Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 737: Chiếu Phim Điện Ảnh

Chương 737: Chiếu Phim Điện Ảnh

Số máy gọi tới chính là của nhà làm phim mà Lục Dương lúc trước từng viết kịch bản.

Lục Dương để bát xuống, đi ra ngoài ban công, thuận tay nhận nghe điện thoại.

Liễu Thanh Thanh thấy Lục Dương đi ra ngoài ban công, cũng không nói gì, lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

"Hoa Tỷ, ngươi mạnh khỏe."

Ngữ khí Lục Dương bình thản.

"Lục lão sư, hôm nay ta gọi điện tới cho ngươi ,chủ yếu muốn nói với ngươi một tiếng, Hoàng Kim Đại Kiếp, sẽ được chiếu vào ngày mùng 1 tháng 1..."

Quả nhiên.

So với dự đoán trong lòng của Lục Dương thì không sai biệt lắm.

"Cảm ơn Hoa tỷ, ta còn chưa biết chuyện này, cũng may có ngươi nói cho ta biết."

Lục Dương cười nói.

Cũng được một năm rồi, kịch bản của bản thân, cuối cùng cũng được phát hành.

Không biết lần này doanh thu phòng vé sẽ được bao nhiêu đây?

Kiếp trước, Lục Dương đã làm biên kịch rất nhiều năm, kịch bản phim truyền hình làm qua không ít, nhưng để lên rạp cũng chỉ có hai bộ, một bộ còn không có quyền kí tên, còn bộ còn lại, doanh thu phòng vé mới được chín trăm ngàn.

Nhìn qua thì rất nhiều, nhưng doanh thu tám chín trăm ngàn đặt vào tám năm sau, thực không coi vào đâu.

Bộ phim điện ảnh Hoàng Kim Đại Kiếp này, vượt quá chín trăm ngàn khẳng định không phải vấn đề, cụ thể kết quả cuối cùng là bao nhiêu, Lục Dương cũng không rõ, nhưng chắc hẳn phải vượt qua kiếp trước...

Kiếp trước bộ Hoàng Kim Đại Kiếp này, ở trong nội địa bán hơn một trăm triệu vé, Lục Dương cảm thấy, doanh số lần này chắc chắn sẽ vượt qua lần này, có lẽ không có vấn đề gì.

Dù sao kịch bản hắn viết vô cùng tinh hoa...Chất lượng so với bản cũ chắc chắn phải tốt hơn, huống chi, còn trùng hợp chiếu vào ngày nghỉ tết Nguyên Đán, đây cũng là một cơ hội rất tốt.

Nếu như đổi lại kiếp trước, thời điểm hắn làm biên kịch, nghe được cái tin này đoán chừng phải lâng lâng lên chín tầng mây, buổi tối sẽ hẹn hai ba người bạn ra ngoài chơi đùa, tuy nhiên nhân sinh hai đời đã hoàn toàn khác, tâm tình của hắn lúc này tương đối lạnh nhạt, hắn hiện tại cũng không trông chờ bộ phim này có thể mang đến dang tiếng thế nào cho hắn.

"Lục lão sư, quả nhiên giống như dự đoán của ta, ngươi còn chưa biết tin tức này."

Có thể là do thưởng thức tài hoa của Lục Dương, nên nhà làm phim đối với hắn rất khách khí.

Lục Dương cười nói: "Ta gần đây không có để ý tới tin tức điện anh hay truyền hình nên không biết."

Nhà làm phim nói tiếp: "Vậy xem ra Lục lão sư nhất định đang bế quan học tập, hy vọng tương lai chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác lần nữa, ta cũng muồn nhìn xem, thành quả bế quan của Lục lão sư..."

Không hổ là nhà làm phim.

Cách nói chuyện đều không giống người thường.

Xảo diệu khen một câu, thời điểm ước hẹn bản thảo lần sau, thì liền không đột ngột rồi, biên kịch phim truyền hình và điện ảnh thì có rất nhiều, nhưng biên kịch có thể cam đoan doanh thu phòng vé thì không có mấy người, ở trong quá trình quay phim, đạo diễn đối với kịch bản của Lục Dương thì đánh giá rất cao, vì vậy nhà sản xuất đối với vị biên kịch thiên tài mới nổi này, vẫn hết sức xem trọng.

Lục Dương chỉ cười cười, không có trả lời.

Có cơ hội tác nữa hay không thì Lục Dương không biết, nhưng khả năng nhất định rất thấp rồi, lần sau coi như có muốn đùa giỡn, hắn cũng có thể tự thu mua một công ty sản xuất phim, không cần phải đi làm công cho người khác.

Cúp điện thoại xong, Lục Dương lên mạng tìm hiểu về tin tức liên quan, sau khi đọc một đống bài, có thể thấy được bộ phim này được rất nhiều người thảo luận.

Đã có phần đầu tiên, nên người xem đối với bộ phim này vẫn còn rất chờ mong, dù sao bộ phim này cũng là phần hai trong loạt seri phim Đại Kiếp do đạo diễn Ninh Đạo quay, lại có thành tích tốt trong quá khứ, được đồn đón là tác phẩm kinh điển, nhưng thực chất thế nào, phải đợi xem xong mới biết được...

Tùy tiện đọc mấy tin tức, Lục Dương lại lên websites, tìm một tấm áp-phích của bộ phim rồi lưu xuống điện thoại, sau đó từ ban công đi vào.

Tiền Vân đi vào phòng bếp rửa chén.

Từ khi Liễu Thanh Thanh bụng lớn, Tiền Vân liền không cho nàng đụng vào nước lạnh nữa rồi, đem hơn phân nửa việc nội trợ ôm vào trong trên người mình, tận chức tận trách làm một bà bà tốt.

Liễu Thanh Thanh cũng không có nhàn rỗi, dùng khăn lau bàn vừa ăn cơm xong.

"Em không muốn hỏi xem, vừa rồi ai gọi cho anh à?"

Thấy mẹ không có ở đây, Lục Dương nắm lấy tay Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh lắc đầu: "Em không hỏi."

Lục Dương đem khăn lau lấy xuống, để ở một bên, bảo Liễu Thanh Thanh ngồi bên cạnh mình, xong rồi mới lấy điện thoại ra, đem hình ảnh vừa lưu lại đưa Liễu Thanh Thanh xem.

"Nhìn xem đây là gì?"

Lục Dương khoe khoang hỏi.

Liễu Thanh Thanh nhìn điện thoại Lục Dương.

Nàng có chút nghi hoạc nói: "Là một tấm áp-phích điện ảnh."

"Em nhìn kỹ đi."

Lục Dương nhắc nhở.

"Đây là..."

Liễu Thanh Thanh nghĩ đến lúc trước Lục Dương có nói viết qua một kịch bản phim, nghe nói vẫn còn đang quay, chẳng lẽ là...Lần này nàng cẩn thận nhìn một chút, bộ phim Hoàng Kim Đại Kiếp, đạo diễn Ninh Hạo, biên kịch Lục...Lục Dương...

"Điện ảnh anh viết."

Liễu Thanh Thanh hết sức kinh ngạc.

"Đúng vậy a, vừa rồi nhà làm phim gọi tới cho anh báo tin này, anh còn chưa biết chuyện này, thiếu chút nữa quên mất bộ phim của bản thân mình rồi."

Lục Dương cười ha hả mà nói.

Một năm qua, hắn cực ít đi xem phim, nếu không có ai nhắc nhở, khả năng cao đã bỏ lỡ.

Đương nhiên.

Nếu như sau khi bộ phim chiếu xong, hắn đại khái cũng biết được tin này, dù sao nếu như bạo hỏa, người bên cạnh nhất định sẽ thảo luận.

"Một tháng một ra rạp."

Liễu Thanh Tahnh nhìn ngày chiếu của bộ phim.

Lông mi nàng giật giật, có chút mong chờ nói: "Ngày đó kêu dì, ba người chúng ta cùng đi xem phim được không?"

Lục Dương nhìn bụng của Liễu Thanh Thanh, có chút chần chờ nói: "Rạp chiếu phim tuy rằng không xa, nhưng bên kia khẳng định có rất nhiều người, em thế này, vẫn nên cẩn thận một chút."

"Không có chuyện gì đâu, em không có yếu ớt như vậy." Liễu Thanh Thanh có chút gấp.

Nàng bình thường thích lên CCtok xem Review về mấy bộ phim điện ảnh, cũng muốn đi xem phim, hiện tại người mình thích có một bộ phim ra rạp, nàng làm sao có thể bỏ lỡ được chứ.

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra:" Chuyện này phải cần mẹ anh đồng ý mới được, em cũng biết, sau khi nàng đến, cái nhà này nàng làm chủ, lời anh nói không tính, nếu mà nàng không cho em đi, anh cũng không có biện pháp..."

"Để em vô nói với dì...."

Liễu Thanh Thanh đứng dậy, đi vào phòng bếp nói cho Tiền Vân biết chuyện này.

Qua một phút sau.

Tiền Vân vội vàng đi ra từ phòng bếp, hỏi: "Tiểu Dương, lời vừa rồi của Thanh Thanh là thật sao? Con làm một bộ phim điện ảnh, tết Nguyên Đán này chiếu?"

Tiền Vân có chút khó tin, nàng hoàn toàn không biết chuyện này,

Lục Dương gật đầu: "Đúng vậy a, tuy nhiên, không phải do còn làm, con chỉ viết kịch bản thôi, mà kịch bản này, là người nhà công ty ủy thác con viết, nên con chỉ lời có một triệu."

Viết một kịch bản liền được một triệu, cái tốc độ kiếm tiền này làm Tiền Vân khó bình tĩnh nổi, khó trách nhi tử có tiền như vậy, đi ra ngoài ăn cướp cũng không nhanh như thế.

Liễu Thanh Thanh lại cho Tiền Vân xem tấm áp-phích, vừa đọc thấy tên biên kịch Lục Dương, Tiền Vân mới xác định, con mình quả thực thành một nhà biên kịch rồi.

Nghĩ đến thỉnh cầu vừa rồi của Liễu Thanh Thanh, Tiền Vân nói ra: "Thanh Thanh mấy ngày gần đây ít ra ngoài, tết Nguyên Đán đi ra ngoài xem phim cũng được, bất quá..."

"Bất quá phải cẩn thận đúng không mẹ, đến lúc đó mẹ cũng đi đi, mẹ hỗ trợ nhìn xem là được." Lục Dương nói ra.

Tiền Vân tuy rằng có chút không yên lòng, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của Liễu Thanh Thanh, vẫn gật đầu, ngày đó nàng cũng đi, chỉ cần bảo vệ tốt Liễu Thanh Thanh là được rồi.

Đạt được câu trả lời thuyết phục của Tiền Vân, Liễu Thanh Thanh tỏ ra cao hứng, Lục Dương cũng cầm lấy điện thoại di động của mình.

Điện thoại mới cầm tới tay.

Trên QQ đã nhảy lên vài tin nhắn.

Mở ra nhìn.

Là của Quan Nguyệt gửi tới.

"Lục Dương, bộ phim điện ảnh của anh sắp chiếu rồi đó, anh biết chưa?"

"Vẫn còn do Triệu Oánh Oánh lên mạng phát hiện ra đấy."

"Anh quá tuyệt đi."

"Hinhanh.ipg"

Chương 738: Sắp Xếp Thời Gian

Quan Nguyệt gửi tới một tấm ap-phích điện ảnh.

Phía dưới tấm ap-phích, ghi rõ ràng rành mạch tên Lục Dương.

"Đúng vậy a, anh cũng vừa mới biết tin này xong."

Lục Dương soạn tin nhắn, ấn vào gửi đi, sau đó đứng dậy hướng phòng ngủ của mình đi tới.

Phòng ngủ chính đã đưa cho Liễu Thanh Thanh, hiện tại hắn ngủ ở một phòng khác.

Vừa mới đi vào phòng.

Quan Nguyệt đã gọi điện tới, có thể là thấy Lục Dương trả lời tin nhắn, biết rõ Lục Dương không có chuyện gì bận nên nàng mới gọi tới.

Điện thoại tiếp thông, ngữ khí Quan Nguyệt còn có chút kích động, nói ra: "Lục Dương, anh cũng quá giỏi rồi..."

"Quan Quan, em nói như vậy làm anh có chút ngại đấy, chỉ là một cái kịch bản mà thôi, không coi vào đâu." Lục Dương đem gối dựng lên, sau đó dựa lưng vào, điều chỉnh sao cho tư thế thoải mái nhất.

Cùng Quan Nguyệt nói chuyện phiếm, là một chuyện tiêu tốn thể lực, cần chuẩn bị thật tốt mới được.

"Không được, không được, đây là phim điện anh nha, em muốn đi rạp xem bộ phim này, vừa vặn ngày chiếu đúng dịp Nguyên Đán, em được nghỉ, có gì em đến tìm anh..."Quan Nguyệt còn rất hưng phân.

Nghe nói như thế.

Lục Dương không bình tĩnh nổi.

Vừa mới hẹn Liễu Thanh Thanh cùng mẹ xong, nói sẽ đi coi phim cùng nhau, nếu mà Quan Nguyệt đến, vậy vấn đề không phải trở nên nghiệm trọng sao, Lục Dương cũng không giống nhân vật chính trong tác phẩm của mình, cũng không có phân thân thuật như ninja.

"Quan Quan, suất chiếu ngày đó cũng quá muộn rồi, nếu không đổi ngày khác đi."

Lục Dương thăm dò nói.

"Không được, phim điện ảnh phải xem ngày đâu tiên mới có ý tứ...Em vừa lên mạng kiểm tra xong, bên phía quảng trường Wanda có suất chiếu bảy giờ tối, cũng không phải quá muộn, thời gian vừa vặn." Trước khi gọi điện, Quan Nguyệt rõ ràng đã điều tra thời gian, hơn nữa còn điều tra rạp chiếu phim phụ cận Lục Dương.

"Bảy giờ tối, xem xong cũng là chín giờ, anh ở bên này không có chỗ ở, xem phim xong chúng ta đi khach sạn sao? Em cũng biết, thời này khách sạn không quá an toàn, vạn nhất có camera quay lén thì làm sao bây giờ, chúng ta lâu lâu mới gặp mặt một lần, cũng phải làm..."

Ngữ khí của Lục Dương hết sức bình tĩnh, giống như không phải bởi vì lo cho mình, cũng không phải bản thân không muốn Quan Nguyệt đến đây, mà thật sự lo cho hoàn cảnh khách sạn không tốt.

"Vậy làm sao bây giờ? Em muốn xem phim của anh vào ngày đầu tiên cơ." Quan Nguyệt lầm bầm: "Nếu không, anh tới đây xem?"

"Em chờ một chút, để anh kiểm tra..."

Lục Dương chờ đúng là câu này, hắn mở loa ngoài điện thoại, sau đó đặt vào trong chăn, cầm Laptop ở đầu giường tới.

Lên mạng tìm toài, rạp phiếu gần đại học Hà Đông.

Cách đại học Hà Đông không xa có một khu thương mại, có một rạp phim Bảo Vạn, truy cập vào trang web, nhìn lịch chiếu phim ngày mùng một tháng một, có một suất chiếu vào lúc 10:50 tối.

Tính thời gian đại khái.

Bộ phim này đại khái khoản 2 tiếng, nên bên này bảy giờ bắt đầu, thì hơn chín giờ là chấm dứt, sau đó đưa mẹ cùng Liễu Thanh Thanh trở về nhà, lại đi đến đại học Hà Đông xem suất chiếu 10:50, có lẽ vẫn kịp.

Sau khi xác định thời gian không có vấn đề.

Lục Dương nói ra: "Anh vừa lên mạng kiểm tra rạp chiếu phim gần trường học của em, có rạp Bảo Vạn, mười giờ năm mươi có một suất, dựa theo lời em nói, đến lúc đó anh tới tìm em, sau đó chúng ta đi xem, xem xong thì về biệt thự ngủ..."

"Tốt, thế cũng được..."

Quan Nguyệt đáp ứng đề nghị này.

Bàn xong chuyện này, hai người bắt đầu nói chuyện trên trời.

Đại khái khoản mười phút sau.

Quan Nguyệt đặt xong hai vé xem phim, còn đem ảnh chụp gửi tới Lục Dương, nhìn giờ, là suất chiếu mười giờ năm mươi, Lục Dương lúc này mới yên tâm.

Trong biệt thự cư xá Kiếp Nghiệp.

Mấy nữ sinh đang ngồi ăn lẩu.

Trên lò vi sóng bốc lên hơi nóng, trên bàn bày đủ các loại đồ ăn.

