, Qidian cũng không sợ cạnh tranh với cậu đâu." Lão Vương cười cười, mới tiếp tục nói tiếp: "Tháng tư sẽ ra sách mới sao?"

"Ừ, đúng vậy, đã nói với độc giả vậy rồi, cũng không thể nuốt lời được."

"Như vậy thì ta sẽ cùng tổng biên tập thương lượng một chút, cậu bây giờ đang rất hot, thời điểm ra sách mới nên làm một cái hoạt động, giống như đăng ký theo dõi sẽ nhận được phiếu rút thưởng.. Cậu thấy có vấn đề gì không?"

"Haha, cảm ơn Vương ca, ta sao lại có vấn đề được, ta cũng không phải người ngu, lần nay phải cảm tạ qidian đã bồi dưỡng rồi, ta cảm giác mình sắp bay lên rôi." Lục Dương có chút hưng phấn nói ra.

Đăng ký theo dõi sách mới có thể rút thưởng.

Đây chính là đãi ngộ của tác giả bạch kim mới có, Lục Dương không nghĩ tới, chính mình cũng có cơ hội như vậy, điều này làm hắn càng thêm chắc chắn, quyển sách này sẽ rất bạo hỏa.

Khởi đầu được nhiều đề cử như vậy mà sách lại không nổi tiếng, Lục Dương cảm thấy mình nên treo viết luôn đi.

"Được, cứ tính trước như vậy đi, ngày mùng một tháng bốn cậu mới ra sách, trước đó chúng ta sẽ quáng bà giùm cậu."

Lão Vương xác nhận lần nữa, rồi mới cúp điện thoại.

Từ đây đến mùng một tháng tư, còn có nửa tháng nữa.

Xem ra phải mau chóng hoàn thành sách cũ thôi.

Nghe xong điện thoại, Lục Dương trở lại văn phòng tiếp tục gõ chữ.

Một tuần lễ trong nháy mắt qua đi.

Trang web update phiên bản mới, cũng xuất hiện vài chấn động nhỏ rồi cũng dần biến mất, trang web mới cũng không ảnh hưởng đến lưu lượng truy cập vào, ngược lại, từ trên số liệu có thể nhìn thấy, nó tăng trưởng lên rất nhiều.

Một ít người thích xem hoạt hình phải sử dụng phần mền để tải xuống thì bây giờ không cần nữa, họ chỉ cần truy cập vào nền tảng, vào phần anime là có thể xem trực tiếp trên website rồi.

Không giống như trước đây, người dùng truy cập vào nền tảng CC chỉ để đọc manga, giờ đây từng phần ứng dụng trên nền tảng CCilicili đều có rất nhiều người sử dụng.

Làm người ta bất ngờ nhất chính là ở phần diễn đàn, là chỗ mà có lưu lượng người truy cập vào cao nhất.

Mỗi ngày đều có mấy vạn người vào đọc đọc bài viết ở đây.

Mỗi ngày đều hơn mấy trăm loại bài viết, điều này làm lão Chủ không ngừng phải tham khảo ý kiến của Lục Dương, đem từng bài viết phân biệt thành, hoạt hình, manga, tình cảm nam nữ, tình hình trính chị....

Dù sao cũng phải nói.

Diên đàn có rất nhiều loại thành phần, người sử dụng cũng không chỉ vào diễn đàn CC để thảo luận về vấn đề ACG.

Nhìn nền tảng CC bây giờ ,đã không khác nhiều so với Bsite mười năm sau, công năng cũng có rất nhiều chỗ tương tự, ở thời điểm hiện tại, không có ai có thể lật đổ CC được nữa.

Tuy nhiên, lợi nhuận vẫn không có nhiều biến hóa.

Bởi vì trang web tạm thời còn chưa khai phát ra nhiều hạng mục lợi nhuận, cũng không có nhận quảng cáo, nên trang web trước mặt vẫn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, trước mắt mà nói CC là nền tảng đặc biệt nhất từ trước đến nay.

---

Vườn khởi nghiệp, dưới lầu.

Tiết Hải Tường mang theo hai sinh viên dứng dưới đại sảng tầng một.

"Tiết ca, ta nghe nói, công ty bọn họ ở tầng bảy, thuê một văn phòng rộng 400 mét vuông, hình như làm về phương diện internet, lão bản còn là sinh viên của khoa chúng ta."

Một sinh viên nói ra.

Ánh mắt Tiết Hải Tường sáng lên, nói ra: "Là người một nhà vậy thì tốt rồi, chúng ta đi lên nói một chút, có lẽ bọn họ sẽ tài trợ cho chúng ta mấy nghìn tệ cũng nên, nhất định chúng ta phải kẻo được khoản tài trợ này.

