Mắt Hào cà thọt trợn trắng, vội nói: “Vẫn còn nhiều cơ hội để ăn mà. A Kiên, không phải ngươi đang vội cho buổi khai trương ngày mai sao? Ta đã cho người chuẩn bị xong pháo hoa. Ta nghĩ lúc này ngươi nên quay về Hồng Kông, một mặt là để sắp xếp nhà máy, mặt khác cũng tiện báo tin vui cho thanh tra Lôi.”
Sợ Thạch Chí Kiên không hợp tác, Hào cà thọt còn nói: “Thanh tra Lôi thật đáng thương, bị tên khốn Nhan Hùng bức đến đường cùng. Bây giờ, chẳng những A Kiên ngươi giúp hắn giữ được vị trí chánh thanh tra, mà còn lập được công lớn, giúp cho hắn trở thành tổng thanh tra. Ta nghĩ, nếu hắn biết, nhất định sẽ rất vui.”
Thạch Chí Kiên nắm tay Hào cà thọt: “Hào ca, ngươi nói đúng. Thật ra đêm nay sở dĩ ta có thể thành công, cũng may mà có ngươi. Nếu không có sự trợ giúp của ngươi, Lạc ca cũng không thể một bước ngồi lên chiếc ghế tổng thanh tra.”
“Cho nên, Hào ca ngươi cứ yên tâm, chờ ta gặp được Hào ca, ta nhất định sẽ thuật lại thật chi tiết chuyện phát sinh tối nay cho hắn biết. Ba triệu của ngươi tuyệt đối không phí công.”
Hào cà thọt cực kỳ cao hứng, cảm thấy Thạch Chí Kiên tuổi còn trẻ mà lại rất cáo già, nói đến giọt nước không lọt.
“Vậy là tốt rồi, chi bằng bây giờ chúng ta đến bến tàu, đi biển trong đêm để gặp Lạc ca được không?”
“Như vậy mới tốt. Mời.”
“Ta mời ngươi trước.”
“Mọi người đừng khách sáo, chúng ta cùng nhau đi.”
….
Tàu Thiên Tinh từ Macao đi Hồng Kông đã ngừng hoạt động trước mười hai giờ.
Đêm khuya muốn qua biển chỉ có thể dựa vào những chiếc thuyền tam bản kiếm ăn trên biển mà thôi.
Hào cà thọt là lão đại của Nghĩa Quần, Nghĩa Quần cũng có rất nhiều người kiếm ăn trên biển. Làm nhiều nhất là buôn lậu và các hoạt động kinh doanh khác.
Nhưng mấy loại thuyền tam bản nhỏ không đáng tin. Bởi vì thể tích nhỏ sẽ dễ dàng bị lật thuyền nếu gặp sóng to gió lớn. Rất may là hầu hết các chủ thuyền lái loại thuyền này đều rất đáng tin cậy và có thể xử lý thuyền giống như Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận trong Thủy Hử Truyện.
Đám người Thạch Chí Kiên ngồi ô tô đến gần bến tàu. Hào cà thọt đi đứng không tiện sốt ruột đến Hồng Kông là người đầu tiên xuống xe. Hắn cầm quải trượng mắng to người lái thuyền đang trốn đằng sau cảng tránh gió đánh bài: “Người Nghĩa Quần thì cút ra đây cho ta.”
Bản thân Hào cà thọt rất cường tráng, giọng to, bây giờ lại là đêm khuya, cho dù sóng biển có gào thét vẫn khiến cho đám lái thuyền phải giật mình.
Rất nhanh, một nam nhân gầy gò, đen đúa từ cách đó không xa chạy ra. Đầu tiên, hắn nheo mắt nhìn Hào cà thọt. Khi nhận ra đối phương, hắn vội vàng tiến lên cúi đầu khom lưng nói: “Hào ca, tại sao lại là ngươi chứ? Ngươi không ở biệt thự cho ấm mà chạy đến đây làm gì?”
Hào cà thọt lườm hắn một cái: “Ngươi tên gì? Giữ vị trí gì ở Nghĩa Quần?”
Nam nhân gầy đen vội đứng nghiêm: “Mại Ngư Thắng, Tứ Cửu Thảo Hài Nghĩa Quần.”
Hào cà thọt gật đầu, móc ra năm trăm đô la Hồng Kông ném cho Mại Ngư Thắng: “Ta muốn về Hồng Kông, ngươi cầm chút tiền này trước.”
Mại Ngư Thắng không khỏi ngẩn ra. Hắn vốn cho rằng Hào cà thọt sẽ dạy dỗ hắn, không ngờ lại còn thưởng tiền: “Hào ca yên tâm, ta nhất định sẽ đưa ngươi an toàn đến đó.” Nói xong, hắn vội cúi đầu nhặt năm trăm đô la Hồng Kông lên, nhét vào trong túi.
Thuyền tam bản của Mại Ngư Thắng là một chiếc thuyền nhỏ hơn năm mét, có nắp hầm, bên trong bày đầy nồi chảo để ăn cơm.
Bởi vì thuyền quá nhỏ, nên chỉ có thể chở được Thạch Chí Kiên, Hào cà thọt, còn có Đại Uy và Tế Uy mà thôi.
Hào cà thọt sợ Thạch Chí Kiên không chịu được hoàn cảnh dơ bẩn, lập tức ra lệnh cho Đại Uy và Tế Uy giúp hắn lau chùi một chỗ sạch sẽ.
“A Kiên, chịu thiệt cho ngươi rồi. Nhìn ngươi giống như người có ăn học, chắc chưa từng chịu khổ như thế này.”
“Hào ca nói quá lời rồi. Thật ra ta cũng xuất thân từ gia đình khó khăn mà.”
“Thật sao? Nói vậy chúng ta đều là người một nhà, là anh em tốt với nhau.” Hào cà thọt rất vui vẻ.
Hắn là người không có văn hóa, dựa vào chém giết mà làm giàu, ghét nhất là cái đám ngậm thìa vàng khi sinh ra. Hắn cảm thấy loại người này là do may mắn mà thôi. Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ bay một cái vọt lên trời.
Trái lại, biểu hiện của Thạch Chí Kiên đêm nay cũng làm cho Hào cà thọt lau mắt mà nhìn, cộng thêm Thạch Chí Kiên là tâm phúc của Lôi Lạc, điều này đã quyết định Lôi Lạc trong ấn tượng của Hào cà thọt. Vì thế, Hào cà thọt tính cách nóng nảy, kiệt ngạo bất tuần mới chân thành đối đãi với Thạch Chí Kiên như vậy.
Lúc này, Đại Uy và Tế Uy không khỏi líu lưỡi, trong lòng tự nhủ Thạch tiên sinh thật là oai, ngay cả Hào ca vốn không coi ai ra gì cũng muốn xưng huynh gọi đệ với hắn.