"Ta đoán không sai chứ, nhất định là Lục Dương...." Triệu Oánh Oánh bỏ một ít hạt mè vào trog bát, sau đó hướng về phía Quan Nguyệt mới nói chuyện điện thoại xong nói ra.

"Ừ ừ, là hắn, đúng rồi." Quan Nguyệt gật đầu.

Hoàng Hà khâm phục nói: "Nam nhân của Quan Quan thật lợi hại, không nghĩ tới còn là biên kịch lớn, bộ phim điện ảnh này nếu bảo hỏa, thì về sau chúng ta có thể đem chuyện này khoác lác với các bạn học rồi."

Triệu Oánh Oánh nhìn thoáng qua điện thoại của Quan Nguyệt, nói ra: "Sao ngươi lại đặt vé muộn vậy?"

Quan Nguyệt không để ý, nói ra: "Là Lục Dương bảo ta đặt thế, hắn nói sau khi xem xong, liền không cần về ký túc xá."

"n."

Triệu Oánh Oánh nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, không nói gì, dùng đũa gấp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát.

Hoàng Hà cùng Trương Yến thương lượng với nhau muốn đi xem.

Nhưng mà các nàng còn phải về ký túc xá, vì vậy thời gian nhất định phải sớm.

"Các ngươi xem thì xem ,nhưng sau khi xem xong không được lên nhóm chat thảo luận."

Quan Nguyệt uy hiếp nói.

"Được được được, chúng ta đi cùng với nhau, muốn thảo luận cũng không cần lên nhóm thảo luận a."

Mấy nữ sinh vừa ăn, vừa thảo luận về sự tình điện ảnh, một lát sau, Quan Nguyệt cầm lấy điện thoại, lại đem tin tức bộ phim điện ảnh sắp chiếu, gửi đến nhóm chat bạn học thời cấp ba.

....

"Lục ca, ngươi trâu, bộ phim điện ảnh đầu tay sắp chiếu rồi."

Chung cư Hoa Đình.

Lục Dương nhận được cuộc gọi của Ngô Bá.

"Ài, sao ngươi lại biết chuyện này?"

Lục Dương mới biết chuyện này, không nghĩ tới nhưng người khác đã biết rồi.

Ngô Bá nói ra: "Học bá Quan Quan đem tấm ap-phích điện ảnh gửi vào trong nhóm chat rồi, không chỉ có mình ta biết rõ, mà toàn bộ bạn học cũ cấp ba đều biết, thầy Đổng cũng biết..."

"Thiệt hay giả?"

"Ngươi tự lên xem không phải là biết rồi sao, hiện tại ở trong nhóm đang thảo luận chuyện này đấy."

Lục Dương cầm lấy Laptop đăng nhập vào QQ.

Ở dưới mười mấy nhóm chat, đã tìm được nhóm chat cấp ba.

Quả nhiên.

Nguyên bản một nhóm vắng như chùa, bởi vì tin tức Quan Nguyệt gửi tới, hiện tại đã sống lại, Lục Dương nhìn đại khía tin tức nói chuyện phiếm, đều đang thảo luận chuyện này.

Nhiếp Vũ Phong: Ngưu, Lục Dương thành biên kịch lớn rồi, tết Nguyên Đán này ta nhất định phải ra rạp xem phim.

Trương Tiểu Thúy: Thiệt hay giả, Lục Dương sao thành biên kịch rồi, hắn không phải còn đang đi học sao?

Trương Kỳ: Chắc là giả, nhất định là trùng tên, Quan Nguyệt nghĩ sai rồi.

Ngô Bá: Lớp trưởng, ngươi có phải vẫn còn đang ghen tị hay không, nếu giả, thì sao học bá Quan Quan lại gửi tới nhóm chúng ta, nàng là ngươi ưa thích nói giơn sao?

Một đám người tranh luận không ngớt

Có người cảm thấy là thật, cũng có người giống như Trương Kỳ tỏ ra không tin, cho rằng Lục Dương thời điểm cấp ba ham chơi như vậy ,tuyệt đối không có khả năng trở thành biên kịch, hơn nữa kịch bản viết ra còn lâu mới được chuyển thể thành phim.

Xem mọi người tranh luận.

Quan Nguyệt ở trong nhóm cũng phải lộ diện.

Quan Nguyệt: Thật mà, kịch bản điện ảnh này là do Lục Dương một năm trước làm ra, hiện tại mới quay xong, vì vậy ta đề cử mọi người đi xem, không phải trùng tên, cũng không phải cùng tên!

Bình luận phía dưới đều 666, đại lão trâu bò, Lục lão bản phát đạt, những câu khoác lác xuất hiện liên hồi.

Còn có người tìm được video phỏng vấn đạo diễn, gửi vào trong nhomns.

Ở trong đoạn phỏng vấn, đạo diện đã nói rõ ràng, biên kịch là một vị thiên tài trẻ tuổi, vẫn còn đang học đại học, cho nên không cùng đi theo đoàn để tuyên truyền về bộ phim...Cái này không thể nghi ngờ là cái tát vả mặt những đồng học còn nghi ngờ trước kia.

Lục Dương đem toàn bộ tin nhắn đều đọc qua một lần.

Trừ hắn ra thì còn có chủ nhiệm Đổng Quang Nho không xuất hiện, còn lại hầu như đều ngoi đầu lên tiếng.

Lục Dương có chút câm lặng.

Vậy hắn hết làm hắc thủ nấp sau màn rồi.

Có thể nghĩ, sau khi bộ phim điện ảnh này được phát sóng, bản thân nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng trong đám bạn học cấp ba,lấy thân phận là biên kịch nổi tiếng.

Nếu như ai cũng biết rồi, Lục Dương cũng lười che giấu.

Trực tiếp ở trên Wechat cùng QQ đăng lên tấm ap-phích bộ phim, hơn nữa còn kèm theo dòng cap: Bộ phim đầu tiên,ngày một tháng một, kính thỉnh đón xem...

Chương 739: Đừng Quên Ước Định

Mới đăng lên.

Điện thoại của Lục Dương đã giống như núi lửa, tiếng ting ting vài lên không ngừng.

QQ, Wechat, tin nhắn, một mảnh dài thông báo xuất hiện trên màn hình, Lục Dương lúc này mới biết, nguyên lai kiếp này, không ngờ bằng hữu của hắn lại nhiều như vậy.

Trước đọc trên Wechat.

Ở đây hắn có khá ít bằng hữu.

Có thể rất nhanh đọc xong.

Đinh Siêu: Kháo! Lục Dương, ngươi giấu cũng quá sâu rồi, chuyện lớn như vậy sao lúc trước lại không có chút tiếng gió?

Lưu Lỗi: Tốt lắm, ta chắc chắn sẽ ra rạp ủng hộ.

Lý Minh Bác :Ủng hộ.

Lữ Tiểu Vũ: Like like, bộ phim điện ảnh của lão bản cuối cùng cũng chiếu rồi, hy vọng doanh thu sẽ cao.

Huyền Môn Lão Cửu: Lộc thần không hổ là lộc thần, ta nói sao lại không có tiểu thuyết mới, nguyên lai chuyển sang chiến đấu bên mảng truyền hình cùng điện ảnh rồi.

Lục Dương nhắn lại toàn bộ icoin cảm tạ.

Không rep thì tỏ ra quá không biết điều rồi.

Siêu ca còn nhắn tới một đống tin nhắn, Lục Dương tỏ ra mình không phát hiện, không nhắn lại....

Sau đó là QQ.

Bên này khá nhiều bằng hữu, nhưng đa số đều lặn xuống nước, không liên hệ, nhưng nhìn thấy bài đăng của Lục Dương, cả đám đều bình luận khen ngợi, còn có đồng học nhắn tin tơi chúc mừng.

Thậm chí có người hỏi làm sao để làm biên kịch, bằng tiểu học có thể làm được không? Lục Dương nhìn nhìn ghi chú, là một hảo hữu trong game lúc trước, không nhắn tin nhiều...Lục Dương trực tiếp xóa bỏ hảo hữu, cảm giác có chút bị mạo phạm...

Kéo xuống dưới có Chu Đình Đình.

Cũng trùng hợp, Chu Đình Đình mới cày xong phó bản, liền nhìn thấy bài đăng Lục Dưng, nàng trả lời: "Em cùng Tiểu Hoa sẽ đi xem ủng hộ..."

"Chú ý an toàn."

Lục Dương nhắn lại một câu.

Tiền Tiểu Hoa còn phải lo cho cửa tiệm bán quần áo, vì vậy lúc đi xem khẳng định cũng muộn rồi, vì vậy hắn mới nhắc nhở một câu.

"Ừ ừ, em biết rồi."

Nói chuyện phiếm vài câu, Chu Đình Đình cũng không mở lời rủ Lục Dương cùng nàng đi xem.

....

Xử lý xong tất cả tin nhắn, Lục Dương kinh ngạc phát hiện thế mà không có Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt, điều này làm cho hắn không sử dụng được mấy cái cỡ mới nghĩ ra.

Học tỷ Tống Giai cũng không có nhắn, đoán chừng lúc này vẫn còn say lắm?

Lâm Viện Viện?

Được rồi, hắn không có hảo hữu với nàng.

Lại nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Biết rõ người nhắn tin tới, so với trên Wechat hay QQ thì càng thêm thân thuộc, tuy nhiên, dù sao cũng đăng lên không được bao lâu, cho nên người nhắn tin tới cũng không phải rất nhiều.

Quách Tiểu Ngọc: Bạn học cũ, lợi hại nha...Nếu không phải ta lên mạng tìm hiểu, còn tưởng là người cùng tên đấy?

Lục Dương nhắn lại: Bình thường thôi, may mắn được đạo diễn chấm trúng.

Quách Tiểu Ngọc: Quá khiêm tốn rồi, thời điểm sơ trung ngươi không như vậy nha, ngươi bây giờ đã rất lợi hại, đến lúc đó ta sẽ rủ theo mấy bạn cùng phòng đi ủng hộ.

Lục Dương: Haha, không cần phải ủng hộ đâu, qua mấy ngày là trên mạng có rồi, không cần phải lãng phí tiền, dù sao ta cũng không có phần.

Thời điểm này, bản quyền điện ảnh cũng không phải gắt gao, bộ phim mới chiếu rất nhanh có thể lên mạng xem, hơn nữa giá vé xem phim lúc này cũng không rẻ, vì vậy thời này bán được một trăm triệu vé, đã coi như là rất tốt, so với Chiến Lang 2 thời sau, thì chênh lệch như trên trời với dưới đất vậy.

Nếu là điện ảnh của người khác, Lục Dương cũng sẽ không nói vậy, nhưng đây là bộ phim do bản thân viết, nên nói vậy cũng không sao.

Quách Tiểu Ngọc: Không được, bạn học của ta vất vả làm ra một biên kịch, đương nhiên phải đích thân đi xem tác phẩm mới được, nếu không, về sau muốn khoác lác với người ta thì lấy gì ra mà chém."

"Vậy ngươi cứ thoải mái đi" Lục Dương không nói gì thêm.

Quách Tiểu Ngọc còn nói thêm: "Nhắc nhở ngươi một chút, còn nhớ rõ ước định của chúng ta không, ngươi đừng nói bởi vì viết kịch bản, mà quên mất nha."

Ước định?

Lục Dương nhắn lại một dấu chấm hỏi.

Quách Tiểu Ngọc nhắn lại hai biểu cảm tức giận.

Lục Dương vội vàng bổ sung nói ra: "Đi đại học Giang Thành ngắm hoa anh đào phải không? Không phải nói, phải tháng ba tháng bốn sao? Bây giờ còn sớm đấy."

"Nhớ kỹ là tốt rồi, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, đến lúc đó đừng có quên, kỳ nở hoa của hoa anh đào rất ngắn, bỏ lỡ, phải đợi thêm một năm."

"Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ tới."

Lục Dương cam kết.

Từ Lục Thành đến Giang Thành, đi cao tốc khoản hai giờ, cũng không phải xa, đi một chuyến vẫn tương đối thuận tiện, lúc trước đã hữa rồi, cũng không thể thất hứa được.

Còn nữa là, dì nhỏ của Quách Tiểu Ngọc gả cho cậu nhỏ hắn, về sau hai nhà sẽ là thân thích, xa cách cũng không tốt, dù sao nhà Trần Thu Nguyệt cũng ở Giang Thành ,đến lúc đó mang nàng đi theo một chỗ....

Mặc dù biến hóa của Quách Tiểu Ngọc khá giật mình, nhưng Lục Dương cũng không có ý nghĩ gì xấu....Nhiều nữ nhân quá rồi, cũng là một chuyện rất phiền phức.

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Vì không muốn ở nhà nghe mẹ lải nhải, Lục Dương khó được một chuyến tới phòng học.

Còn chưa đến thời gian lên lớp, trong phòng líu ríu không thôi, nhìn thấy Lục Dương đi tới, từng đồng học đều vụng trộm nhìn lại.

"Lục Dương, chúc mừng chúc mừng."

Ngưu Nguyên Khôi từ bên ngoài tiến đến, nhìn thấy Lục Dương thì hơi giật mình, sau đó liền đi tới chúc mừng.

"Cảm ơn lớp trưởng."

Lục Dương cũng không khiêm tốn.

Hắn biết rõ, Ngưu Nguyên Khôi nói về sự tình điện ảnh.

"Lục Dương, ngươi thật lợi hại, ngày hôm qua ngươi nói cho ta biết, ta còn chưa tin được..." Lớp phó Phó Mông cũng cười dịu dàng đi đến.

Tất nhiên là chỗ nào náo nhiệt không thể thiếu Đinh Siêu được.

Siêu ca đi tới, ngồi bên cạnh Lục Dương, nói ra: "Trả lời mau, ngươi lúc nào quay phim điện ảnh?"

"Nào có quay phim điện ảnh gì đâu, chỉ viết một cái kịch bản mà thôi, viết xong đưa cho đạo diễn, đạo diễn liền chọn, rât đơn giản..." Lục Dương cười cười, giải thích với Siêu ca."

"Ta còn tưởng mấy chuyện nhỏ nhặt thế này, Siêu ca không thèm quan tâm chứ."

Đinh Siêu bị thổi phồng một cái, trong nội tâm có chút lâng lâng, thấy mọi người bàn tán nhiều như vậy, hắn còn tưởng rằng làm điện ảnh thì rất lợi hại, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.

Siêu ca vỗ vỗ bả vai Lục Dương, nói ra:" Lục ca, không cần nhục chí, về sau khẳng định ngươi có thể trở thành một biên kịch nổi tiếng, viết một kịch bản lời ba mươi lăm vạn...."

Thần sắc Lục Dương trở nên cổ quái, đem cánh tay đang vỗ của Siêu ca để xuống, nói ra: "Siêu ca nói rất đúng, ta nhất định phải nỗ lực, viết một kịch bản lợi nhuận 35 vạn."

Lý Minh Bác ở một bên giống như phát hiện được vấn đề gì, hỏi: Lục Dương, vậy kịch bản này ngươi kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Đúng vậy a, Lục Dương, viết kịch bản kiếm được bao nhiêu tiền? Có được chia doanh thu phòng về không..." Phó Mộng đối với vấn đề này cũng vô cùng hứng thú.

Lục Dương nói ra: "Biên kịch bình thường thì không được chia, trừ khi bản thân cũng là nhà đầu tư, kịch bản ta viết, kiếm được không nhiều lắm, chỉ được một triệu tiền nhuận bút mà thôi..."

Một triệu....Ừ, cũng không...

Nghe nói như thế, sinh viên bốn phía đều chấn kinh.

Tốt xấu gì cũng học đại học được một năm, nên bọn họ cũng biết một triệu nhiều thế nào, một triệu có thể ở Lục Thành này mua một căn phòng, tiền dư còn lại có thể mua một chiếc BBA(BMW-Benz-Audi) sang trọng.

Lúc trước bọn hắn đã biết Lục Dương rất trâu rồi, ở khoa máy tính tuyệt đối là nhân vật phong vân, còn là nhà văn lớn, nhưng không nghĩ tới lại cường đại như vậy, viết một kịch bản có thể kiếm được bảy số.

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác nhịn không được quan sát biểu cảm của Đinh Siêu.

Biết rõ Lục Dương viết một kịch bản lời trăm vạn, Siêu ca liền minh bạch, bản thân ''thể hiện'' thất bại...Vừa rồi hắn còn cổ vũ Lục Dương, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên đã là Vương giả.

Mất mặt quá, xấu hổ chết người ta rồi, Siêu ca che mặt, không có mặt mũi gặp người khác.

Ngưu Nguyên Khôi đề nghị: "Lục Dương, đây là một đại hảo sự, có nên chúc mừng không?"

