Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 749: Tình Cờ

Chương 749: Tình Cờ

Thời gian thoáng cái đi tới năm 2012.

Tết Nguyên Đán, sinh viên cả nước đều giống nhau, được nghỉ ba ngày.

Nói là ba ngày, kỳ thật cũng chỉ một ngày, bởi vì trong đó đã bao gồm cả ngày nghỉ thứ bay chủ nhật, ngày hôm nay Lục Dương không có đi tới đi lui, mà chỉ ở trong nhà phụng bồi Tiền Vân cùng Liễu Thanh Thanh.

"Tiểu Dương, thay đồ đi."

Mắt nhìn thấy đã đến buổi chiều, Tiền Vân từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo mà đỏ, ném ở bên cạnh Lục Dương.

Lục Dương cầm lên nhìn.

"Mẹ, thay quần áo làm gì, đồ con mặc không tốt sao."

"Hôm nay là tết Nguyên Đán, đi ra ngoài đương nhiên phải ăn mặc vui mừng một chút, con nhìn con đi, quần áo ngoài trừ màu đen thì là màu xám, dáng vẻ không giống như mấy thanh niên trẻ tuổi gì cả..."

Tiền Vân lải nhải nói.

Lục Dương rất muốn nói, con cũng không còn trẻ nữa rồi.

Tuy rằng tuổi vẫn còn trẻ, nhưng tâm tình khó mà thay đổi được, giống như việc hắn mua xe vậy, vô luận là Audi A6 hay Prado, đều là loại xe mà nam nhân thành thục ưa thích.

Xe thể thao của người trẻ tuổi, rất khó làm hắn sinh ra hứng thú.

Nhìn Liễu Thanh Thanh cũng thay một chiếc áo bông cho có không khí ngày tết, Lục Dương cũng cố mà cởi áo ra, đổi lại một chiếc áo màu đỏ.

Tiền Vân đánh giá một hồi, nhẹ gật đầu, nói ra:" Thế mới đúng chứ? So vừa rồi thì có tinh thần hơn nhiều."

"Tinh thần hơn nhiều là sao?"

Lục Dương nhìn nhìn Liễu Thanh Thanh.

Hắn vô cùng nghi ngờ về gu thẩm mỹ của mẹ.

Liễu Thanh Thanh che miệng cười vui vẻ, nói ra: "Là tốt hơn trước nhiều, ánh mắt a dì quả thật không tệ."

"Em chỉ biết vuốt mông ngựa thôi."

Lục Dương lắc đầu.

Không biết từ lúc nào, Liễu Thanh Thanh đã lên cùng chiến hào với mẹ rồi.

"Xú tiểu tử, ngươi hiểu cái gì?" Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử.

"Tốt rồi, buổi tối ăn gì đây"

Lục Dương đứng dậy giật giật tay áo.

Nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn năm giờ chiều, ăn xong lại nghỉ ngơi một chút, bọn họ sẽ tới rạp chiếu phim xem phim.

Tiền Vân nói: "Hôm nay ngày tết, khẳng định phải ăn sủi cảo."

"Con không ăn đâu."

Lục Dương lắc đầu.

Thời điểm Đông Chí lần trước, hắn ăn sủi cảo nhiều lắm, hiện tại nhìn thấy là không muốn ăn.

"Trong nồi cơm còn cơm thừa, để ta làm cơm chiên trứng cho ngươi ăn."

Tiền Vân lần này cũng không bắp ép Lục Dương.

Nhi tử đã không muốn ăn có ép cũng không được, bà cũng sớm quen rồi.

"Được rồi, để con tự làm." Lục Dương đi vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có không ít đồ ăn, bởi vì mùa đông đi ra ngoài không dễ, nên Tiền Vân mỗi lần đi chợ đều mua rất nhiều thức ăn.

Lục Dương chọn một quả cà rốt, một quả dưa leo, bỏ vào trong bồn, rửa qua một cái, sau đó nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh đang đứng ở cửa, nói ra: "Anh làm cơm chiên Dương Châu, em có muốn ăn không?"

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, nói ra: "Ăn a."

"Vậy được."

Lục Dương lại nhìn mẹ một chút.

"Mẹ, mẹ thì sao?"

"Ngươi không cần phải xen vào ta, ta muốn ăn sủi cảo." Tiền Vân vẫn còn muốn ăn sủi cảo, chủ yếu là lần trước Đông Chi làm nhiều quá, chiếm vị trị trong tủ lạnh, nên Tiền Vân muốn sớm đem sủi cảo giải quyết hết.

Bằng không mấy lần tới đi chợ, mua móng heo hay xường về cũng không có chỗ để chứa.

Cũng kỳ quái.

Tiền Vân phát hiện, mặc kệ trong tủ lạnh có gì, bà đều có cảm giác đồ vật trong đó không bỏ đi được.

Mà cái tủ lạnh ở đây so với tủ lạnh dưới nhà còn to hơn nhiều, nhưng bà vẫn có cảm giác không đủ dùng.

Lục Dương gần đây rất ít khi xuống phòng bếp, tuy nhiên, tất cả kỹ xảo nấu ăn, đều như khắc sâu vào trong khớp xương rồi, hắn thuần thục cầm dao cắt dưa leo và cà rốt.

Nhìn kỹ thuật này đã đủ vào khách sạn làm đấu bếp rồi.

Tiền Vân cũng đứng ở phòng bếp nhìn xem, nhìn thấy nhi tử thuần thục thái thịt, trong nội tâm của bà rất kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu tử này nhà mình, thật đúng là một thiên tài?

Liễu Thanh Thanh cũng tiến lên hỗ trợ, cầm hai quả trứng gõ vào trong bát, lại dùng một chiếc đũa đánh tan, đem lòng trắng cùng lòng đỏ trộn lẫn vào nhau.

Lục Dương xới hai muỗng cơm ra.

Chờ dầu nóng, hắn liền đem trứng gà cùng gia vị rau củ đổ vào trong, cuối cùng thả cơm vào.

Chỉ trong chốc lát.

Một nồi cơm chiên Dương Châu đã ra lò, Lục Dương trước bới cho Liễu Thanh Thanh một chén đi ra.

"Nhiều quá."

Thấy Lục Dương đưa bát tới, Lục Dương vội vàng nói.

Lục Dương nói ra: "Hôm nay ăn tương đối sớm, nên ăn nhiều một chút, bằng không tí nữa xem phim lại đói bụng, em bây giờ không phải ăn cho một mình mình, nên ăn nhiều một chút cũng không sao."

Bát cũng không quá lớn, kỳ thật cũng không nhiều cơm lắm, chỉ là sức ăn bình thường của Liễu Thanh Thanh quá ít, chuyện này ở trong thời gian mang thai cũng không phải là thói quen tốt.

Liễu Thanh Thanh nhận lấy chén bưng đi.

Lục Dưng lại bật lửa lên, bỏ thêm một ít quả ớt, lật qua lật lại, sau đó đổ toàn bộ chảo vào một cái tô, nếu như bên phía Liễu Thanh Thanh là một phần ba, thì chỗ này của Lục Dương là hai phần ba rồi.

Làm xong, Lục Dương lại mở tủ lạnh đem mấy củ cái trắng ra, đặt mấy miếng vào dĩa, một phần bữa tối mỹ vị đã ra ò.

"Mẹ, tay nghề của con được không?"

Nhìn mẹ mình, Lục Dương có chút đắc ý nói.

Trong lòng Tiền Vân tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng biểu hiện ra khuôn mặt khinh thường nói: "Bình thường, cũng chỉ mạnh hơn ba ngươi có một chút chút...."

"Vậy mẹ cũng quá đề cao cha con rồi, cha ngoài trừ làm cấp dưới, còn có thể làm gì?" Lục Dương nhếch miệng, bưng chén đĩa đi ra phòng bếp.

Tiền Vân cũng bắt đầu dọn dẹp mấy thứ còn lưu lại, lại rửa nồi, từ tủ lạnh lấy ra một túi sủi cảo, cũng chuẩn bị bữa tối cho bà.

...

Buổi chiều 6:30.

Lục Dương lái xe mang theo người một nhà tới quảng trương Wanda.

Tuy rằng thời gian đã không còn sớm, nhưng người bên này vẫn còn rất nhiêu, bên ngoài rạp chiếu phim, rất nhiều người đang xếp hàng, đại đa số đều là đôi tình lữ.

Lục Dương bảo mẹ cùng Liễu Thanh Thanh đứng ở phòng nghỉ chờ, bản thân thì chạy qua xếp hàng lấy vé.

"Xin chào, ngươi ngồi đi."

Một nữ sinh đứng dậy, đem vị trí đưa cho Liễu Thanh Thanh, nhìn bụng nhỏ thoáng nhô lên của Liễu Thanh Thanh, nàng đã nhìn ra, khả năng cao đối phương đang mang thai.

Dù sao một nữ nhân xinh đẹp như vậy, dáng người lại tuyệt hảo, ngoài trừ mang thai ra, thì sẽ không cách nào có bụng lớn như vậy.

"Không...không cần..."

Liễu Thanh Thanh có chút xấu hổ, nàng còn lần đầu tiên ra ngoài được người ta nhường vị trí.

"Tỷ tỷ, ngươi ngồi đi, bộ phim của ta cũng sắp chiếu."

Nữ sinh nói ra.

"A, cảm ơn ngươi..."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Lục Dương đang lấy vé, ngồi xuống vị trí nữ sinh kia.

"Cảm ơn cháu nha, mà cháu học trường nào vậy?"

Trên mặt Tiền Vân lộ ra nụ cười hiền lành, vốn thấy tất cả vị trí đã đầy người, nàng còn đang suy tính xem làm sao? Nhưng không nghĩ tới đã có người nhường chỗ ngồi cho Liễu Thanh Thanh, đúng là người trẻ tuổi ở thành thị, đều rất thiện lương....

"A di, người mạnh khỏe, cháu là Hạ Vi, đang học Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông..."

Nữ sinh mỉm cười ngọt ngào.

"Ồ, Đại Học KHKT Hà Đông, đây không phải là trường của con dì sao"

Nghe được tên trường học, Tiền Vân cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới nữ sinh thiện lương này, lại cùng trường với nhi tử.

"A Di, con của dì cũng học Đại Học KHKT Hà Đông sao?" Hà Vi cũng rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, đúng vậy, hắn đang ở bên kia lấy vé, một lát nữa sẽ tới.."

Hạ Vi nhìn thoáng qua địa phương lấy vé, bên kia người xếp hàng rất nhiều, nàng không phát hiện ra điều gì, liền vừa cười vừa nói: "Hai người tới xem phim điện ảnh gì vậy, hôm nay lúc 7:10 có một bộ phim mới ra mắt Hoàng Kim Đại Kiếp, nhìn rất hay, ta đề cự hai người có thể vào xem."

"Hoàng Kim Đại Kiếp, ngươi cũng xem phim này sao?"

Liễu Thanh Thanh tò mò hỏi.

"Chẳng lẽ hai người cũng thế, vậy thì thật trùng hợp, nói cho hai người biết, ta còn quen được biên kịch của bộ phim này đấy." nghe nói hai người cùng xem phim này, trên mặt Hạ Vi nổi lên nét vui mừng.

Tiền Vân nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thah, nụ cười hơi cứng lại.

Nữ sinh xinh đẹp này, cũng quen con mình sao?

"Đúng không?"

Trên mặt Liễu Thanh Thanh vẫn mang theo nụ cười.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, biên kích kia là lớp trưởng môn học tự chọn của ta, lớn lên rất tuấn tú, còn là một người vô cùng tài hoa." Nói đến Lục Dương, trong mắt Hạ Vi tỏa ra tia sáng.

Chương 750: Thu Hoạch Đại Thắng

Một người làm mẹ, nếu có nữ sinh xinh đẹp tán thưởng con mình, thì nhất định sẽ rất cao hứng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, không thể ở trước mặt con dâu của mình nói vậy được.

Tiền Vân có chút luống cuống.

Bà ho hai tiếng cắt đứt lời nói Hạ Vi.

"A di, dì không sao chứ?"

Hạ Vi cẩn thận hỏi.

"Không có việc gì, không có việc gì...Đồng học kia, ngươi nói là biên kịch, có phải tên Lục Dương phải không, nếu như là vậy, thì tiểu tư kia chính là con của dì, còn đây là vợ của hắn."

Tiền Vân chỉ Liễu Thanh Thanh.

Lần này đến phiên Hạ Vi ngây người.

Có sự tình trùng hợp vậy sao?

Vừa rồi nàng còn đề cử người khác xem phim Lục Dương làm biên kịch, nhưng không nghĩ tới, vậy mà đề cử trúng mẹ Lục Dương cùng vợ hắn.

"Cái này là thiệt hay giả?"

Hạ Vi tỏ ra rất khó tin tưởng.

Nhìn Liễu Thanh Thanh, sắc mặt Hạ Vi có chút cứng ngắc, nếu như là thật, vậy cái kia...Hạ Vi cảm giác mặt mình hơi nóng, nàng rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

"A Di, người không phải là đang nói đùa chứ."

Đối phương biết Lục Dương là biện kịch phim điện ảnh, Hạ Vi cũng không vì chuyện này mà kinh ngạc, bởi vì phía dưới ap-phich có viết rồi, mặc dù nói rất ít người xem thèm để ý biên kịch là ai, bọn hắn chỉ biết diễn viên chính là minh tinh hạng mấy, hoặc chú ý một chút đạo diễn là ai.

Tiền Vân nhẹ gật đầu: "Dì lừa cháu làm gì, đương nhiên là sự thật, hắn còn đang ở bên kia xếp hàng lấy vé, một lát nữa sẽ tới...Cháu xem, không phải hắn đang tới đây sao?"

Hạ Vi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Lục Dương cầm mấy tấm vé xem phim hướng bên này đi tới.

Tận mắt nhìn thấy, tự nhiên không phải là giả, Hạ Vi có chút xấu hổ vô cùng, nói một tiếng xấu hổ, vội vàng chạy trốn đi, lúng túng, thật sự quá lúng túng.

Nàng không biết nhìn thấy Lục Dương sau đó nói gì.

Hỏi vì sao không nhắn tin lại?

Hình như người ta kết hôn rồi.

Vì sao kết hôn sớm như vậy?

Vì sao lại sắp có con?

Hắn thật sự chỉ mới học năm 2 ư?

Trong đầu Hạ Vi hiện lên một đống câu hỏi.

Thời điểm Lục Dương trở về, nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đã có chỗ ngồi, hắn cười nói: "Anh còn lo lắng có vị trí ngồi không, xem ra hai người vận khí không tệ."

Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử, nói ra: "Vận khí không tệ, vừa rồi có một người hảo tâm nhường vị trí cho Thanh \Thanh, còn nói nàng là bạn học của ngươi."

"Có sự tình trùng hợp vậy sao?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Hắn vừa rồi hình như thấy có một nữ sinh từ bên này chạy ra nhưng không thấy rõ bộ dạng cụ thể.

"Đúng vậy, đồng học kia còn tán dương ngươi một trận nữa đấy." Trên mặt Liễu Thanh Thanh hiện dáng tươi cười, không có chút nào bận tâm hay tức giận, điều này làm cho Tiền Vân có chút ngượng ngùng.

Nha đầu Thanh Thanh này, tính cách thật sự quá yếu mềm, nếu như không có mình hỗ trợ, nhất định sẽ bị tiểu tử nhà mình khi dễ gắt gao, từ xưa đến nay không cách nào tránh khỏi mối quan hệ căng thẳng của mẹ chồng nàng dâu, nhưng ở trong gia đình này, giống như không có tồn tại.

"Ngươi có vợ rồi, về sau ở trong trường học ít trêu trọc nữ sinh đi."

Tiền Vân quở trách một câu.

Cả buổi đột nhiên nói ra một câu như vậy, làm cho Lục Dương có chút không nghĩ được gì, khó đến nữ sinh vừa rồi là mình có trêu trọc sao?"

Trong đầu Lục Dương hiện lên mấy gương mặt, sau đó lắc đầu, hỏi: "Thanh Thanh, mẹ của anh nói tới ai vậy?"

"Là một nữ sinh tốt bụng, nàng gọi là Hạ Vi, còn gọi anh là lớp trưởng...."

Nghe được lời nói của Liễu Thanh Thanh, Lục Dương liền biết là thiếu nữ yêu thích văn nghệ.

Hắn ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Mẹ, mẹ không nên hiểu lầm, giữa chúng ta thật sự một chút quan hệ cũng không có, lúc trước trên lớp học, con là lớp trưởng, cũng chỉ nói mấy câu với nàng."

Tiền Vân trợn tròn mắt, căn bản không tin chuyện nhi tử bịa ra, hơn nữa, thứ này cũng không phải nàng tin là được, còn cần Liễu Thanh Thanh tin mới được...