"Đúng vậy a, Tiết ca, ta nghe nói, hai ngày này Trần Thu Nguyệt phải mang theo sinh viên bộ tuyên truyền chạy đôn chạy đáo, ăn nhiều bữa cơm, mới kiếm được hai nghìn tệ tài trợ."

Một sinh viên khác nói tiếp.

"Sao ngươi lại biết rõ như vậy?"

Tiết Hải Tường có chút kinh ngạc nói.

Người nọ đắc ý, nói:" Bạn gái của ta ở bên đó mà, hắc hắc."

Nghe thế, trong lòng Tiết Hải Tường liền nắm chắt phần thắng, vỗ vỗ bả vai nam sinh kia, nói ra: "Trời cũng giúp ta, chỗ ta đã có hơn ba nghìn, nàng mới được hai nghìn, lần này ta khẳng định thắng chắc rồi, chờ Trần Thu Nguyệt xéo đi, ta sẽ đề cử bạn gái ngươi lên."

"Cảm ơn Tiết ca."

Nam sinh tỏ ra cao hứng.

"Thang máy đến rồi, chúng ta lên đi."

Tiết Hải Tường nhìn phương hướng thang máy, sau đó nói.

Vừa đúng lúc này, Trần Thu Nguyệt mang theo hai nữ sinh đi tới, thang máy vẫn chưa đóng cửa, ba người cùng lẻn vào trong.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Sắc mặt Tiết Hải Tường trở nên không tốt: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là lôi kéo tài trợ rồi, học trưởng đến đây không phải đó sao?" Trần Thu Nguyệt cười nói.

Tiết Hải Tường cười cười: "Trần Thu Nguyệt, ngươi làm ở bộ phận tuyên truyền, danh bất chính, ngôn bất thuận, người ta làm sao tin tưởng ngươi được, ta khuyên ngươi đừng nói ra rồi lại để tự mất mặt."

"Ai mất mặt vẫn còn chưa biết đâu."

Trần Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Cửa thang máy mở ra, Tiết Hại Tường vội bước ra ngoài, hắn nhìn xung quanh một lần, liền tim thấy địa phương muốn tới.

"Bộ trưởng, bọn hắn vượt lên trước rồi."

Một nữ sinh khác có chút tức giận nói ra.

Bọn họ đều đến đây để lôi kéo tài trợ, đi vào trước khẳng định sẽ có ưu thế, coi như cho dù có bị cự tuyệt, thì phía sau cũng không có cơ hội.

Trần Thu Nguyệt không thèm để ý chút nào, nói: "Không có việc gì phải lo, bọn hắn sẽ không thành công đâu."

"Bộ trưởng, sao ngươi tự tin như vậy?"

Nữ nhân có chút giật mình.

"Trực giác."

Chương 271: Chúng Ta Nhất Định Sẽ Thắng (2)

Trần Thu Nguyệt không nhắc đến quan hệ giữa mình và Lục Dương, càng không có nói, công ty này là do bạn trai ta mở đấy, nàng cầm lấy điện thoại, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Dương.

"Em ở bên ngoài công ty anh rồi , bất quá, Tiết Hài Tưởng đi vào trong trước."

Rất nhanh, Lục Dương đã hồi âm.

"Đã biết, anh sẽ nói người khác đem hắn đuổi đi, cần lát nữa anh ra mặt không?"

"Không cần, cứ như giải quyết việc chung đi."

Trần Thu Nguyệt bình ổn hơi thở.

Ba người Tiết Hải Tường đi vào công ty, đánh giá xung quanh một vòng, cảm giác công ty này rất lớn, nhân viên cũng khoản chừng hai ba mươi người, đại bộ phận đều rất trẻ tuổi, hắn còn thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp.

Nhìn thoáng qua bảng xếp hạng trên tường.

Mí mắt Tiết Hải Tường dựng lên.

Xếp hạng một, Trần Dư, tiền lương tháng trước 17890 tệ.

Thứ hai, Chu Nghiễm, tiền lương tháng trước 11009 tệ.

Thứ ba, Bạch Phượng, tiền lương tháng trước 10980 tệ.

Thứ tư, Giang Bạch, tiền lương tháng trước 10500 tệ.

Thứ nam, Hà Nghệ, tiền lương tháng trước 9356 tệ.

Thứ sáu, Từ Thi, tiền lương tháng trước 9100 tệ.

Trên bảng xếp hạng chỉ có sáu cái tên, bất quá tiền lương người thấp nhất cũng hơn chín nghìn rồi, còn ngươi cao nhất đạt tới một vạn bảy, tiền lương đã dán lên tường thì không phải là giả rồi.

