Chương 1023: Người trong giang hồ, đã ra ngoài thì phải trả giá
Chương 1023: Người trong giang hồ, đã ra ngoài thì phải trả giáChương 1023: Người trong giang hồ, đã ra ngoài thì phải trả giá
Chương 1023: Người trong giang hồ, đã ra ngoài thì phải trả giá
"Sỉ nhục hắn thì sao?" Tịnh Tử Khôn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nói: "Năm đó hắn đối xử với lão đại Quỷ Cước Phan của chúng ta như thế nào? Bề ngoài xưng huynh gọi đệ với lão đại ta, nhưng vì muốn nịnh nọt đám da trắng kia, hắn lại bán đứng lão đại ta, khiến lão đại ta suýt chút nữa bị cắt gân chân biến thành phế nhân."
Giọng nói của Tịnh Tử Khôn dõng dạc, mạnh mẽ.
"Người trong giang hồ, đã ra ngoài thì phải trả giá. Trân Chí Siêu hắn sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay."
Triều Châu Dũng cứng họng.
Quả thực, năm đó Trần Chí Siêu có lỗi với Quỷ Cước Phan của Liên Anh Xã. Đây là chuyện ai cũng biết. Triều Châu Dũng cũng không còn gì để nói.
"Sao nào, ngươi nói gì đi? Muốn ta nể mặt hắn, tha cho nữ nhân của hắn, vậy năm đó tại sao hắn không tha cho lão đại ta?"
Triều Châu Dũng nói: "Nếu vậy, ta thay Siêu ca xin lỗi ngươi. Nhưng Quách tiểu thư là người vô tội, xin hãy tha cho nàng."
"Ngươi xin lỗi thay cho Siêu Rắm Thúi? Xin lỗi kiểu gì? Chỉ dùng miệng nói thôi sao?"
"Ngươi muốn thế nào?"
"Người đâu, mời Dũng ca quỳ xuống."
"Tịnh Tử Khôn, ngươi muốn làm gì?"
Triều Châu Dũng giấy giụa, hai tên to con của Liên Anh Xã giữ chặt hắn, ấn hắn quỳ xuống đất.
"Làm gì à? Ngươi muốn thay Siêu Rắm Thúi của ngươi xin lỗi thì được thôi. Trước tiên hãy tự làm cho sạch sẽ rồi hãy nói."
Tiếp theo Tịnh Tử Khôn quét mắt nhìn mọi người, lạnh lùng nói: "Quy củ giang hồ, tự ý xông vào địa bàn của người khác, đánh gãy chân."
Nói xong, Tịnh Tử Khôn chỉ vào Triều Châu Dũng đang quỳ trên đất: "Dũng ca phải không, sau này ngươi đổi tên thành Dũng què đi."
"Tịnh Tử Khôn, ngươi dám? Ta là người của Siêu ca. Ta là thanh tra mặc thường phục. Ta là cảnh sát." Triều Châu Dũng liều mạng giấy giụa.
Nhưng đám người kia lại ghì chặt hắn, một tên còn kéo chân trái của hắn ra.
Có người đưa cho Tịnh Tử Khôn một cây gậy bóng chày.
Tịnh Tử Khôn nhận lấy cây gậy bóng chày, tùy ý vung vẩy hai cái, dường như đang cảm nhận trọng lượng của nó, sau đó nắm chặt hai tay, dặn dò đàn em: "Giữ chặt vào! Tặng Dũng ca một cái chân què chơi."
Xung quanh vang lên tiếng cười khinh bỉ.
Đám người của Triều Châu Dũng thỏ chết cáo buồn, người nào người nấy đều không đành lòng nhìn.
Tịnh Tử Khôn bỗng nhiên vặn vẹo cổ, một tay vuốt vuốt tóc, lúc này mới hai tay nắm chặt gậy, nện xuống chân trái của Triều Châu Dũng thật mạnh. Triều Châu Dũng mở lớn hai mắt.
