Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1022 - Chương 1022: Tịnh Tu Khan

Chương 1022: Tịnh Tu Khan Chương 1022: Tịnh Tu KhanChương 1022: Tịnh Tu Khan

Chương 1022: Tịnh Tử Khôn

Địa bàn của Liên Anh Xã.

Chung cư Phúc Long.

Triều Châu Dũng dẫn theo một đám người xông đến, lập tức chỉ đích danh muốn tìm Tịnh Tử Khôn trong Phan Lâm Thập Bát Tịnh.

Tên đàn em canh giữ địa bàn của Liên Anh Xã hoàn toàn không sợ đám người Triều Châu Dũng.

"Mẹ kiếp! Ngươi nói cái gì? Ngươi tìm Khôn ca làm gì? Bái hắn làm lão đại à?"

Những tên đàn em khác cũng cười ha hả theo.

Triều Châu Dũng không thèm nhìn đối phương, bước thẳng vào chung cư.

Tên đàn em vừa mắng chửi kia định tiến lên ngăn cản, Triều Châu Dũng trực tiếp rút súng ra nhét vào miệng hắn: "Kêu đi! Có giỏi thì kêu to lên."

Cùng lúc đó, những tên thanh tra mặc thường phục đi cùng Triều Châu Dũng cũng rút súng ra.

Đám người của Liên Anh Xã vây quanh, giơ hung khí trong tay lên. Rìu, mã tấu, còn có gậy bóng chày.

Triều Châu Dũng nhét súng vào miệng tên kia, xông về phía trước, ánh mắt hung ác: "Các ngươi mà dám bước lên, ta sẽ bắn nát đầu hắn."

"Bắn đi, có giỏi thì thử xem." Người của Liên Anh Xã cũng không phải dễ chọc.

"Đúng vậy, đừng tưởng các ngươi là cảnh sát thì chúng ta sợ. Có giỏi thì bắn đi."

Tình hình trở nên căng thẳng.

Ngay lúc này, một người cười nói: "Triều Châu Dũng phải không? Cầm súng dọa ai vậy? Ta khinh!"

Nhìn kỹ lại, thì ra là Tịnh Tử Khôn mặc bộ vest màu đỏ lòe loẹt từng bước đi từ trong chung cư ra.

Triều Châu Dũng vừa nhìn thấy Tịnh Tử Khôn xuất hiện, lập tức rút súng từ trong miệng tên đàn em Liên Anh Xã kia ra, chĩa vào Tịnh Tử Khôn, hung dữ nói: "Ngươi ra đây vừa lúc lắm. Ta muốn tìm ngươi."

"Tìm ta? Tìm ta làm gì? Đánh bài? Uống trà? Xin lỗi nhé, ta không có hứng thú đánh bài uống trà với cảnh sát." Tịnh Tử Khôn giang tay cười nói.

Triều Châu Dũng nổi giận, bước mấy bước đến trước mặt Tịnh Tử Khôn, dí súng vào đầu hắn: "Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta không rảnh đùa giỡn với ngươi. Người đâu?"

"Người? Ngươi tìm ai? Ở đây chúng ta có rất nhiều người. Nam nhân, nữ nhân, còn có cả trai đẹp như ta nữa." Tịnh Tử Khôn vừa nói vừa móc lược ra chuẩn bị chải tóc.

Triều Châu Dũng suýt chút nữa thì phát điên. Cách! Hắn bỗng nhiên lên đạn, lại dí súng vào đầu Tịnh Tử Khôn: "Ta đếm một hai ba, ngươi mà còn không nói thì đừng trách ta không khách sáo."

"Vậy sao?" Tịnh Tử Khôn nhún vai, sau đó vừa chải tóc vừa nói: "Ta chờ ngươi đấy. Bắn đi. Tên khốn."

Vừa dứt lời...

Từ trong chung cư ùa ra một đám đông, tay câm hung khí bao vây đám người Triều Châu Dũng.

Triều Châu Dũng sững sờ.

Những người khác cũng sững sờ. Không ai ngờ đám người Liên Anh Xã lại dám ngang nhiên bao vây cảnh sát như vậy.

Tịnh Tử Khôn đưa tay đẩy họng súng Triêu Châu Dũng đang dí vào đầu mình ra, cười nói: 'Làm gì vậy, ngươi còn chưa nhận rõ tình hình à? Nơi này là địa bàn của Liên Anh Xã. Các ngươi là cảnh sát mà dám đến đây giương oai, tưởng chúng ta là bù nhìn à?"

Sắc mặt Triều Châu Dũng tái xanh.

Một tên thanh tra mặc thường phục phía sau hắn nói: "Dũng ca đừng sợ, chúng ta có súng."

Vừa dứt lời, Tịnh Tử Khôn bỗng nhiên giật lấy cây rìu của tên đàn em bên cạnh, trực tiếp bổ về phía cánh tay đang cầm súng của tên kia.

Rắc.

Rìu bổ trúng cánh tay đối phương.

Đối phương kêu thảm thiết.

Súng rơi xuống đất.

Tất cả mọi người có mặt đều bị sự hung ác của Tịnh Tử Khôn dọa sợ.

Vừa rồi còn cười tủm tỉm, ra tay lập tức khiến người ta tàn phế.

Quá hung ác!

Tịnh Tử Khôn cúi người nhặt khẩu súng rơi trên đất lên, trước mặt đám người Triều Châu Dũng bẻ 6 đạn ra, nhìn một cái, cười khẩy nói: "Một khẩu súng chỉ có năm viên đạn, ở đây chúng ta có đến hàng trăm người, các ngươi có thể giết được mấy người?"

Triều Châu Dũng nghiến răng nghiến lợi.

Những người khác đều sợ hãi.

Tịnh Tử Khôn giơ tay về phía mọi người: "Bay giờ cho các ngươi một cơ hội, không muốn chết thì bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng."

Đám người Triều Châu Dũng nhìn nhau.

Cuối cùng bọn hắn đã sợ.

Bên kia có đến hàng trăm người, bọn hắn chỉ có mười mấy người, làm sao mà so sánh?

Mấy tên thanh tra mặc thường phục ném súng xuống trước.

Sau đó là mấy tên đàn em của Triều Châu Bang cũng ném vũ khí xuống.

Tịnh Tử Khôn thấy đã nắm chắc cục diện, cười lớn một tiếng đầy ngông cuồng, quay đầu lại nhìn Triều Châu Dũng: 'À, xin lỗi, Dũng ca phải không? Ngươi đến đây làm gì vậy?"

Triều Châu Dũng cố nén sự nhục nhã: "Ta đến tìm Quách Thu Cúc, nàng là nữ nhân của Siêu ca."

"Quách gì Cúc? Xuân Cúc, Hạ Cúc, hay là Hạ Lan Cúc? Sao ta lại không biết nhỉ? Còn nữa, ai là Siêu ca vậy? Là Đại Tử Siêu của Đồn Môn, hay là Đại Nhãn Siêu của Tây Hoàn?" Tịnh Tử Khôn giả ngu nói.

Triều Châu Dũng hừ lạnh một tiếng: "Tịnh Tử Khôn, ngươi đừng có giả vờ nữa. Ta nói là tổng giám sát của cảnh sát hoàng gia Hương Giang, Trần Chí Siêu."

Tịnh Tử Khôn chớp chớp mắt, đột nhiên cười nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Siêu ca, Siêu Rắm Thúi à"

"Tên khốn! Ngươi dám sỉ nhục Siêu ca?"
Bình Luận (0)
Comment