Tiết Hải Tường hít sâu một hơi.

"Công ty này tiền lương cao thật."

Ở thành phố Lục Thành, sinh viên mới tốt nghiệp tiền lương cũng chỉ hai ba nghìn tệ một tháng, nhưng mà tiền lương ở đây đã khoa trương không thôi, hơn nữa, nhân viên của công ty này nhìn qua cũng rất nhiều.

"Đúng vậy, hạng đầu được hơn một vạn bảy nghìn, không biết bọn hắn làm gì nữa."

Một nam sinh khác nói ra.

"Hình như là vẽ manga a, ngươi xem tấm áp-phích tuyên truyền bên kia đi."

Ba người trò chuyện với nhau, thời điểm Tiết Hài Tường chuẩn bị tìm người, nghe ngóng văn phòng của lão bản ở đâu thì Lữ Tiểu Vũ từ văn phòng đi ra.

"Mấy người các cậu làm gì ở đây?"

"Chúng tôi là hội học sinh của trường..."

Lư Tiểu Vũ khoát tay, nói ra: "Sinh viên tới đây làm gì, nhanh đi ra ngoài, không nên quấy rầy nhân viên làm việc."

"Tôi là"

"Còn khiến tôi nói lại lần nữa sao, ĐI RA NGOÀI!."

Đừng nhìn vóc dáng của Lữ Tiểu Vũ không cao, nhưng nàng quản lý công ty đã nưa năm, nên rất có khí thế, Tiết Hải Tường còn chưa nói tên mình xong thì đã bị đuôi ra ngoài.

"Tiết ca, nữ nhân này thật hung dữ."

Ba người túi bụi đi ra ngoài, một nam sinh vẫn còn sợ hãi nói ra.

Tiết Hải Tường cảm giác rất mất mặt, nhịn không được mắng thầm vài câu...

"Tiết ca, chúng ta đi chỗ khác thôi."

Ở ngoài cửa, Trần Thu Nguyệt nhìn thấy một màn như vậy, hai nữ sinh cũng bị Lữ Tiểu Vũ trừng mắt hù sợ, vội nói:" Tỷ, chúng ta còn đi vào không?"

"Đi, vì sao lại không."

Trân Thu Nguyệt cười cười.

"Nếu hai ngươi mà sợ, thì cứ ở bên ngoài chờ ta đi."

Nói xong, Trần Thu Nguyệt đi tới, hai nữ sinh nhìn nhau, cũng cắn răn theo sau, hai ngày nay bon họ đi theo Trần Thu Nguyệt chạy đông chạy Tây, cũng ăn không ít xương sỏi, nên lá gan cũng được rèn luyện một phen.

Các nàng cũng không muốn Trần Thu Nguyệt bị mắng một mình.

"Tiết ca, các nàng đi vào rồi."

Nam sinh nhìn có chút ha hê nói.

Tiết Hài Tường nhìn thang máy đang đi lên, hắn cười nói: "Có nữ nhân hung dữ đăng kia, các nàng không thể vào được đâu."

Ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phương hướng cửa chính công ty, muốn xem Trần Thu Nguyệt xấu mặt thế nào.

Nhưng mà.

Không có cảnh tượng chửi bới như bọn hắn tưởng tượng trong đầu.

Trần Thu Nguyệt cũng nữ nhân kia nói vài câu liền được đi vào.

Sắc mặt Trần Thu Nguyệt lập tức chuyển đen, hắn bắt đầu mắng: "Đây là kỳ thị giới tính, KỲ THỊ!."

Thang máy đi lên, ba người đi từ tầng bảy đi xuống, Tiết Hải Tương vẫn tin tưởng Trần Thu Nguyệt sẽ không thể xin được tài trợ, dù sao đi vào được cũng chưa chắc đã xin được, có đôi khi chạy mười nhà mới kiếm được một nhà chịu bỏ tiền ra tài trợ.

"Tiết ca, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Ra khỏi vươn khởi nghiệp, một nam sinh khác hỏi.

Tiết Hải Tường suy nghĩ một chút: "Công ty hay cửa hàng ở ngoài trường đều bị chúng ta chạy một vòng, bây giờ chỉ có thể tìm ở trong trường mà thôi, ta nhớ trường học chúng ta có một cái bưu điện đúng không, bị học trưởng trong hội sinh viên nhận lấy, ta cùng học trưởng kia quan hệ không tệ, chúng ta qua hỏi một chút, hi vọng có thể khiến hắn tài trợ."

--

Trong công ty.

