Chương 1031: Xông thẳng vào
Chương 1031: Xông thẳng vàoChương 1031: Xông thẳng vào
Chương 1031: Xông thẳng vào
"Bắt nhiều người như vậy?" Lam Cương chỉ vào sáu chiếc xe tải lớn vẫn chưa chứa hết đám "nghỉ phạm.
Nhan Hùng liếc mắt nhìn, cũng đau đầu: "Tên Trần Chí Siêu này cho rằng nhà tù nuôi cơm miễn phí chắc? Bắt nhiều người như vậy, ngày mai không nổ tung mới lạ."
"Ngày mai báo chí đưa tin trang nhất thì thảm rồi."
"Đúng vậy, Tam Chi Kỳ can quét phố Đổng Bát Lan, uy phong biết nhường nào?"
Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương đều nhăn mày.
Ngày mai ba người bọn hắn sẽ chính thức nhậm chức, không khí tốt nhất chính là thiên hạ thái bình, không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Trần Chí Siêu lại giở trò, ngày mai nhất định là tin tức trang nhất.
"Làm sao bây giờ?" Nhan Hùng nhìn Hàn Sâm và Lam Cương.
Lam Cương nhìn Hàn Sâm.
Hàn Sâm lại nhìn Nhan Hùng: "Nhan gia, ngươi nói xem?”
Đá bóng qua lại cũng không phải là cách.
Nhan Hùng đảo mắt.
"Này, ta có ý này. Hay là như vậy, chúng ta nói đám người Hoa Cô tội ác tày trời, bốn vị thanh tra chúng ta và Tam Chi Kỳ đã theo dõi hắn từ lâu, tối nay hành động tập thể, loại trừ tên bại hoại xã hội này, cũng như loại bỏ khối u ác tính của Hồng Kông, như thế nào?"
Tuy Nhan Hùng dùng giọng điệu hỏi han, nhưng từ vẻ nghiến răng nghiến lợi của hắn có thể thấy được hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hàn Sâm và Lam Cương cũng không còn lựa chọn nào khác.
Bây giờ sự việc đã không thể xoa dịu, vậy thì chỉ có thể hướng tới phương diện chính nghĩa mà làm. Chuyện càng lớn, đối với bọn hắn càng có lợi.
"Cứ làm như vậy đi."
Hàn Sâm và Lam Cương không ngốc, loại chuyện tranh công này ai mà không muốn làm chứ?.
"Vậy thì làm thôi, đừng đợi nữa." Nhan Hùng vội vàng tập hợp cấp dưới: "Các ngươi mau chóng qua đó hỗ trợ bắt người. Nhớ kỹ, nhất định phải bắt nhiều một chút, mang về đồn cảnh sát của chúng ta."
Hàn Sâm và Lam Cương cũng vội vàng phân phó cấp dưới: 'Cướp người. À không, bắt người, bắt càng nhiều càng tốt."
Nhất thời, bốn nhóm cảnh sát chen chúc nhau, điên cuồng cướp người.
"Tên tội phạm này là của ta."
"Tên này là của ta."
"Đừng tranh nhau nữa, ai cũng có phần."
Khiến cho hiện trường náo loạn. ...
Trần Chí Siêu lái xe như bay, rất nhanh đã đến đường Đỉnh Sơn, biệt thự hoa viên. Trân Chí Siêu xuống xe, lạnh lùng đi tới trước cửa biệt thự, gõ cửa.
Lão quản gia ở bên trong nhìn thấy hắn, có chút kinh ngạc, không hiểu sao hắn lại đến đây vào lúc tối muộn như vậy.
Lão quản gia bước tới mở cửa: "Giám sát Trân, có chuyện gì vậy?”
"Tổng cảnh ti Charles đâu?" Trần Chí Siêu vừa nói vừa xông thẳng vào trong.
Lão quản gia vội vàng nói: "Sao ngươi lại bất lịch sự như vậy? Tiên sinh nhà chúng ta có việc, hiện tại không gặp khách. Mời ngươi mau chóng rời đi."
Trần Chí Siêu hoàn toàn không để ý đến lão quản gia đang ngăn cản phía sau: "Ta chỉ gặp hắn một lát." Nói rồi hắn đưa tay đẩy lão quản gia ra.
"Làm càn!" Lão quản gia tức giận, lập tức ra hiệu cho tên vệ sĩ Ấn Độ đứng canh cửa tiến lên.
Thế nhưng chưa kịp đợi gã A Tam tiến lên, Trân Chí Siêu đã rút súng từ bên hông chĩa vào đầu đối phương: "Không muốn chết thì tránh ra."
Gã A Tam sợ hãi, tuy rằng hắn trung thành, tuy rằng hắn là người Sikh, nhưng hắn cũng là người thường, là máu thịt. Bây giờ hắn bị người ta dí súng vào đầu, không cần thiết phải liều mạng.
Cho nên gã A Tam rất thức thời tránh sang một bên, giơ hai tay lên cao.
Trần Chí Siêu tay cầm súng như vào chỗ không người, ngang nhiên xông vào biệt thự.
"Charles đâu?" Trân Chí Siêu lên lầu tìm một vòng không thấy ai, quay sang quát lớn với lão quản gia.
Lão quản gia giật mình, biết gặp phải kẻ điên rồi.
Với kẻ điên thì không có lý lẽ gì để nói, vì vậy hắn vội vàng chỉ về phía mật thất.
"Nơi đó... là mật thất."
Trần Chí Siêu không nói hai lời, đưa tay đẩy cửa mật thất.
"Két..."
Mật thất mở ra. ...
Hôm nay Charles rất hưng phấn.
Hắn không ngờ chỉ cần bỏ ra năm chục nghìn lại mua được một món hàng cực phẩm như vậy.
Cho nên, vừa về đến nhà, hắn lập tức lấy ra món vũ khí lợi hại nhất của mình, roi da và vòng cổ.
"Đến đây nào, baby. Chúng ta bắt đầu thôi."
"Ta muốn biến ngươi thành một con chó. Một con chó cái biết nghe lời."
"Bốp bốp bếp..."
Đúng lúc Charles đang say sưa dùng roi da quất vào người nữ nhân, cửa mật thất bị người ta mở ra.
Charles tưởng là lão quản gia, không thèm quay đầu lại, đưa tay nắm lấy dây xích, một tay giơ cao roi da/bốp bốp" quất vào người nữ nhân đang quỳ rạp trên mặt đất như con chó.
"Cút ra ngoài trước khi ta gọi ngươi." Charles có chút bực bội vì lão quản gia phá hỏng "nhã hứng" của mình.
Phía sau không có ai lên tiếng, nhưng lại truyền đến tiếng "cach' tiếng lên đạn.
Lúc này, Charles mới ý thức được có điều không ổn. Hắn quay phắt đầu lại.
Lập tức nhìn thấy Trân Chí Siêu đang chĩa súng vào hắn.
"Giám sát Trân, sao lại là ngươi?" Charles kinh ngạc hỏi.
Trần Chí Siêu hoàn toàn không rảnh để ý đến câu hỏi của Charles, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân đang quỳ rạp trên mặt đất như con chó, đầu tóc rối bù.
Nữ nhân toàn thân đây thương tích.
Tóc tai che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ dung mạo.
Thế nhưng thân hình ấy, dáng vẻ gầy yếu ấy lại khiến Trần Chí Siêu nhớ như in.
Quách Thu Cúc.
Nữ nhân của hắn.