Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1029 - Chương 1029: Vô Pháp Vô Thiên

Chương 1029: Vô pháp vô thiên Chương 1029: Vô pháp vô thiênChương 1029: Vô pháp vô thiên

Chương 1029: Vô pháp vô thiên

Trân Chí Siêu trực tiếp giơ báng súng lên,'bịch" một tiếng đập vào sống mũi hắn.

"Rắc."

Sống mũi Hoa Cô phát ra tiếng vang thanh thúy, bị báng súng đập gãy.

Máu mũi ứa ra.

Hoa Cô đau đớn, nước mắt giàn giụa.

"Ngươi cứng đầu lắm! Để ta xem xương cốt của ngươi cứng, hay là súng của ta cứng." Trần Chí Siêu gắn giọng hỏi.

Triều Châu Dũng thấy thế, vội vàng tiến lên khuyên nhủ Trần Chí Siêu bình tĩnh một chút. Dù sao hiện trường ngoại trừ bọn hắn ra còn có một số khách làng chơi, nếu bị người ta nhìn thấy ngày mai báo chí đăng tin, đối với tiền đồ của Trần Chí Siêu sẽ bất lợi.

Nhưng chưa kịp đợi Triều Châu Dũng mở miệng, Trần Chí Siêu lại một báng súng nữa đập vào miệng Hoa Cô.

Môi bị báng súng đập nát, thịt lật ra ngoài, răng cửa cũng bị đập rụng.

Hoa Cô kêu lên một tiếng thảm thiết.

Trước kia hắn từng dùng đủ loại cực hình để đối phó với những nữ nhân làm gái không chịu nghe lời, bây giờ hắn xem như nếm trải mùi vị bị người ta tra tấn.

"Đừng đánh nữa! Ta nói! Ta nói hết." Hoa Cô rốt cuộc cũng hiểu ra, Trần Chí Siêu này chính là một tên điên.

Cũng không biết nữ nhân mà Tịnh Tử Khôn đưa tới là gì của Trần Chí Siêu, lại khiến cho tên cảnh sát chết tiệt này phát điên như vậy.

"Tịnh Tử Khôn quả thực có đưa một nữ nhân tới. Hắn bán cho ta với giá rất rẻ. Ta vốn cũng nghi ngờ. Nếu ta sớm biết nàng có vấn đề, dù đánh chết ta cũng không dám nhận."

Trân Chí Siêu trừng mắt nhìn Hoa Cô: "Bao nhiêu tuổi, tướng mạo ra sao?"

"Hai mươi tuổi, xinh đẹp lắm. Ngươi cũng biết, ta đây chỉ tiếp nhận mỹ nữ, nữ nhân xấu xí bán không được giá, chỉ có nước lỗ vốn."

“Người đâu? Ở đâu?" Trần Chí Siêu sốt ruột hỏi.

"Bị ta bán rồi."

"Bán đi đâu?" Trần Chí Siêu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một phát súng bắn chết Hoa Cô.

Nên biết rằng trong số những nữ nhân của hắn, Quách Thu Cúc là người khiến hắn cảm thấy khác biệt nhất, cũng là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất.

Một người nam nhân cả đời khó lòng yêu một nữ nhân.

Quách Thu Cúc là nữ nhân mà Trần Chí Siêu yêu sâu đậm.

"Ta, ta, ta bán cho một gã Tây dương. Hắn trả cho ta rất nhiều tiền, năm chục nghìn lận." Hoa Cô yếu ớt nói, miệng và chân đều đang chảy máu, nước mắt càng không ngừng tuôn rơi, cũng không biết là bị Trần Chí Siêu dọa sợ hay là do sống mũi bị gãy quá đau. "Gã Tây dương đó là ai? Có địa chỉ không?" Trần Chí Siêu nghiến răng nghiến lợi dùng súng uy hiếp Hoa Cô.

Theo quy tắc, thông tin của khách hàng tuyệt đối không được tiết lộ, nhưng bây giờ Hoa Cô đã bị sự hung dữ của Trần Chí Siêu dọa cho sợ hãi, nào còn dám che giấu, vội vàng nói: "Có địa chỉ, có địa chỉ. Lúc ta bán nàng, có sai người âm thầm theo dõi ghi lại địa chỉ. Gã Tây dương đó rất biến thái. Mỗi lần nữ nhân nào trở về cũng đều bị đánh cho mình đầy thương tích."

Hoa Cô vừa nói vừa khó khăn móc từ trong túi ra một mẩu giấy nhỏ: "Đây, chính là nó."

Trân Chí Siêu buông Hoa Cô ra.

Hoa Cô "bịch" một tiếng ngã nhào xuống đất, kêu rên không thôi.

Trân Chí Siêu phân phó Triều Châu Dũng: "Cong tay hết đám người này lại cho ta. Tội danh là buôn bán nữ nhân, ép nữ hài nhà lành bán dâm."

Giọng nói lạnh lùng của Trần Chí Siêu khiến Triều Châu Dũng và những người khác sợ hãi. Bọn hắn liếc mắt nhìn Hoa Cô đang nằm trên mặt đất, biết lần này phố Đổng Bát Lan sẽ bị thanh tẩy. Hoa Cô, ông trùm chốn lầu xanh sẽ trở thành lịch sử.

Hoa Cô làm sao ngờ được Trần Chí Siêu lại ngoan độc như vậy. Đánh hắn bị thương, càn quét địa bàn của hắn cũng thôi đi, lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt tiêu diệt tận gốc.

"Tên khốn kiếp Siêu Rắm Thúi, ta thách ngươi! Tất cả đều là người trong giang hồ, ngay cả một con đường sống cũng không chừa cho ta? Ta..."

Hoa Cô bò dậy, cắn răng muốn trước khi bị tống giam sẽ giành lại chút mặt mũi, Trần Chí Siêu đột nhiên xoay người, họng súng nhắm vào chân còn lại của hắn,pằng" một tiếng.

"A." Hoa Cô kêu thảm thiết.

Trần Chí Siêu nhìn Hoa Cô quỳ sụp xuống đất, hai chân đã bị phế, lạnh lùng nói: "Ngươi là giặc, ta là binh. Ai cùng đường với ngươi?”

Tất cả mọi người ở hiện trường đều bị phát súng bất ngờ của Trần Chí Siêu dọa cho giật mình.

Giết người quá đơn giản.

Trần Chí Siêu cứ như vậy bắn gãy hai chân Hoa Cô, chẳng khác nào phế bỏ hắn hoàn toàn. Đến lúc ngồi tù sẽ có rất nhiều kẻ thù "chăm sóc" hắn, lúc đó mới gọi là "sống không bằng chết".

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còng tay hết lại cho ta, tống vào nhà giam." Trần Chí Siêu phân phó Triều Châu Dũng và những người khác.

Lúc này Triều Châu Dũng mới bừng tỉnh, lập tức ra lệnh cho những người khác: "Nghe rõ chưa? Siêu ca ra lệnh bắt hết đám người này lại, không chừa một ai."

"Oan uổng quá, chúng ta chỉ đến đây chơi bài."

"Đúng vậy, chúng ta là dân lành mà."

Đáng thương cho Lâm Mũi To và mấy tên xui xẻo kia, lại một lần nữa kêu trời trách đất.
Bình Luận (0)
Comment