Trần Thu Nguyệt cùng Lữ Tiểu Vũ đi đến văn phòng.

Hai nữ sinh có chút khẩn trương nhìn xung quanh.

"Để tôi pha cho ba người ly cà phê."

Lữ Tiểu Vũ đứng dậy nói ra.

"Không cần đâu."

Trần Thu Nguyệt đứng dậy ngăn cản, sau đó nói: "Em là Trần Thu Nguyệt ban tuyên truyền, hôm nay tới đây là để xin tài trợ cho lễ hội thể dục thể thao mua xuân của trường."

"Ừ, việc này tôi cũng biết, bố mẹ của tôi còn từng làm giáo sư ở đây, lễ hội mùa xuân, nhất định công ty chúng tôi sẽ tài trợ."

"Bạn học Trần, đây là kế hoạch tài trợ của chúng tôi, em xem một chút đi."

Lữ Tiểu Vũ mở ra một trang giấy đã đóng dấu, đưa tới.

Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn, hai nữ sinh cũng bu lại, vừa nhìn xong con số, sau đó kinh ngạc nói ra: "Nhiều như vậy sao?"

Các nàng còn tưởng công ty này tài trợ đã là tốt rồi, tốt đa cũng từ mấy trăm đến nghìn tệ, phải biết rằng các nàng đã chạy nhiều ngày như vậy, cũng vẻn vẹn kiếm được hai nghìn tệ tiền tài trợ mà thôi.

Thật không nghĩ đến, công ty Sơn Hải Văn Hóa, mở miệng một cái là một vạn tệ.

Không chỉ ủng hộ một vạn tệ, còn ủng hộ thêm một trăm chiếc áo cho vận đông viên tham gia, còn tài trợ thêm đồ uống.

Trần Thu Nguyệt ngược lại cũng không bất ngờ, nàng biết rõ, những thứ này đều đã được Lục Dương an bài.

Lữ Tiểu Vũ vẫn lấy thái độ giải quyết việc chung ra nói chuyện, cầm một trang giấy, nói ra: "Đây là yêu cầu của chúng tôi, ở lễ hội mùa xuân, bốn phía sân vận động phải đặt mười là cờ CC của chúng tôi, còn nữa, khi giới thiệu còn phải nhắc tên công ty chúng tôi tài trợ, còn những điều khác, ba người có thể xem ở trong giấy."

Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua, nhẹ gật đầu,nói ra: "Được."

Yêu cầu cũng không phải quá phận, Trần Thu Nguyệt có thể làm chủ được.

Chỉ cần nàng có thể lôi kéo tài trợ, thì cũng không có người dám ra tay ở phương diện này để phá hoại.

"Được rồi, trước mắt thì cứ như vậy đi, tiền thì bây giờ sẽ thanh khoản cho mọi người, quần áo thì ngay mai mới có, các em có thể tới đây để lấy, còn đồ uống tài trợ thì trước ngày tổ chức, cứ ra siêu thị đối diện cầm là được, chúng tôi đã nói chuyện với bọn họ."

Lữ Tiểu Vũ từ trong ngăn tủ lấy ra một phong bì.

Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua, nhận lấy, nàng cũng không có đếm, nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.

Rời khỏi công ty.

Hai nữ sinh kia vẫn còn ở trong trạng thái khiếp sợ.

Các nàng không nghĩ tới chuyện đi này lại thuận lợi như vậy, một nữ sinh khác nói ra: "Bộ trưởng, lần này chúng ta thắng chắc rồi."

Trần Thu Nguyệt cười cười, nhất định là thắng rồi, bằng không nàng cũng sẽ không lấy chức vụ của mình ra đánh bạc làm gì.

"Đến bây giờ ta vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ vậy, cái công ty này, như thể biết chúng ta sẽ tới, nên đã chuẩn bị sẵn thì phải." Một nữ sinh khác nói ra.

"Đúng vậy a, nền tảng CC, hình như ta cũng từng nghe bạn học nói qua rồi."

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Lão bản của công ty này là bằng hữu của ta, sớm đã nói rồi, tên Tiết Hải Tường đến đây, nhất định sẽ bị đuổi ra."

Nữ sinh sợ hãi thán phục: "Không nghĩ tới bộ trưởng lại quen biết rộng như vậy."

"Đúng rồi, chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài, cũng đừng nói cho mọi người trong bộ, đợi đến thời điểm ngay mai đi học, chúng ta sẽ làm Tiết Hải Tường kinh hỉ một phen." Trần Thu Nguyệt dặn dò một câu.

"Đã biết."

Hai người đều gật đầu.