Hắn có chút hoài niệm lần nướng đồ trên mái nhà.

Lục Dương cười cười, nói ra: "Được a, chờ phim điện ảnh ra mắt, ta dành chút thời gian, mời cả lớp chúng ta cùng sinh viên khoa máy tính đi xem phim một trận, ai muốn đi cũng được..."

Chương 740: Đừng Nói Cho Nàng

"Bọn hắn vừa rồi đứng ở chỗ ta làm gì vậy?"

Từ Thi hôm nay đến tương đối trễ, phải đợi đến lúc tiếng chuông vang lên nàng mới vào phòng.

Sau đó nàng liền phát hiện, Lục Dương đang bị một đám bạn học vây quanh.

"Ngươi không biết à."

Lục Dương đứng dậy, ý bảo Từ Thi đi vào, ngồi cảnh vị trí cửa sổ.

Từ Thi qua đầy trừng mắt nhìn.

"Biết gì?"

Lục Dương cười nói: "Ngày hôm qua ngươi không lên QQ sao?"

Từ Thi lắc đầu.

"Ngày hôm qua ta một mực đuổi bản thảo, đến hơn mười hai giờ mới lên giường đi ngủ, không nhìn điện thoại."

"A, vậy Trần Thu Nguyệt sao?"

"Nàng cùng hai người khác ở trong ký túc xá chơi đánh bài." Từ Thi nói ra.

Vậy khó trách....

"Điện thoại di động của ngươi ở đâu?"

"Trong túi áo."

Lục Dương thò tay vào túi áo Từ Thi, lấy điện thoại từ bên trong ra, mở ra QQ, trong điện thoại Từ Thi không có bí mật gì, hảo hữu trên QQ cũng chỉ có mười mấy người.

Lục Dương nhìn lướt qua, ngoài trừ ba người cùng phòng ký túc xá ra, còn có mấy bạn học trong lớp, hắn lại ấn mở ra bài đăng, bài đăng ngày hôm qua của Lục Dương đứng ngày phần đầu tiên.

"Ngươi nhìn đi..."

Lục Dương đưa điện thoại về.

Từ Thi nhận lấy nhìn nhìn.

Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ kinh ngạc.

Lục Dương rất bình tinhxn ói: "Bọn họ vừa thảo luận chuyện này, ta đã quyết định, chờ sau khi phim ra rạp, sẽ bao cả lớp một trận, cũng tới rạp xem phim."

"Ta cũng có thể đi không?"

Từ Thi nhỏ giọng hỏi.

"Đây không phải là nói nhảm sao? Đương nhiên là được rồi, đến lúc đó ngươi gọi cả phòng mình theo."

Lục Dương thò tay, ở trên đùi Từ Thi cách một cái quần lặng lẽ véo một cái.

Sắc mặt Từ Thi ửng đỏ, bộ dạng đáng thương vô cùng.

"Đi học."

Nhìn thấy lão sư đi tới, Lục Dương cũng không trêu chọc Từ Thi nữa, hắn gối đầu lên bàn ngủ, đêm qua ngủ tương đối muộn, hơn nữa lại là tiết tiếng Anh nên dễ dàng ngủ bù.

Từ Thi nhìn chằm chằm vào tấm áp-phích vài giây, nghe được lão sư trên bục giảng nói chuyện, nàng mới thu hồi lại điện thoại, ngồi nghiêm chỉnh...

Một lớp có ba mươi người.

Trên bục giảng, Hoàng Tiểu Ngọc quét mắt nhìn xuống dưới, trên cơ bản có thể đoán được, trong lớp có bao nhiêu người không tới, nếu vắng nhiều, nàng sẽ điểm danh, nếu như chỉ có hai ba người, vậy nàng cũng không để ý...

Làm lão sư đại học, đặc biệt là loại lão sư tam lưu như nàng, điều quan trọng nhất là không được tích cực, nếu không, cố hết sức không nịnh nọt, đây cũng là kinh nghiệm mà thế hệ trước truyền thụ lại cho nàng.

Hôm nay có chút không giống như ngày thường, đệ tự không vắng ai, mà còn nhiều thêm một người.

Lục Dương từ ngày khai giảng đến trừ chưa lần nào đi học vậy mà hôm nay đến lớp, chuyện này làm Hoàng Tiểu Ngọc kinh ngạc không thôi, còn có chút tâm thần bất định, ở trong phòng giáo viên, nàng cũng nghe được một số chuyện truyền kỳ về cậu học sinh này.

Còn trẻ nhưng đã là một tác giả nổi tiếng, hơn nữa còn khởi nghiệp, thành lập công ty, thậm chí thứ mà nàng hay xem hàng ngày còn do công ty hắn làm ra đấy.

Không chỉ có như thế, hàng năm đối phương đều bỏ ra gần trăm vạn làm học bổng, trợ giúp sinh viên nghèo khó, đối với chuyện này, trong lòng Hoàng Tiểu Ngọc chỉ có một ý tưởng, là đại lão, không thể đụng vào...

Cho dù Lục Dương đang ngủ.

Nhưng Hoàng Tiểu Ngọc cũng không dám nói gì, thời điểm nàng giảng bài còn nghiêm túc hơn so với thường ngày.

Một tiết học rất nhanh kết thúc.

Phòng học 303.

Trần Thu Nguyệt ngáp một cái.

Ngày hôm qua nàng cùng hai người bạn cùng phòng đánh đến đêm khuya, nên hôm nay có chút buồn ngủ.

"Nguyệt Nguyệt tỷ, ta hình như vừa rồi nhìn thấy Lục Dương thì phải..."

Hứa Dung Dung từ phòng vệ sinh trở về, ngồi ở bên cạnh Trần Thu Nguyệt nói ra.

"Hả? Lục Dương đi học? Ngươi không có nhìn lầm chứ!."

Trần Thu Nguyệt có chút kinh ngạc, Lục Dương đi học, đây chính là một sự kiện hiếm có.

"Không sai, lớp chúng ta có mấy sinh viên ra phòng vệ sinh hút thuốc lá, cũng nhìn thấy hắn mà."

"Lớp trưởng, chúc mừng ngươi rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, Trương Đạo vừa vặn đi ngang qua.

"Đạo tiên, chúc mừng ta cái gì?"

Trần Thu Nguyệt cười cười

Trương Đạo có chút kích động nói: Lớp trưởng, không phải Lộc Thần nói với ngươi rồi sao, kịch bản hắn viết, hai ngày nữa sẽ ra rạp rồi."

"Thiệt hay giả?"

Trần Thu Nguyệt còn chưa biết chuyện này.

"Thật mà, ngươi lên QQ nhìn một chút là biết."

Vẻ mặt Trương Đạo tràn đây khâm phục.

Từ khi bắt đầu viết tiểu thuyết, Trương Đạo mới biết muốn kiếm tiền trong ngành này khó khăn bao nhiêu, một tháng hắn vất vả khổ cực mới được hơn nghìn, nếu như tốt nghiệp đại học rồi, tìm đại một công việc nào, cũng đều có tiền lương cao hơn việc này.

Vì vậy, Trương Đạo càng thêm khâm phục loại đại thần như Lục Dương.

Bản thân mình mới nhập môn vào làm tác giả, vậy mà Lục Dương hiện tại đã thành công lăn lộn vào vòng tròn biên kịch, hơn nữa nhanh như vậy mà có tác phẩm, Trương Đạo ngoài bội phục ra thì chỉ còn bội phục.

Trần Thu Nguyệt vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, sau đó lập tức hiểu rõ, đây chính là lúc trước ở Thượng Hải, lão sư Lục Dương giới thiệu cho hắn bộ phim này, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã chiếu.

Nghĩ đến Lục Dương hôm nay cũng đi học, nàng cảm tạ Đạo Tiên một tiếng, sau đó hướng phòng học sát vách đi tới.

Hứa Dung Dung biết rõ Trần Thu Nguyệt đi tìm Lục Dương, nàng lại nhìn Trương Đạo một chút hỏi:" Đạo Tiên, tiểu thuyết ngươi viết thế nào rồi?"

"Cũng được năm mươi vạn chữ rồi."

Trương Đạo có chút xấu hổ nói.

"Kiếm được bao nhiêu?"

Hứa Dung Dung rất ngạc nhiên.

Nàng biết rõ Lục Dương viết tiểu thuyết kiếm được không ít tiền.

Trương Đạo là người thứ hai cũng viết tiểu thuyết, cũng không biết thế nào rồi?

"Tổng cộng lời hơn năm nghìn đi."

Trương Đạo gãi gãi đầu, viết tiểu thuyết quá nhiều làm hắn ngại giao tiếp, nên cùng nữ sinh nói chuyện thì có chút khẩn trương, nếu như Trần Thu Nguyệt không phải lớp trưởng lớp số ba của hắn, thì Trương Đạo vừa rồi cũng không chủ động cùng nàng nói chuyện.

"Hơn năm nghìn ,cũng không tệ a."

Hứa Dung Dung tán thưởng một câu.

Ở đại học, có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết kiếm lời năm nghìn, dưới suy nghĩ của Hứa Dung Dung đã là rất lợi hại, đương nhiên, không cách nào so với Lục Dương được, thậm chí ngay cả bạn trai của Thấm Yến là Lý Minh Bác cũng kém hơn.

Lý Minh Bác ở bên ngoài bán hàng, một tháng kiếm được bảy tám vạn.

Trương Đạo nói: "Không phải một tháng, ta viết được gần nửa năm, mới kiếm được con số này."

"A."

Không cần nhắc nhở, Hứa Dung Dung cũng biết không thể nào là năm nghìn một tháng, Trương Đạo giải thích cũng chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, như vậy tính toán, một tháng còn chưa tới một nghìn, thật sự có chút thảm, hơn nữa nghe nói, Trương Đạo ngoài trừ đi học ra, thì mỗi ngày đều ở trong phòng ngủ viết tiểu thuyết, rất nhanh sẽ phế đi.

Nghĩ đến Lục Dương một tháng lợi nhuận hơn mười vạn.

Lại nghĩ về Đạo Tiên, nửa năm mới được năm nghìn.

Trong lòng Hứa Dung Dung không khỏi cảm thán.

Đồng dạng cũng viết tiểu thuyết, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy sao?

Lại nghĩ đến bạn cùng phòng của bản thân, cả đám đều có gấu rồi, chỉ có nàng vẫn là cẩu độc thân, lại khó tránh khỏi buồn bã....

Trong phòng học.

Lục Dương cùng Từ Thi trò chuyện.

Phía dưới bàn, bàn tay nhỏ bé của Từ Thi bị Lục Dưng nắm lấy.

"Ta cảm giác tiếng Anh của mình lại thụt lùi rồi, lúc nào chúng ta lại học bổ túc thêm lần nữa đi."

Lục Dương đùa giỡn với Từ Thi.

Nghĩ đến lần trước, Lục Dương học xong mấy từ vựng, liền bắt đầu khi dễ bản thân mình, Từ Thi liền bắt đầu sợ học bổ túc tiếng Anh này rồi, khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, không trả lời.

"Tối nay thế nào? Chúng ta tới chung cư bên kia, đừng nói cho Nguyệt Nguyệt tỷ biết."

Lục Dương nói tiếp.

Nghe được Lục Dương nói vậy, Từ Thi khẩn trương không thội, lại tựa hồ cảm giác có người đến, ánh mắt nàng không khỏi nhìn lên một cái, đột nhiên miệng há to ra.

Chương 741: Không Nỡ Xa

"Hai người các ngươi tính vụng trộm làm gì?"

Phía sau lưng truyền đến giọng nói Trần Thu Nguyệt.

Lục Dương nhìn lại, nữ nhân này không biết tới từ lúc nào, hơn nữa còn nghe được lời vừa rồi của mình, cũng may, da mặt Lục Dương vốn dày, ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Anh đang nói giỡn với Từ Thi mà."

"Thật sự là đùa sao? Ngươi xác định không có ý nghĩa riêng chứ?"

Trần Thu Nguyệt giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào hai người.

"Đương nhiên, anh lấy sự độc thân của Siêu ca mười năm tiếp ra thề, vừa rồi là tuyệt đối nói giỡn."

Lục Dương giơ lên tay trái, còn nhìn thoáng qua Đinh Siêu ở hàng trước đang quay đầu nói chuyện phiếm với nữ sinh.

Trần Thu Nguyệt nghe xong, đã biết rõ Lục Dương nói bậy, bất quá, đoán chừng Đinh Siêu quả thật độc thân ít nhất phải mười năm nữa, lần trước từ vụ Triệu Sảng đến phá, Đinh Siêu quả thực hơi hơi nổi tiếng ở trong trường.

Muốn ở khoa máy tính tìm được bạn gái, xem ra không có hy vọng.

"Làm sao em biết anh ở đây?"

Tuy rằng một cái bàn chỉ có hai chỗ ngồi, nhưng phía dưới lại có ba cái ghế, Lục Dương liền nhích người lại gần phía Từ Thi, thuận tay bảo Trần Thu Nguyệt ngồi lên ghế vừa rồi mình ngồi.

Sinh viên ở trong phòng học sớm thấy nhưng cũng không thể nói gì.

Chỉ có Siêu ca thời điểm không cẩn thận nhìn thấy, liền lộ ra ánh mắt u oán...

Trần Thu Nguyệt sờ lên mái tóc, nói ra: "Hứa Dung Dung nói, nàng vừa rồi đi ra ngoài thì trông thấy ngươi."

"Như vậy a..."

Lục Dương cũng không để trong lòng.

"Nghe nói bộ phim điện ảnh kia sẽ chiếu vào tết Nguyên Đán?"

Trần Thu Nguyệt hướng Lục Dương nhích lại gần, cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác.

Lục Dương chỉ có thể tiếp tục nhích vào người Từ Thi.

"ừ."

"Đến lúc đó cùng đi xem."

Sớm biết Trần Thu Nguyệt nói vậy, cũng may đã có cớ, Lục Dương vừa cười vừa nói: "Anh đã hẹn rồi, sau khi bộ phim lên rạp sẽ bao nguyên cả rạp, sau đó mời sinh viên khoa chúng ta đều qua xem, đến lúc đó khẳng định cùng đi với em."

"Có việc này?"

Trần Thu Nguyệt nhíu nhíu mày.

"Đúng vậy a, không tin em hỏi Từ Thi đi..."

Trần Thu Nguyệt nhìn về phía Từ Thi.

Từ Thi vội vàng nhẹ gật đầu, khẩn trương nói: "Là như vậy...."

Lục Dương lại tiếp tục nói: "Phim điện ảnh chỉ nên xem một lần, xem hai lần không có gì thú vị, vì vậy chúng ta đến lúc đó cùng đi xem."

"Được được, đến lúc đó anh kêu em."

Trần Thu Nguyệt không nghĩ nhiều.

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên.

Thời điểm nghĩ 10 phút giữa tiết đã kết thúc, nhìn lão sư tiếng Anh đi vào phòng học, Lục Dương hỏi: "Em không về sao?"

"Làm sao, không cho phép em ở đây học bổ túc tiếng Anh à?"

Trần Thu Nguyệt liếc nhìn Lục Dương.

Xem tư thế của nàng, cũng không có ý định rời đi.

Lục Dương cười cười, nói ra: "Được a, chỉ cần lão sư không đuổi, anh không có ý kiến...."

Ba người ngồi chung một cái bàn học hết sức dễ làm người khác chú ý, để muốn không bị người ta phát hiện thì hết sức khó khăn, sự thật quả nhiên chứng minh như vậy, Hoàng Tiểu Ngọc mới bước chân vào phòng đã thấy ba người.

Khóe miệng nàng hơi hơi kéo ra.

Cố nhịn không để ý.

Quá phấn.

Quá phận....

Trên tiết học ngủ còn chưa tính, bây giờ lại kéo nữ sinh lớp bên cạnh tới, hơn nữa còn ba người ngồi chung một chỗ, xem bộ dạng này của Lục Dương, hình như là trái ôm phải ấp.

Bản thân mình là lão sư a.

Có thể hay không cho chút mặt mũi đi.

Tuy rằng trong lòng một mực nôn rãnh, nhưng Hoàng Tiểu Ngọc cũng nhìn thoáng qua rồi thôi, càng không có đem Trần Thu Nguyệt đuổi đi, dù sao, người ta cũng là đại lão, không để động....

Mình mới chuyển lên chính thức không được bao lâu, còn chưa có đủ lực để đấu tranh với ác bá trong trường, cho nên giả vờ không biết vẫn là tốt nhất.

"Sao em có cảm giác, lão sư này hơi sợ anh?"

Trần Thu Nguyệt dùng cánh tay đụng tay Lục Dương.