"Lục Dương lớn lên đẹp trai, còn là lớp trưởng, bị nữ sinh ưa thích là chuyện bình thường, dì đừng cảm thấy nàng kỳ lạ." Liễu Thành Thành cười nhàn nhạt nói ra.

"Vẫn là Thanh Thanh tốt bụng nhất." Trước mặt công chúng, Lục Dương ở trên mặt Liễu Thanh Thanh hôn một cái, điều này làm Tiền Vân ở bên cạnh nhịn không được cay mắt, trong rạp nhiều người như vậy, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự một chút e lệ cũng không có.

Tuy nhiên.

Chuyện này so với những người khác, cũng không đáng kể chút nào, Tiền Vân vừa rồi còn nhìn thấy cách đó không xa có một đôi tình lữ trẻ tuổi, nam ngồi trên một cái ghế ôm lấy nữ sinh, hai người gặm cả buổi.

Định nghĩa liêm sỉ ở thời đại này cũng sớm khác với trước đây.

Đợi một hồi.

Phòng chiếu mở cửa.

Từng người mua vé đều lần lượt đứng dậy, đến chỗ kiểm phiếu vào trong, khả năng là chiếu suất chiếu cùng một lúc, nên đội ngũ đi xếp hàng rất dài.

Lục Dương mua vé ở phía sau, vì vậy cũng không vội.

Thấy mọi người gần vào rạp hết rồi, ba người mới đi tới đằng sau đội ngũ, Lục Dương đứng ở phía trước Liễu Thanh Thanh, Tiền Vân ở phía sau, hai người như bao tiêu đem Liễu Thanh Thanh bảo vệ.

Kiểm phiếu vào rạp.

Ba người tiến vào rạp phim, dựa theo dãy số trên vé mà tìm được vị trí ngồi.

Tiền Vân còn là lần đầu tiên tới rạp phim kiểu này, lần đầu tiên nàng đi xem phim là xem trong một rạp phim cũ ở thị trấn Song Cát, mà cái rạp kia đã sớm đóng cửa mười năm trước.

Ngồi ở trên ghế salon mềm mại, ba người nhìn màn hình lớn đang phát một đoạn quảng cáo, thị lực cũng ba người cũng không tệ, nên không tồn tại tình huống nhìn không rõ.

"Người tương đối nhiều a."

Liễu Thanh Thanh nhìn về mấy chỗ ngồi phía trước.

Mấy hàng phía trước đã ngồi đầy, đằng sau cũng chỉ có mấy ghế còn trống, Lục Dương cũng không để trong lòng, nói ra: "Có lẽ bộ phim này làm tuyên truyền cũng không tệ, đây cũng là suất chiếu đầu tiên, người xem khẳng định rất đông."

Nhìn đám người rập rạp trong rạp, trong lòng Tiền Vân cũng cảm thán một câu, không đến thành thị liền không biết mình lạc hậu, khi bà còn ở huyện Thanh Sơn ,có người nào nhàn rỗi mà đi xem phim, một vé xem phim cũng hơn mấy chục tệ, chi tiêu hợp lý đủ mua thức ăn trong một tuần lễ.

Phim điện ảnh rất nhanh bắt đầu.

Thời điểm chiếu phần giới thiệu, Liễu Thanh Thanh lấy ra điện thoại, sớm mở Camera, đợi đến thời điểm xuất hiện tên biên kịch, nàng vội vàng chụp xuống, tách tạch tạch...Mấy tấm hình liền được lưu vào trong điện thoại.

Đoạn giới thiệu lướt qua rất nhanh, nếu không phải đặc biệt chú ý, căn bản không có người nào nhớ kỹ được tên biên kịch, đoạn giới thiệu còn hơn một phút, Lục Dương lấy điện thoại ra nhìn một chút, kết quả phát hiện không có tín hiệu.

Hắn chỉ có thể nhét điện thoại vào trong túi.

Sau đó chăm chú thưởng thức bộ phim.

Bởi vì kịch bản bất đồng, thời điểm quay lại còn là một năm trước, nên thủ pháp quay phim đã xảy ra biến hóa rất lớn, thậm chí nhân vật nam nữ chính đều không giống kiếp trước, giống như hiệu ứng hồ điệp.

Theo quan điểm của một nhà biên kịch, Lục Dương thích loại này hơn, đó cũng không phải là đang khoe khoang, mà là lấy một góc độ chuyên nghiệp để bình phẩm. Bộ phim này có thể là phim hài, nhưng cũng có chổ để người xem suy ngẫm, mấy phần thừa thãi ở kiếp trước đã bị Lục Dương loại bỏ, tuy nhiên, để biết một bộ phim hay- hay dở, thì cần phải xem doanh thu phòng vé.

Giống như bộ phim Nhà Tù Shawshank, hay Người hùng không súng, không phải dựa vào mấy đoạn phim bi kịch cảm động đề lừa gạt nước mắt của khán giả, mà dựa vào nội dung cùng tình tiết để thủ thắng, dùng tâm tình của nhân vật chính để chuyển biến, tác động lên người xem.

Một bộ phim Hay hay Dở, nhìn vào xem số người rời rạp có thể đại khái đoán được một ít, toàn bộ hành trình dài hơn hai tiếng, Lục Dương cũng không có phát hiện người nào sớm bỏ về, có đi ra ngoài cũng chỉ là đi vệ sinh, rất nhanh đã trở lại.

Đến ngay cả Tiền Vân, một người không thích xem phim cũng thấy hay.

Trên mặt Lục Dương lộ ra nụ cười.

Xem ra bộ phim lần đầu tiên mình làm biên kịch, coi như thu hoạch đại thắng rồi.

Chương 751: Không Có Mặt Mũi Gặp Người

"Rời khỏi rạp chiếu phim, tín hiệu điện thoại liền có lại."

Lục Dương nhìn nhìn điện thoại.

Xem phim hơn hai tiếng, trên màn hình điện thoại hiện lên không ít thông báo tin nhắn.

Tuy nói mỗi rạp phim ở địa phương khác đều sẽ có khung thời gian khác nhau, nhưng suất đầu tiên chiếu vào ngày tết Nguyên Đán, trên cơ bản khung thời gian sẽ bắt đầu chiếu vào buổi chiều, vì vậy có rất nhiều đồng học, cũng vừa hoặc mới coi xong.

Ngô Bá: Lục ca, ngươi cũng quá trâu rồi, ta cùng Diệu Hồng đang ở trong rạp xem phim của ngươi, quá hay.

Tin nhắn mới được gửi tới vài phút trước.

Bên rạp Ngô Bá có lẽ chiếu muộn hơn bên phía Lục Dương rất nhiều, huyện Thanh Sơn kỳ thật cũng có một cái rạp chiếu phim, nằm ở tầng năm quảng trường trung tâm, bất quá giá vé vô cùng đắt, một vé thôi đã bảy tám chục tệ, so với đại thành thị thì nhiều hơn gấp đôi.

Vì để xem phim điện ảnh của bản thân, xem ra Ngô Bá cũng bỏ xuống vốn lẫn gốc rồi.

Lục Dương trả lời một câu.

"Vợ của ngươi cũng sắp sinh rồi, còn mang theo nàng chạy loạn làm gì, chú ý một chút..."

"Không có việc gì, không có việc gì, cả gia đình ta đều đi xem mà."

Ngô Bá rất nhanh cũng nhắn tin trở về.

Lục Dương không có nhiều lời, lại nhịn mấy tin nhắn khác.

Quan Nguyệt: Chán quá đi, đám Triệu Oánh Oánh đi coi phim hết rồi, chỉ còn em ở nhà một mình, anh lúc nào thì tới đây nha.

Lục Dương: Sắp tới rồi.

Quan Nguyệt: [Icon mỉm cười]

Hạ Vi: Xấu hổ quá, vừa rồi mới gặp được mẹ cùng vợ của ngươi, hình như ta có nói gì đó sai sai, nếu mà các nàng hiểu lầm, ta có thể giúp ngươi giải thích, mặt khác bộ phim ta xem xong rồi, hay lắm, lớp trưởng cũng quá tuyệt vời.

Lục Dương: Không sao, không sao.

Hạ Vi: Vợ của ngươi rất đẹp, nàng thật hạnh phúc a.

Lục Dương: ...

Lục Dương có chút bắt không được mạch của Hạ Vi, vợ ta đẹp, không phải ta nên hạnh phúc sao?

Còn có trong nhóm chat cấp ba, cũng đang trò chuyện với khí thế ngất trời, có người giống như Liễu Thanh Thanh, thời điểm chiếu đoạn mở đầu giới thiệu cũng chụp tên Lục Dương lại, gửi tới trong nhóm.

Còn có người đang thảo luận nội dung cốt truyện.

Lục Dương nhìn nhìn, đại bộ phận mọi người đều cảm thấy bộ phim này tương đối hay, đáng để xem, tuy không tính là tuyệt đối kinh điển, nhưng chất lượng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, ở trong lễ trao giải phim điện ảnh năm nay, có khả năng đứng vào top 5.

Nhìn một hồi.

Lục Dương không nhì nữa.

Hắn bây giờ còn phải đi đến mặt trận tiếp theo.

"Đi thôi, chúng ta về nhà trước."

Thang máy đã đến, Lục Dương nói ra.

"Ừ, quá muộn, về nhà nghỉ ngơi đi." Tiền Vân ngáp một cái, bà so với mấy người trẻ tuổi thì không giống nhau, Tiền Vân mỗi ngày đều ngủ vô cùng sớm, trên cơ bản tám chín giờ là đã nghỉ ngơi.

Lúc này đã 9:30 rồi.

Đi ra thang máy, Lục Dương lái xe đem Liễu Thanh Thanh cùng mẫu thân Tiền Vân về nhà.

Sau đó tìm một cái cớ ra ngoài.

Thời điểm hắn định lái xe ra khỏi bãi, có một người chặn lại trước xe của hắn.

Lục Dương hạ cửa xe xuống, biểu lộ kinh ngạc nhìn Trần Thu Nguyệt đang đứng trước mặt chắn xe.

"Nửa đêm đấy, em muốn hù chết anh à."

Tuy rằng vẫn còn ở trong cư xá, nhưng Lục Dương cũng không nghĩ tới lại gặp được Trần Thu Nguyệt lúc này.

Cửa xe mở ra.

Trần Thu Nguyệt leo lên ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.

Một đôi mắt hoa đào, ở trên người Lục Dương đánh giá một hồi, sau đó khóe miệng nhếch lên, nói ra: "Còn biết là nửa đêm nữa cơ đấy, thế ngươi lên xe tính lái đi đâu."

"Đi ra ngoài có chút việc."

Lục Dương mặt không đổi sắc.

Trước mặt Trần Thu Nguyệt, hắn cũng không phải rất khẩn trương, khả năng da mặt dạo gần đây được luyện nên hơi dày.

Lặng lẽ nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình xe, trong lòng Lục Dương âm thầm có chút lo lắng, làm sao lại đụng phải Trần Thu Nguyệt đây? Sớm biết như vậy liền đổi xe khác cho rồi.

Nếu như hôm nay lái Prado, thì Trần Thu Nguyệt khẳng định không chặn lại xe.

"Có chuyện? Chuyện gì?" Trần Thu Nguyệt truy vấn.

Bộ dạng không đạt được câu trả lời thề không bỏ qua.

Bên này vẫn còn trong bãi, Lục Dương đem chiếc xe lái ra ngoài, nói ra: "Có phải em biết chút gì đó không"

Lục Dương cảm thấy Trần Thu Nguyệt đã biết chút gì đó, nếu không cũng xe không nửa đêm nửa hôm tới đây cẳn xe mình, hơn nữa, nàng làm sao biết, bản thân muốn đi ra ngoài?

"Vừa rồi ngươi đi rạp phim Wanda?"

Trần Thu Nguyệt chạm rãi nói.

Lục Dương ở trên xe nhìn một vòng, nói ra: "Em không phải để định vị trên xe của anh chứ."

"Ngươi cảm thấy ta nhàm chán như vậy sao?" Trần Thu Nguyệt hướng về Lục Dương liếc mắt nhìn, hừ lạnh nói: "Thời điểm ngươi ở rạp phim, không đụng phải ngươi quen sao?"

Người quen?

Trên mặt Lục Dương xuất hiện dị sắc.

Kinh ngạc nói: "Em từ lúc nào quen được Hạ Vi vậy!"

Nếu nói ở rạp chiếu phim gặp phải người quen, vậy cũng chỉ có mình Hạ Vi, mặc dù đối phương thấy mình đến liền chạy đi, nhưng khẳng định biết mình có ở đó.

Bất quá, Trần Thu Nguyệt là sinh viên khoa máy tính, Hạ Vi là sinh viên học viện ngoại ngữ, nghĩ thế nào, cũng khó có thể biết nhau, hay là ở trong xã đoàn gặp mặt?

Nghe được Lục Dương nói vậy.

Trần Thu Nguyệt nhíu lại chân mày hình là liễu, hỏi: "Hạ Vi là ai?"

"Em không biết nàng a."

Lục Dương không nghĩ tới bản thân lại đoán sai.

"Ngươi còn không nói cho em biết Hạ Vi là ai đấy!"

Ngữ khí Trần Thu Nguyệt có chút không vui.

Lục Dương có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới vừa rồi không có giải quyết được vấn đề, mà lại kéo thêm vấn đề mới, hắn giải thích nói: "Hạ Vi là đồng học anh quen khi học môn tự chọn, hôm nay đi Wanda, em bảo gặp người quen, mà hôm nay anh chỉ gặp mỗi nàng ấy, cho nên nghĩ hai người quen nhau, anh thề, giữa chúng ta một chút quan hệ cũng không có, em không nên suy nghĩ bậy bạ."

Nghe nói như thế.

Trần Thu Nguyệt mới dần dần trầm tĩnh lại, Lục Dương tuy rằng hoa tâm, nhưng dưới tình huống bình thường, sẽ không thề như vậy, xem ra hắn và nữ nhân này không có quan hệ gì.

Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng: "Vậy thì xem ra, chú ý của ngươi đã tập trung toàn bộ trên người Liễu Thanh Thanh, đến ngay cả Thẩm Yên cùng Lý Minh Bác cũng không phát hiện..."

"Cái gì, Thẩm Yến cùng Lý Minh Bác đi xem phim?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Về phần sự tình Liễu Than Thanh, Lục Dương cũng không ngoài ý muốn khi Trần Thu Nguyệt biết, chuyện này lúc trước đã từng thẳng thắng qua, thậm trí Trần Thu Nguyệt còn thêm QQ của Liễu Thanh Thanh, tuy rằng ít khi nói chuyện phiếm mà thôi.

"Đúng vậy a, hôm nay Thẩm Yến vừa nói với ta, ta liền biết là người nào." Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng: "Ta nói rồi, ngươi vì sao lại muốn mời toàn bộ đồng học đi xem phim, là vì thời gian không đủ dùng chứ gì? Bây giờ đi đâu? Đi đại học Hà Đông à? Đi tìm nữ nhân tên Quan Nguyệt?"

"Em nhìn em đi, thông minh như vậy làm gì, đoán một phát trúng ngay." Lục Dương bất đắc dĩ thở dài, giải thích nói: "Em cũng đừng nóng giận, đây không phải là do sớm đáp ứng sao, nếu như anh sớm đáp ứng em, thì khẳng định cũng sẽ nghĩ biện phát rút thời gian ra cùng em một chỗ, tuyệt đối sẽ không tính toán gì hết, lời hứa nam nhân đáng giá nghìn vàng, anh không thể thất hứa được, em nói đúng không."

"Nói như vậy, ta còn phải khen ngươi một phen?"

Trần Thu Nguyệt cắn răng nhỏ.

"Đương nhiêu, nếu như em muốn khen....thì anh cũng không có ý kiến...A, em làm gì thế? Em là chó à?" Lời nói còn chưa nói hết, Lục Dương đã kêu thảm một tiếng.

Hắn lại bị Trần Thu Nguyệt cắn cho một cái.

Mấu chốt nhất là còn bị cắn trên mặt.

Sắp phải đi đại học Hà Đông rồi, cái mặt này sao còn có thể gặp người a?

Chương 752: Spoiler

Nữ nhân này...Quá độc ác đi.

Lục Dương bật lên đèn trong xe, nhìn mình trong kinh chiếu hậu.

Phía trên mặt có một dấu răng rõ ràng, mặc dù không có rách da, nhưng hiển nhiên cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể biến mất...

"Anh nếu như bị bệnh chó dại, em cũng đừng hòng mà trốn thoát trách nhiệm, sắp bị em hại chết người rồi."

Lục Dương sờ sờ trên mặt.

Hôm nay đã hẹn đi đại học Hà Đông, qua rồi cái mặt này giải thích ra sao, coi như không đi ,về đến nhà, mẹ Tiền Vân cũng phải hỏi không ngừng, hoàn toàn không có cách nào giải thích cả.

