Chương 1007: Cùng chung kẻ thù
Chương 1007: Cùng chung kẻ thùChương 1007: Cùng chung kẻ thù
Chương 1007: Cùng chung kẻ thù
Ánh mắt Lôi Lạc lóe sáng: "Nếu Siêu chảnh chọe kia cam tâm tình nguyện làm chó săn cho tên Tây, chúng ta cũng không cản hắn. Không phải A Kiên bảo người của Hồng Hưng bắt đầu đánh trống khua chiêng rồi sao? Hòa Hợp Đồ xảy ra chuyện lớn như vậy, Lão Yêu hoàng đế của bọn hắn còn ngồi yên được sao? Các ngươi cũng góp thêm chút sức đi."
"Hiểu rồi, Lạc ca." Trần Tế Cửu gật đầu.
Lôi Lạc chậm rãi đứng dậy, đeo con khỉ bằng ngọc vừa nghịch vào cổ, ngẩng đầu nhìn Trân Tế Cửu: "Bắt đầu đi! Ta muốn cho Hồng Kông long trời lở đất."...
"A Lạc điên rồi sao? Ba ngày không ra quân, để mặc cho đám khốn nạn đó cướp bóc đập phá?" Nhan Hùng sau khi nhận được tin tức không khỏi sững người.
Hàn Sâm và Lam Cương cũng đến gặp hắn. Dù sao Nhan Hùng cũng là nhân vật số hai trong số các thanh tra người Hoa, chỉ sau Lôi Lạc.
"Nghe nói tên Tây Charles kia ép quá đáng, muốn điều Lạc ca xuống quản lý kho vũ khí."
"Phải đấy, làm vậy chẳng khác nào tát vào mặt chúng ta? Đường đường tổng thanh tra lại đi làm quản lý kho, nói ra chẳng phải bị người ta cười chết sao?"
Lam Cương và Hàn Sâm phân tích.
Thực ra trong thâm tâm Nhan Hùng rất hy vọng Lôi Lạc thật sự bị điều đi quản lý kho, sau đó nhường lại vị trí tổng thanh tra cho mình. Dù sao hắn cũng lớn tuổi rồi, ít nhiều gì cũng muốn được ngồi lên chiếc ghế này một lần, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nói cũng phải, Lạc ca làm sao có thể chịu thiệt như vậy. Nhưng hắn làm như vậy, Hồng Kông sẽ loạn mất."
"Bây giờ mọi người cùng chung kẻ thù, tên Tây Charles kia rõ ràng không coi trọng cảnh sát người Hoa chúng ta, vậy thì để hắn biết, nếu không có chúng ta giúp đỡ quản lý Hồng Kông, Hồng Kông sẽ ra sao." Lam Cương là người chính trực, ghét nhất là đám Tây.
Nhan Hùng nhìn sang Hàn Sâm: "A Sâm, ngươi thấy sao?"
Hàn Sâm lạnh lùng nói: "Nếu Lạc ca đã dặn dò như vậy, chúng ta cứ làm theo thôi. Ai bảo chức vụ của hắn lớn nhất."
"Chậc!" Nhan Hùng thâm mắng một tiếng, miệng lại nói: "Ngươi nói cũng đúng! Lạc ca là tổng thanh tra mà, chức vụ lớn nhất. Nhưng Charles kia là tổng cảnh ti đấy."
Lam Cương và Hàn Sâm nghe xong lập tức nhìn hắn.
Nhan Hùng vội vàng nói: "Hai ngươi nhìn ta làm gì? Ta không sợ đâu. Ta chỉ nhắc nhở hai người, Hồng Kông này dù sao cũng là thuộc địa của người Anh, chơi quá trớn, nói không chừng sẽ rước họa vào thân."
"Vậy Hùng gia, ngươi cứ việc đứng ngoài cuộc đi."
"Phải đấy, chúng ta sẽ nói với Lạc ca, ngươi cứ giả bệnh đi."
"Giả bệnh con mẹ ngươi! Lôi Lạc gian xảo như quỷ, tin mới lạ." Nhan Hùng thầm mắng, nhưng miệng lại nói: "Ta nói đùa thôi. Nếu mọi người cùng nhau, vậy thì cùng tiến cùng lui thôi, haha."...
Biệt thự của Nhan Hùng.
Đợi Lam Cương và Hàn Sâm rời đi, Nhan Hùng gọi hai tên thuộc hạ tâm phúc là A Quý và Đấu Kê Cường đến. A Quý do dự một chút, bước lên nói: "Hùng gia, Lam Cương và Hàn Sâm chủ động đến nói chuyện này với ngươi, rõ ràng là sợ ngươi không đi theo."
"Phải đấy, tuy ta ngu dốt, nhưng cũng nhìn ra được, Lam Cương và Hàn Sâm kia rõ ràng không có ý tốt, đang ép buộc Hùng gia." Đấu Kê Cường cũng lên tiếng.
Nhan Hùng lại cười, nụ cười có chút kỳ quái. Hắn cởi áo khoác vest ném cho A Quý, sau đó ngồi xuống ghế, bưng một ly trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Ngay cả hai người cũng nhìn ra được, sao ta có thể không biết?"
"Vậy Hùng gia định làm gì?”
"Chẳng lẽ thật sự nghe lời Lôi Lạc, cùng tiến cùng lui với hắn sao?"
"Hai ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Cùng tiến cùng lui? Lui con mẹ ngươi!" Nhan Hùng buột miệng chửi thê.
"Hai ngươi vẫn chưa nhìn ra sao, Hồng Kông sắp thay đổi rồi, sắp đổi chủ rồi." Nhan Hùng bắt chéo chân, nhấp một ngụm trà một cách thích thú. "Trước kia, ta và Lôi Lạc đấu đá sống chết với nhau, hắn dựa vào việc có Thạch Chí Kiên giúp đỡ, mới có thể cao tay hơn, ngồi lên vị trí tổng thanh tra, sau đó lại là Thạch Chí Kiên đứng sau lưng ủng hộ, mới giúp hắn trở thành Thái Bình Thân Sĩ."
"Nhưng bây giờ thì sao? Thạch Chí Kiên bị người ta đuổi giết. Điều này nói lên vấn đề gì? Nói lên có người muốn chơi Lôi Lạc, mà muốn hạ bệ Lôi Lạc thì phải xử lý Thạch Chí Kiên trước. Bởi vì Thạch Chí Kiên chính là chỗ dựa lớn nhất của Lôi Lạc."
"Hả?" A Quý và Đấu Kê Cường sững người.
"Nói ngược rồi phải không? Phải là Lôi Lạc là chỗ dựa lớn nhất của Thạch Chí Kiên mới đúng."
"Phải đấy, người trong giang hồ đều nói Thạch Chí Kiên là em kết nghĩa của Lôi Lạc, vì vậy mọi người mới nể mặt Thạch Chí Kiên, không dám động vào hắn."
Nhan Hùng khinh thường: "ay chính là chỗ thiển cận của hai ngươi. Tại sao ta có thể làm thanh tra, còn hai ngươi chỉ là thuộc hạ?”
Nhan Hùng đặt ly trà xuống một cách ra vẻ, liếc nhìn A Quý và Đấu Kê Cường: "Chỉ cần là người thông minh đều biết, sau lưng Thạch Chí Kiên ngoài Lôi Lạc ra còn có Từ gia và Hoắc gia của Hồng Kông, hai gia tộc này ai mà không mạnh hơn Lôi Lạc?”