Lục Dương nhìn thoáng qua bục giảng, vừa đúng lúc Hoàng Tiểu Ngọc cũng đang liếc nhìn hắn, hai bên chạm mắt một chút rồi Hoàng Tiểu Ngọc tránh đi, Lục Dương có chút mơ mịt nói: "Anh cũng không biết, nàng chắc hẳn không quá quan tâm đi."

"Em nói cho anh biết, đừng nên nghĩ đến chuyện thầy trò yêu nhau."

Trần Thu Nguyệt nghiêm khắc cảnh báo.

Đối với Lục Dương, nàng vẫn có chút lo lắng, lão sư tiếng Anh này, tốt nghiệp danh giáo, lớn lên cũng rất ngọt, mấu chốt nhất là so với bọn hắn cũng không lớn hơn mấy tuổi.

Lục Dương cũng thẩn trọng nhẹ gật đầu, nói ra: "Yên tâm, trước đây anh có viết tiểu thuyết mà, biết rõ cấm kỵ."

"Chuyện này có liên quan gì đến tiểu thuyết?"

Trần Thu Nguyệt nghe không hiểu ý tứ Lục Dương.

Lục Dương chỉ cười cười không nói.

Hai giờ học rất nhanh kết thúc.

Trần Thu Nguyệt còn có tiết sau, nên nàng trở về phòng học của mình, còn phía lớp số 2 sáng nay đã hết tiết, Lục Dương nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ sáng....

"Lục ca, có quay về ký túc xá chơi game không?"

Đinh Siêu bu lại.

"Không đi, không đi, ta không chơi game."

Lục Dương khóa tay áo.

"Hôm nay chúng ta quyết chiến với khoa Xây Dựng, ngươi không tham gia sao?"

Đinh Siêu vẫn còn chưa từ bỏ, muốn phá vỡ hạnh phục của Lục Dương, Lưu Lỗi lúc này đi tới, một tay nhấc hắn lên, nói ra: "Không thấy Lục Dương còn có chính sự sao?"

Siêu ca thở dài.

Lại có thêm một gia hỏa trọng sắc khinh bạn.

"Ta cùng Từ Thi còn có chút việc ,các ngươi đi trước đi, lần sau nhất định sẽ đi." Lục Dương cươi nói.

"Được, chính ngươi nói đấy."

Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đi ra khỏi phòng học, kêu Lý Minh Bác ở ngoài rồi cùng rời đi.

Lục Dương lúc này mới nhìn Từ Thi nói: "Chúng ta đi đâu? Nếu không hiện tại đi học bổ túc tiếng Anh? Ta có chìa khóa..."

Từ Thi rõ ràng bị dọa cho sợ, nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu, nói ra: "Mấy ngày nay ta còn phải đuổi kịp bản thảo."

"A, vậy thì thật đáng tiếc."

Lục Dương thở dài.

Hiện tại vừa vặn Trần Thu Nguyệt đang đi học, phải hai tiếng nữa mới tan học, nhiều cơ hội a, có hai giờ, sự tình nào mà làm chẳng xong?

"Vậy đi công ty đi."

Lục Dương thò tay nắm tay Từ Thi.

Từ Thi đeo balo đi theo sau.

Một lát sau.

Hai người tới công ty.

Từ khi công ty rời khỏi vườn khởi nghiệp, thì tầng bảy liền trống rỗng, chỉ có văn phòng 702 vẫn như trước có người, nhưng đã ít đi rất nhiều, như phòng tài vụ, nhân sự, hoạt động, lúc trước đều nằm trong phòng 702, nhưng lúc này đều đã chuyển tới vùng mới giải tỏa.

Hiện ở chỗ này, chỉ có Studio Tiểu Vũ.

Đi vào phòng 702.

Từ Thi vội vàng chạy vào trong văn phòng, bởi vì nàng có cảm giác, rất nhiều ánh mắt của mọi người, đều tập trung lên người nàng, điều này làm cho Từ Thi vô cùng khẩn trương.

Đương nhiên.

Bọn họ thật sự không phải nhìn Từ Thi.

Từ Thi với chủ tịch đã ở cùng văn phòng một năm, chuyện nên bát quái cũng sớm bát quái xong, sở dĩ mọi người hưng phấn như vậy, vẫn là bởi vì Lục Dương....

"Chúc mừng chủ tịch."

Hà Nghệ đứng dậy lớn tiếng nói.

Đùng đùng....

Hai tiếng pháo vang lên, từng mảnh giấy đủ loại màu sắc bán ra, trên không trung nổ tung, rơi vào trên người Lục Dương....Giang Bạch cùng một năm sinh khác trên tay cầm một ống pháo hoa thật dài.

Kiệt tác vừa rồi, là do bọn hắn làm.

Trên mặt Lục Dương nở nụ cười vui vẻ, phủi phủi giấy màu trên người, nói ra: "Các cô cậu làm như vậy, không sợ giám đốc Lữ giáo huấn một trận sao?"

Hà Nghệ nói ra: "Chúng tôi đã nói qua với giám đốc Lữ, nàng đồng ý..."

"Đúng đúng, chủ tịch, chuyện lớn như vậy, đáng giá ăn mừng một phen."

Diệp Đồng cũng nói.

Mấy nữ sinh có gan rất lớn.

Từng người chạy tới ôm cánh tay Lục Dương, muốn chụp ảnh chung lưu niệm, nam nhân thì thẹn thùng hơn một tí, nhưng tất cả mọi người đều nói chúc mừng.

"Chúc phim của chủ tịch đạt doanh thu cực khủng."

Trần Dư có vài phần hưng phấn nói.

Biên kịch manga ở trong công ty, nhiều người trước kia làm trong mảng truyền hình cùng điện ảnh, bởi vì trụ không nổi mà đổi nghề, nên bọn hắn biết rõ, để làm ra một bộ phim điện ảnh không phải chuyện dễ dàng.

Huống chi, bộ phim điện ảnh này là phần hai của loạt seri phim nổi tiếng, khẳng định không bị vùi dập giữa chợ, hơn nữa được đâu tư hơn năm nghìn vạn, còn có đạo diễn nổi tiếng bấm máy...Chỉ cần không quá nát, trên cơ bản có thể dễ dàng phá trăm triệu.

Thời điểm này, doanh thu phòng vé hơn ức đã là rất lợi hại rồi.

"Cùng vui cùng vui, mọi người cố gắng lên, Studio của chúng ta về sau nhất định có một bộ manga được cải biên thành phim điện ảnh." Lục Dương trả về một tiếng cảm tạ, sau đó thuận tiện cổ vũ nhân viên một phen.

Thoát khỏi những nhân viên nhiệt tình, Lục Dương đi đến văn phòng Lữ Tiểu Vũ.

Buổi chiều Lữ Tiểu Vũ phải đi rồi.

Lục Dương có chút không nỡ xa.

Chương 742: Hiểu Lầm (1)

Lục Dương mới đi vào cửa, Lữ Tiểu Vũ cũng vừa vặn ngẩng đầu, vừa rồi động tĩnh ở bên ngoài, rõ ràng nàng cũng nghe thấy được.

"Đến đây làm gì?"

Lữ Tiểu Vũ bĩu môi, bút bi trên tay không ngừng di chuyển.

"Tới thăm ngươi một chút a, vừa nghĩ tới cảnh ngươi sắp chuyển đến tông bộ công ty bên kia, về sau chúng ta ít có thời gian gặp mặt, trong nội tâm của ta có chút cảm giác mất mát." Lục Dương cười hì hì chạy đến trước bàn làm việc của Lữ Tiểu Vũ, một tay khẽ chống lên bàn, toàn bộ người nhảy lên ngồi.

Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt gian tà của Lục Dương, nàng vội vàng lấy tay che cổ áo lại.

Lục Dương trợn tròn mắt.

"Đồng chí Tiểu Vũ, xin ngươi đừng nghĩ xấu cho ta nữa được không, coi như ta muốn nhìn, ngươi cũng phải có mới nhìn được chứ?"

Lữ Tiểu Vũ nghe xong tức giận nắm quyền.

"Ngươi có ý tứ gì, xem thương ta hã?"

"Không phải, không phải....Ngực không phẳng làm sao san bằng được thiên hạ...Tiểu Vũ, ta đây là đang tán dương ngươi a." Lục Dương cười hì hì nói.

Lữ Tiểu Vũ biết lão bản nhà mình là một kẻ không biết điều, cũng lười đi so đo, thời điểm nói chuyện phiếm với Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ cũng không có rảnh rỗi, tay phải điều khiển con chuột bấm điên cuồng, Lục Dương nhìn thoáng qua màn hình máy tính, Lữ Tiểu Vũ đang xem báo cáo tài chính.

"Thế nào vậy....Mà có tin tức về đối thủ cạnh tranh của chúng ta chưa?"

Lục Dương nhìn thoáng qua máy tính hỏi.

Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Tạm thời vẫn sóng êm biển lặng, có thể vì mở rộng Wechat, nên bên QQ đã không còn nhiều tin lực đặt về phía sản xuất video ngắn, tin này đối với chúng ta mà nói, là một tin tức tương đối tốt."

"Tốc độ tăng trưởng của Wechat thật là nhanh a."

Lục Dương cảm thán một câu.

Hơn nửa năm, người bên cạnh hắn trên cơ bản đã biết rõ Wechat là gì, còn chưa tới một năm, rất nhiều sinh viên đã tải app này về.

Đặc biệt là chức năng tìm bạn ở gần, quả thực chính vì dân FA mà làm ra..

Nhà phát hành còn nói để tiện cho việc kết bạn, quả thật là nói nhảm mà.

Mục đích thật sự của chức năng này là gì, người biết kỳ thật đều biết, giống như Siêu ca lúc không có chuyện gì làm, liền ưa thích lên Wechat tìm bạn ở gần, tần suất sử dụng Wechat của hắn còn nhiều hơn cả sử dụng Momo.

(Momo-Momo là một ứng dụng di động nhắn tin nhanh và tìm kiếm xã hội miễn phí. Ứng dụng cho phép người dùng trò chuyện với bạn bè và người lạ ở gần)

Tuy rằng hắn vẫn chưa hẹn được với một muội tử nào.

"Số liệu chính thức nói đã vượt qua năm mươi triệu người, ta cảm giác nếu tiếp tục cái đà này, nó sẽ sớm trở thành QQ thứ hai." Lữ Tiểu Vũ điều tra số liệu Wechat.

"Năm mươi triệu có lẽ là số liệu ảo, nhưng số liệu thật chắc cũng không kém là bao, theo khuynh hướng này, đoán chừng rất nhanh sẽ đột phá một trăm triệu người dùng."

Lục Dương nói ra.

"Như vậy cũng tốt, dù sao chúng ta cũng không làm về mảng nhắn tin, chỉ cần đem sự tình chúng ta làm tốt là được, đúng rồi, người lần trước ngươi ký hợp đồng, hình như bạo hỏa rồi."

Lữ Tiểu Vũ lên trang web tìm tòi một hồi, liền xuất hiện kênh của Viên sư phụ.

Tuy răng mới chỉ đăng có hai cái video, nhưng người hâm mộ đã vượt quá tám mươi vạn, so với những nhà sản xuất video khác mà nói, thì tốc độ khá cao.

"Đây không phải chuyện đã trong dự tính sao? Ta có lúc nào làm ăn lỗ vốn đâu."

Lục Dương bình tĩnh cười cười.

Về điểm này Lữ Tiểu Vũ rất bội phục Lục Dương, lão bản này tuy rằng bình thường có chút không biết điều, nhưng ánh mắt tuyệt đối là nhất lưu.

Nàng ấn mở vào một video.

Nhìn thấy trong video Viên Đại Đầu mặc trang phục giả ăn mày, nàng nhịn không được cười rộ lên.

Không thể không nói.

Viên Đại Đầu quả thật có vài phần thiên phú làm idol mạng, lần trang điểm này, giống hết Brother Shar, tóc dài lộn xộn, mắt thì đen xì giống như ba ngày ba đêm chưa ngủ, còn có cái sân nhỏ sau lưng nữa, chất đầy đống phế liệu.

"Chào mọi người, ta là thủ công Viên sư phụ, hôm nay ta sẽ chế tạo cho mọi người một cái đèn pin thần kỳ..."--"Đây là một chiếc đèn pin thần kỳ từng được xuất hiện trong phim điện ảnh Quốc Sản 007, do nhà phát minh Đạt Văn Tây phát minh thành công, ngươi cho rằng đây chỉ là một cái đèn pin bình thường thôi sao, nhầm to rồi, chiếc đèn pin này không cần dùng năng lượng, chỉ cần có tia sáng là nó sẽ sáng....."

"Đèn pin Thái Dương Năng chỉ có ở trên phim thôi sao, hôm nay Viên sư phụ sẽ thử làm xem có được không..."

Tiếp theo là một đoan video được cắt ghép biên tập.

Viên Đại Đầu lợi dụng đủ các loại phế liệu, thật sự đem tác phẩm ở trong phim làm ra, hơn nữa còn thí nghiệm dưới ánh mặt trời cùng trong bóng tối. Cái đèn này, ban đêm không có ánh sáng liền không sáng, nhưng nếu lấy một cái đèn khác chiếu vào, nó liền sáng....

Bình luận phía dưới nhộn nhịp không thôi.

"Ta Kháo, cũng quá nhàm chán đi, thứ này có tác dụng gì chứ!"

"Không nghĩ tới đồ vật bên trong bộ phim cũng có thể làm ra, chủ kênh rất ngầu,..."

"Chỉ có ta là cảm thấy không buồn cười thôi sao?"

"Không đến trung khoa viện phát minh tên lửa đi, còn ở chỗ này đăng video à?"

Bình luận phía dưới cũng có rất nhiều người nói hắn phát minh tên lửa đi, lượt like khá cao, được đưa lên đề xuất, nên video thứ hai Viên Đại Đậu liền làm ra một video về chế tạo tên lửa.

Đầu tiên là bắt đầu giảng giải nguyên lý, sau đó chế tạo, dưới cái loại định lý mà hạ bút thành văn, tựa như một đại sư vật lý học.

Cuối cùng tên lửa cũng làm xong, nhìn bộ dáng thì rất tinh xảo, người bình thường coi đến đây, nhất định sẽ rất chờ mong kết quả đằng sau.

Trên video cũng không câu giờ, sau khi làm xong tên lửa, liền trực tiếp bắt đầu phóng.

Châm lửa xong, một tiếng Hưu vang lên, tên lửa lập tức phóng lên bầu trời, nhưng bay chưa đến năm mét, phanh! Tên lửa đột nhiên nổ tung trên không, linh kiện rớt xuống bốn phía, A Vàng nằm ngủ trong sân cũng bị tay bay vạ gió, bị một miếng nhựa chuẩn xác nện vào đầu, kinh sợ kêu lên một tiếng, mang theo cá đuôi chay đi, một màn này cũng bị máy quay quay lại.

Độ hot của video thứ hai rõ ràng cao hơn cái đầu tiên một chút.

Đã có hơn trăm vạn nút like.

Lục Dương bảo Lữ Tiểu Vũ mở bình luận, hắn cũng muốn nhìn một chút, xem trên mạng có câu bình luận gì nổi bật không

"Đậu phộng, đậu phộng, đậu phộng."

Ba chữ đậu phộng, vậy mà được nhiều người like nhất, có thể thấy được tâm tình của cư dân mạng không thể dùng ngôn ngữ bình thường để hình dung.

"Ta là một lão sư vật lý dạy cấp ba, vừa rồi chủ kênh nói những định lý, công thức kia, toàn bộ đều là sự thật, ta vốn còn cho rằng hắn là một tên lừa đảo, hiện phát hiện mình sai rồi."

"Ta thu hồi lại lời nói ở video trên, chủ kênh không thích hợp làm hỏa tiễn."

"Pháo đột nhà chủ kênh bao tiền một cân, ta muốn mua một chút."

"Hặc hặc, =)), con chó vàng bị tai bay vạ gió."

"Chủ kênh quá ngưu rồi, mẹ ta đang hỏi ta tại sao phải quỳ khi xem video."

"Ta nghe nói Phượng tỷ (Sister Feng) muốn về nước, ta cảm giác nàng cùng chủ kênh trời sinh một đôi a."

(Phưởng Tỷ--- Một meme chế bên Trung, có thể lên GG tìm hiểu nha...)

...

Chương 743: Hiểu Lầm (2)

Bình luận phía dưới rất nhiều, cũng rất nhộn nhịp.

Lục Dương xem một tí, đã biết mọi người đối với idol mạng, độ chấp nhận vẫn tương đối cao, tối thiểu còn công nhận thực học, chứ không mê vòng 1 với 3 như sau này.