Trần Thu Nguyệt vốn cũng không muốn như vậy, nhưng vừa rồi Lục Dương nói quá ti tiện rồi, làm cho nàng có chút không nhịn được, bây giờ nhìn vết thương trên mặt Lục Dương, cũng biết mình có chút đuối lý.

"Nếu không anh hẹn bữa khác đi."

Trần Thu Nguyệt nói ra.

"Nói dễ quá."

Lục Dương lắc đầu.

Nếu không đi mà nói, thì phải nói từ trước, này cũng mười giờ rồi, Quan Nguyệt bên kia đã đợi lâu như vậy, không đi sao được?

"Vậy phải làm sao bây giờ? Em cũng không phải cố ý."

Trần Thu Nguyệt giang tay, tỏ bẻ bản thân không có biện pháp, còn thử đưa ra đề nghị: "Nếu không, anh nói, không cẩn thận bị con muỗi cắn đi."

"Em đừng xem kẻ khác là kẻ đần được không?" Lục Dương có chút cạn lời nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt: "Loại lý do này, em có tin không?"

Trần Thu Nguyệt lắc đầu.

Nàng không tin, chỉ có kẻ đần mới tin.

"Xuống xe, xuống xe."

Lục Dương thò tay mở cửa xe.

Trần Thu Nguyệt nhìn nhìn Lục Dương, từ trên xe bước xuống, sau đó chỉ vào mặt Lục Dương nói ra: "Không có vấn đề gì chứ?"

"Để anh tự nghĩ biện pháp"

Đóng cửa xe.

Lục Dương một cước dẫm chân ga, liền rời khỏi cư xá Hoa Đình.

Rời đi khoản mấy trăm mét, Lục Dương đem xe dừng lại ven đường, từ trên xe tìm một túi khăn ướt, để lên trên mặt lau lau, tiểu thái muội Trần Thu Nguyệt này, còn thoa son môi, quả thực quá phận mà.

Lại nhìn tấm gương vài lần, xác định trên mặt không có thứ gì, Lục Dương mới mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, đem khăn ướt ném vào trong thùng rác, sau đó đi vào một phòng khám bệnh nhỏ bên cạnh.

Trong phòng khám chỉ có một nữ bác sĩ đang xem tiết mục tổng nghệ, nghe thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn, liền chứng kiến vết thương trên mặt Lục Dương, sau đó biểu lộ có chút cổ quái.

"Xử lý vết thương sao?"

Nữ bác sĩ hỏi.

"Không cần, cho ta mấy miếng băng gâu."

"Ba tệ."

Nữ bác sĩ đưa tới một hộp băng cá nhân.

Lục Dương trả tiền, trở lại trên xe, đem miệng băng dán dán lên mặt, cẩn thận kiểm tra một chút, tuy rằng dấu răng hình cung, nhưng mấy miếng băng dán này rất rộng, nên hoàn toàn có thể che đi dấu rắng.

Xác định không có gì sai sót, Lục Dương lúc này mới lái xe hướng phía đại học Hà Đông chạy tới, bởi vì vừa rồi chậm trễ thời gian, nên hắn còn phóng nhanh hơn.

Hơn hai mươi phút sau.

Xe mới đến cửa nam đại học Hà Đông.

Lục Dương mới gọi điện cho Quan Nguyệt.

Rất nhanh, Quan Nguyệt từ trong trường học đi ra.

Lúc này cũng mười rưỡi rồi.

Lên xe, Lục Dương hỏi: "Đợi lâu không."

Trời đanh rất lạnh làm cho Quan Nguyệt chờ lâu như vậy, Lục Dương cũng có chút ngại ngại.

"Hoàn hảo, thời điểm anh xuất phát, em cũng vừa mới từ trong ký túc xá đi ra, cùng Vệ đại thúc hàn huyên một hồi...Ồ, mặt của anh làm sao vậy.." Vừa lên xe, Quan Nguyệt liền nhìn thấy vết thương trên mặt Lục Dương.

Nhìn hai vết dán song song trên mặt Lục Dương.

Lục Dương cười ha hả nói: "Không có chuyện gì, hôm nay không cẩn thận đụng một cái, có một cái lỗ hổng nhỏ..."

"Sao anh lại không cẩn thận vậy, để em xem một chút..."

Quan Nguyệt như muốn tới gần quan sát.

Lục Dương vội lui về sau nói ra: "Không có việc gì, anh đã tới bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói dán mấy cái băng này lên là được, không lưu lại sẹo, em yên tâm đi, khuôn mặt anh tuấn của lão công sẽ không bị hốc hác đâu."

"Nói hưu nói vượn"

Nghe được lời nói Lục Dương, Quan Nguyệt ở trên tay Lục Dương nện cho một cái, cũng không nghĩ nhiều nữa.

"Đi thôi, tranh thủ thời gian, bộ phim cũng sắp chiếu rồi."

Vị trị rạp phim Lục Dương đã sớm điều tra, ở ngay gần trường học của La Phương, Lục Dương lái xe, rát nhanh liền đến nơi...Đem xe dừng lại ven đường, hai người tiến vào rạp.

Cũng gần mười một giờ, cửa hàng xung quanh đã không có người, ngược lại bên phía rạp chiếu phim, còn có mười mấy người xếp hàng chờ lấy vé.

Quan Quan đi nhận lấy vé xem phim mình đặt.

Lục Dương ở bên đồ ăn vặt đi dạo, hỏi: "Quan Quan, ăn gì đây?"

"Bắp rang đi."

Quan Nguyệt quay đầu lại nói.

"Một bịch bao nhiêu tiền?"

Lục Dương ngẩng đầu nhìn người bán hàng.

"10 tệ, 15 tệ, 20 tệ cũng có."

Tiểu muội bán hàng nói ra.

"Vậy lấy cho ta hai bịch nhỏ."

Lục Dương chỉ vào bịch bắp rang nhỏ nhất, phim điện ảnh vừa rồi xem một lần rồi, lần này khẳng định rất nhàm chán, Lục Dương cảm thấy vẫn nên mua đồ ăn vặt vào giết thời gian.

"Tiên sinh, nơi này của chúng ta không có bịch nhỏ, chỉ có bịch vừa, bịch lớn, cùng bịch siêu siêu lớn."

Phục vụ viên nghiêm túc giảng giải quy tắc bắp rang.

"Phốc"

Lục Dương nhịn không được cười lên.

"Tiên sinh, ngài cười cái gì?"

Nhân viên có chút khó hiểu.

"Không, không có gì..." Lục Dương cố nén ý cười, nói ra: "Thế cái bịch kia là bịch vừa, cho ta hai bịch, hai mươi tệ đúng không."

Nói xong.

Lục Dương từ trong túi tiền lấy ra tờ hai mươi tệ, đặt ở trên quầy.

Nhân viên cũng không nghĩ nhiều, giả bộ đưa tới hai bịch bắp rang, mặc dù là hai bịch nhỏ nhất, nhưng số lượng cũng không ít, một bịch đủ một người ăn.

Lục Dương lại đi đến máy bán nước tự động bên cạnh, mua hai chai nước khoáng, sau đó đưa một bịch bắp cho Quan Nguyệt.

Vừa mới chuẩn bị xong đồ ăn cùng vé xem phim thì bên kia cũng sắp bắt đầu chiếu rồi.

Ban đêm nên người đi xem cũng không nhiều lắm, Quan Nguyệt mua vé ở một ví trí đương đối khá, ở hàng thứ năm vị trí chính giữa, đi vào chỗ ngồi xuống, không đến một hồi bộ phim liền mở màn.

Đèn trong rạp cũng bị tắt ngủm.

Thời điểm này.

Rạp chiếu phim tối thui, khẳng định sẽ có người nghĩ tới làm điều gì đó mà không bị phát hiện, nhưng Lục Dương cũng hoàn toàn có ý tưởng gì, hắn cũng không muốn bị người ta phát hiện rồi phát trực tiếp, lúc trước tốt xấu gì cũng lăn lộn trong vòng truyền hình, nên không ai so với hắn hiểu rõ hơn bên trong rạp có bao nhiêu camrera hồng ngoại.

Ngươi nhìn không thấy? Không có nghĩa là camera cũng vậy.

Người người mỗi người ôm một bịch bắp rang nhìn màn hình lớn, giống với Liễu Thanh Thanh, Quan Nguyệt cũng chụp ảnh giới thiệu lúc đầu, còn lập tức gửi lên trên QQ.

Nhìn màn mở đầu quen thuộc, Lục Dương nhịn không được ngáp một cái.

Quan Nguyệt xem rất nghiêm túc, thời điểm chứng kiến cảnh đặc sắc, còn giật giật tay áo Lục Dương ,cùng hắn trò chuyện nội dung cốt truyện....

"Hoàng Kim cuối cùng đi đâu a."

"Đi đến hậu phương kháng chiến."

"Tiểu Đông Bắc đã chết rồi sao?"

"Không chết, cưới Bạch Phú Mỹ, hưởng nhân sinh đỉnh phong."

Chỉ cần Quan Nguyệt hỏi, Lục Dương nói ra.

Cùng lúc đó, có một lão ca ngồi phía trước, nhịn không được nói ra: "Cậu bạn, có phải ngươi xem rồi hay không, xem rồi cũng đừng có Spoiler chứ"

"Xấu hổ, xấu hổ."

Quan Nguyệt vội vàng nói xin lỗi.

Lục Dương cười cười, không nói gì...

Bộ phim hai giờ rất nhanh kết thúc, kết cục giống hệt hoàn toàn lời nói Lục Dương, lão ca phía trước rời đi với ánh mắt quái dị.

Vợ ở một bên hắn nói ra: "Khoan hãy nói, quả thực kết cục giống hệt người trẻ tuổi kia nói."

"Hắn khẳng định xem rồi." Lão ca nói như chém đinh chặt sắt.

"Không phải bộ phim này hôm nay mới chiếu sao?"

Lão ca nói ra: "Bộ phim hôm nay chiếu, nhưng coi hai lần, tiểu tử kia khẳng định có vấn đề.

"Cũng không chắc, có lẽ người ta lên mạng điều tra nội dung cốt truyện thì sao?"

Nữ nhân vẫn cảm thấy, Lục Dương lớn lên anh tuấn như vậy thì không có vấn đề gì.

"Có mấy người trước khí xem phim, còn đi tìm đọc trước nội dung hay sao? Đây không phải tự mình tìm khó chịu à? Hơn nữa, vừa rồi thời điểm ta đi WC, còn nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ."

"Còn nữa, bọn họ là sinh viên, không cần tăng ca, nhưng sao lại chọn suất chiếu muộn giờ này, nhất định là nam sinh kia đã đi xem với nữ sinh khác rồi, xem ra tiểu tử kia hoa tâm vô cùng."

Nếu Lục Dương ở chỗ này, khẳng định sẽ bội phục lão ca không thôi, năng lực suy luận này, ít nhất cũng phải coi trên năm trăm tập Conan mới có.

Đương nhiên.

Những vấn đề hoài nghi này, không tồn tại trên người Quan Nguyệt.

Bởi vì nàng biết rõ, Lục Dương là biên kịch của bộ điện ảnh này, nên cái gì cũng biết, không tồn tại có xem trước hay không...Mắt thấy bộ phim kết thúc, Quan Nguyệt hỏi: "Đi biệt thự sao?"

"Đương nhiên."

Lục Dương cười cười.

Cảm giác tỉnh táo hơn trước nhiều.

Chương 753: Không Thành Thật Chút Nào

Trở lại biệt thự.

Lục Dương cởi chiếc áo lông dày đặc trên thân, trên người lập tức nhẹ nhõm đi không ít, hắn cảm thán một câu: "Mùa đông ở Lục Thành cũng thật sự quá lạnh rồi."

"Đúng vậy a, hôm nay thời tiết còn âm vài độ..." Mùa đông ở phương Bắc vừa lạnh vừa khô ráo, Quan Nguyệt đem cửa chính khóa kỹ, sau đó cũng gỡ xuống bao tay cùng khăn quàng cổ, cái thời tiết này, ở trong nhà cùng bên ngoài như hai thế giới khác nhau.

"Về sau có cơ hội, liền đi Hải Nam chơi qua mùa đông đi." Lục Dương đề nghị.

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút: "Cái kia đoán chừng phải đến lúc tốt nghiệp mới đi được."

"Không sao, lúc nào đi cũng được." Lục Dương ngáp một cái, nhìn đồng hộ, cũng đã là rạng sáng, hắn nói ra: "Đi tắm nước nóng trước đi."

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Một lần tắm là hơn một tiếng.

Thời điểm đi ra, Quan Nguyệt đã sức cùng lực kiệt, liền khoác áo ngủ chui vào trong chăn, rất nhanh ngủ thiếp đi, Lục Dương vẫn bình thường, thể lực cũng không tiêu hao quá nhiều.

Hắn cầm lấy điện thoại nhnf nhìn.

Đã hai giờ sáng.

Rất lâu rồi không có thức đêm như vậy.

Thời gian cũng đã đến ngày 2 tháng 1 năm 2012, Lục Dương ấn mở điện thoại, đè vào nút nguồn, sau đó đưa điện thoại khởi động lại để cập nhập ngày giờ.

Làm xong những thứ này.

Lục Dương ném điện thoại qua một bên ,không nghĩ những chuyện khác nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lục Dương theo thói quen dậy sớm.

Nhẹ nhàng tựa vào đầu giường.

Đâu tiên là cầm lấy điện thoại, lên mạng kiểm tra doanh thu phòng vé.

Hoàng Kim Đại Kiếp, doanh thu thống kê ngày hôm qua được chín triệu tám, kém một tí là phá mười triệu, con số này, để đặt ở mười năm, thì đại khái là một bộ phim điện ảnh thất bại.

Nhưng ở thời kỳ này, đã coi là một thành tích không tồi.

Phải biết rằng.

Lúc này mới được nửa ngày mà thôi.

Hoàng Kim Đại Kiếp ở kiếp trước doanh thu cũng chỉ phá một trăm triệu, tuy vậy thành thích ngày đầu tiên cũng chỉ mới được mười triệu, nhìn qua thì không sai biệt lắm với bây giờ, nhưng nên nhớ, lúc này mới chỉ là nửa ngày.

Lại nhìn một chút về các số liệu khác, trên mặt Lục Dương nở nụ cười, mặc dù nói hắn cũng không để ý mấy đồng tiền nhuận bút nữa, nhưng một lần nổi tiếng, coi như cũng đền bù tiếc nuối kiếp trước.

Đương nhiên, điều này cũng không đáng để kiêu ngạo, nếu ngươi có thể trọng sinh, thì chín mươi chín phần trăm cũng có thể thu hoạch được nhân sinh đặc sắc.

"Cũng không biết có đột phá nổi 200 triệu không?"

Trong lòng Lục Dương suy đoán.

Nếu lên tới hai trăm, mình ở trong vòng tròn biên kịch, coi như triệt để nổi tiếng.

Độ khó nhất định là có, nhưng khả năng thành công rất lớn, dù sao ngày đâu tiên đã có thành tích không tệ, hơn nữa các rạp chiếu phim nhìn thấy thành tích này, sẽ tăng suất chiếu nhiều thêm, doanh thu phòng vé cũng từ lúc đó mà tăng theo.

Lại nhìn về phần cho điểm đánh giá.

Tám chấm hai, so sánh với mấy bộ phim điện ảnh khác, số điểm này đã tương đối cao, nhưng khả năng về sau sẽ rất xuống từ từ.

Bởi vì thời điểm viết kịch bản này Lục Dương bị hạn chế rất lớn, nên chỉ có thể dựa theo khung sườn cho trước để viết, cũng không có quyền lên tiếng, vì vậy thành tích như vậy cũng rất hài lòng.

Mùa đông, để có thể từ trong chăn đi ra ngoài cần rất nhiều dũng khí.

Bất quá, vì để thân thể tốt hơn, Lục Dương cắn răng một cái, vén chăn lên từ trên giường nhảy xuống.

Đi ra ngoài rửa mặt.

Lại mặt vào quần áo tử tế.

Không có quấy rầy Quan Nguyệt đang ngủ.

Xong rồi đi bộ ra ngoài.

Chạy một vòng quanh cư xá, Lục Dương đi ra ngoài mua một chút thức ăn, trên đường trở về, thời điểm đi ngang qua siêu thị, còn mua một túi gạo cùng ít rau quả....

Vừa rồi hắn ở trong phòng bếp nhìn nhìn, ở trong tủ lạnh trống rỗng, nói cách khác, thời điểm bản thân không có ở đây, Quan Nguyệt cũng rất ít tới bên này.

Trong bếp cũng vô cùng sạch sẽ, Lục Dương cũng hoài nghi, căn bếp này chưa từng được sử dụng qua.

Lần nữa trở về nhà.

Đã là nửa tiếng sau.

Vừa mới vào nhà, Lục Dương liền nhìn thấy Quan Nguyệt từ trên lầu đi xuống.