Chân trái sắp sửa bị một gậy đánh gãy rồi.
Lúc này...
Đùng một tiếng súng.
Một phát súng đánh bay cây gậy bóng chày trong tay Tịnh Tử Khôn.
"Chuyện gì vậy?”
Mọi người kinh hô.
Ùa ra.
Một đội cảnh sát chống bạo từ bên ngoài xông vào.
Người nào người nấy đều cầm khiên, còn có người trực tiếp cam súng ngắn, chĩa vào tất cả người của Liên Anh Xã có mặt.
Đội ngũ này ít nhất cũng phải đến hàng trăm người, xông vào như hổ đói xổng chuồng, hoàn toàn không cho đám người Liên Anh Xã cơ hội phản kháng.
Sau khi đội chống bạo động bao vây hiện trường, một tiếng bước chân vang lên.
Bịch bịch bịch...
Tiếng giày da chạm đất.
Mạnh mẽ.
"Siêu ca, sao ngươi lại đến đây?" Triều Châu Dũng đang quỳ trên đất nhìn người đến, lớn tiếng gọi.
Tịnh Tử Khôn quay lưng về phía người đến, mỉm cười.
Hắn nhún vai, xoay người nhìn Trần Chí Siêu vừa kịp lúc đến, giang tay nói: "Làm gì vậy, đến đúng giờ thế? Ta còn chưa chơi đã đâu."
Trân Chí Siêu không nói hai lời, bước lên tát bốp vào mặt Tịnh Tử Khôn.
Tịnh Tử Khôn bị đánh đến khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn cười gan: "Sang khoái thật! Sức lực của Siêu ca đúng là mạnh.”
Trân Chí Siêu mặt lạnh tanh: “Quách Thu Cúc ở đâu?"
Hóa ra sau khi Triều Châu Dũng làm mất Quách Thu Cúc, hắn không dám nói cho Trần Chí Siêu biết, tự mình tập hợp người muốn cứu Quách Thu Cúc về.
Nhưng tên đàn em đi theo Triêu Châu Dũng lại có tâm tư khác, đã âm thâm báo cáo cho Trân Chí Siêu.
Trân Chí Siêu sau khi nhận được tin tức, ruột nóng như lửa đốt, lập tức dẫn theo một đội quân đến đây, vừa kịp lúc cứu Triều Châu Dũng một mạng.
Lúc này, Trân Chí Siêu mặc cảnh phục, cả người tỏa ra sát khí, thấy Tịnh Tử Khôn sắp chết đến nơi còn làm màu, cười lạnh nói: "Không chịu nói phải không? Ta sẽ khiến cho ngươi mở miệng."
Nói xong, hắn đạp một cước khiến Tịnh Tử Khôn ngã lăn ra đất, sau đó duỗi chân giam lên đầu Tịnh Tử Khôn, hung hăng nghiền nát hắn xuống đất: "Không chịu nói, ta nhổ hết răng của ngươi. Lấy kìm đến đây.
Một tên cảnh sát tiến lên đưa dùi cui qua: "Xin lỗi, Siêu ca. Không tìm thấy kìm, dùi cui được không?” Trân Chí Siêu hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn người kia.
Lập tức có người tiến lên đưa một cái búa cho Trần Chí Siêu: "Siêu ca, dùng búa đi. Không cần nhổ, trực tiếp đập."
Trần Chí Siêu nhận lấy cái búa, giơ búa lên thử hai cái: "Phan Lâm Thập Bát Tịnh là cái gì? Ngay cả lão đại Quỷ Cước Phan của ngươi ta cũng không sợ, ngươi là cái thá gì? Hôm nay ta sẽ thay lão đại ngươi dạy dỗ ngươi làm người."
Mặt Tịnh Tử Khôn bị giãm xuống đất, trở nên hơi méo mo: "Làm người? Ngươi dạy ta à? Đến đây, xem ta có chịu đựng được không?”