Tuy nhiên, xem xong video của Viên Đại Đầu, rõ ràng còn chưa tìm được phương hướng phát triển kênh của mình, tên lửa kia, lúc trước đã làm qua, Lục Dương cảm thấy mình nên cho hắn chút sáng kiến.

Vất vả lắm mới có chút khởi sắc, cũng không thể để đối phương đi nhầm đường.

"Phượng tỷ muốn về nước sao?"

Lục Dương nhìn nhìn Lữ Tiểu Vũ hỏi.

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, tìm một tin tức mở rồi nói ra: "Phượng Tỷ đe đọa muốn nổ tung văn phòng nhập cảnh, bên Mỹ nghe vậy thì lao vào điều tra, rất nhanh có thể sẽ bị thu hồi thẻ xanh, đuổi về nước."

"Người này quả thực rất trâu đấy."

Lục Dương chậc chậc hai tiếng.

Đối với mỹ nữ tự xưng này, có tìm khắp trăm năm cũng không có người thứ hai, Lục Dương đối với đối phương có chút ấn tượng, bất kể thanh danh tốt hay xấu, nhưng có thể lăn lộn đến tình trạng ai ai cũng nhớ, thì đã coi như rất trâu rồi.

Chỉ đáng tiếc, sinh sai thời đại.

Nếu như muộn tầm khoản mười năm.

Tùy tiện gia nhập một công ty bán hàng, là có thể kiếm đầy bát rồi, coi như không được, thì làm một streamer bán hàng online, cũng có thể ngày kiếm đấu kim.

Thời điểm này, Idol mạng quả thật không được nhiều người săn đón. Điều này cũng dẫn đến khi Phượng Tỷ qua Mỹ, cũng phải đau khổ ăn bữa này lo bữa mai.

"Sao, vừa ý nhân gia đó hả?"

Lữ Tiểu Vũ vụng trộm cười.

"Nói đùa gì vậy."

Lục Dương trừng mắt nhìn Lữ Tiểu Vũ, con cá này ngày càng càn rỡ, cũng dám trêu chọc mình rồi.

Lữ Tiểu Vũ vẫn cười như trước: "Ta cảm thấy ngươi với nàng ta rất hợp nhau a, ngươi xem ngươi đi, trẻ tuổi đẹp trai, còn là tỷ phú trẻ tuổi, người ta cũng XINH đẹp như hoa, tài hoa hơn người, như là trời xinh một cặp a....Đáng tiếc..."

Lại đánh giá Lục Dương một chút, Lữ Tiểu Vũ thở dài: "Chỉ là nghe nói yêu cầu kén chồng của nàng rất cao, phải tốt nghiệp đại học nổi tiếng thế giới, còn phải cao một mét tám trở lên, hai điều này thôi đã đủ loại ngươi rồi."

"Đồng chí Tiểu Vũ, có phải đồng chí ngứa da phải không?"

Lục Dương từ trên bàn nhảy xuống, đứng trước mặt Lữ Tiểu Vũ.

"Ngươi muốn làm gì?" Lữ Tiểu Vũ có chút khẩn trương.

Lục Dương thò tay, hai ngón tay ở trên mặt Lữ Tiểu Vũ hung hăng ngắt một cái, khả năng gần đây ít hoạt động, nên da mặt Lữ Tiểu Vũ hơi núc ních đấy.

"A, ta liều mạng với ngươi."

Bị tập kích bất ngờ, Lữ Tiểu Vũ bị bóp cho đỏ bừng cả khuôn mặt, đứng đậy đánh trả lại.

Bị nàng đột nhiên lao vào, Lục Dương có chút đứng không vững, liền ngã xuống bàn làm việc, theo bản năng còn thuận tay đưa lên kéo một cái, lại đem cả người Lữ Tiểu Vũ kéo xuống, cứ như vậy....

Lục Dương nằm trên bàn làm việc, Lữ Tiểu Vũ nằm trên người hắn, thân thể hai người dán chặt cùng một chỗ, hai người mở to mắt nhìn nhau.

Cùng lúc đó.

Cửa phòng mở ra.

Hà Nghệ vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy hình ảnh trong văn phòng, lập tức người ngây dại, sắc mặt nàng đỏ bừng, vội vàng nói: "Tôi cái gì cũng chưa thấy."

Sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Lần này, làm cho Lữ Tiểu Vũ triệt để thanh tỉnh lại.

"Thả ta ra."

Lữ Tiểu Vũ dùng sức ở trên ngực Lục Dương bấm một phát, sau đó rất nhanh thối lui.

Lục Dương đau chớp chớp mắt, nửa ngày sau đó mới đứng lên, một bên xoa xoa chỗ bị bấm, vừa nói: "Bạn học Tiểu Vũ, chuyện này cũng không nên trách ta, là ngươi đẩy ta trước."

Loại chuyện này, Lục Dương đã có nhiều kinh nghiệm, đầu tiên là không thể nhận bản thân sai.

Lữ Tiểu Vũ tức giận đến thổ huyết.

Nàng bị chiếm tiện nghi rồi, không ngờ còn bỉ đổ lỗi là do nàng?

Lữ Tiểu Vũ tay nắm thành quyền, tức giận nói: "Ngươi không bóp mặt của ta, ta sẽ đẩy ngươi sao? Dù sao đều là lỗi của ngươi."

Lục Dương cũng giải thích: "Thế phải nói lý do ta bóp mặt đã, nếu như ngươi không nói ta cùng Phượng tỷ trời sinh một đôi, ta sẽ bóp mặt của ngươi sao? Phải làm rõ ràng thứ tự trước sau đã."

"Ngươi không nhắc tới nàng, ta cũng sẽ không nói chuyện này."

"Ngươi không mở phần bình luận, làm sao ta thấy tên của nàng."

...

Tranh luận một hồi, hai người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cũng chưa phân ra được thắng bại.

Nghĩ đến hình ảnh thẹn thùng vừa rồi bị nhân viên thấy được, vàng mắt Lữ Tiểu Vũ đỏ lên, tin này nếu truyền ra ngoài, không phải uy tín của Lữ Tiểu Vũ nàng, sẽ hạ xuống rất thấp sao.

Nhìn Lữ Tiểu Vũ dạng này, giọng nói Lục Dương cũng mền xuống, nói ra: "Được rồi, được rồi, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, quay đầu ta sẽ nói với Hà Nghệ một chút, bảo nàng giữ bí mật..."

"Bảo nàng giữ bí mật, thì trong lòng nàng càng liên tưởng linh tinh, giữa chúng ta rõ ràng trong sáng."

Lữ Tiểu Vũ lầm bầm.

Nói đến trong sáng, Lục Dương liền nghĩ đến Trần Thu Nguyệt, giữa ha người bọn họ cũng trong sáng mà.

"Ngươi lại đang nghĩ gì, ta nói cho ngươi biết, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, về sau không cho phép ngươi động thủ động cước..." Lữ Tiểu Vũ cảnh giác nhìn Lục Dương một chút, không biết vị lão bản này đang suy nghĩ chủ ý hư hỏng gì đây.

Bất quá, vừa rồi tình cảnh rõ ràng mập mờ như vây, nhưng tại sao trong lòng nàng cũng không có bài xích, hơn nữa đối với lão bản, giống như tập mãi thành quen rồi? Không cảm thấy có gì đường đột.

Thậm chí nếu không có người đột nhiên nhìn thấy, Lữ Tiểu Vũ phát hiện mình sẽ không tức giận.

Nghĩ đến đây.

Đồng học Tiểu Vũ có chút sợ hãi.

Bản thân hình như bị bệnh gì rồi.

Tuy rằng không biết Lữ Tiểu Vũ đang nghĩ gì, nhưng thấy thần sắc nàng biến hóa, Lục Dương biết chắc không phải chuyện gì tốt lành, nơi đây không thích hợp ở lâu, sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, Lục Dương nói ra: "Đồng học Tiểu Vũ, ta phải về văn phòng tước, giữa trưa cũng đừng về ăn cơm, ta gọi cơm bên ngoài đến ăn chung...Cá chép xào cà chua?"

Yết hầu Lữ Tiểu Vũ giật giật, nhưng giả bộ bình tĩnh nói: "Ngươi đừng lấy cá chép xào cà chua thu mua ta, tự ta có thể mua được."

"Ngươi vừa không có số điện thoại của nhà hàng, hơn nữa chỉ có cá chép ta đặt mới to hơn một chút." Lục Dương vừa cười vừa nói.

Cái này kỳ thật cũng là gần đây hắn mới phát hiện ra.

Mấy nữ sinh bọn Hà Nghệ thường xuyên thấy lão bản vào nhà hàng Tây dùng cơm, nên bọn hắn cũng đến mấy lần, nhưng khi kêu món thì thấy ít hơn phần Lục Dương một chút, cá chép xào cà chua cũng vậy, cũng ngắn hơn một đoạn.

Lục Dương rất rõ ràng, trong chuyện này không thể thiếu công lao của tiểu nha đầu Tú Tú.

Nghe nói như thế, Lữ Tiểu Vũ chẳng muốn nhiều lời, nói ra: "Được rồi."

"Vậy ta đi trước, lúc nào ăn cơm gọi ngươi."

Lục Dương khoát tay áo hướng phía ngoài đi đến.

Lữ Tiểu Vũ ở sau lưng lại bổ sung thêm một câu: "Gần đây phát hỏa, bảo bỏ ít ớt thôi."

"Được."

Nói xong liền rời đi khỏi văn phòng.

Lục Dương vừa mới đi ra ngoài, Lữ Tiểu Vũ liền bối rối chạy đến vị trí của mình ngồi xuống, bật máy tinh lên truy cập vào QQ, tìm một hình vẽ mỹ nữ cổ xưa, liền ấn vào nói chuyện....

Suy nghĩ một hồi, Lữ Tiểu Vũ nhắn ra một đoạn văn bản.

"Đường tỷ, có bận gì không? Ta hình như có vấn đề tâm lý, muốn ngươi tư vấn một chút."

Lữ Tiểu Vũ cảm giác mình bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh vô cùng nghiêm trọng.

...

Bên ngoài phòng làm việc.

Khu làm việc của Studio, Hà Nghệ đang ngồi ở vị trí của mình, thấy Lục Dương hướng phía bản thân đi tới, trong lòng hết sức khẩn trương, lặng lẽ nhìn thoáng qua, lại vội vàng lấy bút vẽ vẽ.

"Ra đây một chút."

Lục Dương vỗ bả vai Hà Nghệ.

Hà Nghệ đứng dậy, đi theo Lục Dương hướng văn phòng chủ tịch đi đến.

Diệp Đồng cùng Bạch Phượng ở một bên liền bật chế độ hóng chuyện.

Bên ngoài phòng làm việc.

Bên này không có người nào, Lục Dương cười cười, nói ra: "Hà Nghệ, không cần phải khẩn trương, cũng không có chuyện gì, chính là chuyện vừa rồi..."

"Vừa rồi tôi không thấy gì cả."

Hà Nghệ vội vàng lắc đầu.

"Không phải, ta muốn nói ta với giám đốc Lữ không có gì, mới vừa rồi không cẩn thân ta ngã một cái."

"Tôi hiểu."

Hà Nghệ liên tục gật đầu.

Về phần nàng hiểu cái gì, Lục Dương không biết.

Nhưng nghĩ đến tư thế vừa rồi của hai người, loại giải thích này có chút qua loa, nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng, Lục Dương chỉ có thể nói: "Dù sao chuyện này cũng đừng nói với ai khác là được rồi."

"Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối giữ kín như bưng."

Hà Nghệ vỗ ngực cam đoan nói.

So với Lữ Tiểu Vũ, nữ nhân này rõ ràng hiểu chuyện hơn nhiều, Lục Dương khoát tay áo, nói ra: "Đi làm đi."

Hà Nghệ vội vàng rời đi, trở lại chỗ ngồi của mình.

"Hà Nghệ, vừa rồi chủ tịch tìm ngươi làm gì?"

Diệp Đồng ở một bên nhìn thoáng qua phương hướng văn phòng, thấy Lục Dương đã di vào rồi, nàng mới tò mò hỏi.

Hà Nghệ nói ra: "Không có gì, chỉ hỏi tiến độ của manga ra sao."

"Lừa người à, chủ tịch từ lúc nào mà quan tâm đến tiến độ của manga, ngươi tưởng đây là một năm trươc sao?" Bạch Phượng nhịn không được cười cười:" Không phải vừa rồi ngươi tới văn phòng của giám đốc Lữ nhìn thấy gì rồi a."

Không hổ là nữ nhân lớn tuổi nhất ở đây, Bạch Phượng rõ ràng thành thục hơn một ít.

"Không phải, không phải..." Hà Nghệ âm thầm kinh ngạc, không nghĩ vậy mà Bạch Phượng lại đoán được, nhưng nàng tuyệt đối không thể thừa nhận...

Chương 744: Lại Bị Khi Dễ

Trong văn phòng.

Lục Dương gọi điện thoại đến nhà hàng đặt đồ ăn, lại ngẩng đầu lên nhìn Từ Thi ngồi phía đối diện.

"Cơm trưa ta đã đạt rồi, trưa nay ăn chung với nhau."

"Được."

Tư Thi chớp chớp mắt, đẩy nhanh tốc độ vẽ tranh.

Lục Dương cũng không có quấy rầy nàng, bật máy tính lên, nhìn những cổ phiếu mình mua, đêm qua thị trưởng chứng khoán Mỹ tăng trưởng không tệ, mấy cổ phiếu Lục Dương mua, tăng ít hay nhiều cũng đều tăng lên.

Nhìn qua thì thấy tăng có một chút.

Nhưng nhìn số lượng cổ phiếu của Lục Dương thôi đã rất dọa người.

Hắn bỏ ra mấy chục triệu đô la làm tiền vốn, dù chỉ tăng nhẹ một phần trăm, cũng đã hơn mấy trăm ngàn đô rồi, nhìn thống kê tổng quan, tài khoản của hắn đã tăng thêm 320.000 đôla, cộng lại không sai biệt lắm thì bằng hai triệu nhân dân tệ rồi.

Ngày dễ dàng kiếm được mấy triệu.

Lấy tốc độ kiếm tiền như vậy, nuôi mười người vợ cũng không phá sản nổi.

Một lát sau.

Điện thoại vang lên.

Nhìn thấy ghi chú, Lục Dương biết là nhân viên giao đồ ăn đã đến.

Không nhận máy, Lục Dương đi tới cưa văn phòng, nói ra: "Ở đây..."

"Lục lão bản, món ăn của ngươi đến rồi."

Nhân viên giao hàng là một nam nhân trung nhiên, trên thân còn mặc đồng phục nhà hàng, thấy Lục Dương đi ra, hắn cũng liền vội để điện thoại xuống, đi tới, đem mon ăn đặt trước bàn lễ tân.

"Bao nhiêu vậy?"

Lục Dương hỏi.

"172 tệ."

"Được.."

Lục Dương mở ra ví tiền, từ bên trong móc ra hai trăm tệ đưa cho đối phương, còn thuận tiện nói một câu không cần thối, vừa kiếm lời hai triệu, nên tâm tình Lục Dương không tệ...

Nam nhan trung niên liên tục nói lời cảm tạ, trên mặt lộ ra nụ cười chất phác.

Bọn hắn làm ở trong nhà hàng, công việc thích nhất là đưa đồ ăn đến vườn khởi nghiệp, làm như vậy, nếu gặp được Lục lão bản, ít nhất cũng được chút tiền phí.

Mười tệ hai mươi tệ cũng không phải nhiều lắm, nhưng tiên lương của bọn hắn cũng không phải nhiều, mấy tiền bo này tích lũy lại, cũng là một con số vô cùng lớn.

Trả tiền xong, Lục Dương đem đồ ăn của mình nhận lấy, đem phần cá chép xào cà chua đi vào văn phòng Lữ Tiểu Vũ đưa cho nàng.

Nhìn thấy cá chép xào cà chua, đồng học Tiểu Vũ rất vui vẻ, chuyện xảy ra mới đây, giống như hoàn toàn quên mất, điều này làm cho Lục Dương không thể không hoài nghi, trí nhớ của cá chỉ có bảy giây thôi sao?

Đem đồ ăn đưa cho Lữ Tiểu Vũ xong, Lục Dương cầm phần còn lại trở về văn phòng.

Thời điểm đi ngang qua Từ Thi, Lục Dương ở trên đầu nàng gõ nhẹ một cái, nói ra: "Nghỉ tay ăn cơm."

Từ Thi vội vàng bổ sung thêm vài nét bút, sau đó đứng dậy đi theo Lục Dương tới bàn trà.