Quan Nguyệt mặc một chiếc áo len thuần màu trắng, chiếc áo len bó sát người tôn lên dáng người hoàn mỹ, cặp đùi thon dài thẳng tắp bị quần jean bó sát lại, trên chân đi một đôi dép lê vài bằng vải bông.

"Anh tỉnh lại lúc nào vậy?"

Quan Nguyệt mở trừng hai mắt, lại nhìn một chút bữa sáng trên tay Lục Dương.

Lục Dương đem gạo cùng đồ ăn để xuống mặt đất, lại đem sữa đậu nành cùng bánh bao đặt lên bàn, nói ra: "Vừa rồi mới đi ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua chút bữa sáng, em ăn đi, anh ăn rồi..."

"Trời lạnh như vậy, anh còn ra ngoài chạy bộ a."

Quan Nguyệt rất bội phục.

Bên ngoài lạnh như vậy, nàng phải cố lắm mới thoát ra khỏi chăn, thời tiết này mà ra ngoài chạy bộ, phải là người có nghị lực lắm mới làm được.

Lục Dương cười cười: "Không chạy, sao có thể lực cường tráng."

Nghe nói như thế, Quan Nguyệt đỏ bừng mặt, dùng giọng nói chỉ có mình nghe được, lẩm bẩm: "Đúng vậy, cường tráng như một con trâu điên."

"Em nói cái gì?"

Lục Dương thấy Quan Nguyệt nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ cụ thể nàng nói gì.

"Không, không có gì.." Quan Nguyệt mặt hơi đỏ lên, vội vàng khoát tay...

"n, vậy thì ăn sáng đi."

Quan Nguyệt ngồi lên ghế salon ăn điểm tâm.

Lục Dương lại đem rau củ cùng gạo mua về đem vào phòng bếp, lại dùng cái kéo cắt bỏ túi gạo, hắn mua mười cân gạo hương, tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng ở đây lâu lâu cũng chỉ ăn một bữa mà thôi.

Bên kia Quan Nguyệt, rất nhanh liền đem bữa sáng giải quyết xong.

Lục Dương từ phòng bếp đi ra, ngồi ở trên ghế salon, thuận tay kéo Quan Nguyệt vào trong ngực.

Hương thơm bày vào lòng.

Rất thơm.

Lục Dương nhìn khuôn mặt tinh xảo của Quan Nguyệt, nhìn không được cuối xuống cổ nàng hít một hơi, hắn rất ưa thích mùi trên người Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt có chút xấu hổ, đẩy đầu Lục Dương ra, nói: "Bẩn lắm."

Lục Dương cũng không chấm dứt, đổi lại đưa mũi đến chỉnh diện hít một hơi, còn cười nói: "Bẩn chỗ nào, rõ ràng ngày hôm qua tắm rửa sạch vậy mà."

Quan Nguyệt không có cách nào khác, cũng không có biện pháp phản kháng, thời điểm này, chuông điện thoại vang lên hai tiếng, Quan Nguyệt cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, lập tức khẩn trương mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: "Lục Dương, mẹ của em gọi."

Nghe được điện thoại của mẹ vợ, Lục Dương cũng không rời khỏi thân thể Quan Nguyệt, vẫn như cũ đem nàng ôm trong ngực.

"Điện thoại của dì, em mau nhận đi."

Lục Dương nói ra.

Quan Nguyệt dặn dò: "Thời điểm em nghe máy, ngàn vạn lần anh đừng có lên tiếng, hiện tại vừa sáng sớm, nếu như bị mẹ phát hiện em ở cùng anh một chỗ, nhất định sẽ đoán được..."

"Được, anh không nói lời nói."

Lục Dương gật đầu.

Nghe được Lục Dương nói vậy, Quan Nguyệt lúc này mới yên tâm tiếp điện thoại, sau đó dùng giọng ngọt ngào nói: "Mẹ, mẹ gọi cho con làm gì vậy?"

"Quan Quan, tết Nguyên Đán được nghỉ không?"

"Được, được nghỉ ba ngày, ba với mẹ thì sao?"

"Mẹ được nghỉ một ngày, còn ba của con ngầy đây rất bận, một mực không ở nhà, thời tiết lạnh, con ở bên ngoài nhất định phải mặc nhiều quần áo, nếu không cẩn thận ngã bệnh, thì nhất định phải tới bệnh viện khám, không thể khiêng...Còn nữa, gần đây ít ăn thịt gà, hiện tại gia cầm cảm cúm rất nghiêm trọng, không nên ăn bây giờ..."

Lâm Thanh Nhã nói một dãy dài.

Đều là dặn dò.

Quan Nguyệt tự nhiên gật đầu đáp ứng, không dám chút làm mẹ nhận ra, mình bây giờ đang bị Lục Dương ôm vào trong ngực.

"Mẹ, kỳ nghỉ còn phải đợi mười ngày, đến lúc đó con cùng Lục Dương nhất định sẽ lái xe trở về, cùng hắn đi chung."

"Vậy được, trước như vậy.."

Điện thoại chấm dứt.

Quan Nguyệt thở dài một hơi.

Sau đó giận dữ nhìn thoáng qua Lục Dương, kéo cái tay phải của hắn đang bỏ trong áo mình ra, ở phía trên hung hăng đánh một cái, vừa rồi Lục Dương một câu cũng không nói, nhưng cái tên hỗn đản này, lại căn bản không thành thật chút nào, tay cứ lộn xộn....

Nàng thiếu chút nữa không nhịn được.

Chương 754: Hoàn Cảnh Trương Yến

Cho tới trưa, Lục Dương cũng không rời đi, ở trong biệt thự phụng bồi Quan Nguyệt xem TV, đến trưa, còn tự mình xuống bếp làm mấy món ăn.

Biết rõ buổi chiều Lục Dương còn phải quay về, nên sau khi ăn trưa xong, Quan Nguyệt liền kêu Lục Dương cùng đi tới trường học.

So với thời điểm khai giảng, đại học Hà Đông hôm nay quạng quẽ hơn nhiều, trên đường không nhìn thấy được mấy sinh viên, cây cối cũng trụi lủi, thời điểm này mà tới khu rừng nhỏ khi bữa, rất dễ bị người ta nhìn thấy đấy.

"Đi thư viện đi."

Quan Nguyệt đề nghị.

"Được."

Lục Dương cũng không có phản đối.

Thời tiết hôm nay rất lạnh, ở bên ngoài cũng không có gì hay mà đi dạo.

Cùng theo Quan Nguyệt đi tới bên ngoài thư viện Hà Đông.

Khả năng là bởi vì sắp đến kỳ thi, nên chỗ này có không ít sinh viên, thường xuyên có người trẻ tuổi mang cặp sách đi vào, trong đó đại bộ phận đều là nữ sinh.

Luận về tính tự giác học tập, thì nữ sinh trên đại học cao mạnh hơn nam sinh một tí, nam sinh ở trong đại học, giống như chim được sổ lồng nên hết sức buôn thả, ngoài trừ các trường đại học đỉnh cấp ra, thì loại hiện tượng này rất thường xuyên bắt gặp.

"Yến tử..."

Thời điểm hai người chuẩn bị đi vào, Quan Nguyệt nhìn thấy Trương Yến cùng phòng.

Trên tay Trương Yến cầm một cái xẻng nhỏ, ở bên ngoài thư viện bận rộn gì đó, nhìn thấy Quan Nguyệt cùng Lục Dương đi đến, trên mặt nàng lộ ra nụ cười lúng túng.

"Quan Quan, ngươi đi thư viện sao?"

"Đúng vậy a, bên ngoài cũng quá lạnh rồi, ta mang Lục Dương đến thư viện ngồi một chút...Ngươi vẫn còn bận rộn à."

Trương Yến nhìn xung quanh một vòng, nói ra: "Đem mấy cái cột điện này xử lý xong, liền có thể nghỉ ngơi."

"A, vậy để chúng ta giúp ngươi."

Quan Nguyệt nhìn nhìn mấy cây cột, phía trên dán đầy cái loại quảng cáo, muốn xử lý sạch sẽ không phải là một chuyện dễ dàng, đặc biệt là những thứ này đều bị dùng nhựa cao su dán lên, nên rất khó để xử lý...

"Không cần, không cần đâu."

Trương Yến vội vàng lắc đầu.

"Các ngươi không có công cụ, không làm được đâu, hơn nữa trời lạnh như vậy, nhanh vào thư viện tránh đi, chờ ngươi quay về ký túc xá rồi chúng ta nói chuyện."

"Ừ."

Quan Nguyệt nhìn nhìn Lục Dương.

Sau đó nói: "Vậy được, đợi ngày mai ta chuẩn bị công cụ, rồi tới giúp ngươi."

Lại hàn huyên vài câu, Quan Nguyệt cùng Lục Dương tiến vào trong thư viện.

Lục Dương chỉ cười với Trương Yến, toàn bộ cuộc đối thoại đều không nói gì, nếu đoán không sai, Trương Yến hẳn là đi làm thêm ngoài giờ...Nữ sinh dù sao cũng coi trọng mặt mũi, nếu mà hỏi sẽ làm cho người ta lúng túng.

"Nàng làm thêm à?"

Sau khi tiến vào thư viện, Lục Dương mới hỏi.

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu: "Đúng vậy a, em kể cho anh nghe, hiện tại Trương Yến vô cùng thảm, bởi vì sự tình lần trước, nên tiền đều bị lừa gạt hết, hơn nữa còn nợ rất nhiều...Trong nhà nàng đoán chừng cũng tức giận, vì vậy liền mặc kệ, hiện tại nàng chỉ có thể đi làm thêm ngoài giờ, nếu không ngay cả phí sinh hoạt cũng không có rồi.."

"Thời tiết rất lạnh, cũng không dễ dàng.."

Lục Dương thở dài.

Dưới thời tiết âm vài độ, dùng xẻng cùng nước lạnh để dọn mấy tấm quảng cáo, nghĩ tới thôi là đã thấy lạnh.

"Đúng vậy, Trương Yến quá đáng thương, Vương Khánh Huy chính là một tên siêu cặn bã, mà mấy tên cặn bã nên bị đánh chết." Quan Nguyệt nắm chặt quyền, tức giận nói.

Ặc...

Tuy rằng Quan Nguyệt đang nói Vương Khánh Huy, nhưng Lục Dương sao có cảm giác là lạ, lặng lẽ nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, mới xác định nàng không phải chỉ cây dậu mắng cây hòe.

Hai ngừi cùng nhau đi lên thang máy.

Lục Dương nói ra: "Vương Khánh Huy chính là một tên bại hoại, không liên quan đến cặn bã, hắn lừa nhiều người như vậy, chứ không phải có nhiều bạn gái."

Quan Nguyệt hồ nghi nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Bại hoại cùng cặn bã nam, anh phân rõ ràng như vậy làm gì?"

Cái trực giác chết tiệt này.

Lục Dương nói xong liền có chút hối hận.

Hắn không nên hỏi thêm.

Hắn tranh thủ thời gian thay đổi một vấn đề: "Trương Yến làm thêm ngoài giờ một tháng được bao nhiêu?"

"Sáu trăm tệ, nhưng cũng rất mệt mỏi, ngoài trừ mấy miếng dán quảng cáo ra, nàng còn phải quét dọn vệ sinh...Hơn nữa sáu trăm tệ còn vào thẻ cơm của trường, không phải là tiền mặt."

Quan Nguyệt từ nhỏ đã có điều kiện sinh hoạt ưu việt, không cảm thấy gì, nhưng Lục Dương lại cảm thấy trường đại học này khá thú vị, đối với sinh viên mà nói, sáu trăm tệ tiền cơm cùng sáu trăm tệ tiền mặt kỳ thật không có gì khác nhau lớn, lấy giá hàng tại nhà hàng đại học Hà Đôgn, sáu trăm tệ đã đủ cho một sinh viên ăn thư thái một tháng.

Hơn nữa thời gian làm việc là sau mỗi tiết học, giúp nhà trường sử lý một số công việc, chuyện này đối với mấy sinh viên nghèo khó, vẫn còn là rất trượng nghĩa, dù sao, ở thời điểm này, đại bộ phận công nhân ở Lục Thành tiền lương một tháng cũng chỉ hai ba nghìn tệ...Đổi lại là Lý Minh Bác lúc trước, nếu có công việc này nhất định sẽ cao hứng.

Lục Dương suy nghĩ một chút hỏi: "Em cùng Trương Yến có quan hệ thế nào?"

"Hỏi chuyện này làm gì?"

Quan Nguyệt có chút tò mò.

"Không có việc gì, chỉ tùy tiện hỏi một chút."

Kỳ thật trong lòng Lục Dương muốn hỏi là, nếu như Trương Yến có quan hệ không tệ với Quan Nguyệt, ngược lại có thể giúp nàng một chút, giống như Siêu ca vậy, cho nàng cơ hội làm công việc trên mạng, nếu quan hệ bình thường thì coi như xong, Lục Dương cũng không rảnh rỗi thấy một người khó khăn liền ra tay giúp đỡ.

Lại nói tiếp, Trương Yến cũng là người bị hại trong chuyện của Vương Khánh Huy, Lục Dương nhớ lại sinh viên trong trường tên Vương Hồng Vĩ kia, còn có mẹ của hắn, trong lòng cũng có vài phần đồng cảm.

Quan Nguyệt suy nghĩ một chút nói ra: "Mấy người trong phòng của em đều có quan hệ rất tốt, Trương Yến cũng không tồi, lúc trước thời điểm còn chưa bị Vương Khánh Huy lừa, nàng còn thường xuyên mua hoa quả về mời mọi người trong phòng ăn, nhưng nếu nói về quan hệ thì em với Triệu Oánh Oánh là tốt nhất."

Quan hệ Triệu Oánh Oánh với Quan Nguyệt, Lục Dương tự nhiên biết rõ, hắn cười cười, nói rA: "Vậy ý của em là, quan hệ của mình với Trương Yến cũng không tệ lắm đúng không?"

"Ừ, đúng vậy a, mà anh muốn nói gì?"

Quan Nguyệt nghi hoặc nhìn Lục Dương.

"Lần trước ở quê không phải anh đã nói mình có một công ty về internet sao....Cần một ít CTV kiểm duyệt video, một ngày một trăm tệ, làm việc ngày bốn tiếng, so với làm thêm ngoài giờ học thì tốt hơn một chút, em hỏi Trương Yến một chút, nếu như nàng muốn, anh có thể đưa nàng công việc này..."

Lần này Lục Dương cũng không có tăng tiền.

Một ngày một trăm tệ, một tháng ba nghìn, làm giờ thoải mái, đối với sinh viên ở trong trường học mà nói, đã là một việc làm thêm vô cùng tốt.

Bất quá cũng không phải Lục Dương không cho ưu đãi, CTV kiểm duyệt video một ngày phải làm 6 tiếng, cân nhắc đến chuyện học của Trương Yến, hơn nữa còn ở đại học Hà Đông, áp lực học tập rất lớn, vì vậy giảm bớt cho nàng hai giờ.

"Lục Dương, anh thật sự là một người tốt."

Quan Nguyệt mừng rỡ nói.

Lấy tình huồng quẫn bách hôm nay của Trương Yến, Lục Dương đưa ra việc làm thêm này, không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Quan Nguyệt rõ ràng, nếu như mình nói cho nàng biết, nhất định Trương Yến sẽ rất vui vẻ.

Nghe thấy Quan Nguyệt nói vậy, Lục Dương nghiêm mặt, nói ra: "Cảm ơn đã khen, nhưng lần sau đừng khen anh như vậy."

"hì hì, anh không thích người ta kêu mình là người tốt à."

Quan Nguyệt kéo cánh tay Lục Dương, toàn bộ người như dán vào người hắn.

Lục Dương nói: "Anh không phải người tốt, anh là cặn bã nam."

"Em không tin."

"Thật mà!"

"Thế để em đánh chết anh."

...

Chương 755: Tên Hỗn Đản Kia

Trên thư viện tầng ba có một cái sân thượng.

Trên mặt đất được trải bằng sàn gỗ, bằn ăn cùng ghế cũng đều được làm bằng gỗ thô, nhìn qua như một quán cà phê.

Đương nhiên, nơi này cũng không phải quán cà phê gì cả, mà là một địa phương nghỉ ngơi, nếu như học tập mệt mỏi, có thể lên đây tùy tiện nói chuyện phiếm, không bị những quy củ ở trong thư viện ước thúc.

Vách tường bốn phía được làm bằng thủy tinh trong suốt, cũng không có gió lạnh thổi vào được.

Lúc ra cửa, Quan Nguyệt còn mua một ít đồ ăn, hai bình Hồng Trà, còn có một túi hạt dưa, dùng để giết thời gian.

Quan Nguyệt đem hạt dưa đều đổ ra, lại đem túi xe mở, trở thành một túi rác giản dị, ở chỗ nay ăn cái gì, đồ bỏ đi khẳng định phải mang ra ngoài.