"Bộ trưởng ,chúng ta còn đi lôi kéo tài trợ nữa không?"

Một nữ sinh khác hỏi, có một vạn tệ rồi, cộng thêm hai nghìn lúc trước, tổng cộng là một vạn hai, trên cơ bản các nàng đã nắm chắc phần thắng, coi như Tiết Hải Tường có bỏ tiền túi của mình ra, cũng không có khả năng lật bàn nữa rồi.

Trần Thu Nguyệt trầm giọng nói ra: "Còn có hai địa phương chúng ta cần đi, bây giờ chúng ta đi tới bưu điện Tây Môn trước."

Chương 272: Cút Ra Ngoài (1)

Bưu điện Tây Môn.

Khương Minh ngậm một điếu thuốc nhưng không có đốt, hắn hiện tại vẫn đang bận việc, đang cùng hai nhân viên trong bưu điện vận chuyển bưu phẩm xuống.

"Học trưởng, đang bận sao?"

Tiết Hải Tường vừa tới đúng lúc.

"Là ngươi a."

Khương Minh quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ cười một tiếng, hắn cũng đã nghe ngóng được chuyện của hội sinh viên rồi.

Cũng biết cuộc chiến giữa Tiết Hải Tường và Trần Thu Nguyệt.

Bất quá, trong suy nghĩ Khương Minh, Tiết Hải Tường chỉ là một con tôm nhãi nhép, bạn trai Trần Thu Nguyệt có tiền như vậy, còn đấu cái quần què gì nữa, trực tiếp nhận thua đi cho nhanh.

"Học trưởng, để ta tới giúp ngươi."

Tiết Hải Tường nhìn thấy trên xe tải còn rất nhiều bưu kiện, hắn liền gọi hai người bạn đi cùng đi lên hỗ trợ.

Hắn nâng lên một cái hộp.

HAAA..Nặng quá.

May mắn hắn phản ứng nhanh, thiếu chút nữa làm bưu kiện rơi trên mặt đất rồi.

Khương Minh vội vàng nói: "Cận thận một chút."

"Đặt ở đâu đây?"

Tiết Hải Tường cẩn thận hỏi.

Khương Minh gật đầu: "Trước đặt vào trong đại sảnh đi, để lát nữa chúng ta phân loại lại, ngươi cẩn thận một chút, đặc biệt là chú ý vào những bưu phẩm có dán tag dễ vỡ."

Có ba người Tiết Hải Tường hỗ trộ, bưu kiện trên xe trải đều được chuyển xuống dưới hết, xong việc, Khương Minh phủi tay mình, phát cho ba người ba điếu thuốc, hai niên đệ kia đều từ chối, tỏ vẻ không hút thuốc, Tiết Hải Tường thì tiếp nhận, đanh định châm thuốc thì nghe Khương Minh nói.

"Đi ra ngoài hút, ở trong bưu điện cấm hút thuốc."

Đi ra ngoài gốc cây ở cạnh bưu điện.

Khương Minh đốt điếu thuốc, rồi hít sâu một hơi, cảm giác tâm tình rất không tồi, từ sau khi tiếp nhận bưu điện, hắn phải mất gần một tuần lễ mới quen tay lam việc.

Hiện tại bây giờ hắn có thể duy trì bưu điện vận hành bình thường, nhìn bưu điện mỗi ngày kiếm đấu kim, Khương Minh không có chút nào cảm giác mệt mỏi cả.

Vì cái bưu điện này, ngay thậm chí công tác bên hội sinh viên cũng bị hắn ném qua một bên.

Chuyên tâm đi làm chỗ này, không tính 22% hoa hồng, chỉ riêng tiền lương cũng bốn nghìn một tháng rồi, đã là rất tốt.

Khương Minh cũng biết Tiết Hải Tường đến đây làm gì, nhưng hắn căn bẳn không hỏi, hút một điếu thuốc xong, Tiết Hải Tường liền không nhịn được nữa, mở miếng nói ra :"Học trưởng, trường học chúng ta mấy ngày tới sẽ tổ chức lễ hội thể dục thể thao mùa xuân rồi, ta tới đây để hỏi một chút, bưu điện của học trưởng, có thể tài trợ một chút hay không, không cần nhiều đâu, chỉ cần mấy trăm tệ là được rồi."

Yêu cầu của Tiết Hải Tương cũng không cao.

Lại thêm mấy trăm tệ, là hắn có bốn nghìn rồi, lúc đó thì tuyệt đối thắng chắc Trần Thu Nguyệt.