Lục Dương đem cơm hộp đều mở ra.

Một cỗ mùi thơm đồ ăn liền tản ra bốn phía.

Ba món ăn một chén canh cũng không phải rất nhiều, nhưng khẳng định đủ hai người ăn.

Ba món ăn, một món là rau xào củ sen, một cái là thịt băm nhỏ, còn món còn lại là gà xào hạt dẻ, rau xào củ sen là cố ý gọi cho Từ Thi, nàng ưa thích ăn đồ ăn điềm đạm, chuyện này hoàn toàn ngược lại với Lục Dương, hắn không có thịt là không vui, không cay là không vui, thiếu đi quả ớt, cảm giác bữa cơm liền không ăn nổi.

Còn có canh cà chua trứng.

Màu vàng trứng gà phối hợp với màu đỏ của cà chua, phía trên còn rải lên một ít lá mận gai, nhìn qua hết sức mỹ vị, bất quá, luận giá thành mà tính, bốn món ăn này cộng lại, còn kém hơn hai món của Lữ Tiểu Vũ.

Hết một trăm bảy mươi tệ, bên phía của Lữ Tiểu Vũ đoán chừng phải hết trăm tệ rồi.

"Ăn đi."

Lục Dương đem hộp cơm đưa cho Từ Thi.

Từ Thi cẩn thận mở chiếc đũa dùng một lần ra, đưa cho Lục Dương, bản thân cũng đồng dạng tách một đôi đũa khác ra, kẹp lên một ngó sen bắt đầu ăn.

Lục Dương cũng lấp đầy bao tử.

Hắn ăn rất nhanh.

Một phần cơm rất nhanh bị ăn xong, đồ ăn trên bàn trên cơ bản cũng bị tiêu diệt gần hết, bên phía Từ Thi còn non nửa bát cơm, vẫn còn chưa ăn xong, Lục Dương dùng thìa múc một tí súp trứng, đặt vào trong miệng nêm nếm.

Đột nhiên, hắn hút vài hơi rồi la lên :"Nóng quá."

"Ngươi....ngươi không sao chứ."

Từ Thi thấy Lục Dương làm đổ nước canh, vội vàng đứng dậy, từ trong túi tiền lấy ra một cái khăn tay, chạy tới xoa xoa khóe miệng Lục Dương.

"Không sao, chỉ nóng qua thôi."

Trên mặt Lục Dương lộ ra biểu cảm gian kế đã được thực hiện.

Vừa nói vừa thuận tay đem Từ Thi kéo lên đùi mình, tay phải đem cái eo mảnh khảnh của nàng ôm lại, tiểu nha đầu này lần này chạy không thoát.

"Làm gì vậy a."

Từ Thi có chút khẩn trương nhìn về phía cửa.

Cửa vẫn còn chưa đóng chặt, nếu có người ngoài tiến vào, có thể nhìn thấy bọn hắn. Từ Thi rất lo lắng đột nhiên có người mở cửa xông vào lúc này...

"Ta muốn húp canh a."

Lục Dương cười cười.

Từ Thi nhìn canh trứng cà chua trên bàn, nói ra: "Ngươi muốn húp thì húp đi, ngươi ôm ta như vậy làm sao mà húp được?"

"Ta muốn ngươi đút cho ta."

Lục Dương chẳng biết xấu hổ nói.

Buổi sáng trong phòng học, không có thể đem Từ Thi lừa gạt ra ngoài, Lục Dương có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, hiện ở trong văn phòng chỉ có hai người ,Lục Dương lại có chút được đằng chân lên đằng đầu.

Từ Thi mở to hai mắt mà nhìn.

"Ngươi lớn như vậy rồi, còn muốn người ta đút."

Từ Thi không nghĩ tới Lục Dương lại đưa ra yêu cầu này.

"Ngươi không đút cho ta, ta sẽ không thả ngươi đi."

Lục Dương bá đạo nói ra.

Từ Thi nhìn nhìn ngoài cửa, thời điểm này nếu có người tiến đến, nhất định sẽ bị phát hiện, nàng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta đút cho ngươi, nhưng ngươi phải buông ta ra trước."

"Vậy được...."

Lục Dương buông tay ra.

Từ Thi vẫn còn rất trọng chữ tín, sau khi Lục Dương buông tay, nàng cũng không có chạy, liền ngồi xổm đối diện Lục Dương, cầm lấy cái muỗng, múc một chút nước canh.

Canh cà chua vẫn còn bốc hơi.

"Ngươi uống đi."

Thấy Lục Dương không há mồm, Từ Thi có chút gấp, tay nàng có chút hơi mỏi.

"Nóng"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Ngươi thổi đi."

Lục Dương cười nói.

Từ Thi hơi hơi hé môi, cẩn thận thôi hải cái, Lục Dương lúc này mới mở miệng, đem nước canh uống vào trong bụng.

Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, chuyện kế tiếp liền đơn giản, một muỗng hai muỗng ba muỗng, Từ Thi giống như một tiểu nha hoàn, đang hầu hạ nhi tử ngốc của đại địa chủ ăn cơm.

"Đừng mải chăm sóc lấy ta a, ngươi cũng uống đi."

Sau khi uống vài hớp, Lục Dương nhẹ nhàng đem muỗng đẩy về.

Từ Thi ngẩn người, chỉ có thể đem nước cánh uống vào bụng.

Hai người một thổi một đẩy, đem chén canh rất nhanh chỉ còn thấy đáy, Từ Thi lúc này mới ăn được một nửa, cơm còn dư lại đoán chừng đã nguội, thời điểm này Lục Dương mới lên tiếng: "Được rồi, canh còn dư lại ngươi đổ vào cơm đi, cơm của ngươi nguội rồi."

Từ Thi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, liền tranh thủ đưa một muông cuối cùng đến miệng Lục Dương.

Đúng vào lúc này.

Cửa phòng mở ra.

Tiếng mở cửa làm Từ Thi càng thêm hoảng sợ, cánh tay run lên, nước canh cà chua liền rơi trên quần Lục Dương, ngoài cửa, Lữ Tiểu Vũ cũng đồng dạng sợ đến ngây người.

Lão bản cũng quá vô sỉ rồi a.

Vậy mà để cho người khác hầu hạ hắn ăn uống.

Lại nghĩ tới chuyện mới xảy ra trong phòng làm việc của mình, Lữ Tiểu Vũ liền quay người rời đi.

"Vào đi."

Lữ Tiểu Vũ vừa muốn quay đi, đã bị Lục Dương gọi lại.

Nàng thở phì phì mà vào, thần sắc quái dị nhìn Từ THi, đã sớm biết lão bản cùng nữ sinh này quan hệ không bình thường, không nghĩ tới lại dám ân ái ban ngày ban mặt.

Mặt Từ Thi lúc này đã đỏ như đít khỉ, nàng lo lắng nhất là bị người ta phát hiện, không nghĩ đến chuyện này lại xảy ra....Nàng vội trở về chỗ mình, bưng lên hộp cơm vùi đầu ăn.

"Có chuyện gì?"

Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ, Từ Thị đã bị dọa sợ, Lục Dương chỉ có thể dùng ngăn giấy tự mình lau quần, sau đó hỏi.

Nhìn lão bản mặt không đổi sắc, Lữ Tiểu Vũ nhếch miệng nói ra: "Tí nữa ta phải qua bên tổng bộ công ty bên kia, trước khi ta rời đi, ta muốn nói với ngươi là để ý đến Studio bên này một chút..Quản lý công ty đều rời đi cả rồi, bên này không có ai để ý cũng không được....dù sao Studio cũng là khởi đầu của chúng ta."

Lục Dương tiện tay ném tờ giấy ăn vào thùng rác, nói ra: "Đồng học Tiểu Vũ yên tâm, ta nhất định sẽ thủ hộ tốt nơi chúng ta bắt đầu."

Lời này nghe xong cảm thấy hơi là lạ?

"Ta nói xong rồi ,các ngươi cứ tiếp tục đi."

Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Lục Dương, sau đó xoay người rời đi, trước khi ra cửa còn cố ý không thèm đóng lại.

Lục Dương nhìn Từ Thi một chút.

Tiểu nha đầu này đã xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Chương 745: Đi Lấy Xe

Điên thoại Lục Dương vừa vặn đến.

Điều này làm cho Từ Thi có cơ hội thở dốc.

Nằm trên ghế salon.

Lục Dương nhận lấy cái số máy lạ này.

Hiện tại có rất nhiều vụ lừa đảo trên viễn thông, nếu như không phải số điện thoại bình thường hay số điện thoại di động, Lục Dương sẽ không nhấn nghe, nhưng số máy là số của Lục Thành, không có vấn đề gì.

"Xin chào, Lục tiên sinh, ngài khỏe."

"Là ta."

Lục Dương nói ra.

"Xin chào, chúng tôi là bên phía cửa hàng Toyota 4S, hiện chiếc Toyota Land Cruiser Prado của ngài đặt đã đến, xin hỏi lúc nào ngài có thể đến cửa hàng để tiến hành hoàn tất thủ tục."

Lục Dương không nghĩ tới là chuyện này.

Hắn suy nghĩ một chút, nói ra: "Chiều đi, có gì ta liên hệ lại sau."

Điện thoại chấm dứt.

Từ Thi lặng yên đem đồ ăn trên bàn thu nhập xong, lại trở về bàn làm việc của mình tiếp tục vẽ tranh.

Lục Dương biết rõ.

Da mặt Từ Thi quá mỏng, mới vừa bị Lữ Tiểu Vũ phát hiển, khăng định phải mất rất nhiều thời gian mới bình tĩnh lại, vì vậy không có tiếp tục quấy rầy nàng, hắn nói ra: "Buổi chiều ngươi cứ ở trong phòng làm việc vẽ tranh đi, ta có chút việc phải đi ra ngoài."

"Ừ, được."

Nghe được Lục Dương muốn đi ra ngoài, Từ Thi vội vàng nói.

Hả?

Nghe giọng điều này, sao có vài phần hối thúc bản thân mau đi nhanh lên nhỉ?

Lục Dương dừng chân lại, quay người đi đến bên cạnh Tư Thi, đưa tay vuốt mái tóc nàng qua một bên, sau đó ba một tiếng, ở trên má Từ Thi hôn một cái.

Làm xong chuyện này.

Lục Dương lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời phòng làm việc.

Từ Thi ngẩn ngẩy cả người, qua hồi lâu, nàng mới duỗi ra bàn tay trắng noãn, ở trên chỗ bị hôn vuốt vuốt, hàm răng cắn mối dươi, một đôi mắt to tròn nhìn về phía cửa phòng, bộ dạng đáng thương ủy khuất không thôi.

Đương nhiên, vẻ mặt này của Từ Thi đương nhiên Lục Dương không biết, nếu biết, hắn cũng khi dễ thêm vài cái.

Vừa mới từ vườn khởi nghiệp đi ra, Lục Dương liền nghe được có người gọi mình.

Hắn thuận theo thanh âm nhìn sang, ở sân bóng đối diện, Lưu Lỗi tay cầm một quả bóng rổ, hướng về phía hắn vẫy tay.

"Sao lại chạy đến sân này chơi?"

Lục Dương bước đi qua, vừa cười vừa nói.

Lúc trước Lưu Lỗi một mực ưa thích sân bóng rổ trước ký túc xá, nên rất ít khi tới bên này. Bên này tuy rằng có nhiều sân bóng rổ, nhưng tuyển thủ ở đây ngư long hỗn tạp, rất nhiều người mới vừa học chơi, Lưu Lỗi là một cao thủ, vì vậy rất ít khi tới đây chơi bóng.

Lưu Lỗi tiện tay ném quả bóng ra, quả bóng trên không bay một hình vòng cung ưu mỹ, phịch một tiếng, lăn vài cái trên thành rồi rớt xuống lỗ.

"Ném đẹp."

Đồng đội ở một bên hưng phấn hô một tiếng.

Lưu Lỗi rất hưởng thụ cảm giác được người khác sùng bái.

Ném xong quả bóng, hắn liền rời khỏi sân, nói ra: "Sân bóng bên phía ký túc xá bị lão sư chọn là nơi tập huấn rồi, không chơi được..."

"A, như vậy sao."

Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Siêu ca đâu rồi, vẫn ở ký túc xá à?"

"Kia kìa!"

Lưu Lỗi ngẩng đầu về một phương hướng khác.

Lục Dương nhìn sang.

Trong biển ngươi mênh mông, liền nhìn thấy được Siêu ca, giờ phút này Siêu ca đang ngồi sau sân bóng rổ, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mấy đôi chân dài của mỹ nữ.

Lưu Lỗi có chút khó chịu nói ra: "Vốn nói tới đây chơi bóng rổ, ai ngờ tên kia thấy gái liền không có hứng chơi nữa."

"Các nàng đang làm gì vậy?"

Lục Dương vừa ngáp vừa nói.

Nhóm muội tử này, lớn lên cũng khá xinh a.

Lưu Lỗi rất bình tĩnh nói: "Hình như là đội cổ động viên của trường, chắc đang tập luyện, cũng không biết có gì hay mà xem."

Có thể vào đội cổ động viên của trường, dáng người chắc chắn sẽ không kém, tuy rằng ăn mặc quần áo thể thao, nhưng cứ nhảy thể này, cũng làm rõ ràng người đấy, không chỉ có Siêu ca, mà mấy sinh viên đi ngang qua, cũng nhịn không được mà phải nhìn chăm chú.

Lục Dương cũng nhìn một hồi, trong lòng cảm thấy hơi tiếc, sao bây giờ lại là mua đông a.

Cũng chỉ Lưu Lỗi không hiểu phong tình, mới cảm thấy chơi bóng rổ tốt hơn.

"Chơi một hồi không?"

Lưu Lỗi hỏi.

Lục Dương lắc đầu: "Không chơi, còn có việc phải đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài làm gì?" Lưu Lỗi hỏi, hắn còn muốn rủ Lục Dương cùng chơi một ván, có Lục Dương phối hợp, hai người có thể thoải mái hành hạ mấy tên người mới này.

Lục Dương cũng không có dấu, nói thẳng: "Ta mới đặt một chiếc xe, hôm nay đến rồi, bây giờ phải đi qua cửa hàng làm thủ tục."

Lưu Lỗi kinh ngạc: "Ngươi không phải có xe rồi sao? Sao lại mua xe nữa?"

"Mua một chiếc việt dã, về sau đi du lịch cũng dễ dàng hơn, dù sao gầm của xe con cũng quá thấp, không thích hợp..." Lục Dương chậm rãi nói.

"Dòng gì?'

"Biết Prado không?"

Lục Dương nói.

"Móa!"

Lưu Lỗi trừng to mắt.

Trong nhà hắn cũng gọi là có chút tài sản, đối với mấy chiếc xe cũng hiểu tương đối rõ, nghe Lục Dương mua xe Prado, không khỏi cảm thán nói ra: "Vẫn là ngươi trâu, Prado nói mua liền mua, bất quá cũng đúng, ngươi viết một kịch bản phim điện ảnh liền lời hơn một triệu, đổi thành ta mà nói....Đừng nói là Prado, mà ngay cả Benz-G ta cũng dám mua."

"Ben G thì coi như thôi, xe kia lái lâu cũng không thoải mái lắm."

Lục Dương lắc đầu.

Lưu Lỗi khiếp sợ nói: "Ben G ngươi cũng lái qua?"

"Lái rồi."

Lục Dương gật đầu.

"Ngươi trâu, cả đời này ta sợ không có hy vọng lái Ben-G rồi." Lưu Lỗi thở dài, tài sản trong nhà hắn cũng đủ mua một chiếc Ben-G, nhưng mua xong liền hết tiền, sinh ý cũng coi như bỏ luông....

Có thể mua được một chiếc Benz G, khẳng định gia tài phải trên 10 triệu, mà trong nhà Lưu Lỗi tuy làm sinh ý, nhưng tạm thời vẫn còn chưa đạt đến con số này.

"Kêu Siêu ca đi, chúng ta cùng đi qua, dù sao buổi chiều cũng không có lớp."

Lưu Lỗi đề nghị, hắn cũng muốn trải nghiệm cảm giác ngồi Prado ra sao.

"Được a, chúng ta đi gọi hắn."

Lưu Lỗi cùng mấy người trong sân dặn dò vài câu, rồi liền kêu Lục Dương cùng đi tìm Đinh Siêu.

Siêu ca vẫn mải ngắm mỹ nữ, hoàn toàn không có chú ý hai người tới đây.

Đùng.

Lưu Lỗi dùng bàn tay to của mình ở trên bờ vai Đinh Siêu vỗ một cái.