"Lục Dương, trường học của anh sắp thi chưa?"

Quan Nguyệt hỏi.

"Không biết, hình như cũng sắp thi rồi, để tí nữa anh hỏi mấy người bạn cùng phòng mình đã."

Trong khoảng thời gian này, Lục Dương rất ít khi tới phòng học, cũng không thấy trên nhóm chat lớp nói gì, vì vậy cũng không rõ ràng chuyện này lắm.

"A, vậy anh hỏi xem, nếu như thi xong cùng ngày, chúng ta có thể cùng một chỗ trở về huyện Thanh Sơn, tết năm nay anh cũng phải về nhà chứ." Quan Nguyệt cúp một miếng hạt dưa, đem vỏ bỏ vào trong túi rác.

"Nhất định phải về, cuối năm nay cậu nhỏ nhà anh kết hôn, không về không được a." Lục Dương nhớ tới sự tình lần trước Tiền Vân nói.

Nhà cậu nhỏ ở thị trấn cũng tân trang hết rồi.

Hơn nữa song phương đều có tuổi khá lớn, vì vậy không dám trì hoãn quá lâu, vì vậy hai nhà quyết định, ngày thành hôn vào cuối năm, đại khái vào tháng chạp âm lịch, dựa theo thời gian mà nói, cũng sắp tới....

Cậu ruột kết hô, hắn là cháu ngoại nhất định phải trình diện.

"Cậu nhỏ anh kết hôn, em có cần tới không."

Quan Nguyệt nghĩ tới chuyện này.

"Ách, cái này anh cũng không rõ lắm, để anh hỏi mẹ một chút, bất quá, em cũng không tới cũng không sao đâu." Lục Dương đối với quy củ dưới quên cũng không hiểu rõ lắm.

"Vậy anh hỏi đi."

Quan Nguyệt nhìn xung quanh.

So sanh với thư viện, thì chỗ này lạnh hơn nhiều, vì vậy cũng không có nhiều người, chỉ có ba bốn bàn là có người, có một đôi tình lữ đang nói chuyện, hai tên nam sinh chơi cờ vua.

....

Đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông, ký túc xá nữ sinh khu bảy.

Trần Thu Nguyệt từ bên ngoài trở về, phát hiện Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên nhìn mình không chớp mắt.

"Ở trên mặt ta có hoa sao? Sao cái ngươi lại nhìn như vậy?"

Trần Thu Nguyệt đem túi đặt lên bàn.

"Chúc mừng đại tỷ, trở thành hội trưởng hội học sinh viện công nghệ."

Hứa Dung Dung hưng phấn nói.

Không sai, các nàng vừa mới nhận được tin tức, Trần Thu Nguyệt lại thăng chức rồi, trở thành người đứng đầu của học viện công nghệ, dù là bên trong hệ thống hội học sinh trường, nàng cũng coi như là thành viên trung tâm.

"Đại tỷ, ngươi thật lợi hại, người ta phải đều năm 3 năm 4 mới có cơ hội làm hội trưởng, ngươi còn chưa học xong năm 2 đã liền nhận chức rồi, về sau còn phải dựa vào ngươi để chiếu cố chúng ta đó." Thẩm Yên cười ha hả nói.

Trần Thu Nguyệt nghe xong chuyện này, cười nói: "Tin tức của các ngươi thật linh thông, mới vừa vặn nhận chức, các ngươi liền đã biết...Từ Thi đâu ròi? Vẫn còn đang ngủ à?"

Bàn của Từ Thi không có ai ngồi, Trần Thu Nguyệt nhìn lên giường của Từ Thi.

Giường bị tấm rèn che lại, nếu như không mở ra, thì không biết có người bên trong không, nữ sinh ở trong phòng ký túc xá đều ưa thích làm vậy, như vậy mới có không gian riêng tư không bị phát hiện.

"Không biết đang làm gì, mới vừa rồi còn đi xuống uống nước."

Hứa Dung Dung nói ra.

Nàng vừa dứt lời.

Cài rèn liền bị giật giật, từ bên trong thò ra một cái đầu nhỏ, Từ Thi có chút mê hoặc nói: "Nguyệt Nguyệt, vừa rồi ngươi tìm ta à?"

"Đúng vậy a, ngươi đang làm gì vậy ,cho ta làm với."

Trần Thu Nguyệt đi tới giường Từ Thi, leo lên cầu thang nhìn thoáng qua, phát hiện trên giường Từ Thi đủ loại ống hút đầy màu săc, nàng kinh ngạc nói: "Từ THi, ngươi đang xếp ngôi sao nhỏ bằng mấy thứ này sao?"

Trần Thu Nguyệt vốn là người thích chơi đùa, nên biết rõ tác dụng của mấy cái ống hút nhỏ này.

"Ừ."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

Hứa Dung Dung cũng tò mò nhìn thoáng qua.

Trên giường Từ Thi có một cái bình thủy tinh trong suốt, bên trong tràn đầy những ngôi sao nhỏ, nàng kinh ngạc nói: " Từ Thi, ngươi cũng quá có nghị lực rồi, cái bình lớn như vậy, cũng phải chứa được mấy nghìn cái đi, ngươi từ lúc nào mà xếp được nhiều thế?"

Mặc dù lời nói của Hứa Dung Dung có đôi chút khoa trương, nhưng quả thật bình thủy tinh của Từ THi không hề nhỏ, nhưng ngôi sao được xếp xong có thể tích vô cùng nhỏ, nên trong cái bình này có thể chứa được rất nhiều.

"Không phải, cũng không phải xếp một lần, trước đây ta cũng có xếp rồi." Từ Thi vội vàng giải thích.

"Từ Thi, ngươi xếp nhiều ngôi sao nhỏ này làm gì, không phải muốn tặng cho người nào đi." Thẩm Yên mở trừng hai mắt.

Từ Thi cũng không có thừa nhận hay phủ nhân, chỉ xấu hổ đỏ mặt.

Nhìn vẻ mặt này của nàng, Trần Thu Nguyệt liền hiểu rõ, nhất định là bị đoán trúng rồi, Từ Thi xếp nhiều ngôi sao nhỏ như vậy, co thể tặng cho ai? Nhất định là cái tên hỗn đản Lục Dương kia.

Hiện tại tên hỗn đản này còn không biết đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu đấy.

Hứa Dung Dung kinh ngạc nói: "Từ Thi, ngươi thật đáng yêu, thời đại này rồi, còn có nữ sinh gấp ngôi sao nhỏ a."

Từ Thi bĩu môi, lặng lẽ giấu bình thủy tinh vào trong chăn.

"Tốt rồi, tốt rồi." Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Từ Thi, Trần Thu Nguyệt khoát tay áo, lại đem rèm thả xuống, nói ra: "Từ Thi da mặt mỏng, các ngươi đừng trêu chọc nàng."

Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên cũng biết vui đùa không thể quá mức, đều không có tiếp tục truy vấn.

Thẩm Yên lại hỏi chuyện ngày hôm qua: "Nguyệt Nguyệt, sự tình ngày hôm qua tại rạp phim, ngươi hỏi qua Lục Dương chưa? Hắn nói thế nào?"

Ngày hôm qua Thẩm Yên cùng Lý Minh Bác đi rạp phim, vừa đúng lúc đụng phải gia đình Lục Dương, tuy rằng Lý Minh Bác nói Thẩm Yên không nên nói ra, nhưng Thẩm Yên cảm thấy, không thể giấu giếm với khuê mật của mình, vì vậy đem chuyện này nói với Trần Thu Nguyệt, thời điểm hai người nói chuyện này, Hứa Dung Dung cũng vừa vặn trở về, Trần Thu Nguyệt cũng không có giấu, nên nàng cũng biết....

Từ trong túi lấy ra LapTop, Trần Thu Nguyệt mặc không đổi sắc nói: 'Đêm qua ta hỏi rồi, là mẹ cùng biểu tỷ của hắn, vừa vặn đến Lục Thành, nên hắn mang đi xem phim, không có vấn đề gì."

Tuy rằng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Trần Thu Nguyệt cũng không muốn nói rõ với bạn cùng phòng, không quản các nàng nghĩ thế nào, chỉ cần mình không thừa nhận là được, điều này cũng liên quan đến tôn nghiêm hội trưởng hội học sinh của nàng.

"Tên hỗn đản này..."

Chỉ ở trong lòng, Trần Thu Nguyệt mới thầm mắng Lục Dương rất nhiều.

Tên hỗn đản này ra ngoài hẹn thì cũng được thôi, nhưng còn ngốc đến nỗi bị người ta phát hiện.

Đối với lời giải thích của Trần Thu Nguyệt, Thẩm Yên cũng không phải rất tin, nagfy hôm qua nàng nhìn một hồi liền bị Lý Minh Bác kêu rời đi, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được, quan hệ của hai người kia không đơn giản chỉ là đệ đệ biểu tỷ.

Nhưng chuyện cũng đã nói rồi, Trần Thu Nguyệt lại không thèm để ý, nàng tự nhiên cũng không thể xen vào chuyện người khác.

"Thẩm Yên, vẫn là Minh Bác của ngươi tốt nhất, thông minh tài giỏi....còn một lòng, ngươi quá hạnh phúc đi." Trần Thu Nguyệt cảm thán một câu, đều ở một phòng 504, vậy mà khác nhau nhiều vậy sao? Một người là nam nhân một lòng, một người là hoa tâm đại la bặc, bất quá nghĩ lại, nếu như Lục Dương giống Lý Minh Bác, vậy hắn còn là Lục Dương sao? Bản thân mình sẽ thích hắn?

Nếu tưởng tượng như vậy, nàng cũng bình tĩnh trở lại.

"Nào có, Lý Minh Bác chỉ là một tên cứng đầu, sao có thể tốt hơn Lục Dương được." Thẩm Yên có chút ngượng ngùng nói.

Hứa Dung Dung cố nén ý cười, nói ra: "Thế mà buổi tối cũng cười đùa hí hửng."

"Hứa Dung Dung, ngươi nói bậy gì đó, ngươi tưởng ta không dám xé miệng của ngươi à."

Thẩm Yên nhào tới người Hứa Dung Dung, Hứa Dung Dung lại nhẹ nhõm né tránh.

Nhìn hai người bạn cùng phòng đùa giỡn, Trần Thu Nguyệt nhịn không được lắc đầu, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, giờ này rồi ,đoán chừng người kia cũng nên trở về.

Chương 756: Mọi Rợ Đến (1)

Sau khi ở trường học Quan Nguyệt ăn xong bữa tối, Lục Dương mới rời đi, bất quá hắn cũng không phải trở về trường học, mà đi tới nhà ga Lục Thành.

Vừa rồi trong lúc ăn cơm, Mọi Rợ có gọi điện thoại tới đây, nói chân bị tổn thương đã lành, vì vậy đang ở trên tàu hỏa tới Lục Thành.

Lúc này cũng tối rồi, Lục Dương có chút không yên tâm, nên ý định tự mình đi ra ngoài đón người.

Giờ này cũng là giờ cao điểm, nên đường nội thành hết sức hỗn loạn, Lục Dương đến địa phương đã bảy giờ tối, bởi vì mùa đông nên bản đêm đến vô cùng sớm, bảy giờ tối mà bầu trời đã tối om.

Lái xe vào bãi đỗ xe.

Lục Dương liền gọi cho Mọi Rợ một cú điện thoại.

"Đến đâu rồi hả?"

"Ta cũng không biết."

Mọi rợ cũng rất lờ mờ, cũng không biết mình ở đâu?

"Ngươi không phải đi quá rồi chứ, trạm vừa rồi dừng ở đâu?" Lục Dương ở trong điện thoại hỏi.

Mọi rợ suy nghĩ một chút, nói ra: "Trạm vừa rồi hình như là Hứa Châu thì phải, cũng đã qua được một lúc."

"Vậy thì sắp tới rồi, ga tiếp theo là tới Lục Thành, ngươi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa thời điểm xuống tàu, đừng có quên đồ..." Mọi rợ đi ra ngoài rất ít, trước đó lần đầu tiên đi tới cũng đi theo đồng hương, Lục Dương không thể không nhắc nhở hắn một cái.

"Hảo hảo ,ta biết rồi."

Cúp điện thoại.

Lục Dương liền hướng phía nhà ga đi tới.

Vừa rồi quên nói với Mọi Rợ ra cửa nào, bất quá cũng không sao, chỉ cần có điện thoại, rất nhanh có thể tìm được người dễ dàng.

"Soái ca, nghỉ ngơi không?"

Trong quá trình chờ đợi.

Nhiều bác gái đều tới đây chào hàng, trên tay các nàng đều cầm một tấm card nhỏ, phía trên đều ghi giá cả trú ngụ, Lục Dương nhìn thoáng qua, giá cả hết sức tiện nghi, một đêm chỉ có mười tệ."

"Không, ta tới đón người."

Lục Dương khoát tay áo, nói những người này là lửa đảo cũng không đúng, nhưng vậy hắn cũng không muốn dài dòng làm gì.

"Soái ca, đã trễ như vậy, bằng hữu của ngươi đến cũng không có chỗ ở, đợi lát nữa cùng ta đi tới Na Hữu Tức, ở đó có đệ muội rất đẹp." Nghe được Lục Dương cự tuyệt, bác gái vẫn không có buông tha, mà ngược lại càng ra sức mời chào.

"Ngươi cảm thấy, ta đẹp trai như vậy tìm không được bạn gái sao?"

Lục Dương nhịn không được nói ra.

"Y, lời này ngươi nói sai rồi, hoa nhà sao lạ bằng hoa dại được."

Nghe thấy Lục Dương nói vậy, bác gái còn cố ý đánh giá Lục Dương một cái, công nhận tiểu tử này lớn lên cũng rất soái, cũng không có điểm nào để chê.

"Đi đi đi, nếu ngươi không đi, ta gọi bảo an đó."

Lục Dương xoay người đi sang chỗ khác, không buồn phản ứng nữa.

Bác gái đi rồi, nhưng lại có mấy nhà khác tới chào hàng, nào là bán tai nghe, nạp tiền điện thoại, ăn xin...Mấy tên này đa số bán hàng đều là hàng giả, đến cả tên ăn xin tới xin tiền cũng là giả nốt.

Lục Dương lười phản ứng lại với bọn họ, cuối cùng không chịu được phiền, quay người đi tới gần phòng bảo vệ.

Đợi một hồi, Lục Dương đi tới phòng vệ sinh, nhìn khuôn mặt có ngũ quan anh tuấn, hắn thở dài, đẹp trai quá cũng khổ. Tìm một vị trí ngồi xuống, Lục Dương ngồi đợi, ước chừng qua khoản mười phút sau, điện thoại vang lên.

Lục Dương nhận lấy.

"Mọi rợ, tới chưa?"

"Tới rồi, ta đang đi ra."

Hiệu suất còn rất nhanh.

"Cửa nào, ngươi nhìn biển thông báo xem."

"Cửa Đông Nam."

"A, ngươi chờ một lát, ta lập tức liền qua."

Lục Dương cũng không có ngắt máy, trực tiếp đi ra bên ngoài, cửa Đông Nam chính là chỗ vừa rồi hắn bị quấy rối, ra cửa, Lục Dương liền tìm thấy được mọi rợ.

"Mọi rợ, bên này."

Lục Dương hô một tiếng.

Sau đó đi tới nghênh đón.

Mọi rợ cũng chú ý tới Lục Dương, vội vàng kéo hành lý đi tới, Lục Dương giúp đỡ mang theo hai cái túi, sau đó nói: "May nhiều đồ như vậy làm gì?"

Nhìn hành lý của mọi rợ, Lục Dương hoài nghi gia hỏa này có phải đem hết tất cả đồ dùng trong nhà ra ngoài rồi không.

Ngoài trừ quần áo thông thường cùng vật dụng lộn xộn bên ngoài, còn có chăn màn, thùng nước, bảy tám đồ vật trong nhà đều bị mọi rợ đưa đi theo, thật không biệt, hắn làm thể nào để xuống tàu

Mọi rợ thở hổn hên hai cái, nói ra: "Đi ra ngoài mua cái gì cũng phải tiêu tiền, dù sao trong nhà cũng có thì mang theo thôi, cũng không quá phiền toái.."

Nói không phiền toái là giả đấy.

Lục Dương cũng không có nói gì.

Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, chính là đạo lý này, có phụ thân không đáng tin tưởng, mọi rợ từ lúc còn rất nhỏ đã được trải nghiêm cảm giác sinh hoạt gian khổ rồi.

"Cơm nước ăn chưa?"

Lục Dương hỏi.

"Ăn rồi."

Mọi rợ gật đầu.

"Ăn trên tàu à?"

Mọi rợ đi chính là tàu hỏa thông thường, muốn tới Lục Thành phải cần bốn tiếng, vậy khẳng định phải ăn trên tàu.

Mọi rợ khờ khờ vừa cười vừa nói: "Ta ra ngoài có mang theo thức ăn dự trữ, ngươi ăn không, ta còn mấy miếng..."

