Chương 1030: Chuyên trị thận hul
Chương 1030: Chuyên trị thận hulChương 1030: Chuyên trị thận hul
Chương 1030: Chuyên trị thận hư!
Lúc này, đám cảnh sát đã hoàn toàn bị khí thế bá đạo của Trần Chí Siêu khuất phục.
Ai nói Tam Chi Kỳ chúng ta chỉ là kẻ hòa giải, chỉ có Lôi Lạc mới dám liêu mạng?
Nhìn xem, thứ giắt bên hông chúng ta cũng không phải là gậy gộc. Siêu ca đã ra tay, kẻ nào dám không phục?
Trong chốc lát, đám cảnh sát bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái.
Nỗi sợ hãi vừa rồi đều hóa thành tự hào và kiêu ngạo.
"Tam Chi Kỳ chúng ta tuần tra ở đây, kẻ nào dám cản trở?"
Nhìn cấp dưới bắt đầu còng tay mọi người, Trần Chí Siêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát, hắn đã lâu rồi không nổ súng.
Từ trước đến nay, Trần Chí Siêu đều dựa vào đầu óc.
Hắn cũng rất coi thường cách làm việc thô bạo của Lôi Lạc, cho rằng động tay động chân là hành vi của kẻ man rợ.
Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhiên cảm thấy cách làm của Lôi Lạc rất hay.
Đơn giản.
Thô bạo.
Một chữ, sướng.
Tranh thủ lúc này, Trần Chí Siêu vội vàng mở tờ giấy nhỏ có ghi địa chỉ, nhìn địa chỉ trên đó.
Sau đó, hắn sững sờ.
Đường Đỉnh Sơn, số 12.
Biệt thự sân vườn Phi Đạt.
Địa chỉ này hắn rất quen thuộc.
Đó là nơi ở của tổng cảnh ti Tây dương Charles.
Trân Chí Siêu cầm tờ giấy, đồng tử co rút.
"Chết tiệt...
"Đưa chìa khóa xe cho ta.'
"Siêu ca, ngươi làm gì vậy?”
Triều Châu Dũng đưa chìa khóa xe cho Trần Chí Siêu.
Trần Chí Siêu như phát điên, cầm lấy chìa khóa xe lao ra ngoài.
Mặc cho Triều Châu Dũng ở phía sau gọi hỏi cũng không trả lời.
"Dũng ca, Siêu ca làm sao vậy?”
"Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo, nhanh lên." Triều Châu Dũng lo lắng Trần Chí Siêu xảy ra chuyện, lớn tiếng gọi.
Đợi bọn hắn đuổi tới cửa, Trân Chí Siêu đã lái xe phóng đi mất dạng. "Lên xe! Nhanh chóng đuổi theo! Nhanh lên." Triều Châu Dũng giục cấp dưới.
Triều Châu Dũng mang theo hai tên cấp dưới lái một chiếc xe jeep khác đuổi theo phía sau. ...
"Này, Trân Tế Cửu, ngươi nhìn cho kỹ. Bây giờ đã mười hai giờ rồi. Nơi này không còn thuộc quyên quản lý của Lôi ca ngươi nữa."
Vất vả lắm mới đợi đến mười hai giờ đêm, Nhan Hùng vội vàng ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng, hớn hở nói với Trần Tế Cửu.
Hắc Diện Hàn Sâm và Thiết Đầu Lam Cương cũng bước tới.
Trần Tế Cửu nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu: "Không sai, đã mười hai giờ. Chúng ta cũng nên tan ca rồi. Anh em, đi thôi, Trân Tế Cửu ta mời mọi người ăn bào ngư."
"Được rồi. Tế Cửu ca mời ăn bào ngư, mọi người đều có phần." Đinh Vĩnh Cường ở bên cạnh lớn tiếng la hét.
Nhan Hùng không vui, nhịn không được chế giễu: "Bảo sao mọi người đều gọi ngươi là thanh tra bào ngư. Ngươi mau chóng về liếm bào ngư của ngươi đi. Nơi này không phải là nơi để ngươi giỡn mặt."
Trần Tế Cửu cười ha hả, cũng không tức giận: "Nhan gia, ta liếm nổi bào ngư, đó là bởi vì ta có bản lĩnh liếm bào ngư. Còn ngươi, có muốn tới Tiêm Sa Chủy tìm thầy thuốc đông y không, chuyên trị thận hư đấy."
"Ngươi nói cái gì? Có giỏi thì nói lại lần nữa xem." Nhan Hùng bị chọc trúng chỗ đau, nhịn không được mắng chửi.
Hàn Sâm thấy vậy vội vàng tiến lên nói: "Nhan gia, đừng cãi nhau nữa, hắn đây là đang câu giờ."
Lúc này Nhan Hùng mới tỉnh ngộ, nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Ta đương nhiên biết. Chúng ta đi. Không thèm chấp nhặt với tên nhóc này."
"Nhan gia đi thong thả, sau này chúng ta cùng nhau trao đổi kỹ thuật liếm bào ngư”"
"Nhan gia đi thong thả."
"Tiễn Nhan gia."
Trân Tế Cửu, Đinh Vĩnh Cường và những người khác cười hô hố, khiến Nhan Hùng tức giận thổi râu trừng mắt, nhưng lại không rảnh mà chấp nhặt với bọn hắn. ...
"Nơi này xảy ra chuyện gì vậy? Chiến tranh thế giới sao?"
Lúc Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương dẫn theo người của mình xông vào phố Đổng Bát Lan. Đến nhà chứa của Hoa Gô, tất cả đều ngây người.
Chỉ thấy toàn bộ tòa nhà một mảnh hỗn độn, vô số người trong giang hồ, còn có cả khách làng chơi đều bị còng tay áp giải lên xe tải.
"Trân Chí Siêu đâu? Có ai phụ trách không?" Nhan Hùng chống nạnh, gào lên.
Đám cảnh sát của Tam Chi Kỳ đều tiếp tục làm việc, không ai để ý tới hắn.
Nhan Hùng cảm thấy mất mặt.
Đặc biệt là trước mặt Hàn Sâm và Lam Cương, lại càng mất mặt hơn.
Với thân phận của hắn, ở đâu chẳng phải là nhân vật chính? Chỉ cần quát to một tiếng là sẽ có một đám người xúm lại hô to “Nhan gia”. Vì vậy, hắn sải bước tiến lên, đưa tay túm lấy cổ áo một tên cảnh sát, dùng ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn đối phương, sát khí đằng đẳng nói: "Ta nói cho ngươi biết, ta là Nhan Hùng. Ta hỏi cái gì, ngươi liên trả lời cái đó, hiểu chưa?"
Tên cảnh sát nhỏ bé kia nào từng gặp qua trận thế này, huống chỉ Nhan Hùng ở Hồng Kông nổi tiếng lẫy lừng, lập tức gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhan Hùng rốt cuộc cũng vớt vát được chút mặt mũi, chất vấn: "Nơi này xảy ra chuyện gì? Trân Chí Siêu đâu?"
"Giám sát Trần càn quét tòa nhà này, bắt Hoa Cô và những người khác đi rồi. Hắn đã ra ngoài, không biết đi đâu."
"Chết tiệt." Nhan Hùng buông đối phương ra, quay đầu nói với Hàn Sâm và Lam Cương: "Tên khốn kiếp Trân Chí Siêu kia phát điên rồi, lại càn quét địa bàn này."