Chương 1025: Ta già rồi, ta sợ thua
Chương 1025: Ta già rồi, ta sợ thuaChương 1025: Ta già rồi, ta sợ thua
Chương 1025: Ta già rồi, ta sợ thua
"Phải." Hào cà thọt bỗng nhiên đứng lên, tay phải chống gậy, tư thế ngông nghênh nhìn Thạch Chí Kiên: "Người trong bang phái cùng ta kiếm cơm. Hơn vạn người đều dựa vào một mình ta nuôi. Ngươi và A Lạc chỉ có hai người, hai người so với hơn vạn người, so thế nào?”
Thạch Chí Kiên cũng đứng lên, rút một tờ giấy ăn lau khóe miệng, sau đó tiện tay vo thành cục ném đi: "Tức là ngươi phản bội ta và Lạc ca là vì trọng nghĩa khí?"
Sắc mặt Hào cà thọt thay đổi: "Cũng không chỉ là vậy. Ta thừa nhận, ta có tư tâm."
Hắn bỗng nhiên dùng gậy chống gõ mạnh xuống đất, vang lên cộc cộc.
"Ta không dám thua. Ta già rồi, ta sợ thua. Như vậy được chưa?”
Đối mặt với câu trả lời gay gắt của Hào cà thọt, Thạch Chí Kiên chậm rãi bước tới.
Đám người của Hào cà thọt muốn tiến lên, nhưng bị Đại Uy và Tiểu Uy ngăn lại.
Trần Huy Mẫn và Sỏa Cường ánh mắt cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Thạch Chí Kiên đi đến trước mặt Hào cà thọt, hai mắt nhìn thẳng đối phương: "Ngươi nói cho ta biết, quy củ giang hồ, phản bội anh em thì xử lý thế nào?"
Hào cà thọt nghiến răng: "Tam đao lục động."
"Tốt! Lấy dao đến đây.' Thạch Chí Kiên hô to.
Trân Huy Mẫn và Soa Cường ngẩn ra.
Có ý gì đây?
Chẳng lẽ Thạch tiên sinh muốn trước mặt nhiều người như vậy đâm Hào cà thọt?
Hào cà thọt trực tiếp hô to với Đại Uy: "Còn ngẩn ra đó làm gì? Đưa dao cho hắn."
"Hả?" Đám người Đại Uy, Tiểu Uy cũng ngẩn ra.
Chẳng lẽ Hào ca cam tâm tình nguyện bị đâm?
Đại Uy tiến lên, đưa một con dao găm cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhận lấy con dao găm, nhìn chằm chằm Hào cà thọt: "Sẽ đau đấy! Ngươi nhịn một chút."
Hào cà thọt nắm chặt gậy, ưỡn ngực, nghiến răng nhắm mắt: 'Đến đi! Là ta có lỗi với các ngươi. Ta nên nhận báo ứng này.'
"Tốt." Thạch Chí Kiên đâm một nhát dao về phía Hào cà thọt.
Phập.
Dao găm đâm vào bàn ăn bên cạnh.
"Sao?" Hào cà thọt mở mắt, ngẩn người, vội vàng nhìn về phía Thạch Chí Kiên: "Ngươi làm vậy là sao?"
Thạch Chí Kiên lắc đầu, thở dài nói: "Haiz, dù sao ta cũng không phải người giang hồ, mắt kém quá, gân như vậy mà cũng đâm lệch."
Hào cà thọt sững sờ.
Đám người Đại Uy Tiểu Uy sững sờ. Ngay cả Trần Huy Mẫn va Soa Cường cũng sững sờ.
Mọi người cùng nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên hoạt động cổ tay: "Hai nhát dao còn lại cũng không đâm nữa, kẻo lại đâm trúng cổ tay ta.
Nói xong, Thạch Chí Kiên tiện tay cầm một nắm đậu phộng trên bàn ăn, vừa ném một hạt đậu phộng vào miệng vừa đi ra khỏi thuyên hoa: "Bữa cơm này, ngươi trả tiên."
Trân Huy Mẫn và Sỏa Cường vội vàng đi theo.