Khương Minh nhổ ra một vòng khói, có chút khó khăn nói: "Niên đệ à, ngươi không có khởi nghiệp, nên không có biết chỗ khó xử của ta, vì để có cái bưu điện này, thiếu chút nữa ta cũng bán luôn cái quần rồi, bây giờ trong túi không có một đồng nào hết, hiện tại bưu điện cũng vừa mới tiếp nhận, còn chưa sinh ra lợi nhuận, thật không có tiền a, đừng nói là tài trợ, coi như là tiền lương của nhân viên tháng sau, ta cũng không biết thanh toán bằng gì đây này?"

Lúc nói chuyện, Khương Minh còn nhìn thoáng qua hai nhân viên trong bưu điện, như thể hắn không muốn cho bọn họ nghe được những lời này.

"Thảm như vậy sao?"

Tiết Hải Tường sửng sốt.

Hắn còn tưởn bưu điện kiếm được rất nhiều tiền đấy.

Dập tắt tàn thuốc, Tiết Hải Tường nói ra: "Xin lỗi học trưởng, ta thật không biết ngươi khó khăn như vậy, những lời nói vừa rồi, coi như ta chưa nói qua đi."

"Cảm ơn."

Khương Minh vỗ vỗ bả vai của hắn, hai người trở lại bưu điện, Khương Minh mở ngăn kéo ra, lấy ra một tờ hai mươi tệ, nói ra: "Vừa rồi các ngươi khổ cực rồi, cầm lấy mà đi uống nước."

"Không cần đâu học trưởng?"

Tiết Hải Tường lắc đầu.

Hai niên đệ đằng sau cũng khoát tay áo.

Nghe được Tiết Hải Tường nói không cần, Khương Minh cũng cất tiền trở lại, dù sao kiếm tiền cũng không dễ, hai mười tệ này cũng là tiền của bưu điện a.

Thấy chỗ này không có tài trợ, Tiết Hải Tường cáo từ rời đi, vừa đi chưa được mấy bước, hắn lại gặp Trần Thu Nguyệt cùng hai nữ sinh đi đến, Tiết Hải Tường cười lạnh, nói: "Nhanh như vậy đã đi ra rồi sao, chắc công ty cũng không tài trợ phải không."

Bộ dạng Tiết Hải Tương chắc chắn không thôi.

Nếu người ta có ý tứ tài trợ, thì phải thưởng lượng rất lâu mới được, nào có nhanh như vây, vì vậy chỉ có kết quả là các nàng cũng bị đuổi ra ngoài.

"Việc này không cần ngươi quan tâm."

Trần Thu Nguyệt nhàn nhạt nói.

Hai nữ sinh đều được Trần Thu Nguyệt dăn dò qua, tuy rằng các nàng rất muốn phán bác, nhưng vẫn cố nhịn xuống, dù sao ngay mai cũng công bố đáp án rồi, đợi đến ngày mai cũng chẳng sao.

Nhìn ba người nữ sinh, Tiết Hải Tường nói ra: "Các ngươi tính đi bưu điện phải không? Ta khuyên các ngươi cứ về đi, học trưởng hiện tại hai bàn tay trắng toát, tiền lương nhân viên cũng không có mà trả, làm sao có thể tài trợ được, còn không bằng trở về, suy nghĩ ngày mai viết đơn xin từ chức như thế nào đi."

"Xem ra học trưởng rất có tự tin nha, vậy ngày mai liền mỏi mắt mong chờ rồi."

Nói xong.

Trần Thu Nguyệt kêu hai nữ sinh, nói ra: "Chúng ta đi."

Bên ngoài bưu điện.

Một nữ sinh nhỏ giọng nói: "Bộ trưởng, ngươi thật sự đã liên hệ trước với học trưởng Minh sao? Vừa rồi Tiết Hải Tường còn nói, học trưởng một nghèo hai trắng, tiền lương còn không có mà phát, lâu đâu ra tiền tài trợ."

"Có tiền hay không, phải xem người đến xin là ai, các ngươi chỉ cần đi theo nhìn là biết."

Đi vào bưu điện.

Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt đi vào, Khương Minh lập tức nở nụ cười, nói ra: "Trần bộ trưởng, ngươi khỏe không, ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy."

"Học trưởng, lần này ta tới đây...."

"Biết rõ, biết rõ, ta cũng sớm chuẩn bị xong rồi đây."

Chương 273: Cút Ra Ngoài (2)

Khương Minh lấy ra một phong bì, bên trong là một xấp tiền mặt mới tinh, hắn cũng không có đếm, trực tiếp đưa tới, nói ra: "Đây là sáu nghìn tệ, các ngươi đếm một chút đi, yêu cầu của ta cũng không nhiều lắm, chính là ở lễ hội, cho mấy cái biểu ngữ quảng bá là được rồi, mặt khắc, ở trên radio trường học tuyên truyền một phen, làm cho sinh viên trong trường biết đến bưu điện của ta."