Đinh Siêu giật mình, càng thêm hoảng sợ, nhìn lại là hai người quen, hắn mới im lặng nói: "Làm gì vậy a, làm ta sợ muốn chết."

Lưu Lỗi khó chịu nói ra: "Siêu ca, ngươi có chút tiền đồ được không, nhìn nước dãi của ngươi sắp chạm xuống đất rồi kìa, về sau ngàn vạn lần đừng nói ngươi ở cùng phòng 504."

"Hỗn Đản, ngươi cho rằng ta giống ngươi là một tên gỗ mục sao?"

Đinh Siêu đưa tay lau lau khóe miệng.

Lại nhìn Lục Dương một chút, ủy khuất nói ra: "Lục ca, buổi sáng có trận thi đấu, tại ngươi không đi, nên khoa chúng ta thua thảm rồi."

"Thảm như vậy sao."

Lục Dương ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Theo đạo lý mà nói, khoa máy tính có không ít sinh viên chơi game, kỹ thuật còn coi như không tệ, không đếm mức thảm bại như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Siêu ca, giống như đã minh bạch điều gì, có chút sợ hãi nói ra: "Siêu ca, không phải ngươi cũng chơi chứ?"

Đinh Siêu nói ra: "Đúng vậy a, chúng ta vừa vặn thiếu người đi SP, ta liền chơi."

"Vậy khó trách."

Một trận đấu mà dám để Siêu ca lên sân. Lục Dương chỉ muốn nói, sinh viên khoa máy tính chơi rất đẹp, dám chấp đối thủ một người, nói như vậy, thua ba không trắng cũng không phải là kết quả kỳ quái.

"Các ngươi muốn làm gì vậy?"

Đinh Siêu hoàn toàn không ý thức được mình mới là nguyên nhân khiến đội nhà thua cuộc, thấy hai người đi đến bên này, biết rõ nhất định là có chuyện.

Lưu Lỗi mở miệng nói: "Lục Dương đi lấy xe, có muốn đi chung không?"

"Đi lấy xe, đi đi, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu ta." Đinh Siêu đứng đậy, vỗ vỗ bụi bặm bám trên quần, sau đó ba người cùng nháu hướng cổng Tây Môn đi đến.

Chương 746: Ngươi Sao Lại Cũng Ở Đây!

Từ Tây Môn đi ra ngoài.

Lục Dương đưa tay chặn lại một chiếc taxi, bởi vì Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi không có bằng lái xe, nên Lục Dương cũng không có lái xe theo, một mình hắn không có biện pháp lái cả hai xe về.

Lên xe.

Đinh Siêu nói ra: "Lục ca, ngươi không phải có một chiếc Audi sao? Lại có ý định mua xe gì vậy?"

"Mua một chiếc việt dã."

Lục Dương quay đầu lại nói ra.

"Ngưu a, vẫn còn học đại học, vậy mà đã sở hữu hai chiếc xe rồi, lúc nào cho ta mượn một chiếc đi?" Đinh Siêu cũng rất muốn có một con xe để giả bộ một chút, nói như vậy tỉ lệ hẹn muội tử đi chơi sẽ tăng lên 10%.

"Được, chỉ cần ngươi có bằng lái xe là được."

Lục Dương cũng không sao cả.

Chỉ cần Siêu ca có bằng lái xe, hắn cũng không quan tâm, huynh đệ nhà mình, cho mượn cũng là chuyện bình thường, cho dù đụng chạm, Lục Dương cũng không thèm quan tâm.

Đinh Siêu gật đầu: "Vậy học kỳ xong bắt đầu, ta liền đăng ký học lái xe."

Nghe được hai người đối thoại.

Tài xế đang lái xe nhịn không được nhếch miệng.

Cảm thấy mấy sinh viên này thật biết chém gió.

Đương nhiên.

Hắn cũng không nói gì, dù sao ở trên xe đều là khách nhân, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là cậu sinh viên ngồi sau kia người to quá, hắn không dám trêu trọc.

Đợi một cái đẹn đỏ xong, liền quẹo trái tiến vào một con đường khác, Lưu Lỗi nhìn cửa hàng ven đường, có chút tò mò hỏi: "Lục Dương, cửa hàng bán hoa kia sao lại đóng cửa?"

"Đúng vậy a Lục ca, ngươi không phải quen bà chủ bán hoa kia sao?"

Đinh Siêu có chút kích động mà nói.

Lần trước hắn thế mà tận mắt thấy, bà chủ xinh đẹp kia, thế mà tự mình mát xa cho Lục Dương nên biết rõ quan hệ hai người không bình thường.

Lục Dương cười cười.

"Lỗ vốn, vì vậy liền đóng cửa, không phải chuyện rất bình thường sao?"

Hắn không nói đến sự tình Liễu Thanh Thanh mang thai.

Vấn đề này, quả thực cũng không có gì hay để khoa, nếu truyền đến trường học, lọt vào lỗ tai của Trần Thu Nguyệt, lại là một chuyện rất phiền phức.

Cái danh loa trường của Siêu ca không phải để giỡn, vì vậy có một số chuyện không nên nói cho hắn biết.

"Cũng đúng, cửa hàng bán hoa kia mở vị trí không tốt lắm, lượng khách lại ít, nếu mở ở trong trường học, ta tin có thể kiếm được rất nhiều tiền." Đinh Siêu cũng giả vờ giả vịt phân tích.

Không ở trên vấn đề này bàn tán.

Ba người lại trò chuyện về tình huống ký túc xá.

"Lý Minh Bác đâu rồi, hai ngày nay một mực không thấy hắn."

Lục Dương gần đây cũng đi qua ký túc xá ngủ mấy đêm, nhưng một mực không có phát hiện Lý Minh Bác.

Đinh Siêu nói ra: "Minh Bác là sinh viên giỏi, một mực ở trong Thư Viện học tập, cũng sắp đến kỳ thi cuối kì rồi, đoán chừng hắn muốn lấy học bổng đi."

Như thế rất phù hợp với hình tượng thiết lập của Lý Minh Bác.

Tuy rằng ban ngày bày bán vỉa hè kiếm lời không ít, nhưng Lý Minh Bác vẫn giữ nguyên bản tâm ban đầu, thành tích học tập luôn ổn định ba vị trí dẫn đầu, nên muốn kiếm học bổng cũng là chuyện dễ dàng...

Đại khái tính toán, học bổng Quốc Gia, học bổng Thanh Vân của Csite, học bổng của trường học, toàn bộ cộng lại, cũng hơn một vạn rồi, cũng là một khoản thu không nhỏ.

Lý Minh Bác còn muốn kiếm tiền ở Lục Thành mua phòng ốc, khẳng định không thể bỏ qua.

"Siêu ca, sao ngươi không tranh thủ học bổng cho mình."

Lục Dương cười nhìn Đinh Siêu.

Đinh Siêu khinh thường nhếch miệng: "Ta thì coi như xong, đại học là đoạn thời gian nhân sinh vui sướng nhất trong cuộc đời, mỗi ngày học tập có ý nghĩ gì, về sau nhớ lại một chút kỷ niệm cũng khong có."

"Ngươi khẳng định có rồi, mà muội tử tên Triệu Sảng kia, còn hay liên lạc với ngươi không."

Lưu Lỗi ở một bên cười lạnh.

"Ài, không nhắc lại chuyện này ngươi sẽ chết à?"

Đinh Siêu có chút cạn lời.

Chuyện này ở trong lòng hắn vĩnh viên là một nỗi đau lòng, Siêu ca hắn cả đời trong sạch, đều bị nữ nhân kia hủy họi trong một phút.

Một lúc sau.

Xe taxi tiến vào cửa hàng 4S.

Thời điểm sắp đến, Lục Dương liền gọi điện cho nhân viên tiêu thụ lúc trước thông báo, nên đối phương đứng ngay tại cửa tiếp đón.

Dù sao cũng là một chiếc xe hơn mười vạn, thưởng hoa hồng cũng không ít, nên tiêu thụ vẫn còn rất nhiệt tình.

"Lục tiên sinh, chào ngài, xe đã chuẩn bị xong, để tôi mang ngài qua xem."

Nữ nhân viên tiêu thụ nói.

"Được, mau chóng hoàn thành thủ tục đi."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Quay đầu nhìn thoáng qua tài xế đứng nơi cửa xe, hắn cười cười, nói ra: "Bác tài, làm phiềm rồi."

"Không cần khách khí, không cần khách khí."

Tài xế lái taxi ra ngoài cửa hàng.

Trước khi đi, còn nhìn thoáng qua ba cậu học sinh vừa rồi, trong lòng âm thâm nghĩ đến: "Cũng may vừa rồi không nói gì, ngươi ta thật sự đến mua xe a."

Chiếc xe mới Lục Dương, được đỗ ngay ở phía ngoài.

Là một chiếc Prado mới tinh, có màu trắng trân châu, cửa xe hai bên đều đã được độ, đây cũng là Lục Dương trước kia cố ý an bài đặc biệt.

Ở phía sau cốp, treo một cái lốp xe mới dự phòng, nhìn qua khiến cho người ta rất có cảm giác an toàn.

Kiểm tra một vòng, không có phát hiện vấn đề, Lục Dương liền nói: "Được, mau làm thủ tục đi."

Ba người cùng tiến vào cửa tiệm 4S.

Lục Dương đi theo nhân viên tiêu thụ đi vào phòng tài vụ làm thủ tục, Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu thì ở bên ngoài sảnh triển lãm nhìn xe của hắn.

Sảnh triểm lãm có không ít người.

Ánh mắt Siêu ca nhìn loạn xạ bốn phía.

"Ồ, có một mỹ nữ."

Siêu ca vỗ vỗ trên người Lưu Lỗi, ý bảo hắn nhìn về phía trước.

Lưu Lỗi ngẩng đầu nhìn qua.

Bên cạnh một chiếc xe triểm lãm phía trước, có hai muội tử lớn lên không tệ, một người trong đó mặc áo lông phấn hồng mới từ buồn lái bước xuống.

Mỹ nữ mà Đinh Siêu nói, chỉ đúng là nàng.

"Còn trẻ như vậy đã mua xe rồi, còn là một phú bà, Lỗi ca, ngươi sẽ không phải động tâm rồi chứ?"

Đinh Siêu chậc miệng, trong lòng âm thầm vì nữ sinh này mà chấm điểm.

Lưu Lỗi khinh thường nói: "Đừng tưởng ta cùng ngươi giống nhau."

"nè nè, Lỗi ca, nàng muốn mua xe gì vậy?"

Đinh Siêu thấy Lưu Lỗi muốn rời đi, liền vội vàng kéo lại.

Lưu Lỗi nhìn thoáng qua, nói ra: "Carola, tầm mười vạn."

"A, tầm mười vạn a."

Tuy rằng Siêu ca hiện tại không có đồng nào, nhưng vẫn cảm thấy xe mười vạn không phải xe gì tốt, nữ sinh mua xe mười vạn, tính ra đại khái cũng không có nhiều tiền...Sức ép lên người lập tức nhỏ đi rất nhiều, trong lòng của hắn âm thầm suy nghĩ, có nên đi qua chào hỏi một tiếng.

Cùng lúc dó.

Nữ sinh đóng lại cửa xe, vậy mà hướng phía hắn đi tơi.s

Toàn thân Đinh Siêu giật mình, trong lòng có chút kích động, tình huống gì đây, hay là mùa xuân của Siêu ca ta đã tới? Ta còn chưa chủ động, mà nữ sinh kia đã tới tìm ta.

Nhìn bên cạnh mình, ngoài mình ra thì chỉ còn Lưu Lỗi, mà Đinh Siêu không cho rằng Lưu Lỗi có sức gì cạnh tranh với hắn, loại gia hỏa không hiểu phong tình, lớn lên còn xấu, còn lâu mới có tư cách cạnh tranh với mình.

Đinh Siêu dựng thẳng lưng dậy, hai tay còn lặng lẽ đem góc áo kéo xuống, lộ ra ăn mặc càng thêm sạch sẽ.

Thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng chào hỏi.

Nữ sinh kia bước nhanh hơn, trược tiếp đi xuyên qua người Siêu ca, chỉ để lại một đám gió xuân cùng hương thơm nước hoa...Siêu ca ngây ngốc tại chỗ, có chút mờ mịt.

"Lục Dương, ngươi sao lại cũng ở đây? Thật là trùng hợp quá đi!."

Nghe nói như thế.

Đinh Siêu vội vàng quay người nhìn lại.

Chỉ thấy Lục Dương từ phòng tài vụ ra ngoài.

Chương 747: Không Giữ Được

Tên hổn đãn này.

Rốt cuộc là cuối cùng hắn quen biết bao nhiêu muội tử xinh đẹp.

Siêu ca tan nát cõi lòng không thôi, hắn đi tới, muốn nghe hai người nói chuyện.

"Thật đúng dịp, ngươi cũng ở đây sao?"

Nhìn thấy nữ nhân này, Lục Dương kinh ngạc nói.

"Ta cũng định phát triển ở Lục Thành, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là bạn khuê mật của ta, Đường Thái Nhi, chúng ta bây giờ thuê phòng cùng một chỗ..." Nử tư áo lông màu đỏ đem bạn thân kéo qua.

Đường Thái Nhi mặc một chiếc áo con màu lam nhạt, lớn lên cũng không tệ, trang điểm tinh xảo, nhìn ra, là một nữ hài biết trang điểm.

"Thái Nhi, đây là đường đệ của ta, lớn lên rất đẹp trai, mấu chốt lại còn có tiền, ở trong huyện chúng ta mở một cửa hàng bán quần áo.."Lục Hiểu Manh khoe khoang.

Không sai.

Nữ nhân này chính là đường tỷ của Lục Dương.

Cũng là con gái bác cả, Lục Hiểu Manh....

Đường Thái Nhi dùng đôi mắt đẹp đánh giá người Lục Dương một phen, nói ra: "Xin chào."

Nàng đối với nam nhân tương mạo đẹp trai này, cộng thêm khi chất bình tĩnh càng thêm có hảo cảm, so với cái tên nam nhân nhìn lén hèn mọn bỉ ổ kia thì tốt hơn nhiều.

"Ta là Lục Dương."

Lục Dương cười cười.

"Lục Dương, ngươi tới đây làm gì?"

Lục Hiểu Manh hỏi.

"Ta mấy hôm trước có đặt một cái xe, hôm nay xe tới, nên ta cùng bạn học cùng đi qua lấy, giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là đồng học của ta, Đinh Siêu, Lưu Lỗi..."

Lục Dương chỉ chỉ hai người ở bên cạnh.

Nghe thấy Lục Dương giới thiệu bản thân.

Trong lòng Siêu ca vô cùng vui sướng.

Vừa mới nghe được hai người nói chuyện, Siêu ca mới biết được, muội tử mặc áo lông đỏ kia hóa ra lại là chị họ của Lục Dương, đây chính là đời thứ ba trong nhà rồi?

Chuyện này, làm hắn đặc biệt yên tâm.

"Xin chào, ta là Đinh Siêu, nhà tại Lục Thành."

Đinh Siêu thập phần thận trọng giới thiệu.

"n."

Lục Hiểu Manh tùy ý trả lời một câu, còn Đường Thái Nhi chỉ nhìn thoáng qua Siêu ca, lễ phép gật đầu một cái, đến một câu cũng không nói.

Điều này làm hy vọng muốn tìm hiểu thêm của Siêu ca tan vỡ.

Ngược lại đến Lưu Lỗi thì rất bình tĩnh, căn bản không có ý tướng chủ động nói chuyện phiếm.

"Lục Dương, ngươi mua xe gì, mà còn phải đợi vài ngày sao, bên này không phải lúc cũng có xe mà?" Lục Hiểu Manh có chút tò mò hỏi, ngày hôm nay nàng cũng tới mua xe, không nghĩ tới lại gặp phải Lục Dương, như thế nào lại trùng hợp như vậy.

Lục Dương còn chưa nói, nhân viên tiêu thụ ở bên nói ra: "Lục tiên sinh mua một chiếc Prado, xe này hiện nay ở trong cửa hàng có rất ít, cần phải đặt sớm mới có."

"Xe Prado là xe gì, rất đắt sao?"

Lục Hiểu Manh không hiểu rõ về các dòng xe lắm.

Bằng không cũng sẽ không cần phải đem khuê mật của mình kéo đi xem xe.

Đường Thái Nhi sau khi nghe được Lục Dương mua Prado, trong mắt hiện thêm vài phần vũ mị, hướng về Lục Dương nhìn nhìn, cảm giác có vài phần phong tình vạn chủng.

Đổi lại là Siêu ca gặp ánh mắt này, khẳng định không giữ được bình tĩnh.

