Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 102 - Chương 102. Ta Đói Bụng Lắm

Chương 102. Ta đói bụng lắm
Chương 102. Ta đói bụng lắm

Thạch Chí Kiên một tay nắm lấy eo thon của Selena, nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng: “Ngươi tuyệt đối không nên hối hận.”

“Tại sao ta lại phải hối hận?”

“Chẳng lẽ ngươi không biết bên này của chúng ta còn có một câu tiếng Quảng Đông gọi là…”

Thạch Chí Kiên tiến lên đến bên tai Selena: “Ta chơi chết mẹ ngươi.”

Bên ngoài sòng bạc.

Xà Tử Minh ngồi trong xe, miệng ngậm điếu thuốc, chú ý tình huống bên ngoài, có thể khởi động xe bất cứ lúc nào.

Hai anh em Đại Uy và Tế Uy đứng cùng một chỗ tám chuyện.

“Ca, ngươi nói chúng ta chờ ở đây làm gì? Đã lâu như vậy rồi.” Tế Uy có chút không kiên nhẫn khoác tay lên vai Đại Uy.

Đại Uy móc ra bao thuốc lá Song Hỷ, đưa một điếu cho Tế Uy: “Cái tật xấu này của ngươi cần phải sửa lại, không nên tùy tiện gác lên vai người khác.”

“Vì sao?”

“Đôi vai của nam nhân là để gánh vác gia đình và cuộc sống, ngươi khoác vai người ta là có ý gì?”

“Người ta quen rồi mà.” Tế Uy nhìn lão đại của mình, lấy tay xuống: “Nhưng nói thật, Thạch tiên sinh kia nhìn rất thông minh.”

Đại Uy cười hỏi: “Ngươi mà cũng nhìn ra được sao?”

Tế Uy không vui nói: “Ta không phải đồ ngốc. Người ta có thông minh hay không, ta còn nhìn không ra, làm sao mà ra ngoài lăn lộn chứ?”

Đại Uy vừa hút thuốc vừa gật đầu: “Sự khôn khéo của Thạch tiên sinh rất đáng sợ.”

“Sao?” Tế Uy có chút không hiểu.

Đại Uy ngửa đầu nhìn trời, nhả ra một ngụm khói: “Ngươi nhìn thấy hắn nhã nhặn, nhưng hắn lại dám nói chuyện trước mặt Hào ca. Khó nhất là cặp mắt thanh tịnh của hắn, ngươi đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái quỷ gì. Ngươi nhìn đi, hiện tại Hào ca sắp bị hắn làm cho phát điên lên rồi kìa.”

Ánh mắt Đại Uy chuyển về phía cách đó không xa. Tế Uy cũng nhìn theo, chỉ thấy Hào cà thọt chống gậy, dưới chân đã rải đầy tàn thuốc. Rất nhiều tàn thuốc còn chưa hút hết đã bị hắn ném xuống đất, dùng chân giẫm nát.

Đại Uy, Tế Uy, còn có Xà Tử Minh có ngu đi chăng nữa cũng nhìn ra được Hào ca lúc này đang hoang mang, lo sợ, nôn nóng, bất an.

Cuối cùng, Thạch Chí Kiên cũng từ sòng bạc đi ra.

Hào cà thọt vội phun điếu thuốc xuống đất, không quan tâm có người dìu đỡ, chống quải trượng bước nhanh đến trước mặt Thạch Chí Kiên.

Đám người Đại Uy, Tế Uy cũng đi theo.

“A Kiên, chuyện làm sao rồi?” Hào cà thọt phát hiện khi mình hỏi câu hỏi này, giọng điệu hơi run rẩy.

Hắn quá căng thẳng. Ai có thể ngờ chuyện đêm nay có liên quan đến sống chết của hắn và Nghĩa Quần chứ.

Thạch Chí Kiên cũng không thừa nước đục thả câu. Hắn vỗ vai Hào cà thọt: “Hào ca, để ngươi chờ quá lâu rồi.”

Tim Hào cà thọt nhấc lên.

Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Sự việc đã được làm thỏa đáng.”

Lúc này, tảng đá trong lòng Hào cà thọt mới chịu rơi xuống đất: “Ha ha, ta biết mà, ta biết lắm mà.” Hắn giơ quải trượng lên trời, rống to: “Thời vận của Ngũ Thế Hào ta không thấp như vậy.”

Đám người Đại Uy cũng bị sự hưng phấn của Hào cà thọt lây nhiễm, người nào cũng không nhịn được mà mỉm cười.

“Quá tốt rồi, Nghĩa Quần chúng ta sau này có thể trở nên uy phong hơn.”

“Thạch tiên sinh quá giỏi.”

“Thạch tiên sinh thật sắc bén.”

Hưng phấn được một lúc, Hào cà thọt vội giữ chặt tay Thạch Chí Kiên: “A Kiên, nói đi, làm sao ngươi làm được? Nghe nói nữ nhân người nước ngoài kia rất khó đối phó.”

“Thật ra cũng không có gì. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chỉ cần ngồi xuống uống một ly rồi nói chuyện thành thật với nhau, từ đó dễ dàng trở thành bạn của nhau hơn.” Thạch Chí Kiên không hề giành công.

Điều này khiến cho Hào cà thọt vừa cảm động lại cảm kích.

Đại Uy và Tế Uy thì cảm thấy Thạch Chí Kiên rất có văn hóa. Những từ như vậy, bọn hắn nói không ra.

“A Kiên, thật sự vất vả cho ngươi rồi. Ngươi lâu như vậy mà không thấy ra, ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện…”

Hào cà thọt nói xong, lại kích động dụi mắt.

Thạch Chí Kiên cũng thở ra một hơi: “Nói thật, đêm nay ta cũng là thắng hiểm. Không ngờ khẩu vị của nữ nhân đó lớn đến như vậy. Nếu không phải ta bỏ ra mười hai phần thành ý, ta thật sự không làm lại nàng.”

Hào cà thọt từ trong giọng nói hời hợt của Thạch Chí Kiên nghe được những lời chấn động tinh thần.

“A Kiên, tóm lại vất vả cho ngươi rồi. Ngươi là người là thanh tra Lôi tin tưởng nhất. Bằng không hắn cũng không giao chuyện quan trọng như vậy cho ngươi. Bây giờ ngươi muốn làm gì?”

Mặc dù hắn đang hỏi Thạch Chí Kiên nhưng suy nghĩ thật sự của hắn đã lộ hẳn ra ngoài.

Đương nhiên là phải đi báo tin vui cho Lôi Lạc, tranh công xin thưởng rồi.

Hào cà thọt vì Lôi Lạc mà ứng ra ba triệu, nhấc hắn lên vị trí tổng thanh tra, dù sao Lôi Lạc cũng nên biết đầu tiên chứ.

Thạch Chí Kiên làm bộ nghe không hiểu, vỗ bụng nói: “Bây giờ? Ta đói bụng lắm, có thể ăn cái gì trước hay không?”

Hết chương 102.
Bình Luận (0)
Comment