Cầm lấy xấp tiền mới tinh, còn có mùi mực in nhàn nhạt, hai nữ sinh đi theo trợn mắt kinh ngạc.

Đây cũng thuận lợi quá đi.

Không phải nói, học trưởng một nghèo hai trắng sao? Cái này mà gọi là hai bàn tay trắng à. Tiết Hải Tường có phải bị rối loạn thành ngữ không, nên hiểu nhầm nghĩa?

Nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy, hai người bọn họ càng thêm bội phục Trần Thu Nguyệt, bộ trưởng lợi hại như vậy, đi theo bộ trưởng như vậy mới có tiền đồ.

Trần Thu Nguyệt nhận tiền, có chút kinh ngạc.

Hình như là nhiều hơn một nghìn mà Lục Dương nói với nàng.

Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt nghi hoặc, Khương Minh giải thích nói: "Trong đó có một nghìn tự ta bỏ ra, của ít mà lòng nhiều."

"Vậy thì cảm ơn học trưởng, để ta làm biên lai cho ngươi, ngươi lại ký tên cho chúng ta."

Trần Thu Nguyệt cười cười.

Làm xong biên lai.

Trần Thu Nguyệt cất tiền lại, nói ra: "Học trưởng, chúng ta đi trước đây."

"Đi thong thả, đi thong thả."

Khương Minh một mực tiễn ra ngoài cửa.

Tiết Hải Tường đã sớm rời đi không có bóng dáng, nếu để cho hắn nhìn thấy một màng vừa rồi, đoán chừng hắn sẽ dỡ luôn cái bưu điện của Khương Minh, bọn hắn vất vả vận chuyện dùm bưu phẩm xuống, một mao tiền cũng không có mò được, vậy mà Trần Thu Nguyệt vừa tới, liền cầm sáu nghìn rồi rời đi, điều này quả thật không công bằng à.

Đương nhiên.

Thế giới này là hình tròn, làm sao có công bằng được.

Chờ bọn họ rời khỏi trường học, đi xã hội rèn luyện một hai năm, sẽ hiểu được đạo lý này.

Hai nữ sinh vừa đi vừa líu ríu trò chuyện, đối với bộ trưởng, các nàng bội phục từ tận đáy lòng. Có thêm sáu nghìn này, thì các nàng gần đủ hai vạn rồi, cũng thừa sức để thắng cuộc.

Ban đầu các nàng còn rất lo lắng, dù sao đi nhiều ngày như vậy, cũng chỉ kéo được hơn hai nghìn tệ, khẳng định là thua xa người ta rồi, không ai nghĩ đến, chỉ cần đi ngày cuối cùng, đã trực tiếp lật bàn tuyệt sát đối phương.

---

Giữa trưa ngày thứ hai, sau khi tan học.

Hội sinh viên của viện Công nghệ tiếp tục họp tại tầng năm.

Trong phòng đều có rất nhiều tiếng nghị luận, không ít người tâm tình tới đây để xem náo nhiệt, bọn hắn cũng biết, hôm nay trong hai bộ trưởng bộ ngoại giao với bộ tuyên truyền, sẽ có một người phải rời đi.

Đến tột cùng là người nào?

Trong lòng mọi người đều suy đoán không thôi.

"Đoán chừng phó bộ trưởng bộ tuyên truyền phải đổi ngươi rồi."

Có người nhỏ giọng nói.

"Vậy cũng chưa chắc, Tiết Hài Tưởng mặc dù có nhiều kinh nghiệm, nhưng Trần Thu Nguyệt xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại có mánh khóe, có năng lực, chưa chắc đã thua."

"Không không không, ta nghe nói, lần này Tiết Hải Tưởng có mười phần nắm chắc phần thắng rồi."

"Nếu như là thật, thì mất đi Trần Thu Nguyệt có chút đáng tiếc đấy."

"Cũng không có cách nào khác a, ai bảo tân sinh, lại đi đắc tội học trưởng, nhất định sẽ bị làm khó dễ cho mà coi, chúng ta về sau vẫn nên cẩn thận một chút."

...

Ngoài cửa.

Một đám người đi đến.

Tiếng bàn tán trong phòng nhỏ đi rất nhiều, bởi vì chính chủ đã tới.

Tiết Hải Tường trên mặt tràn đầy nét vui vẻ, dường như hắn đã nắm chắc mình là người thắng rồi, Sắc mặt của Trần Thu Nguyệt thì bình thản, tựa hồ căn bản nàng không quan tấm đến điều gì.