Chương 757: Mọi Rợ Đến (2)

Nói xong ngồi xổm xuống, ở trong bọc của mình lục lọi, quả thật lấy ra được hai túi mì ăn liền dự trữ, mà túi mì ăn liền giống như mì trẻ em, là thứ hồi nhỏ ưa thích ăn nhất, Lục Dương khi còn bé cũng nếm qua không ít, tuy nhiên, hiện tại ở trên thị trường đã ít bán đi, Lục Dương cũng không chú ý tới.

"Không tệ, không tệ, là đồ tốt."

Lục Dương lấy tới một bao, nhìn bao bì tinh tế, hắn cũng không sốt ruột ăn, mà bỏ vào trong túi áo, sau đó nói: "Mì ăn liền mặc dù no bụng, nhưng đi lâu như vậy cũng có chút đói, để ta mời ngươi ăn món khác, Hamburg được không?"

Hắn chỉ vào cửa hàng Dicos ở một bên.

"Ta no rồi."

Mọi rợ có chút xấu hổ.

"Ngươi với ta khách khí làm gì, về sau ngươi kiếm được tiền thì mời lại ta sau."

"Vậy được rồi, ta cũng không phải rất đói bụng, nên ngươi không cần mua nhiều, ta không vào đâu, ngươi đi mua..."Mọi rợ nhìn hành lý trên mặt đất, nhiều đồ như vậy mà chuyển vào cũng rất phiền toái.

"Vậy được, ngươi chờ một lát."

Dặn dò một tiếng, Lục Dương đi vào trong tiệm.

Kêu hai cái Hamburg cùng một phần gà rán, chờ nhân viên làm xong, lại kêu thêm hai ly cô ca rồi mang theo ra ngoài.

Mọi rợ ở bên ngoài nhìn thấy Lục Dương đi ra, nói: "Mua nhiều như vậy làm gì?"

"Mua nhiều, ngươi liền ăn nhiều một chút, ta thấy ngươi lúc về quê gầy đi không ít, muốn hảo hảo cho ngươi bồi bổ thân thể một phen, về sau đi làm có tiền, nhất định phải ăn nhiều lên."

Tuy nói bối phận của mọi rợ cao hơn Lục Dương, nhưng mọi rợ còn nhỏ hơn Lục Dương một tuổi, cũng không có thành thục như Lục Dương, vì vậy Lục Dương luôn coi hắn là đệ đệ để đối đãi, đối với bạn nối khố trung thực chơi từ nhỏ này, Lục Dương vẫn luôn có cảm giác.

Mua cũng đã mua rồi, Mọi rợ cũng không có sĩ diện láo.

Ngồi ở trên túi để chăn màn, liền bắt đầu ăn.

Trước gặm một cái Hamburg, sau đó lại uống một ngụm coca, lại cầm một cái đùi gà rán ra gặm, nhìn qua vô cùng thích ý.

"Nếu mỗi ngày cuộc sống đều trôi qua như vậy thì tốt rồi, cho ta làm ông trời cũng không đổi."

Mọi Rợ đem một miếng gà nuốt xuống.

Lục Dương cười cười: "Vậy ông trời cũng không quá đáng giá, công việc ta an bài cho ngươi, ngươi chỉ cần đi làm bình thường, mỗi ngày ăn mấy thứ này cũng không có gì, dù sao mấy thứ này ở bên nước ngoài cũng là đồ bỏ đi."

"Đây là thực phẩm bỏ đi?"

Mọi rợ không tin, hắn cười nói: "Vậy bên nước ngoài đều ăn vàng hết sao?"

Lời này, Lục Dương cũng không biết phản bác ra sao, hắn cũng lười đi giải thích, từ túi áo lấy ra gói mì, sau đó xé ra, đem gia vị bỏ vào, nắm lại lỗ hổng, sau đó lắc vài cái, như vậy gia vị sẽ hòa hợp với vụn mì.

Hướng miệng đổ vào, mùi vị cũng không tệ lắm, ngon vô cùng, làm Lục Dương nhớ lại cảm giác lúc nhỏ.

Mì ăn khá con, chỉ có điều có chút ít, sau khi ăn xong, Lục Dương cũng đem ly cô ca của mình xử lý, bên phía Mọi Rợ tốt độ rất nhanh, thuần thục đem chiếc Hamburg cuối cùng cùng mấy miếng gà xử lý xong.

Còn hài lòng ợ hơi một cái.

"Trước để ta đưa ngươi tới chỗ ngủ."

Lục Dương đứng lên.

"Tốt..." Lục Dương đem bao hộp vất vào thùng rác, sau đó nhất lên hành lý của mình, Lục Dương cũng tới hỗ trợ, đem hành lý cất vào xe trong, sau đó trả phí gửi xe, lái xe nhắm hướng vùng mới giải tỏa chạy đến.

Nếu như là ban ngày.

Lục Dương đại khái sẽ mang mọi rợ đi đến chung cư Hoa Đình, gặp mẹ mình một lần, dù sao cũng là khách từ nơi xa tới, Mọi Rợ còn là đường đệ của mẹ, coi như cũng có quan hệ rất thân, đường xa mà đến, thân là chủ nhà cũng phải mời một bữa cơm, nhưng lúc này cũng quá muộn, cũng không phải giờ ăn cơm, trong nhà còn có Liễu Thanh Thanh mang thai, nên Lục Dương cũng không đề cập chuyện này, Mọi rợ tự nhiên cũng không có ý kiến, vừa rồi hắn được Lục Dương mời ăn Hamburg cùng gà rán, nên hiện tại cũng rất vui vẻ.

"Lục ca, ngươi nói những người kia sao lại muốn mua vé tàu của ta làm gì?"

Trên xe, mọi rợ hỏi.

"Bán vé tàu hỏa?"

Lục Dương không hiểu ý tứ của mọi rợ.

Mọi rợ nói ra: "Chính là lúc đi tới nhà ga, có mấy người tới hỏi có bán vè táu không, vé tàu dùng rồi một tệ, đây không phải là lừa đảo đi?"

Lúc ra cưa, Tiền Tiểu Quyên có cố ý nhắc nhợ mọi rợ, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận, trước khi gặp Lục Dương, không nên cùng người lạ nói chuyện, cũng không được đưa đồ vật gì cho người khác, nhưng thời điểm vừa mới xuống ga, mọi rợ nhịn không được đem vé tàu hỏa bán đi, hắn cảm thấy thứ này không có gì dùng, có thể bán kiếm được tiền đương nhiên là rất tốt.

Nhưng hiện tại nhớ lại, thì có chút bận tâm.

"Không có gì đâu."

Lục Dương cười cười.

"Tuy rằng vấn đề không lớn, bọn họ thua mua vé của người đi, sau đó bán lại cho công ty phát hành vé, từ đó ăn chênh lệch, đương nhiên cũng có một số người cầm lấy vé này đi làm giả vé tàu, nếu xảy ra chuyện gì, cũng có đôi chút mạo hiểm đấy..."

Mặc dù có thể nói tỉ lệ mạo hiểm hầu như là không, nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy nên nhắc nhở Mọi Rợ một chút, tham món lời nhỏ thiệt món lời lớn, ở loại thành thị như Lục Dương, người dân cũng không thuần phác như Tiền gia trang.

Mọi rợ nghe được có thể cầm lấy vé đi làm giả, mình còn có chút mạo hiểm, trong lòng liền lập tức hối hận, hắn đem lời nói của Lục Dương ghi nhớ trong lòng, về sau có vé tàu hỏa, nhất định sẽ hảo hảo giữ lại, không thể đưa cho người khác.

"Gọi điện cho cha ngươi hay chị gái điện báo bình an đi, một mình ngươi đi ra ngoài, khẳng định bọn họ rất lo lắng."

Lục Dương nhắc nhở một câu.

"Cha ta còn lâu mới lo lắng cho ta." Mọi rợ lầm bầm một câu, lấy điện thoại di động ra, điện cho Tiền Tiểu Quyên, ở trong điện thoại nói Lục Dương đã tới đón hắn, còn nói về sự tình vé tàu.

Tiều Tiểu Quyên ở trong điện thoại, dặn dò đệ đệ ở bên ngoài nghe lời Lục Dương, làm việc cho tốt, không thể ham chơi, cẩn thận lừa đảo, mọi rợ để âm lượng trong điện thoại rất lớn, Lục Dương ở một bên cũng nghe rành mạch.

Điện thoại sau khi kết thúc, hai người cũng đã tới nơi

Chương 758: Hảo Tỷ Muội

"Đại lão bản, là ngươi à."

"Lão bản tốt."

...

Thời điểm tiến vào cư xá, Lục Dương hạ cửa xe xuống, bảo an liền nhận ra Lục Dương, bọn họ đều đi theo Tống Lão Hổ tới đây, hiện tại được an bên cư xá này.

Cái tiểu khu này, vừa vặn đối diện với Sơn Hại Đại Hạ, diện tích cũng không lớn, công ty đã mua hai tòa nhà trong này, còn đất dư lại vẫn còn được khai phá, trước mắt người ở đây đều là nhân viên của Csite, vì vậy về phương diện bảo vệ, tạm thời giao cho công ty an bafin.

Đây cũng là chuyện đã sớm nói với bên xây dựng.

Bên phía đối phương cũng rất vui sướng vì không tốn tiền, nên thoải mái đáp ứng yêu cầu này, hơn nữa, coi như không đáp ứng cũng không được, bởi vì chủ phòng ở đây đều là nhân viên của Csite, coi như thời điểm bầu chủ đại hội, cũng có thể yêu cầu phía đối tác xéo đi.

"Khi nào đổi ca?"

Lục Dương cười hỏi.

"7:30 đổi."

Một bảo an trong đó trả lời.

"Ừ ừ, vất vả rồi."

Nói hai câu, Lục Dương lái xe tiến vào cư xá.

Bên ngoài lầu số 2.

Trương Bân đã ở bên ngoài đợi.

"Lão bản, chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi."

Trương Bân vừa nói, một bên vừa chuyển đồ trên xe xuống, thời điểm gần đến nơi, Lục Dương đã sớm gọi điện thoại cho Trương Bân, nhờ hắn an bài hỗ trợ.

Ba người cùng một chỗ, rất nhanh liền chuyển đồ vật trên xe xuống, dùng một chuyến duy nhất chuyển tới phòng ở, Trương Bân tìm một cái phòng trống, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái giường.

Hoàn cảnh kém một chút, nhưng không có biện pháp, mấy phòng ở này đều mới, chỉ mới được sưa sang lại đơn giản, coi như là ký túc xá, muốn cái gì thì bản thân phải tự thêm vào.

Lục Dương nhìn nhìn, hỏi mọi rợ: "Ở lại đây thế nào?"

Tiền Mãn rất hài lòng nhẹ gật đầu, nói ra: 'Nơi đây rất tốt, ta lúc nào có thể đi làm?"

"Ngày mai đi." Lục Dương nhìn nhìn Trương Bân, nói ra: "Trương Bân, ngày mai anh mang theo Tiền Mãn đến bộ phận nhân sự ký hợp đồng, sau khi lý xong, mua cho phòng này một cái máy giặc cùng cái tủ đựng quần áo, đưa hóa đơn cho phòng tài vụ thanh lý, Mọi Rợ là bằng hữu của tôi, anh chiếu cố nhiều một chút."

Trương Bân liền vội vàng gật đầu.

"Chủ tịch yên tâm, tiểu tử này có tôi để ý, không ai có thể khi dễ hắn."

"Ừ, vậy là tốt rồi."

Có những lời này của Trương Bân, Lục Dương cũng yên tâm, lại nói thêm vài câu, hắn nhìn mọi rợ nói ra: "Mọi rợ, không còn sớm, ta cũng phải về nhà trước, khi nào rảnh, ngươi gọi ta, ta sẽ nói mẹ ta làm vài món ăn ngon."

"Lục ca, ngươi về trước đi."

Mọi rợ cười cười khờ khờ.

"Được, đi đây."

Sau khi đem Mọi Rợ sắp xếp xong, Lục Dương lúc này mới quay về chưng cư Hoa Đình.

Thời gian đã hơn chín giờ tối.

Nếu thường ngày, lúc này Tiền Vân đã sớm nghỉ ngơi rồi, bất quá hôm nay còn chưa ngủ, ở trong phòng khách xem Lệ Viên Xuân của đài Hà Đông, nhìn thấy nhi tử trở về, Tiền Vân đứng dậy hỏi: "Bên phía Tiền Mãn con sắp xếp xong chưa?"

"Xong rồi, con đưa hắn đến ký túc xá, lại nhờ người hỗ trợ chăm sóc, ngày mai có thể đi làm.'' Lục Dương cởi áo khoác, treo lên giá.

"Mặt của con bị sao vậy?"

Tiền Vân chú ý tới miêng dán vết thương trên mặt Lục Dương.

"Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thân bị va vào cây."

Lục Dương giải thích nói.

Tiền Vân tỏ ra không tin lắm.

Nhưng nhìn bộ dạng hình như cũng không có vấn đề gì, cũng lười hỏi nhiều, lại nhắc đến Mọi Rợ: "Con khi còn bé hay chơi thân với Mọi Rợ, hiện tại có bản lãnh, chiếu cố hắn nhiều một chút."

"Chuyện này đương nhiên." Lục Dương không có phản bác.

Tiền Vân thở dài: "Đứa nhỏ này, cũng là một người cực khổ, khi còn bé liền mất mẹ, còn có một phụ thân bài bạc, không có một ngày tốt lành."

Lục Dương cười cười:" Mẹ, lời này của mẹ cũng không đúng, Mọi Rợ vẫn còn mẹ mà, mẹ của nàng cũng không có ly hôn với ông chú ngoại."

"Vài năm rồi đều không có quay trở về nhà một lần, có khác gì mất đi đâu, bất quá, đây cũng là do ông chú ngoại đáng đời, ở nhà mỗi ngày cãi nhau rồi đánh nhau, đổi lại người khác cũng khó mà chịu đựng nổi."

Tiền Vân ngáp một cái.

Tiết mục hí khúc ở trên TV cũng vừa kết thúc, biến thành quảng cáo, Tiền Vân đứng dậy đem TV tắt đi, nói ra: "Mẹ đi ngủ đây, con cũng đi ngủ sớm một chút."

Tiền Vân sau khi vào phòng, Lục Dương đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Dưới ánh đèn, Lục Dương cẩn thận tháo xuống băng dính trên mặt, nhìn tấm gương kiểm tra một chút, dấu răng có lẽ đã biến mất không thấy, biến thành vết rất mờ, nếu như không nhìn kỹ, thì không có khả năng phát hiện.

Lục Dương cũng yên tâm đem băng dính ném vào thùng rác, dùng nước nỏng hung hăng rửa mặt một cái ,sau đó mới đi ra, dựa theo bộ dạng bây giờ, sáng mai hoàn toàn biến mát, vì vậy cũng không cần dán băng dính lên nữa.

Từ phòng vệ sinh đi ra.

Nhìn thoáng qua hướng phòng ngủ chính, khong có ngọn đèn cùng thanh âm, Liễu Thanh Thanh nhất định là ngủ rồi, Lục Dương cũng không có đi quấy rầy, trở lại gian phòng của mình.

...

Đại học Hà Đông, Ký túc xá Hoa Mai phòng 302.

Quan Nguyệt, Triệu Oánh Oánh cùng với Hoàng Hà đang chơi bài với nhau, bởi vì vẫn đang trong kỳ nghỉ, lại ở ký túc xá, nên các nàng ngủ tương đối trễ.

"Ba con Xì, trực."

Triệu Oánh Oánh đánh ra ba co giống nhau, sau đó nắm chặt hai lá bài.

"Đi."

Quan Nguyệt nói xong, lại nhìn Hoàng Hà một chút.

"Chịu rồi."

Hoàng Hà cũng bất đắc dĩ nói.

Triệu Oánh Oánh đem hai lá bài để xuống, vui vẻ nói: "Ta lại thắng, hai các ngươi phải cúng heo cho ta..."

"Oánh Oánh, kiếp trước của ngươi, nhất định là đổ thánh." Quan Nguyệt cười nói.

Hoàng Hà để bài xuống, nói ra: ''Thua hoài, không chơi nữa."

Quan Nguyệt cầm lấy điện thoại trên bàn nhìn nhìn, các nàng mới chơi bài có một hồi, mấu chốt cũng không có đánh cuộc gì, vì vậy chơi không có ý nghĩa, nàng nhìn cửa chính phòng ngủ, hỏi: "Trương Yến sao còn chưa quay về?"

"Hình như là đi phát tờ rơi, không có nguy hiểm gì đi."

Hoàng Hà có chút bận tâm.

Tuy rằng bởi vì bạn trai Trương Yến, nàng cũng bị lừa tiền, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, quan hệ cũng rất nhanh hòa hoãn, nhìn thấy Trương Yến muộn như vậy còn chưa quay về, các nàng đều rất lo lắng.

