Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1028 - Chuong 1028: Chungta La Dan Lanh

Chuong 1028: Chungta la dan lanh Chuong 1028: Chungta la dan lanhChuong 1028: Chungta la dan lanh

Chương 1028: Chúng ta là dân lành

"Tam Chi Kỳ, giám sát Trân?"

Tên bị Trần Chí Siêu df súng vào đầu là đàn em tâm phúc của Hoa Gô, bình thường cũng biết một số chuyện mờ ám, lúc này hắn không hiểu tại sao Trần Chí Siêu lại hùng hổ xông vào, lập tức cười ha hả nói: "Hóa ra là Siêu ca, hiểu lầm thôi. Nhất định là có hiểu lầm gì đó. Chi bằng ngươi vào trong uống trà trước, ta gọi lão đại đến gặp ngươi."

"Không cần. Ta tự mình đi gặp hắn." Trần Chí Siêu nói xong, giơ báng súng lên "bịch" một tiếng đập vào đầu tên kia, trực tiếp đập tên to con ngã xuống đất.

Còn chưa đợi tên to con giấy giụa, tên cảnh sát đuổi theo phía sau đã còng tay hắn lại, khống chế hoàn toàn.

Lúc này Trần Chí Siêu như sát thần từ trên trời giáng xuống, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, dẫn theo người xông thẳng vào, rất nhanh đã khiến cả nhà chứa gà bay chó sủa.

Nam nữ trong phòng liên tục hét lên, chạy ra ngoài, chật vật không chịu nổi.

Mấy tên cảnh sát liên tục đá cửa, ép đám nam nữ đang làm chuyện xấu xa kia ra ngoài.

Trong phút chốc, cả căn nhà hỗn loạn.

Còn chưa đợi Trân Chí Siêu dẫn theo người từ tang một xông lên tâng hai, lão đại Hoa Cô đã dẫn theo người từ trên lầu xông xuống.

"Làm gì vậy? Ta đã nộp phí bảo kê rồi mà." Hoa Cô vừa mắng vừa nói: "Hàng tháng ta đều nộp đúng hạn, vậy mà còn đến phá rối quán của ta, ta khinh."

Hoa Cô vừa mắng vừa đi, đụng mặt Trân Chí Siêu.

"Trân Chí Siêu?"

"Hoa Cô?"

Còn chưa đợi Trần Chí Siêu lên tiếng ép hỏi, Hoa Cô đã nói trước: "Giám sát Trần, ngươi làm gì vậy? Nơi này không do ngươi quản, tại sao ngươi lại vượt rào?" Giọng điệu của hắn vô cùng hung dữ.

Cũng không trách Hoa Cô nóng tính, ngay cả mặt mũi của Trân Chí Siêu cũng không nể. Loại người làm nghề da thịt như hắn, quán bị phá một lần sẽ bị tổn thương nguyên khí, cần phải mất mấy tháng mới khôi phục lại được.

Ngoài ra, đây là Cửu Long Tây, là phố Đổng Bát Lan, không thuộc địa bàn do Trần Chí Siêu quản lý.

Cho dù Trần Chí Siêu là Tam Chi Kỳ lừng danh, thì cũng cần phải có lý do vượt rào mới được.

Đối mặt với tiếng mắng chửi của Hoa Cô, Trần Chí Siêu không nói hai lời, trực tiếp giơ súng lên "pằng” một tiếng bắn vào chân Hoa Gô.

"Ối chao! Chân của ta" Hoa Cô kêu thảm thiết, đứng không vững, trực tiếp lăn từ trên cầu thang xuống.

Một tên đàn em định tiến lên cứu Hoa Gô, Trần Chí Siêu xoay người bắn một phát súng vào ngực hắn, tên kia lập tức ngã quy xuống đất, không còn động đậy nữa.

Đám người đi theo Hoa Cô đều ngây người, nhất là Lâm Mũi To càng há hốc mồm. Bọn hắn chỉ là người đánh bài cùng, làm sao ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Muốn đi cũng không đi được, muốn chạy cũng không chạy được.

Còn đám đàn em của Hoa Cô giờ phút này cũng hiểu ra, người ta không phải đến đùa giỡn, súng trong tay cũng không phải để trưng bày. Nếu như bọn hắn dám manh động, lỡ ăn đạn thì sao?

Trần Chí Siêu bắn Hoa Cô ngã xuống, sau đó đi dọc theo cầu thang xuống dưới, nhìn Hoa Cô đang nằm úp sap trên đất giấy giụa, hai tay bám vào tay vin cầu thang còn muốn bò dậy, lập tức đạp một cước khiến hắn ngã xuống, sau đó dí súng vào đầu hắn: "Nói, nữ nhân mà Tịnh Tử Khôn đưa đến đâu rồi?"

Lúc này, đám người Triều Châu Dũng đã tiến lên khống chế đám người mà Hoa Cô mang đến, bao gồm cả ba tên đánh bài cùng là Lâm Mũi To.

"Ta oan uổng mài Ta chỉ đánh bài với hắn thôi."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta chỉ là người đánh bài cùng, còn thua tiền nữa."

"Muốn bắt thì bắt hắn đi. Chúng ta bằng lòng hợp tác với cảnh sát làm nhân chứng."

"Xin hãy tin tưởng, chúng ta đều là dân lành."

Ba tên đánh bài cùng sợ đến mềm nhữn chân, khúm núm nói.

"Bắt hết cho ta. Cảnh sát tuần tra đây. Kẻ nào dám chống đối, kết cục sẽ giống như hắn."

Trần Chí Siêu mặt mày dữ tợn, gương mặt tuấn lãng ngày thường giờ méo mó gớm ghiếc, điên cuồng tột độ.

Hắn bắn liên tiếp hai phát súng đã dọa nạt đám giang hồ kia sợ mất mật.

Giang hồ bươn chải ngoài đời, phần lớn đều là kẻ thức thời. Kẻ nào ngu ngốc sớm đã về chầu ông bà.

Cho dù ngươi có hung hăng thế nào cũng không bằng họng súng trong tay cảnh sát. Cho dù ngươi có tàn nhẫn thế nào cũng không tàn nhẫn bằng viên đạn trong cây súng.

Hơn nữa đám lâu la dưới trướng Hoa Cô ngày thường chỉ giỏi hù dọa khách làng chơi, hay bắt nạt nữ nhân, bảo bọn chúng đánh nhau với bang phái khác còn chật vật, huống chỉ hiện tại Trần Chí Siêu dẫn người tới càn quét, bọn chúng lập tức mềm nhũn, lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trân Chí Siêu lệnh Triều Châu Dũng khống chế toàn bộ hiện trường, tiếp tục tiến lên túm tóc Hoa Cô, lôi hắn từ trên mặt đất dậy, dùng súng dí vào trán hắn: "Thu Cúc ở đâu. Nói."

"Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ta thách ngươi dám..." Dù sao Hoa Cô cũng là tay giang hồ máu mặt, nếu không cũng không thể nào xưng bá phố Đổng Bát Lan lâu như vậy. Dựa vào đám lâu la nhát gan kia sớm muộn gì cũng chết đói. Lúc này hắn trừng mắt khiêu khích Trần Chí Siêu.
Bình Luận (0)
Comment