Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1024 - Chương 1024: Người Có Thể Tàn, Kiểu Tóc Không Thể Rối

Chương 1024: Người có thể tàn, kiểu tóc không thể rối Chương 1024: Người có thể tàn, kiểu tóc không thể rốiChương 1024: Người có thể tàn, kiểu tóc không thể rối

Chương 1024: Người có thể tàn, kiểu tóc không thể rối

"Còn dám cứng miệng?”

"Bốp." Búa nen mạnh vào miệng Tịnh Tử Khôn.

Hai cái răng cửa của Tịnh Tử Khôn bị đập gãy, máu chảy đầm đìa.

"Nói! Nữ nhân của ta ở đâu?" Gương mặt của Trần Chí Siêu đầy sát khí.

Miệng Tịnh Tử Khôn đầy máu, mặt dán chặt xuống đất, cười gắn: "Làm gì vậy, chỉ đập một cái đã hết sức rồi sao? Có muốn ta dẫn ngươi đến Sa Đầu Giác khám bác sĩ Đông y không, yếu quá."

"Tìm chết!"

Trân Chí Siêu định giơ búa lên đập lần thứ hai, một tên đàn em bên cạnh Tịnh Tử Khôn không nhìn nổi nữa, vội vàng mở miệng nói: "Người bị đưa đến phố Đổng Bát Lan, bán cho Hoa Cô."

Trần Chí Siêu sững sờ, không thèm để ý đến Tịnh Tử Khôn nữa, đứng dậy ra lệnh: "Cong tên khốn này lại cho ta, đập hết răng của hắn. Những người khác đi quét sạch phố Đổng Bát Lan với ta."

"Vâng."

Có người đi đến, bắt Tịnh Tử Khôn đang nằm trên đất dậy.

Tịnh Tử Khôn giãy giụa, đưa tay vào trong ngực.

"Không được động.'

"Ngươi muốn làm gì?"

Lại thấy Tịnh Tử Khôn cười khẩy, nhổ một ngụm máu trong miệng ra, từ trong ngực lấy ra chiếc lược gỗ của mình, sau đó chải chuốt lại mái tóc rối bù, nhìn bóng lưng Trân Chí Siêu dẫn theo người rời đi, há to miệng bị đánh gãy răng cửa, mắng một câu đầy ngông cuồng: "Mẹ kiếp! Cả kiểu tóc của ta cũng làm rối."...

Thuyền hoa Cửu Long.

Phỉ Thúy Hoàng Cung.

Thuyền hoa lớn này là nơi Thạch Chí Kiên quen biết Từ tam thiếu Từ Thế Huân lần đầu tiên. ấn tượng rất sâu sắc. Phục vụ tốt, môi trường tốt, còn quen biết nữ nhân đầu tiên ở đây là Tiểu Hồng Hà.

Bây giờ hai ba năm trôi qua, Tiểu Hồng Hà đã bặt vô âm tín. Nghe bà chủ nói nàng quen biết một đại gia rất yêu thương nàng, cùng nhau đến Mã Lai.

Đại gia kia kinh doanh vườn cao su ở Mã Lai, rất giàu có.

Nhưng bà chủ lại nói, lúc sắp đi, Tiểu Hồng Hà còn nhớ đến Thạch Chí Kiên, khen Thạch Chí Kiên là nam nhân ưu tú nhất trong số những người nàng quen biết.

Đối với những điều này, Thạch Chí Kiên không có quá nhiều cảm xúc.

Còn Hào cà thọt đang ngồi đối diện hắn lại cảm xúc rất nhiều.

Nếu nhớ không nhầm, thuyền hoa này cũng là nơi Hào cà thọt quen biết Thạch Chí Kiên.

Bây giờ thuyền hoa vẫn vậy, nhưng tâm tư hai người lại khác nhau.