Nhìn biểu cảm này, mọi người cũng không đoán được gì.

Sau khi mọi người đến đông đủ, hội trưởng Trương Trạch mới lên tiếng: "Hôm nay mục đích tới đây thì mọi người cũng biết rồi, chính là giải quyết vấn đề cuộc họp lần trước, tuy rằng hội sinh viên chúng ta chủ trương không đánh cuộc, nhưng nếu như đã lập đổ ước, xin mời mọi người cùng nhau thực hiện."

"Hôm nay mặc kệ ai thắng ai thua, đều không cho phép đối phương ghi hận, nhận thua là được rồi."

"Yên tâm đi, ta lớn như vậy, khẳng định sẽ không nuốt lời, chỉ sợ nàng ta..." Tiết Hải Tường liếc nhìn Trần Thu Nguyệt ,ý tứ rõ ràng.

Nữ nhân mà, bụng dạ hẹp hòi.

Trần Thu Nguyệt cười nói: "Ngươi tự mình quản mình thì hơn, ta không có vô sỉ như vậy!."

"Được rồi."

Trương Trạch cắt đứt đối thoại của hai người, nói ra: "Đã như vậy, vẫn lấy ra năng lực để so."

"Tiết Hải Tường, ngươi trước đi."

Trương Trạch nhìn thoáng qua Tiết Hải Tường.

Tiết Hải Tường nở một nụ cười, sau đó lấy ra một bao da, đùng một tiếng, đặt ở trên mặt bàn, sau đó từ trong đó móc ra một xấp tiền.

Phía dưới truyền đến một hồi xì xào bàn tán.

Tuy rằng mấy nghìn tệ cũng không nhiều, nhưng nhìn đống tiền chất đứng lên, cũng khá đồ sộ đấy.

"Nhìn qua không ít nha."

Trương Trạch nhìn thoáng qua.

"Coi như cũng được mà thôi."

Tiết Hải Tường khiêm tốn nói ra: "Cũng không nhiều lắm, đây là thành quả của toàn bộ thành viên bộ ngoại giao vất vả nỗ lực, tổng cộng lôi kéo được hơn ba nghìn bốn trăm năm mươi tệ tiền tài trợ."

Nói xong, hắn cầm lấy một tờ giấy, thì thầm: "Quán đồ nướng 'Con Rắn Tây Môn' tài trợ hai trăm, hiệu cắt tóc 'Cát Tuyền' Tây Môn tài trợ ba trăm, Cửa Đông quán lẩu 'Hạt tử' tài trợ ba trăm, cửa hàng trà sữa ở trong trường học 'Ngây Ngô' tài trợ năm mươi...."

"Tổng cộng chúng ta kiếm được hơn ba nghìn bố trăm năm mươi tệ tiền tài trợ, cũng không nhiều, nhưng cũng không ít."

Nói xong, hắn đem tờ giấy giao cho Trương Trạch, sau đó đắc ý nhìn Trần Thu Nguyệt, nói ra: "Ngươi đừng nói là không kiếm được đồng nào nhé."

Ánh mắt mọi người ở trong phòng họp đều nhìn đến Trần Thu Nguyệt.

Trần Thu Nguyệt chỉ nhẹ nhàng cười cười, bĩnh tình lấy ra túi sách của mình, nói ra: "Vừa nãy ta nhìn tư thế của học trưởng, còn tưởng ngươi kéo được mấy vạn, ai ngờ chỉ mới hơn ba nghìn, xùy..."

Tiếng cười kia, không thể nghi ngờ là đang trào phúng.

Bất quá, không chờ Tiết Hải Tường đã phản bắc, Trần Thu Nguyệt liền lấy ra một chồng tiền mặt, tuy rằng nhìn không dựng đứng như Tiết Hải Tường, nhưng nhìn qua đều là cá chép đỏ(cá chép đỏ là mệnh giá 100 tệ) đấy

"Làm sao nhiều...."

Bốn phía triệt để yên tĩnh.

Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thu Nguyệt đang lấy ra tiền mặt.

Chồng thứ hai.

Chồng thứ ba.

Tiết Hải Tường mở to hai mắt mà nhìn, lớn tiếng nói: "Không có khả năng!."

Hắn không có cách nào tiếp thu kết quả này được, một tuần lễ, hắn mang thủ hạ của mình chạy ngày chạy đêm, phải nợ biết bao nụ cười, mới kéo được hơn ba nghìn, ai có thể nghĩ đến, nháy mắt đã bị đánh bại rồi.

Bình Luận (0)
Comment