Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 101 - Chương 101. Ba Triệu, Đi Thôi!

Chương 101. Ba triệu, đi thôi!
Chương 101. Ba triệu, đi thôi!

Nhưng Hào cà thọt đã nắm tay của hắn.

Thạch Chí Kiên không thể không quay đầu lại, miệng tươi cười hỏi Hào cà thọt: “Hào ca, còn có chuyện gì nữa?”

Khóe miệng Hào cà thọt nhúc nhích: “A Kiên, số tiền này là máu và mồ hôi của ta. Ngươi nhất định phải giữ cho thật kỹ.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Yên tâm đi, người còn tiền còn.”

Thạch Chí Kiên nói xong, xoay người định đi, Hào cà thọt lại nắm cổ tay của hắn không thả: “A Kiên, ta tin tưởng ngươi, ngươi tuyệt đối không được để ta thất vọng.”

Thạch Chí Kiên lắc đầu: “Hào ca, ngươi làm vậy sẽ trở thành trò cười cho các anh em khác. Người không biết còn tưởng chúng ta đang trình diễn Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài mười tám dặm đưa tiễn đấy.”

Hào cà thọt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Đại Uy, Tề Uy, còn có đám người Xà Tử Minh đang nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.

Hào cà thọt vội buông tay Thạch Chí Kiên ra, phất tay: “Ngươi đi đi.”

Thạch Chí Kiên thở phào một hơi, quay người rời đi.

Đi chưa được hai bước, Hào cà thọt đằng sau lại nói: “A Kiên.”

Thạch Chí Kiên cắn răng, không thể không quay đầu lại lần nữa, nở nụ cười thật tươi với Hào cà thọt: “Hào ca, lại có chuyện gì nữa?”

Da mặt Hào cà thọt run lên, khoát tay nói: “Không có chuyện gì, ta chỉ muốn nói, thuận buồm xuôi gió.”

Thạch Chí Kiên cuối cùng đã mang theo ba triệu tiến vào trong sòng bạc.

Trong xe, Hào cà thọt xoa mặt mình thật mạnh, hỏi Tế Uy: “Có thuốc không?”

Tế Uy chuyên phục vụ cho Hào cà thọt, nghe xong, hắn lập tức mang một điếu xì gà lớn đến.

Hào cà thọt khoát tay: “Đừng đưa xì gà, thuốc lá bình thường thôi.”

Tề Uy lại lấy bao thuốc lá Tam Ngũ mà mình hay hút, rút một điếu đưa cho Hào cà thọt.

Hào cà thọt ngậm điếu thuốc, Tế Uy lập tức châm lửa. Hắn hít một hơi thật sâu: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tế Uy không biết có phải đang hỏi mình hay không, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đáp lại: “Hào ca, yên tâm đi. Ta thấy vị Thạch tiên sinh kia không phải người bình thường. Việc này nhất định có thể thành công.”

“Thật sao?” Hào cà thọt phả ra một làn khói, tay trái cầm lấy quải trượng từ trên xe bước xuống.

Hào cà thọt chống gậy, ngẩng đầu nhìn sòng bạc Tân Hoa Viên.

Một cơn gió đêm thổi qua, Hào cà thọt nheo mắt nói: “Thời tiết tối nay rất tốt.”

Bên trong phòng khách quý của sòng bạc.

Selena với đôi mắt xanh thẳm nhàn nhã nhấm nháp ly rượu vang đỏ, đọc quyển sách "Lady Chatterley's Lover trong tay.

Selena thích tinh thần và lòng dũng cảm của nữ chính Connie trong cuốn sách khi theo đuổi tình yêu, thái độ coi thường thế giới và sự nổi loạn chống lại tầng lớp quý tộc của nàng.

Ngay khi Selena đọc đến đoạn nữ chính Connie lần đầu tiên gặp nam chính ở sâu trong rừng, Thạch Chí Kiên đã bước vào phòng khách quý, ngồi xuống đối diện với nàng.

Selena đặt quyển sách xuống, hất cằm nhìn Thạch Chí Kiên vừa mới ngồi xuống.