Nhưng Lục Dương cũng sớm thân chinh bách chiến, so với Quan Nguyệt hay Liễu Thanh Thanh các nàng, thì Đường Thái Nhi này chỉ có thể nói là lớn lên cũng được, dáng người cũng không hoàn mỹ, chỉ có kỹ xảo trang điểm chuyên nghiệp.

Cái này nếu tẩy trang xong, mặt thật của nàng thế nào còn không biết, nên Lục Dương đối với nàng cũng không có hứng thú.

Nữ tiêu thụ nói ra: "Giá lăn bánh tầm khoản sáu mươi vạn, Lục tiên sinh đã thanh toán toàn bộ."

Nghe nói như thế, Lục Hiểu Manh lè lưỡi một cái, nói ra: "Vậy coi như xong, ta mua không nổi, xe mười vạn ta còn phải đi vay để mua."

Vừa mới Lục Thành không được bao lâu, Lục Hiểu Manh ỷ vào trong nhà ủng hộ tiền, mới đi mua xe, nhưng giới hạn ở mấy chiếc xe tầm mười vạn, đắt hơn một tí, nàng liền không đủ tiền mà trả khoản vay.

"Tỷ, ngươi đang ở Lục Thành làm việc gì?"

Lục Dương hỏi một câu.

"Streamer a, ta cùng Thái Nhi đều là streamer, hiện tại đang ký hợp đồng với một cái công hội rất lớn, Csite ngươi biết không? Về sau chúng ta sẽ phát sóng trực tiếp trên Csite."

Kênh của Lục Hiểu Manh bây giờ rất bé, nhân khí cũng không cao, nàng cũng không quá xấu hổ khi nói ra, tuy nhiên bên phía công hội nói cho nàng biết, về sau sẽ chiến đấu trên chiến trường của Csite, vì vậy, cũng có thể nói là Streamer của Csite để nâng cao bản thân, dù sao, hiện tại Csite cũng rất được nhiều người biết tới....

"A, vậy thì thật lợi hại..."

Luc Dương cười cười.

Xem ra giông với kiếp trước.

Vị chị họ này, cuối cùng cũng trở thành streamer, kiếp trước, Lục Hiểu Manh đi tới một nền tảng live stream, hình như là DouYu thì phải, cũng coi là có chút người hâm mộ, kiếm cũng được không ít tiền, coi như là một tiểu Idol mạng đi.

Đời này, có chút xảy ra biến hóa, bởi vì CCilicili ngang trời xuất thế, cũng biến thành lựa chọn để càng nàng làm việc.

"Lục Dương, kênh của ta gọi là MC Thái Nhi, nếu có hứng thú, có thể đi qua xem a." Đường Thái Nhi ở một bên làm ra động tác quảng cáo.

Mua nổi một chiếc Prado, vậy khẳng định là một đại gia, mặc dù đối phương là em họ của khuê mật, nhưng Đường Thái Nhi cũng không muốn buông tha.

"Được, khi nào rảnh thì xem."

Lục Dương cười cười.

Nói về streamer, hắn ngược lại có chút nhớ tơi hai tỷ muội Cửu Nhi ở Miêu Thôn kia, không biết hiện tại các nàng phát triển ra sao rồi, Lục Dương nhớ kỹ, lúc trước đã đáp ứng các nàng, nếu như mà đổi nghề, liền sẽ an bài công tác cho, hiện công ty đã đổi đến địa phương mới, cũng nên liên lạc hỏi thử một chút.

Lại hàn huyên một hồi, Lục Hiểu Manh đi theo nhân viên tiêu thụ làm thủ tục, Lục Dương cũng lái xe mang Siêu ca cùng Lưu Lỗi rời khỏi cửa hàng 4S.

Trên xe.

Ánh mắt Lưu Lỗi đánh giá xung quanh.

Trong lòng có chút hâm mộ.

Xe này, quả thực chính là mộng tưởng của nam nhân a.

Tâm tử của Đinh Siêu lúc này không ở trên xe, hỏi hắn: "Lục ca, đường tỷ của ngươi tên gì, có phương thức liên lạc của nàng không?"

"Là Lục Hiểu Manh, con gái đại bá, tuy nhiên, Siêu ca...Không phải ta nói ngươi, nhưng nàng thật sự không thích hợp với ngươi, không phải nói về điều kiện, mà là ,người như nàng, ngươi không giữ được."

Lục Dương không nói cho Siêu ca biết phương thức liên lạc.

Chủ yếu là không muốn Siêu ca nhận phải đả kích.

Kiếp trước Lục Dương cùng vị đường tỷ này cũng có chút quan hệ, đường tỷ kết hôn hai lần, bạn trai cũng không biết đổi bao nhiêu người rồi, loại người như Siêu ca, đoán chứng đến nhìn người ta cũng không thèm nhìn.

Lưu Lỗi cũng nói: "Đừng vọng tưởng nữa, không thấy vừa rồi ngươi ta đến cả liếc mắt nhìn ngươi cũng không thèm sao? Một điểm này thôi mà ngươi còn chưa rõ?"

Đinh Siêu thở dài.

"Ta một mực thật lòng tìm kiếm tình yêu, nhưng tình yêu lại không đáp trả lại ta, Siêu ca ta, đời này định trước chỉ có thể sống một mình thôi sao?"

Lục Dương nắm lấy tay lai, từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn Siêu ca, nói ra: "Siêu ca, đừng có vội, đại học mới trôi qua được một nửa, vội vàng làm gì, ngươi là người địa phương Lục Thành, trong nhà có mấy phòng nhỏ, còn sợ không có vợ sao? Chờ ngươi tốt nghiệp, đến lúc đó, ngươi liền biết rõ ba mẹ có bao nhiêu tài nguyên rồi."

Lục Dương không nhắc đến chuyện di dời, nhưng coi là như thế, thì kỳ thật điều kiện Siêu ca lúc này cũng không tệ, hoàn toàn không cần phải coi nhẹ mình.

Hắn mới là người nằm không cũng thắng!

Một hồi, đã đến Tây Môn, chiếc xe trực tiếp lái vào trường học.

Dừng lại đối diện vườn khởi nghiệp.

Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu thì tiếp tục đi chơi bóng, Lục Dương cũng trở về công ty.

Chương 748: Tự Ti

Trong văn phòng.

Từ Thi vẫn cúi đầu sáng tác như cũ, có người từ bên ngoài vào cũng không phát hiện.

Lục Dương đi đến sau lưng Từ Thi, nhìn hình vẽ của Từ Thi, trên giấy là một nữ tử mặc áo trắng, nữ nhân này tay áo bồng bềnh, ánh mắt lạnh lùng, nhìn qua giống như tiên nữ ở trên cung trăng.

Chờ Từ Thi vẽ xong nét cuối cùng.

Lục Dương mới ho một tiếng.

Từ Thi quay đầu nhìn về.

Là Lục Dương.

"Tranh này ngươi vẽ ai vậy, thật đẹp..."

Ánh mắt Lục Dương vẫn như trước nhìn chằm chằm vào hình vẽ.

Sau khi được khen ngợi, sắc mặt Từ Thi ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Ninh tiên tử...."

Ninh tiên tử?

Lục Dương nhớ lại nội dung bên trong quyển sách, sau đó liền biết rõ nữ nhân này là ai, là nữ nhân vật chính xuất hiện trong chương đâu tiền, cũng là sư phụ của Lâm Tam, về sau cũng nằm trong hậu cung của Tam ca.

Nữ nhân này xuất hiện cũng không nhiều.

Nhưng cũng lưu lại rất nhiều ấn tượng với người đọc.

Ngảy bảy tháng bảy gặp nhau, nhất ngộ Tam Ca ngộ chung thân.

"Không tệ, không tệ...Cảm giác trình độ của ngươi đã tiến bộ lên rất nhiều."

Nữ tử hiếm thấy như vậy, vậy mà Từ Thi cũng có thể dễ dàng nắm chắc, cái bản lĩnh này đã không hề thua kém mấy họa sĩ đỉnh cấp rồi. Tiểu nha đầu này, quả thật thiên phú vẽ tranh, cũng không phải chém gió.

Từ Thi thẹn thùng cười cười.

Lục Dương trở lại chỗ ngồi của mình, cầm lấy điện thoại ở trong danh bạ tìm tìm, rất nhanh đã tìm được một ghi chú tên Cửu Nhi, đây là do mấy tháng trước Lục Dương thêm số đấy.

Ngồi dựa vào ghế, Lục Dương bấm điện thoại.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận.

Lục Dương trực tiếp nói rõ ý định.

Làm cho Lục Dương có chút ngoài ý muốn chính là chỉ trong vẻn vẹn mấy tháng. Cửu Nhi cùng muội tử kia, vậy mà đã trực tiếp đứng vững trong ngành công nghiệp live stream, sau đó liền cảm tạ hảo ý của Lục Dương, cảm ơn Lục Dương đã vì bọn họ mà gợi ý công việc.

"Ta cùng Tiểu Như hiện tại thu nhập từ phát trực tiếp coi như cũng được, vẫn còn có thể bay lên, vì vậy tạm thời quyết định làm một IDOL mạng, vẫn phải cảm ơn ngươi lúc trước, nếu không có đề nghị của ngươi, chúng ta vẫn còn chưa tìm được công việc tốt như vậy."

Cửu Nhi ở trong điện thoại cảm tạ một phen.

"Không tệ, vậy thì chúc mừng hai người đã tìm được một công việc không tệ, về sau nếu có khó khăn, vẫn có thể tìm ta ,đây là số của ta, ngươi có thể lưu lại."

Người có chí riêng, Lục Dương không có miễn cưỡng.

Lúc trước đáp ứng tìm việc cho các nàng, cũng chỉ vì giúp đỡ một chút, hiện tại đã có lựa chọn tốt hơn, Lục Dương đương nhiên cũng ủng hộ.

Cái nghề dẫn chương trình thời điểm này phát triển cũng không tệ.

Thời điểm này chỉ cần đứng vững, về sau thế nào cũng không kém.

Biết được hai người bây giờ vẫn còn phát trực tiếp, Lục Dương liền hỏi hai người cái địa chỉ, sau đó cúp điện thoại.

Sau đó ở trên máy tính mở lên YY, cái phần mềm này, Lục Dương rất ít khi sử dụng.

Chỉ có lúc trước cùng Siêu ca chơi game mới dùng qua, trở thành công cụ nói chuyện phiếm, Lục Dương mở ra mấy cây đang phát trực tiếp, liền tìm được kênh của Cửu Nhi.

Cưu Nhi cùng tỷ muội của mình dual cùng một chỗ, mỗi người có một kênh riêng của mình.

Như vậy có thể gia tăng tỷ lệ tương tác lên.

Chuyển đến phòng của Cửu Nhi nhìn nhìn.

Phòng phát sóng của Cửu Nhi có hơn ba nghìn người xem, con số này không biết là thật hay ảo, Lục Dương cũng không phải rất rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng cũng có một chút lễ vật bay tới.,

Một cái nhẫn kim cương, một cái kẹo que gì gì đó, giá cả đều không đắt.

Nhưng số lượng thì rất nhiều, tích lũy lại cũng là một con số khách quna.

Xem ra Cửu Nhi nói mình đã có thu nhập tốt, cũng không phải là lời bịa đặt.

"Hoanh nghênh tiểu Lộc ca ca đã vào phòng của ta."

Lục Dương sau khi vào phòng.

Cửu Nhi cũng phát hiện.

Chỉ là nàng không biết, cái vị Viên Lộc này chính là ID Lục Dương.

Lại hoan nghênh thêm mấy bạn mới vào phòng, Cửu Nhi bắt đầu thực hiện vũ đạo, không thể không nói, hiệu quả trực tiếp của Cửu Nhi không tệ, bản thân nàng có vóc người đẹp, lại rất xinh, hơn nữa còn hiểu được tâm tư của nam nhân, thời điểm yêu cầu tặng quà liền rất đáng yêu, tặng quà được kêu ca ca, tự nhiên mấy ca ca này sẽ không tiếc năm mười tệ để nghe.

Lục Dương cũng không muốn xem chùa.

Sau khi xem một một đoạn vũ đạo, hắn trực tiếp nạp vào hai vạn, đem lễ vật đắt tiền nhất mua một trăm.

Lập tức.

Toàn bộ phòng phát trực tiếp xuất hiện một mảnh đỏ nhẹ nhàng.

Mức độ phổ biến của phòng cũng thăng lên đứng thứ nhất.

Mà ID của Lục Dương, cũng trực tiếp leo lên vị trí đầu tiên trong bản fan hâm mộ, thời điểm này, phát trực tiếp vẫn còn trong giai đoạn khai hoang, không có nhiều công hội, cũng không có bao nhiêu chủ kênh hiểu được cách hoạt động.

Nên lúc này, rất nhiều khen thưởng đều là thật, hơn nữa, bởi vì lượng người xem cũng không nhiều lắm, nên cũng rất ít mấy vị thần hào kia, vừa ra tay chính là mấy vạn, hơn mười vạn....

Không giống như vài năm sau.

Các công hội tiến vào, liền dần dần thay đổi mùi vị, kênh thì đưa vào các loại hoạt động, đem người xem giống như mấy con cừu mà cắt rau hẹ, tiền Thần Hào donate thì được hoản trả, còn dân thường thì chia ba bảy.

Mà phần bảy là do bên APP lấy đấy.

Idol cũng bị ước thúc gắt gao, ngươi dám đi an máng khác, thì ta phải cho ngươi bồi thường đến táng gia bại sản.

Thời điểm này vẫn còn rất đơn giản, ít nhất nếu ngươi tặng nhiều tiền, có cơ hội rất lớn được thêm bạn chủ kênh, có thể tâm sự, ước hen ăn cơm, nhưng vài năm sau thì không phải vậy, về sau ngươi tặng mười hỏa tiễn, được chủ bá thêm bạn WeChat, nhưng người nói chuyện cùng ngươi lúc đó lại một đại hán trong công hội, sở thích nói mười câu lại đòi tiền lì xì.

Đột nhiên được tặng quà nhiều như vậy.

Cửu Nhi bị dọa sợ đến ngây người.

Nhìn số lượng nhân khí, trực tiếp từ ba nghìn tăng lên hơn năm nghìn, hơn nữa còn tiếp tục gia tăng. Trong nội tâm Cửu Nhi vui mừng như nở bụng trong hoa, không ngừng cảm ơn ID của Lục Dương.

Những cư dân mạng khác trong phòng cũng lần lượt lên tiếng, nhao nhao cúng bái thổ hào, nếu có trang sức hay nhẫn bạc gì đó, đều ném ra cúng bái...

Lục Dương nhìn một hồi, lại nhìn vị tỷ muội của Cửu Nhi là Tiểu Nhu phát sóng, phòng bên này so với bên Cửu Nhi thì vắng vẻ hơn nhiều.

Nhìn vài giây đồng hồ.

Lục Dương liền trực tiếp đem số tiền còn dư lại, toàn bộ mua lễ vật mà tặng ra ngoài.

Sau đó yên lặng thối lui.

Vậy cũng là cho các nàng một ít ủng hộ, hai vạn tệ cũng không phải là rất nhiều, các nàng có lẽ nhận hơn được một nửa trong đó.

Đợi qua thêm vài phút.

Lục Dương nhận được một tin nhắn gửi tới.

Là do Cửu Nhi gửi tới, phía trên chỉ có hai chữ, cảm ơn...

Nữ nhân này rất thông minh, rất nhanh đoán được người nào khen thưởng cho các nàng, dù sao, các nàng phát trực tiếp mấy tháng đều không gặp phải đại gia như vậy, vừa nãy Lục Dương mới xin địa chỉ phòng của bọn họ, hiện tại nhận được nhiều quà tặng như vậy, hơn nữa hai người đều nhận được, đại khái là do Lục Dương chạy tới tặng đấy.

Vì không quấy rầy các nàng làm việc, nên Lục Dương không có nhắn lại.

Ngẩng đầu.

Từ Thi đang tò mò nhìn về phía mình.

Lục Dương biết rõ, nhất định là thanh âm trực tiếp vừa rồi bị nàng nghe được.

"Nhìn cái gì? Không làm việc đi, cẩn thận ta đánh ngươi đó."

Lục Dương giơ lên nắm tay, hù dọa nàng.

Từ Thi vội vàng cúi đầu xuống.

Một lát sau, lại nâng lên, cẩn thận từng li từng tí nói: "Lục Dương, vừa rồi ngươi kia là ai."

"Một IDOL trên mạng, ngực rất lớn."

Lục Dương bình tĩnh nói.

Từ Thi hít thở vài hơi, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng có chút tự ti.

Bình Luận (0)
Comment