Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 104 - Chương 104. Nước Cạn Giấu Rồng

Chương 104. Nước cạn giấu rồng
Chương 104. Nước cạn giấu rồng

Khi đoàn người Thạch Chí Kiên đến Hồng Kông, lúc này trời vừa rạng sáng.

Bến tàu vẫn đen như mực, chỉ có vài ngọn đèn câu cá.

Cách đó không, một chiếc xe đang đậu. Cửa xe mở ra, một nam nhân mặc sơ mi hoa dựa vào xe hút thuốc.

Trong đêm tối, tàn thuốc lá nhấp nháy trông rất quỷ dị.

Thạch Chí Kiên cùng với ba người Hào cà thọt bước đến chỗ chiếc xe, cách thật xa đã gọi: “Tế Cửu ca, vất vả cho ngươi rồi, trời tối như vậy mà vẫn đứng canh ở đây.”

Trần Tế Cửu đứng thẳng người dậy, tay kẹp điếu thuốc nói với Thạch Chí Kiên: “Xa như vậy mà ngươi cũng nhận ra ta?”

“Tại sao lại không nhận ra chứ? Cửu ca ngươi mặc áo hoa, lại đẹp trai như vậy, là đom đóm trong bóng đêm, vô cùng bắt mắt và phong cách.”

Trần Tế Cửu bĩu môi: “Tại sao ta lại cảm thấy giống như ngươi đang mắng ta vậy?”

“Cửu ca ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Nào, để ta giới thiệu cho ngươi mấy người bạn trước.” Thạch Chí Kiên chỉ vào ba người Hào cà thọt: “Lão đại Nghĩa Quần Ngũ Thế Hào tiên sinh, còn có hai anh em Đại Uy và Tế Uy.”

Trần Tế Cửu sửng sốt.

Sở dĩ hắn đến đây đêm nay là dựa theo lời dặn dò của Lôi Lạc đến đón Thạch Chí Kiên. Nói cho chính xác là Lôi Lạc đang rất gấp, muốn biết kết quả đầu tiên.

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên chẳng những trở về mà còn mang theo người của một băng nhóm, hắn làm cái quỷ gì vậy?

Dù sao Trần Tế Cửu cũng là tâm phúc của Lôi Lạc, trong lòng kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: “Chuyện thế nào rồi?”

Thạch Chí Kiên không trả lời ngay: “Lên xe trước đi. Gió biển thổi vào người lâu quá, có chút buồn ngủ.”

Trần Tế Cửu thấy Thạch Chí Kiên không nói, cũng không tiện hỏi, đành phải ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giậm giậm, sau đó hắn mở cửa xe, nói: “Lên xe đi. A Kiên, ngươi ngồi đằng trước.”

Lúc này, Hào cà thọt không quan tâm quá nhiều, lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn gặp Lôi Lạc ngay lập tức.

Đại Uy và Tế Uy ngồi hai bên trái phải Hào cà thọt.

Thạch Chí Kiên dựa theo lời Trần Tế Cửu nói, ngồi ở vị trí lái phụ.

Vừa ngồi, Trần Tế Cửu đã đập một tay vào vai của Thạch Chí Kiên: “Xin lỗi, ta không phải cố ý muốn chỉnh ngươi. Ta thật sự không biết Lạc ca muốn ngươi đi Macao. Ban đầu ta dự định đi một mình.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười di chuyển cánh tay của Trần Tế Cửu khỏi vai của mình: “Thật sao? Nhưng ta thấy ngươi rất vui, nhất là lúc ngươi lén lút đưa ba triệu cho ta.”

Trần Tế Cửu cười khổ: “Ta đi xác định sẽ nguy hiểm hơn ngươi. Nhiều lần thoát chết, ta đương nhiên phải vui vẻ rồi. Hơn nữa, ngươi đi Macao, ta không thể khóc lóc đưa tiễn ngươi, xui xẻo lắm.”

Thạch Chí Kiên thở ra một hơi, vỗ tay thật mạnh vào lưng của Trần Tế Cửu: “Yên tâm đi, ta không phải loại người hẹp hòi. Cửu ca đã thẳng thắn như vậy, ta không để ý đâu.”

Trần Tế Cửu đau đến nhe răng, trong lòng tự nhủ lực tay của tiểu tử này lớn thật nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ngươi không giận là tốt rồi, ta vẫn luôn coi ngươi là anh em tốt của ta.”

“Lái xe đi, anh em tốt.” Thạch Chí Kiên bĩu môi, tựa lưng vào ghế ngồi.

Đằng sau, Đại Uy và Tế Uy chỉ nghe được Thạch Chí Kiên và Trần Tế Cửu anh em qua anh em lại, không khỏi tán thưởng. Nhân duyên của Thạch tiên sinh quá tốt.

Hào cà thọt lại kinh ngạc. Hắn biết Trần Tế Cửu, là một trong hai tâm phúc nhất bên cạnh Lôi Lạc. Một người còn lại là Tra Du Tử hay giúp Lôi Lạc đi thu nợ.

Nhưng trong cuộc trò chuyện giữa Trần Tế Cửu và Thạch Chí Kiên, có vẻ Thạch Chí Kiên được Lôi Lạc bất đắc dĩ phái đi Macao.

Điều này thật đáng sợ.

Thạch Chí Kiên có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành vụ giao dịch lớn đến như thế, chẳng những giúp Lôi Lạc giữ được vị trí chánh thanh tra mà còn giúp hắn giành được cái ghế tổng thanh tra.

Quả thật nghịch thiên.

Hít sâu một hơi, Hào cà thọt vốn ai cũng không phục, cuồng vọng tự đại một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên đằng trước.

Thạch Chí Kiên nghiêng người dựa vào xe, không ai nhìn thấy biểu hiện của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một góc mặt của hắn qua ánh sáng yếu ớt, điềm tĩnh lạnh nhạt, bình tĩnh như nước.

Người Hồng Kông rất mê tín. Cho đến nay, bọn hắn luôn tin rằng nơi nào có núi có nước là nơi sinh sống tốt nhất.

Vì thế, khu nhà giàu Hồng Kông luôn có hai nơi. Một là núi Thái Bình, hai là vịnh nước cạn.

Vịnh nước cạn nằm gần nước, thấy nước là thấy tài. Cho nên, người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng lúc nào cũng thích ở vịnh nước cạn, có thể thu hút sự giàu có.

Thế hệ gia tộc giàu có thì lại thích ở núi Thái Bình, không thích ở vịnh nước cạn. Bởi vì bọn hắn cho rằng mình là rồng trong loài người. Rồng lặn xuống nước bị tôm trêu, cho đó là điềm xấu.

Số 13 vịnh nước cạn.

Đây là nhà của thanh tra Lôi Lạc.

Hết chương 104.
Bình Luận (0)
Comment