"Nếu không để ta gọi điện hỏi một chút."

Triệu Oánh Oánh suy nghĩ một chút nói ra.

Thời điểm chuẩn bị gọi điện cho Trương Yến, cửa chính phòng ngủ mở ra, Trương Yến mang theo vẻ phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về, chà xát hai tay bị đông cứng, sau đó hỏi: "Các ngươi còn chưa ngủ à."

"Yến tử, sao hôm nay ngươi về muộn vậy?"

Hoàng Hà hỏi.

Trương Yến nói ra: "Thời gian tính tiền có chút chậm, không có xe buýt, ta phải đi bộ về..."

"Đi bộ về a, không phải chỗ làm rất xa sao?"

Quan Nguyệt có chút khiếp sợ.

"Hoàn hảo, đi một giờ là về à."

Trương Yến nói ra.

"Yến tử, loại công việc này, về sau ngươi đừng làm nữa, hơn nữa đểm hôm rất nguy hiểm, thời điểm năm trước không phải trường học chúng ta có nữ sinh xảy ra chuyện sao, cũng là vào đêm đấy, một mình ngươi, đụng phải người xấu làm sao giờ?"

Triệu Oánh Oánh lo lắng hỏi.

Nghe nói như thế, sắc mặt Trương Yến hơi biến đổi, nàng cũng biết chuyện này, thời điểm năm nhất, có một nữ sinh trên đường về vào buổi tối, bị người ta cướp sắc, mà cái tên cướp sắc kia đến bây giờ còn chưa bị bắt.

"Ta cũng không muốn a, nhưng không có xe buýt, mà taxi cũng quá đắt rồi." Trương Yến thở dài, "Ta còn thiếu tiền nhiều người như vậy, còn có Hoàng Hà nữa, cũng do đi theo ta mới bị lừa, ta phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền, trả lại cho các ngươi..."

Nghe nói như thế.

Mấy người đều trầm mặc.

Ở trong lòng, mỗi người đều mắng tên hỗn đản Vương Khánh Huy kia mười vạn tám nghìn lần, nếu không phải hắn, Trương Yến cũng không thảm như hiện tại.

Quan Nguyệt cất bài tú lơ khơ vào, đặt ở trong ngăn kéo, nàng nói ra: "Yến tử, bên phía Lục Dương có một công việc làm thêm, ngươi có làm không?"

Sau đó, Quan Nguyệt đem nội dung công việc nói ra.

"Một ngày chỉ cần bốn tiếng, một ngày trăm tệ, hơn nữa còn làm việc trên mạng, chỉ cần xem video là được?" Trương Yến có chút khó tin.

Nàng còn chưa bao giờ gặp qua công việc làm thêm tốt như vậy.

Nghe Quan Nguyệt nói ra, ngay cả Hoàng Hà cùng Triệu Oánh Oánh cũng có chút động tâm, nếu có thể làm kiêm chức, thì cuộc sống đại học về sau không thiếu tiền rồi, thậm chí học phí cũng không cần người trong nhà quan tâm.

"Ừ ừ, hắn nói thế đấy."

Quan Nguyệt gật đầu.

Triệu Oánh Oánh nói ra:" Nếu là Lục Dương nói thì khẳng định là sự thật, nam nhân Quan Nguyệt có tiền như vậy, quan hệ chắc hẳn cũng rộng, biết rõ công việc làm thêm tốt là điều bình thường."

Trương Yến nghĩ đến Lục Dương mua cho Quan Nguyệt biệt thự mấy triệu, còn mua xe hơi, cũng không hề nghi ngờ, nàng nhìn Quan Nguyệt, nói ra: "Quan Quan, cảm ơn ngươi."

"Khách khí cái gì, chúng ta đều là hảo tỷ muội." Quan Nguyệt cười cười.

"Ừ, hảo tỷ muội, cả đời."

Trên mặt Trương Yến cũng nở nụ cười.

Áp lực trên người cũng giảm đi rất nhiều, chỉ cần có thể đảm nhiệm công việc này, chỉ cần nửa năm, là nàng có thể đem toàn bộ nợ nần trả sạch....

Trương Yến rất cảm kích Quan Nguyệt, nếu như không có Quan Nguyệt, Lục Dương hoàn toàn không cần phải giúp đỡ mình.

Chương 759: Đầu Hàng (1)

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lục Dương bị chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, ngày hôm qua sau khi chở Mọi Rợ về hắn còn nghịch điện thoại một chút, nên ngủ tương đối trễ, hơi không chú ý liền ngủ quên.

"Hôm nay lại bùng chạy bộ!"

Lục Dương phát hiện dạo gần đây mình lười biếng hơn nhiều, ba ngày thì đã hai ngày nằm ườn người trên giường, hắn nhìn thông báo điện thoại, có cuộc gọi nhỡ của Lưu Lỗi.

Lục Dương gọi lại.

"Sao vậy, Lỗi ca."

"Lục Dương, ngươi ở đâu?" Vừa nhận điện thoại, Lưu Lỗi liền vội vàng hỏi.

Lục Dương ngồi thẳng người dậy, thoáng thanh tỉnh một chút, hắn nói ra: "Ở nhà bên chung cư, có chuyện gì không?"

"Ngươi nếu rảnh rỗi thì quay về ký túc xá một chuyến, tới đây ta nói cho."

Lưu Lỗi cũng không có nói ra chuyện gì, chỉ nói Lục Dương trở về ký túc xá một chuyến.

"Làm gì mà thần thần bí bí vậy."

Lục Dương cũng không hỏi thêm, cảm giác có chút kỳ quái, bất quá vẫn mặc vào quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng.

Mẫu thân không có trong nhà, chỉ có Liễu Thanh Thanh ngồi trên ghế xem Tivi, Lục Dương đi vào phòng vệ sinh, cầm lấy bàn chải rồi bôi lên kem đánh răng, hỏi: "Mẹ anh đâu?"

"Dì ra ngoài mua thức ăn rồi."

Liễu Thanh Thanh nhìn thoáng qua Lục Dương.

"n."

Lục Dương cũng không tỏ ra kỳ quái, tuy rằng chợ gần đây bán thực phẩm hai mươi tư trên bảy, nhưng Tiền Vân vẫn còn thói quen đi mua đồ ăn buổi sáng, làm như vậy rau củ mới tươi hơn một chút.

"Trong nồi còn có chút cháo, vẫn còn ấm đấy."

Liễu Thanh Thanh đứng dậy nói ra.

"Em kệ anh, để anh tự làm..."

Lục Dương nói hàm hồ một tiếng, sau đó uống một húp nước lạnh, ọt ọt ọt ọt vài cái, phun ra. Lại dùng nước ấm rửa mặt, hắn mới từ phòng vệ sinh đi ra.

Liễu Thanh Thanh rõ ràng không nghe được hắn nói gì, thời điểm Lục Dương đi ra, một chén cháo đã được bưng lên bàn trà, ở trên còn có một quả trứng vịt muối, một chồng lạc.

"Em nha, sao lại đi đi lại lại như vậy, đã mang thai rồi, ngồi im một chỗ không tốt sao? Anh cũng không phải không làm được." Lục Dương đi tới, ngồi bên cạnh Liễu Thanh Thanh, ở trên mặt nàng hôn một cái.

Ánh mắt Liễu Thanh Thanh chớp chớp.

Nhưng nàng hiển nhiên không ngồi im được, thấy Lục Dương cầm lấy quả trứng vịt, liền cầm tới một cái rỏ bỏ vỏ.

Ở đầu to của quả trứng vịt gõ gõ, sau đó bóc đi lớp vỏ, Lục Dương đem quả trứng bỏ vào trong chén.

Chia nửa quá trứng, lỏng đỏ quá trứng có màu vàng óng ánh liền chảy ra.

"Em dầm trứng vịt muối rất ngon a."

Từ nhỏ đến lớn Lục Dương ăn không ít trứng vịt muối, có trứng bà ngoại làm, có trứng Tiền Vân làm, cũng có trứng mua ở ngoài chợ, nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy, trứng vịt muối do Liễu Thanh Thanh dầm là ngon nhất.

Lòng đỏ trứng chín vừa, mấu chốt ăn vào không tanh, cũng có mấy quả trứng lòng đỏ bên trong rất đẹp, nhưng ăn vào lại có một cỗ mùi tanh khó hiểu, ăn hai cái liền chán, không thể ăn nổi nữa.

"Dì cũng nói vậy."

Liễu Thanh Thanh cười cười, thấy Lục Dương khen ngợi, nàng vẫn rất vui vẻ.

Có trứng vịt mỹ vị cùng củ lạc, Lục Dương rất nhanh xử lý xong một chén cháo, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp, ý định đem bát đũa cùng nồi cháo rửa sạch sẽ.

Thời điểm Tiền Vân từ bên ngoài trở về, thấy nhi tử ở trong phòng bếp bận rộn, lại thấy Liễu Thanh Thanh ở một bên nhìn nhìn, nàng nói ra: "Không cần quản hắn, lâu lâu mới vất vả một lần, không sao, cháu xem hôm nay dì mua gì nè."

Liễu Thanh Thanh đi tới nhìn rỏ của Tiền Vân.

Nàng khẽ cắn môi dưới, nói ra: "Lại là gà mẹ a."

"Đúng vậy, hôm nay vận khí tốt, gặp phải người lên chợ bán gà mẹ, gà này ở thành thị cũng không có nhiều lắm, tuyệt đối là đồ ăn bồi bổ cho thai phụ, dì bỏ ra ba tệ, khiến người ta xử lý con gà luôn."

Tiền Vân khoe khoang chiến tích của bản thân.

Lục Dương rửa xong bát đũa, đi ra, cười nói: "Mẹ, mẹ ngày nào cũng nấu canh gà mẹ, Thanh Thanh ăn sắp ngán luôn rồi."

"Đi đi đi, ngươi thì biết cái gì, không ăn mỹ vị, sao có thể sinh ra một tiểu tử mập mạp trắng trẻo." Tiền Vân cầm con gà mái không lông ra, tuy bên phía chợ đã xử lý, nhưng bà vẫn còn phải rửa lại một lần nữa, đem mấy thứ lòng gan mề rửa sạch thêm một lần.

Lục Dương nhường ra vị trí, nói: "Mẹ, lần sau có thể đổi món khác được không, bổ sung dinh dưỡng cung không thể chỉ ăn một món, còn có thể chuẩn bị một chút nước canh cá trích, nước sườn hầm gì gì đó, mặc khác mua nhiều hoa quả như chuối táo tiêu, cần phải cân đối dinh dưỡng."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu: "Lục Dương nói cũng đúng."

Hơn một tháng nay, nàng không biết uống canh gà mẹ bao nhiêu lần rồi, nàng thật sự có chút hơi ngán, mấu chốt là, đây là canh mẫu thân Lục Dương tự làm, nên nàng cũng không thể không ăn, cũng không dám nói ra ý kiến, sở bị quở trách không quan tâm thai nhi.

"Biết rồi, biết rồi."

Lục Dương nhìn nhìn mẹ: "Thanh Thanh cũng nói thế đấy."

"Hảo hảo hảo, lần sau đổi món khác, để ta làm canh cá trích hầm cách thủy, còn có hoa quả...Nhưng ta nghe nói có một số hoa quả trong thời gian mang thai không được ăn, Thanh Thanh, thời điểm lần sau đi khám thai, cháu hỏi bác sĩ, quả gì nên ăn, cái gì không nên..."

Tiền Vân cũng nhìn ra, Liễu Thanh Thanh giống như không thích ăn canh gà nữa rồi.

Trên mặt Liễu Thanh Thanh nở nụ cười.

"Thế này mới đúng chứ."

Lau tay, Lục Dương trở về phòng.

Tiền Vân đang đem con gà cắt ra, thấy con mình từ phòng đi ra, trên người còn mặc một chiếc áo lông, nàng hỏi: "Lại đi đâu vậy, không phải nói trường học được nghỉ sao?"

Lúc trước sáng sớm Lục Dương đi ra ngoài, Tiền Vân còn tưởng hắn đi học, cũng không biết nhi từ nhà mình từ lúc khai giảng đến nay lên lớp học còn chưa tới một bàn tay.

"Quay về ký túc xá một chuyến, vừa rồi bạn cùng phòng của con gọi điện tới nói có chút việc, cũng không biết là chuyện gì." Lục Dương nói ra.

"Ngươi thật nhiều chuyện, ngày nghỉ cũng không biết ở nhà phụng bồi Thanh Thanh." Tiền Vân liếc nhìn nhi tử.

Liễu Thanh Thanh giúp Lục Dương chỉnh sửa vạt áo, hỏi.

"Trưa nay có về ăn cơm không?"

"Không biết, xem đã, nếu không về được anh sẽ gửi tin nhắn."

Lục Dương đáp lại.

"Ừ ừ, anh đi đi."

...

Chương 760: Đầu Hàng (2)

Từ chung cư Hoa Đình ra ngoài, từ đây đến ký túc xá số 8 khoản một nghìn mét, toàn bộ hành trình Lục Dương đều chạy bền, cũng bổ cứu cho sự lười nhắc ngày hôm nay, tuy rằng đoán chừng chuyện này không có mấy tác dụng.

Trở lại ký túc xá.

Hắn phát hiện trong phòng mình có không ít người.

Đều là bạn học khoa máy tính, có mười mấy người, nếu như nói bọn họ có điểm chung gì, thì đại khái tất cả đều là người chơi Liên Minh Huyền Thoại, các trò chơi này hiện tại vô cùng hot, 50% nam sinh khoa máy tính đều chơi, hơn nữa tỷ lệ này vẫn còn tiếp tục tăng lên. Lục Dương nhớ kỹ có thời điểm, nam sinh không chơi trò này chỉ có đếm trên hai đầu bàn tay.

"Lục Dương, ngươi đến rồi."

Nhìn thấy Lục Dương trở về, vẻ mặt Lưu Lỗi hưng phấn.

"Đại lão mời ngồi."

Đinh Siêu nhường lại vị trí của mình, vẻ mặt biểu lộ nịnh nọt.

"Lục ca, Siêu ca nói ngươi chơi LOL rất trâu, thật không vậy?" Lữ Phong tò mò hỏi.

"Biết chơi một chút, làm sao vậy? Mà các ngươi ở đây làm gì?" Lục Dương còn không hiểu rõ.

"Siêu ca ngươi nói đi."

Lưu Lỗi nhìn thoáng qua Đinh Siêu.

Đinh Siêu vội vàng nói: "Lục ca, lần trước khoa máy tính chung ta có so tài với khoa kiến trúc, lấy thất bại thảm hại mà chấm dứt. Hôm nay bên phía khoa kiến trúc nói khoa máy tính của chúng ta là những con gà què, Lỗi ca nghe vậy tức giận, liền cho bọn họ một cái hẹn, đánh hai trận thắng ba, ai thua thì phải đưa cho đối phương một nghìn tệ."

"Các ngươi chơi lớn vậy."

Nghe được Đinh Siêu nói vậy, Lục Dương có chút cạn lời.

Thua thì thua, chơi lớn như vậy làm gì?

Đối với một người đi làm, một nghìn tệ cũng không nhìn, nhưng đối với mấy đệ tử coi trọng mặt mũi, đây cũng là một tháng tiền sinh hoạt.

"Tiền là chuyện nhỏ, mặt mũi không thể ném đi." Lưu Lỗi hừ một tiếng: "Nếu thua, tiền ta ra, nếu thắng, số tiền kia chúng ta sẽ tổ chức liên hoan."

Lỗi ca thật đúng coi trọng mặt mũi.

Lục Dương lắc đầu, đổi lại người khác mà nói, khả năng cao hắn liền mặc kệ, nhưng là do Lưu Lỗi ước hẹn, hắn cũng phải cho chút mặt mũi.

Siêu ca cũng ở một bên nói ra:" Lục ca, lần trước không phải ngươi nói, lần sau sẽ tham gia sao, ngươi phải giữ lời đi chứ, hơn nữa, khoa máy tính mà thua, thì chúng ta liền không có mặt mũi gặp người ta."

Chơi thua một trận, liền không còn mặt mũi gặp người, Lục Dương rất muốn nói, tuổi trẻ thật tốt...

"Được, được rồi, ta đánh, nhưng thua ta cũng chịu." Nhân tố ngoài ý muốn nhiều lắm, Lục Dương cũng không dám cam đoan có thể thắng chắc.

Nghe nói như thế, Lưu Lỗi cười: "Yên tâm đi, có đại thần như ngươi, chúng ta muốn thua cũng khó."

Nói xong, Lưu Lỗi hướng về phía Ngưu Nguyên Khôi nói: "Lớp trưởng, nói cho bọn hắn biết, bên phía chúng ta đã đủ người, để bọn họ tạo phòng rồi mời chúng ta."