Hào cà thọt nhìn bóng lưng Thạch Chí Kiên rời đi, biểu cảm từ kinh ngạc chuyển thành kích động, sau đó hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào: "Mẹ kiếp! Sao ngươi không đâm? Đâm thật trong lòng ta còn dễ chịu hơn. Làm như vậy là có ý gì? Ta khinh. Hu hu hu.'
Hào cà thọt bỗng nhiên ném gậy chống đi, ngồi bệt xuống đất, khóc hu hu.
Đám người Đại Uy Tiểu Uy nhìn nhau.
Ai có thể ngờ Hào cà thọt, một thế hệ kiêu hùng hô mưa gọi gió ở Hương Giang, kiêu ngạo ương ngạnh, giờ phút này lại khóc như đứa trẻ phạm lỗi. ...
Thạch Chí Kiên đi thuyền nhỏ rời khỏi thuyền hoa Phỉ Thúy Hoàng Cung.
Trân Tế Cửu và Sỏa Cường đang chờ trên bờ.
Phía sau bọn hắn còn có hơn trăm thanh tra mặc thường phục. Nếu như xảy ra chuyện gì trên thuyên hoa, bọn hắn sẽ xông lên ngay lập tức, giết sạch đám người Hào cà thọt.
"Tình hình thế nào?"
Thạch Chí Kiên ném một hạt đậu phộng vào miệng nhai rôm rốp.
"Trần Chí Siêu đã dẫn người đến phố Đổng Bát Lan rồi."
Thạch Chí Kiên cười: "Vậy các ngươi dọn đường đi, để giám sát Trân của chúng ta ra tay tàn nhẫn"...
Biệt thự của Nhan Hùng.
Nhan Hùng vừa mặc đồ ngủ bò lên giường, còn chưa kịp khai chiến trên giường với bà ba, chuông điện thoại đã vang lên.
"Muộn như vậy rồi, ai gọi đến vậy?" Bà ba liếc nhìn đồng hồ treo tường, vừa đúng mười một giờ rưỡi, bất mãn dùng chăn quấn mình lại.
Nhan Hùng bụng phệ, tay trái theo thói quen gãi lông ngực, tay phải cam điện thoại lên: “A lô, ta là Nhan Hùng."
"Hùng gia, xảy ra chuyện lớn rồi." Giọng nói của A Quý, tâm phúc của Nhan Hùng, truyền đến từ trong điện thoại.
"Ngươi kêu cái gì, mẹ ngươi chết à?" Nhan Hùng khó chịu nói.
"Mẹ ta chưa chết, nhưng sẽ có rất nhiều người chết."
"Đừng vòng vo nữa, nói đi." Nhan Hùng ngáp một cái.
"Tịnh Tử Khôn của Liên Anh Xã đã bắt nữ nhân của Trân Chí Siêu."
"Hả?" Nhan Hùng sững sờ, sau đó cười nói: "Tịnh Tử Khôn này khẩu vị tốt thật, ngay cả nữ nhân của Siêu Rắm Thúi cũng dám cướp." "Không phải, Trân Chí Siêu đã dẫn người xông vào địa bàn của Liên Anh Xã bắt Tịnh Tử Khôn."
"Đó là hắn tự chuốc lấy. Liên Anh Xã là bang phái nhỏ dám sờ mông cọp, đúng là tìm chết."
"Nhưng Tịnh Tử Khôn đã bán nữ nhân của Trần Chí Siêu đến nhà chứa ở phố Đổng Bát Lan."
"Bán người đi rồi? Đủ tàn nhẫn." Nhan Hùng tỉnh táo lại, còn có chút bội phục Tịnh Tử Khôn, ngay cả nữ nhân của Trần Chí Siêu cũng dám bán, sau này Trần Chí Siêu còn mặt mũi nào nữa? Nghĩ đến nữ nhân của Trần Chí Siêu bị vạn người cưỡi ở phố Đổng Bát Lan, hắn lập tức cảm thấy rất sảng khoái. Ừm, có thời gian cũng phải đi chơi một phát.