Thạch Chí Kiên ngồi bên bàn bát tiên, tay phải cầm chén rượu nhấm nháp, nhưng lại không động đũa vào bất kỳ món nào trên bàn ăn. Hào cà thọt chỉ ăn thức ăn, không uống rượu.

Phía sau Hào cà thọt là đám người Đại Uy và Tiểu Uy, tổng cộng có bảy tám người.

Phía sau Thạch Chí Kiên chỉ có hai người Trần Huy Mẫn và Sỏa Cường.

Trân Huy Mẫn quyền cước song tuyệt, Sỏa Cường trời sinh thần lực, bảo vệ một mình hắn là đủ.

"A Kiên, có lòng rồi. Muộn như vậy mà ngươi còn mời ta đến đây ăn khuya." Hào cà thọt ăn mấy đũa thì không ăn nổi nữa. Sự im lặng của Thạch Chí Kiên khiến hắn cảm thấy áp lực.

"Hào ca, ta vừa từ nước ngoài về, vẫn luôn muốn được ngồi riêng với ngươi ôn chuyện cũ. Sao, không quen à?”

"Sao có thể chứ, ta cũng rất thích môi trường ở đây. Gần ba năm rồi, nơi này vẫn vậy, không có gì thay đổi."

"Vậy sao? Môi trường không thay đổi, nhưng con người dường như đã thay đổi." Thạch Chí Kiên đặt chén rượu xuống, mỉm cười nhìn Hào cà thọt.

"Hả? Ồ, ngươi nói đúng. Chúng ta đã thay đổi. Nhất là ta, lại già đi một chút."

"Không chỉ già đi, mà lá gan cũng nhỏ đi."

"A Kiên, câu này của ngươi là có ý gì?" Hào cà thọt hơi tức giận nói.

Thạch Chí Kiên ung dung bưng chén rượu lên, uống cạn một hơi, nhìn Hào cà thọt: "Rốt cuộc tên Charles kia đã cho ngươi chỗ tốt gì lại khiến ngươi phản bội Lạc ca và ta?"

Sắc mặt Hào cà thọt đột nhiên thay đổi.

Đám người Đại Uy và Tiểu Uy cũng lập tức cảnh giác nhìn Thạch Chí Kiên, thậm chí có người còn đưa tay vào trong ngực, chuẩn bị rút vũ khí ra bất cứ lúc nào.

Mấy người hầu rượu phục vụ bên cạnh càng thêm run sợ, sợ hiện trường sẽ đánh nhau.

Thạch Chí Kiên nhìn Hào cà thọt, gần từng chữ: "Một đời người hai anh em. Ta và Lạc ca đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại làm như vậy? Tại sao?”

Đối mặt với câu hỏi hùng hồn của Thạch Chí Kiên, Hào cà thọt lúng túng: "A Kiên, ngươi nói vậy là sai rồi. Hào cà thọt ta không phải loại người không có nghĩa khí. Càng không phải loại người hèn nhát thích quỳ lạy đám da trắng."

Trên mặt Thạch Chí Kiên lộ ra một nụ cười lạnh, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Hào cà thọt nói: "Vậy ngươi cho ta một lý do, xem ta có thể tha cho ngươi hay không."

"Thạch Chí Kiên, ngươi quá kiêu ngạo rồi."

"Đúng vậy, bên chúng ta người đông hơn ngươi. Ngươi dám nói năng bừa bãi."

Một đám đàn em phía sau Hào cà thọt gào thét.

Hào cà thọt giơ tay lên ngăn đám người kia lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt Thạch Chí Kiên, nói: "Ta cũng là bị ép. Bằng chứng buôn lậu của Nghĩa Quần bị Charles nắm giữ. Tên chó săn Trân Chí Siêu kia lại giúp Charles làm việc. Chỉ cần ta phản kháng một chút, Nghĩa Quần sẽ tiêu đời."

Thạch Chí Kiên cười: "Vì bang phái, ngươi thà phản bội anh em?”
Bình Luận (0)
Comment