Chương 1006: Hồng Kông náo loạn ba ngày
Chương 1006: Hồng Kông náo loạn ba ngàyChương 1006: Hồng Kông náo loạn ba ngày
Chương 1006: Hồng Kông náo loạn ba ngày
Dưới bầu trời u ám, Charles sải bước đi đến trước mặt Trần Chí Siêu, nhìn Trần Chí Siêu một cái, sau đó nhìn sang Ải Tử Chu, không nói lời nào, giơ tay lên "bốp" một tiếng tát vào mặt hắn.
Cái tát này chứa đầy sự tức giận.
Lúc này, Thập Nhị Hoàng Thúc Ai Tử Chu hoàn toàn trở thành bao cát trút giận của Charles.
"Bốp bốp bốp!"
Charles tát liên tiếp Ải Tử Chu tám cái.
Răng của Ai Tử Chu bị đánh rụng, miệng đầy máu.
Ải Tử Chu vô cùng tức giận, hắn là ai? Là đại ca giang hồ! Là Thập Nhị Hoàng Thúc. Nhưng hôm nay, hắn lại bị người ta đánh tới đánh lui.
Đầu tiên là Trân Chí Siêu, bây giờ lại đến tên Tây này. Mẹ nó, tất cả đều không coi hắn ra gì.
Lúc đầu, Ải Tử Chu còn muốn phản kháng, nói mấy câu cứng rắn. Dù sao hắn cũng là người trong giang hồ, nhưng bị đánh quá đau, mấy câu cứng rắn đó hắn nói không ra miệng. Ngược lại, hắn còn bị Charles đá một cái ngã xuống đất, cuộn tròn người lại như con chó.
"Ngươi có biết, tất cả đều là do ngươi làm việc không sạch sẽ mới gây ra nhiều rắc rối như vậy không?" Charles giam lên đầu Ải Tử Chu, hung hăng ấn đầu hắn xuống đất.
Ải Tử Chu sợ đến chết khiếp, liều mạng cầu xin tha thứ.
Trần Chí Siêu thấy tình hình không ổn, vội vàng bước lên nói: "Tổng cảnh ti, vẫn nên giao hắn cho ta đi."
Lúc này, Charles mới tỉnh táo lại. Nhỡ đâu ép tên Ải Tử Chu này đến đường cùng, hắn liều mạng, khai ra chuyện xấu của mình thì sẽ mất nhiều hơn được.
Charles buông chân ra, Trần Chí Siêu cho người dìu Ải Tử Chu dậy, ghé sát vào tai Ải Tử Chu đang bầm dập nói: "Nếu khôn ngoan thì ngoan ngoãn một chút, đừng nói gì cả, đừng làm gì cả. Ăn cơm tù cho đàng hoàng, ta sẽ thả ngươi ra."
Lời nói của Trần Chí Siêu lọt vào tai Ải Tử Chu như được đại xá, vô cùng cảm kích. Hắn đã sớm quên mất vẻ hung dữ của Trần Chí Siêu lúc tát hắn.
Đúng vậy, so với tên Tây biến thái này, giám sát Trần coi như nhân từ rồi.
"Đùng!"
Lại một tiếng sấm sét vang lên.
'Lộp bộp. Lộp bộp.'
Mưa rơi.
Trân Chí Siêu đi đến trước mặt Charles nói: "Mưa rồi, tổng cảnh ti. Ngươi về trước đi."
Charles gật đầu, dẫn theo thư ký lên xe.
Trong xe, những hạt mưa rơi lộp bộp trên kính chắn gió.
Thư ký châm một điếu xì gà cho Charles đang tức giận.
Charles ngậm xì gà, liên tục xoay xì gà trong miệng, dựa vào ghế xe, đôi mắt xanh lục nhìn Trần Chí Siêu đang chỉ huy đội cảnh sát bên ngoài.
Thư ký cẩn thận hỏi: "Tên Trần Chí Siêu này có đáng tin không? Có nên giao Ải Tử Chu cho hắn không?”
Khóe miệng Charles lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Một con chó người Hoa, có gì mà đáng tin hay không đáng tin chứ.”
"Nhưng nhỡ đâu hắn..."
Charles phả ra một làn khói đặc: "Hắn không dám đâu. Bây giờ hắn đã đắc tội với Lôi Lạc, chẳng khác nào đối đầu với tất cả cảnh sát người Hoa. Không có ta ủng hộ, hắn sớm muộn gì cũng tiêu đời."
Dừng một chút, ánh mắt Charles rời khỏi Trần Chí Siêu, nhìn về phía đoàn xe của Lôi Lạc vừa rời đi.
Mưa bắt đầu nặng hạt.
Bên trong xe vang lên tiếng lộp bộp.
"Ngươi đoán xem tên khốn Lôi Lạc kia muốn làm gì?" Charles ngậm xì gà, nheo mắt hỏi.
Thư ký sững người, nhìn màn mưa xối xả: "Chẳng lẽ hắn thật sự muốn cho Hồng Kông đảo lộn sao””"...
"Lạc ca đã ra lệnh. Từ hôm nay trở đi, cho Hồng Kông náo loạn ba ngày. Tất cả thanh tra mặc thường phục được nghỉ phép."
"Còn nữa, nói với bốn đại bang phái, ba ngày này bọn hắn muốn làm gì thì làm, có thể coi trời bằng vung."
Trân Tế Cửu và Sỏa Cường truyên đạt mệnh lệnh của Lôi Lạc xuống.
Trong văn phòng.
Đèn bàn bật sáng, Lôi Lạc vênh váo vắt chéo chân dựa vào ghế, ẩn mình trong bóng tối, trông thật lạnh lùng.
Hắn một tay kẹp điếu thuốc, tay kia nghịch một con khỉ bằng ngọc.
Con khỉ bằng ngọc to bằng ngón tay út, nhỏ nhắn tinh xảo, được chạm khắc rất đẹp, cầm trên tay mát lạnh, là ngọc Hòa Điền thượng hạng.
Món đồ trang sức nhỏ này là di vật duy nhất mà mẹ Lôi Lạc để lại cho hắn trước khi qua đời.
Nhà Lôi Lạc có rất nhiều anh chị em, nhưng chỉ có một mình hắn tuổi Thân, cho nên mẹ hắn mới để lại bảo bối duy nhất này cho hắn trước khi lâm chung.
"Cốc cốc cốc."
Có người gõ cửa.
"Vào đi." Lôi Lạc nói.
Trần Tế Cửu đẩy cửa bước vào: "Lạc ca, đã xong xuôi rồi. Nhưng mà... làm vậy có quá đáng không?"
Lôi Lạc hơi nghiêng người, khuôn mặt gây gò và chiếc mũi khoằm lộ ra từ trong bóng tối: "Ngươi nói cho ta biết, không làm vậy, ta làm sao giữ vững được vị trí của mình? Làm sao lật đổ được tên Tây kia?"
Trân Tế Cửu im lặng.
Lôi Lạc rít một hơi thuốc rồi thở ra, dùng ngón tay gõ gõ lên bàn: "Bảo Nhan Hùng, Hàn Sâm, còn cả Lam Cương cùng tiến cùng lui với ta. Tên Tây kia muốn chơi ta, chính là muốn chơi tất cả cảnh sát người Hoa chúng ta. Nếu ta ngã xuống, bọn hắn cũng chẳng sống yên ổn được." Trần Tế Cửu gật đầu, lại hỏi: "Vậy Ai Tử Chu thì sao?"