Thạch Chí Kiên kéo ống tay áo, nhìn chiếc đồng hồ Seiko mà hắn mang từ Nhật Bản về, sau đó hắn ngẩng đầu nói với Selena: “Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến mười hai giờ.” Nói xong, hắn không khách sáo cầm chai rượu vang đỏ mà Selena rất quý rót cho mình một ly: “Vừa rồi không thưởng thức quá kỹ, bây giờ thì có thời gian rồi.”

Selena chống cằm cười híp mắt nhìn Thạch Chí Kiên.

“Tiền đâu?” Selena hỏi.

Thạch Chí Kiên đặt vali có chứa ba triệu lên bàn: “Ngươi có muốn đếm một chút hay không?”

Selena đứng dậy, bước đến bên cạnh Thạch Chí Kiên, một tay khoác hờ lên vai của hắn, hơi cúi người xuống, lọn tóc vàng xõa xuống đụng má của Thạch Chí Kiên, khiến gương mặt của hắn hơi ngứa ngáy: “Ta tin tưởng ngươi, Thạch tiên sinh thân mến.”

Thạch Chí Kiên vững như Thái Sơn, nhìn thoáng qua Selena.

Selena bởi vì uống rượu, gương mặt xinh đẹp và cần cổ trắng như tuyết hơi ửng hồng.

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Ngươi rất giống mấy nữ nhân đứng đường.”

“Ha ha ha.” Selena bật cười: “Thạch thân mến, ngươi nói câu này nghe không quý phái chút nào cả.”

Thạch Chí Kiên nhún vai, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Cũng giống như hành động dán cơ thể mềm mại của ngươi vào người người khác, cũng chẳng giống thục nữ chút nào.”

“Nói hay lắm, chúng ta bên tám lạng người nửa cân.” Selena rút cánh tay khỏi vai của Thạch Chí Kiên, đưa tay mở vali, nhìn lướt qua số tiền bên trong, nói: “Ta đoán, lúc trước ngươi nhất định suy đoán ta có huyết thống của người Tây Ban Nha hoặc Hà Lan, thật ra huyết thống của ta là người Digan.”

Ánh mắt của Selena trở nên ảm đạm: “Đây là mệnh lệnh gia tộc mà ta nhất định phải tuân theo, gả cho James tiên sinh, vượt biển đến Hồng Kông.”

Thạch Chí Kiên đứng dậy, đưa vali cho Selena: “Thật ngại quá, phu nhân. Ta không có hứng thú nghe chuyện xưa của ngươi. Bây giờ, mời ngươi thực hiện lời hứa của chúng ta trước đó.”

Selena mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi biết không, ngươi là người tự tin nhất trong số những người Hoa mà ta đã từng gặp. Nhất là ánh mắt của ngươi, không hề có sự tự ti, ngược lại còn cao cao tại thượng. Rất ít gặp ở thuộc địa này.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không lên tiếng.

Selena nói tiếp: “Gương mặt của ngươi nhìn rất non nớt, có lẽ ngươi vẫn chưa đến hai mươi nhưng cách ngươi nói chuyện, tác phong làm việc còn có biểu hiệu không dao động trước mỹ nữ, khiến cho ta cảm thấy ngươi rất già đời.”

“Cám ơn sự khích lệ của ngươi, Selena phu nhân.” Thạch Chí Kiên nói: “Nhưng thời gian cũng không còn sớm. Nếu ngươi muốn đêm nay về đến Hồng Kông, ngươi hãy đến bến tàu thật sớm.”

Đôi mắt màu xanh của Selena nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên, cuối cùng nói một câu: “Ngươi biết không, ngươi là một nam nhân rất thú vị. Dùng tiếng Quảng Đông của các ngươi nói như thế nào nhỉ? Ta rất thích ngươi.”

Thạch Chí Kiên bật cười: “Ngươi sai rồi, Selena phu nhân, ta không phải một nam nhân thú vị mà là một nam nhân gan to bằng trời.”

“Lá gan của ngươi lớn bao nhiêu, có thể cho ta xem một chút hay không?”

Hết chương 101.
Bình Luận (0)
Comment