Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1027 - Chương 1027: Ngươi Là Cảnh Sát, Đừng Làm Mất Da Chơi

Chương 1027: Ngươi là cảnh sát, đừng làm mất da chơi Chương 1027: Ngươi là cảnh sát, đừng làm mất da chơiChương 1027: Ngươi là cảnh sát, đừng làm mất da chơi

Chương 1027: Ngươi là cảnh sát, đừng làm mất đồ chơi

Mười phút trước.

Trần Chí Siêu lái xe như bay, tiếng động cơ gầm rú, dẫn theo người đến phố Đổng Bát Lan.

Vì muốn cứu nữ nhân của mình, hắn đã quên hết mọi thứ.

Xuống khỏi xe jeep cảnh sát màu xanh lá cây, Trân Chí Siêu mặc cảnh phục, đi giày da cao cổ, mặt đây hung dữ.

"Triều Châu Dũng, ta nói cho ngươi biết. Lát nữa ngươi xông thẳng vào nhà chứa của Hoa Cô ở phố Đổng Bát Lan, bất kể nam nữ đều khống chế hết, nhất định phải tìm được người ta muốn tìm."

Trân Chí Siêu vừa dặn dò vừa sải bước đi vê phía khu đèn đỏ cách đó không xa.

Đi được hai bước, hắn quay đầu lại, chỉ vào thắt lưng của Triêu Châu Dũng: "Nhớ kỹ, ngươi là cảnh sát, đừng có làm mất đồ chơi này nữa."

Triều Châu Dũng cảm thấy hổ thẹn.

Trần Chí Siêu xoay người sải bước đi.

Triều Châu Dũng vội vàng ra hiệu bằng mắt với mấy tên đồng bọn phía sau rồi đuổi theo Trần Chí Siêu. Những tên thanh tra mặc thường phục khác cũng bắt đầu hành động, từ hai bên bao vây nhà chứa phía trước. ...

Bên trong nhà chứa, lão đại số một ở phố Đổng Bát Lan Hoa Cô đang ngậm điếu thuốc đánh bài với người ta.

Gần đây, việc kinh doanh nhà chứa của hắn rất tốt. Mấy gã nam nhân ăn no uống say đều thích đến đây tiêu khiển, một tháng ít nhất cũng kiếm được ba bốn trăm nghìn.

Ngoài ra, gân đây Hoa Cô còn buôn thêm mấy nữ nhân Thái Lan, người nào người nấy đều ngực to, dáng người đẹp, kỹ thuật trên giường lại càng siêu việt, khiến cho việc kinh doanh vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên, những việc này kiếm được không bao nhiêu tiền. Hoa Cô còn lén lút làm một số việc kinh doanh càng không thể để người khác biết. Đó chính là buôn người, bán những nữ nhân vượt biên với giá rất cao cho những khách hàng có nhu cầu.

Những việc buôn bán này mới có thể kiếm được nhiều tiên, khiến Hoa Cô bây giờ không chỉ đeo đồng hồ Rolex nạm kim cương, còn lái xe Ferrari, ở biệt thự lớn.

"Bạch bản." Hoa Cô ném ra một quân mạt chược, cố ý khoe chiếc Rolex nạm kim cương đang đeo trên cổ tay.

"Ồ, Hoa Cô, ngươi uy phong thật đấy, ngay cả đồng hồ Rolex đẹp như vậy cũng đeo được". Lâm Mũi To đánh bài cùng hắn nói.

"Chuyện nhỏ thôi! Gần đây kiếm được chút đỉnh, ta mua đồng hồ đeo cho oai.'" Hoa Cô ngậm điếu thuốc, vẻ mặt đắc ý, nhưng miệng lại khiêm tốn nói.

Đám người Lâm Mũi To khinh bỉ. Tục ngữ nói hay lắm, trộm cũng có đạo. Làm ăn có thể nhẫn tâm, nhưng cũng phải có chừng mực. Hoa Cô này vì kiếm tiên nghe nói gần đây bị ma nhập, buôn bán gì cũng dám làm.

"Đúng rồi, nghe nói tối nay ngươi lại làm một vụ buôn bán lớn. Thế nào, kiếm được bao nhiêu?" Mặc dù Lâm Mũi To khinh thường Hoa Cô không từ thủ đoạn, nhưng lại ghen tị hắn kiếm được nhiều tiền. Hoa Co lại bắn ra một quan mat chược trên bàn bài, tiện thể gõ tàn thuốc xuống đất, miệng nói: "Nói thật, vụ buôn bán tối nay cũng kỳ lạ thật đấy. Không ngờ tên da trắng kia lại hào phóng như vậy, một lúc cho ta đủ năm mươi nghìn đô la."

"Ồ, vậy chẳng phải ngươi phát tài rồi sao?"

"Đúng vậy, ghen tị với ngươi quá.'

Mấy tên đánh bài cùng Lâm Mũi To ghen tị nói.

Hoa Cô lại đắc ý, rít một hơi thuốc: "Cái này gọi là vận may. Tiền từ trên trời rơi xuống, muốn cản cũng cản không được. Không nói thì mấy người không biết, nữ nhân mà Tịnh Tử Khôn đưa đến cho ta đúng là tuyệt vời, tên da trắng kia vừa nhìn đã thích. Cho nên ta hét giá cao. Không ngờ hắn còn không thèm mặc cả, đúng là kẻ ngốc."

"Người ta không phải kẻ ngốc, mà là có tiền."

"Đúng vậy, người có tiền thường không để ý mấy thứ này đâu."

Đám người Lâm Mũi To chua chát nói.

"Vậy thì tặng tiền cho ta tiêu đi." Hoa Cô đẩy bài ra: "Ngũ Vạn! Haha."

"Ồ, vận may của ngươi tốt thật đấy."

"Đúng vậy, may mắn thật."

Đám người Lâm Mũi To nhìn Hoa Cô đang hớn hở, người nào người nấy thở dài. ...

Trân Chí Siêu trang bị đầy đủ xông vào nhà chứa.

Trước cửa nhà chứa, mấy tên đàn em của Hoa Cô đang khoanh tay chắn trước cửa.

Trân Chí Siêu đi vê phía bọn hắn, thuận tay rút súng lục ra. Cách, lên đạn.

"Ngươi muốn làm gì?" Một tên to con canh cửa hung dữ hỏi.

Trân Chí Siêu không nói hai lời, giơ chân đạp tên kia ngã lăn ra đất, họng súng dí vào đầu tên còn lại: "Ta là tổng giám sát Trần Chí Siêu, hiện tại ta nghi ngờ các ngươi đang kinh doanh phi pháp ở đây, ép buộc người khác bán dâm, buôn người."

Tên canh cửa kia ngây người.

Nói nhảm, ai mà chẳng biết đây là nhà chứa, chính là làm chuyện mua bán đó.

Vấn đề là bọn hắn đã đưa phí bảo kê cho cảnh sát rồi, tại sao còn bị kiểm tra?

Bên này Trần Chí Siêu vừa lên tiếng, đám người Triều Châu Dũng đã xông lên, trực tiếp xông vào nhà chứa, phía sau còn có cảnh sát chạy nhanh đến giúp đỡ, dọa mấy tên khách muốn vào hưởng lạc vội vàng lắc đầu bỏ chạy, sợ bị liên lụy.
Bình Luận (0)
Comment