Ngưu Nguyên Khôi giờ này đã biến thành chân chạy việc, nghe nói bên này đã chuẩn bị xong, liền từ tầng năm chạy xuống dưới, đi vào khu bốn, cũng chính là ký túc xá của khoa kiến trúc.

"Lục ca, ngươi dùng máy tính của ta đi."

Đinh Siêu không chỉ nhường ra vị trí của mình, mà còn giúp rót nước tới đây, khoa máy tính không có máy cái máy tính để bàn, mà máy tính của Siêu ca, thích hợp để người giỏi nhất ngồi.

Mấy tuyển thủ khác cũng chuẩn bị xong.

Bên phía khoa máy tính có Lưu Lỗi, Lục Dương, Lữ Phong, Lô Kiệt cùng Ngưu Nguyên Khôi...

Lô Kiệt là bạn cùng phòng với Ngưu Nguyên Khôi, hai người bọn họ đi đường dưới, Lô Kiệt đánh ADC, Ngưu Nguyên Khôi đánh SP, vừa rồi truyền tin cho bên phía khoa Kiến Trúc xong, Ngưu Nguyên Khôi cũng trở về phòng, hắn và Lô Kiệt thường xuyên đánh chung vơi nhau, nên phối hợp cũng không tệ, năm người đều mở ra voice chat.

Bên phòng 504, có Lưu Lỗi, Lục Dương, còn có Lữ Phong, ba người ngồi chung một chỗ, Lư Phong cũng đem Laptop của mình xuống dưới, dùng mạng kết hôn của Lý Minh Bác.

Rất nhanh, mấy cái tài khoản đều tiến vào phòng.

Lục Dương đăng nhập vào tài khoản của Siêu ca, trong lúc chuẩn bị, hắn điều chỉnh lại ngọc cùng phép bổ trợ, cung may Siêu ca đánh trong thời gian dài, ngọc bổ trợ cũng đủ hai bộ, tướng có cũng không ít.

Trận đấu 5vs5, kiếp trước Lục Dương cũng thường xuyên chơi đùa, đôi khi là nội chiến trong khoa máy tính, đôi khi là thi đấu với mấy khoa khác trong trường.

Hầu như tuần lễ nào cũng đánh, lúc kia, Lục Dương cũng coi là đại thần trong khoa máy tính, vì vậy trên cơ bản mỗi lần đều là chủ lực gánh team.

"Lục ca, ngươi chơi vị trí nào?"

Đến lúc chọn vị trí, Lưu Lỗi hỏi.

"Đường dưới có Lô Kiệt cùng lớp trưởng đánh, chỉ còn TOP, MID, JG, Lỗi ca, Lữ Phong, các ngươi đi đường nào?" Lục Dương biết rõ Lục Dương muốn cho hắn chọn vị trí thuận tay nhất, nhưng Lục Dương cũng không quan tâm, mấy lane này hắn đi cũng không tệ.

Lữ Phong suy nghĩ một chút: " Đường giữa đi, ta đi đường giữa ổn nhất."

Dù sao cũng liên quan đến danh dự khoa máy tính, Lữ Phong cũng hết sức cẩn trọng.

"Được, ngươi MID đi."

Từ lúc bắt đầu trận đấu, Lục Dương đã thành đội trưởng trong team, mặc dù bọn họ không biết trình độ Lục Dương ra sao, nhưng cũng không ai dám không phục, đây cũng là do nhân khí của Lục Dương trong khoa.

Huống hồ, ngay cả Lưu Lỗi với kỹ thuật đỉnh cao cũng tâm phục khẩu phục với Lục Dương, thì bọn hắn còn có tư khách không phục sao?

Lữ Phong chọn cho mình Lux đi đường giữa, vị tướng này rất ổn định.

"Lỗi ca, ngươi rừng đi, chúng ta phối hợp với nhau." Lục Dương biết rõ, Lưu Lỗi thường xuyên đi rừng.

"Được."

Lưu Lỗi nhẹ gật đầu.

Hắn chọn cho mình Xin Zhao đi rừng.

Đường dưới là tổ hợp blitzcrank cùng với missfortune, cuối cùng đến phiên Lục Dương, hắn ở giao diện chọn tướng nhìn nhìn, cuối cùng chọn cho mình Irelia.

Vị tướng này chỉ cần biết chơi, liền như một vị tướng lỗi.

Ở trong LOL thường xuyên có một câu châm ngôn buồn cười, ví dụ như, Riven mạnh quá, chúng ta neft Irelia, Jax mạnh quá, chúng ta phải neft Ire, Darius mạnh quá, chúng ta neft tiếp Ire nào,.... Mỗi một lần neft, Ire càng ngày càng yếu, cuối cùng Riot phải chỉnh sửa, Ire mới có cơ hội quay lại giải đấu.

Bởi vậy có thể thấy, vị tướng này ở giai đoạn mới ra mắt mạnh đến thế nào rồi, chỉ cần thao tác tốt, giải đoạn đi đường không quá phế, thì ở late game là một tồn tại rất khó giải quyết, kỹ năng Q có thể tạo đột biến, W chặn sát thương, E không chế, R sát thương cao cộng với hồi máu, cộng thêm nội tại giảm khống chế, nói là tồn tại vô địch cũng không sai.

Bất quá vị tướng này yêu cầu trình độ rất cao, nếu rơi vào tay cao thủ liền có thể 1 gánh 9, nhưng rơi vào tay Siêu ca, coi như full đồ cũng bị người ta giết chết.

"Ngưu ca, Lục ca, vậy mà ngươi dám chơi Irelia."

Lư Phong quay đầu, kính nể nói.

Dưới suy nghĩ của hắn, người chơi Irelia đều là cao thủ.

Trong phòng có không ít đồng học đến xem, đại bộ phận đều vây quanh người Lục Dương, chủ yếu là do màn hình Siêu ca lớn nhất, nhìn rõ ràng nhất, đương nhiên bọn họ cũng muốn nhìn xem, Lục Dương có phải là cao thủ mà Đinh Siêu hay thổi phồng không.

Song phương rất nhanh chọn tướng song, tiến vào trong trận đấu.

Lục Dương nhìn đội hình phía bên kia.

Đường dưới của bên kia cầm Sona cùng Vayne, tổ hợp này khá yếu máu, chỉ cầu Ngưu Nguyên Khôi kéo chuẩn một chút, thì bộ đôi đối diện khó mà thở nổi.

Đường giữa là Orianna, đi với Lux có lẽ vấn đề không lớn.

Đi rừng là Thầy Tu Mù Leesin.

TOP là Nasus.

Chương 761: Đầu Hàng (3)

Đội hình này nhìn qua không tồi, muốn tank có tank, muốn có hồi máu có hồi máu, Vayne cùng Nasus đều là hai vị tướng đánh late game, nhìn qua hết sức ổn thảo.

Nhưng Lục Dương cũng không hề lo lắng chút nào, bởi vì đối phương thiếu hụt không chế (CC), đối với một Irelia xanh sao, nếu như không có khống chế, thì bên kia trên cơ bản không có khả năng win game.

Xem ra, bên phía không để Irelia của Lục Dương vào trong mắt.

Trên thực tế chính là như vậy.

Bên phía khoa kiến trúc, năm người bọn họ đều ở cùng một phòng, phòng bọn họ cũng đầy áp người.

"TOP của đối phương vậy mà dám đánh Irelia, cẩn thận đối phương là cao thủ."

Có người nói nói.

Tuyển thủ đánh Nasus ở vị trí đường trên cười đểu nói: "Cái ID này ta biết rõ, lần trước đánh chơi ở vị trí SP, feed gần 10 mạng, không biết lấy từ đâu ra dũng khí mà đánh Ire, xem ta dùng gậy gõ đầu chó của nó nè."

"Hặc hặc, đánh nhanh thắng nhanh, lấy 2:0 kết thúc, sau đó chúng ta ra ngoài ăn mừng, một nghìn tệ đó." Một tuyển thụ cười nói.

"Được, tốc chiến tốc thắng, không cho cơ hội..."

...

Phòng 504.

Mấy người trao đổi với nhau.

Ngưu Nguyên Khôi ở trong voice chát hỏi: "Có cần qua cướp LV1 không?"

Bọn hắn có Bilz, nếu như đánh nhau ở cấp một, thì có ưu thế hơn đối phương một chút.

"Hỏi Lục Dương."

Lưu Lỗi đem quyền chỉ huy cho Lục Dương.

Lục Dương nói ra: "Lớp trưởng, ngươi qua bùa xanh của đối phương cắm một con mắt vào bụi cỏ, những người khác không cần đi theo, chỉ cần giữ nguyên vị trí canh là được rồi."

Chút ưu thế giai đoạn đầu Lục Dương không quan tâm, hắn sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, so với như vậy, không bằng hắn ở trên TOP đè đầu đối thủ đánh ra lợi thế, vạn nhất qua cướp mà thao tác sai lầm, bị đối phương giết ngược, vậy liền có chút phiền toái.

Ngưu Nguyên Khôi nghe lời lặng lẽ chầm chậm đi qua, ở trên bùa xanh cắm một con mắt, đối phương cũng liền phát hiện ra có Bilz chạy qua, cả đám đều nhao nhao chạy về phía sau...Hiển nhiên ý nghĩ của bọn hắn giống như Lục Dương, nếu như có thể dễ dàng đè TOP đối phương, liền không cần lựa chọn mạo hiểm, huống chi team địch có BILZ, đánh cấp một bọn hắn lỗ vốn hơn.

Nhìn thấy không có bóng dáng Leesin, Lục Dương suy nghĩ một chút, không chạy lên đường trên,mà lặng lẽ chạy tới bùa đỏ của đối phương.

"Lục ca, cần giúp không?"

Lưu Lỗi nhìn ra ý đồ của Lục Dương.

"Không cần, ngươi ăn rừng đi."

Lục Dương cũng không hành đồng thiếu suy nghĩ, đối phương hiển nhiên cũng không ngờ hắn gan lớn như vậy, Leesin biết rõ bên bùa xanh nhà mình có mắt, sau đó liền chạy tới bùa đỏ, dò xét cái bụa ở gần nhưng không phát hiện ai, hắn liền yên tĩnh chờ đợi, chờ sau khi bùa đỏ hiện ra, hắn nhờ Nasus vào gõ hai cái, rồi vội vàng thối lui lên đường trên.

Lục Dương lúc này mới chậm rãi tiến vào, kỹ năng vẫn còn hiện, Lục Dương căn bản chưa tăng kỹ năng.

Đám người Siêu ca ở sau lưng nhìn leesin đang đánh bùa đỏ, từng người một khẩn trương không thôi, muốn nhắc nhở Lục Dương còn chưa tăng điểm kỹ năng, nhưng nhìn thấy Lục Dương mang theo tai nghe nên cũng không dám quấy rầy.

Đợi đến thời điểm bùa đỏ chỉ còn một phần ba HP, Lục Dương trực tiếp từ trong bụi cỏ đi ra, sau đó đánh tay vào người leesin chỉa còn nửa máu, Leesin tăng W sớm và đã dùng rồi, không nghĩ tới đột nhiên loài ra một Ire, hắn hoảng sợ, một bên gọi đồng đội một bên đánh lại.

Nhưng HP của hắn cũng không còn nhiều, lại bị bùa đỏ đánh vài cái, chỉ còn lại có một chút máu, hắn vừa flash chạy đi, Lục Dương liền tăng kỹ năng Q, trực tiếp dùng QA lấy được chiến công đầu.

Sau khi tiêu diệt xong leesin, chỉ còn lại nửa máu, Lục Dương cũng không có rời đi, mà ăn nốt con bùa đỏ.

"Lục ca cẩn thận, Ori đối điện đi đến." Lữ Phong nhìn thấy rừng đối phương bị giết, liền hưng phấn không thôi, sau đó nhìn thấy Orionna chạy tới, liền vội vàng nhắc nhở, cũng chạy theo tới.

"Nasus cũng mất dấu rồi, hình như đang đi tới."

Lưu Lỗi đang gõ quái rừng cũng nhắc nhở.

Lục Dương cũng không thèm để ý, vưng vằng đem con bùa đỏ còn một chút máu giết chết, đợi đến thời điểm Orianna chạy tới, hắn dùng Flash né kỹ năng QW của Ori, sau đó Q đến trước mặt đối phương đánh đánh, thời điểm lên cấp liền cộng vào kỹ năng Q, bởi vì lượng HP thấp hơn đối phương, nên E của hắn gây nên hiệu ứng stun, trực tiếp đánh choáng Ori, Lữ Phong đi qua, liền bồi thêm một chiêu khóa ánh sáng, Lục Dương vừa bấm máu vừa đánh A, Orianna muốn đổi mạng với Ire nhưng cũng không thành công, bị thiêu đốt của Lữ Phong giết chết.

NaSus lúc này cũng từ đường trên chạy tới, nhưng đến còn không bằng không đến, bởi vì chiến đấu đã chấm dứt, ngược lại còn làm hắn mất mấy con lính, Lục Dương thì back về nhà, bổ sung một cây kiếm dài, lại mua một con mắt, trực tiếp TP lên đường trên, vội vàng dùng Q kết liễu mấy con lính yếu máu, lại nhìn qua, vậy mà đã fam hơn Nasus đối phương một con lính rồi.

Giết leesin, lại cướp được bùa đỏ, sau đó phối hợp với Lux giết Ori, lại TP lên đường trên, không thọt con lính nào, nhìn thao tác nước chảy mây trôi này, cả đám đứng xem sau lưng đều ngây người.

Đối mặt với Ire một mạng một bùa đỏ, Nasus lúc này mới hiểm cảm giác thế nào là không được chơi game, Ire đứng ở phía trước lính, chỉ cần hắn nhích tới gần liền Q lên đánh tay, sau đó lại E cho một phát, nửa máu cứ như vậy mấy đi...Không thể gọi Leesin lên cứu, bởi vì leesin team mình còn bận ăn bùa xanh ở phía dưới, hắn chỉ có thể nhích tới một chút để hưởng chút kinh nghiệm từ lính, mấu chốt nhất là Ire này còn biết không chế đợt lính, luôn đem đàn lính của mình để gần trụ, càng làm cho Nasus càng thêm tuyệt vọng.

Trò chơi còn có thể chơi như vạy sao.

Kết cục ván này đã được định trước, Ire càng ngày càng xanh, trù cho Nasus núp ở trong trụ cũng bị đối phương thịt, chờ đừng nói chi làm gì, mới tới cấp 6, Nasus đã chết chay mấy lần, Leesin cũng chạy lên trên gank, nhưng kết quả phát hiện, hai đánh một cũng đánh không lại đối phương.

Lưu Lỗi thì điên cuồng gank những đường khác, tâm đình đối phương lúc này đã có chút hỏng mất, cuối cùng Lục Dương TP xuống BOT băng trụ, lấy ba đánh bốn giết hết team đối phương. Nhìn Ire trong tay Lục Dương đã không có gì cản nổi, team đối phương liền gõ: "Thoát đi, bên chúng ta thua rồi."

Lúc này thời gian còn chưa tới hai mươi phút.

"Lục ca, ngươi trâu a."

Lữ Phong nhìn chiến tích 3-0-3 của mình, lại nhìn KDA 10-0 của Lục Dương, hắn liền có chút hoài nghi, có phải bọn hắn đang chơi cùng một tựa game hay không.

"Ire quá mạnh mẽ, hầu như khó khắc chế, vậy mà một giết ba, trực tiếp đem team đối thủ đè bẹp."

Có người phân tích.

"Đáng tiếc, Nasus không mang TP theo, nếu không mà xuống, Ire có thể có pentakill rồi."

"Mang theo thiêu đốt còn không đánh nổi Ire, đoán chừng tâm tình của đối phương hỏng mất."

Lục Dương dùng thực lực chứng minh, Siêu ca không có khoác lác, kỹ thuật của Lục Dương, ở trong khoa máy tính có thể xếp thứ nhất, khỏi cần phải nói, chỉ cần thấy thao tác của Ire là không ai dám phản bác.

Hết thảy mọi thứ, cũng đều theo dự tính của Đinh Siêu, ván đầu tiên có thể thuận lợi chiến thắng, hắn rất vui vẻ, đáng tiếc xong phương đều rời khỏi trò chơi, không có lưu lại lịch sử đấu, nếu không, hắn có chụp ảnh lại đem khoe khoang với mấy đứa bạn cấp ba rồi.

Ván đầu tiên nhẹ nhõm chiến thắng, mấy tuyển thủ khoa máy tính tự tin mười phần, thấy đối phương chậm chạp không tạo phòng, một lát sau, có mấy sinh viên khoa kiến trúc tiến vào phòng 504.

"Tới đây làm gì, không dám chơi nữa à?"

Lưu Lỗi đứng dậy, trong ánh mắt nhiều thêm vài phẩn cảm giác.

Bọn người này, không phải muốn quỵt nợ chứ?

Bình Luận (0)
Comment