Chương 1033: Phong hồi lộ chuyển
Chương 1033: Phong hồi lộ chuyểnChương 1033: Phong hồi lộ chuyển
Chương 1033: Phong hồi lộ chuyển
Trong đồn cảnh sát Tây Cửu Long.
"Thảm rồi! Bây giờ phải làm sao đây? Ai nói cho ta biết với?"
Sau khi biết được tình hình, Nhan Hùng suýt chút nữa phát điên.
Hàn Sâm và Lam Cương nhìn nhau, cùng ngẩn người.
Tối nay bọn hắn rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì, sao sóng gió cứ ập đến liên miên thế này.
Còn để cho người ta yên ổn sống hay không?
"Xem ra lễ nhậm chức ngày mai không xong rồi." Nhan Hùng chán nản ngồi phịch xuống ghế.
Hàn Sâm và Lam Cương cũng đồng loạt ngồi xuống theo.
Cảnh sát xung quanh bận rộn, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Trước đó, ba vị thanh tra này đã bắt một đám người về đây, bây giờ muốn bọn hắn không tăng ca xử lý số vụ án này cũng không được. ....
"Lần này Charles sợ là dữ nhiều lành ít. Cho dù hắn có thoát chết thì chức vụ cũng khó giữ." Nhan Hùng châm một điếu thuốc, vừa hút vừa phân tích.
"Tên Tây dương này coi như xong đời." Nhan Hùng nhả một ngụm khói, kết luận.
"Còn Trần Chí Siêu, cũng không biết hắn bị gì nữa, vì một nữ nhân mà phát điên. Bây giờ thì hay rồi, khó mà kết thúc." Nhan Hùng nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt điếu thuốc.
"Tình hình không đơn giản như ngươi nghĩ đâu." Hàn Sâm phân tích: "Từ đầu đến cuối, ngươi không cảm thấy những chuyện này đều rất trùng hợp sao? Tại sao Tịnh Tử Khôn lại bắt cóc nữ nhân của Trần Chí Siêu? Lại còn bán cho Hoa Cô? Cuối cùng, nữ nhân của Trần Chí Siêu tại sao lại đột nhiên biến thành người Mã Lai?"
Lam Cương gật đầu: "Chẳng lẽ... chúng ta bị người ta đùa giỡn?"
Tuy rằng rất khó tin vào câu nói này, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Bọn hắn bị đùa giỡn.
Hơn nữa còn bị đùa giỡn như khỉ, kêu chí chóe, leo trèo lung tung.
"Chẳng lẽ những chuyện này đều là..." Nhan Hùng nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Hàn Sâm và Lam Cương.
Vừa vặn hai người cũng đang nhìn hắn.
Ba người gần như đồng thanh thốt lên một cái tên: "Thạch Chí Kiên."
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hắn sao có thể lợi hại như vậy? Ngay cả chúng ta cũng bị hắn tính kế." Đánh chết Nhan Hùng cũng không tin mình bị Thạch Chí Kiên đùa giỡn.
Hàn Sâm lạnh lùng nói: "Vậy ngươi giải thích thế nào về việc hắn xuất hiện ở đồn cảnh sát Cửu Long tối nay? Giải thích thế nào về việc hắn tự mình tiễn Lôi ca?"
"Đúng vậy, rõ ràng hắn đang giúp Lôi ca tránh né phong ba tối nay. Ngươi xem, hiện tại chúng ta đang sa lầy, chỉ có Lôi ca là bình an vô sự." Lam Cương cũng phân tích.
Nhan Hùng hung hăng rít một hơi thuốc: "Có lẽ chỉ là trùng hợp. Lôi Lạc gặp may mắn thôi." "Vậy sao? Vậy còn nữ nhân Mã Lai kia? Rõ ràng nàng đang bị giam giữ trong đồn cảnh sát, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nhà chứa của Hoa Cô? Lại còn bị bán cho tên Tây dương Charles? Còn có Quách Thu Cúc, nghe nói đã sớm có người đưa nàng ta về nhà an toàn, không thiếu một sợi tóc. Những chuyện này, ngươi giải thích thế nào?”
Đối mặt với câu hỏi của Hàn Sâm, Nhan Hùng suýt chút nữa cắn đứt điếu thuốc trong miệng.
"Vậy... vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Nhan Hùng nhịn không được hỏi.
"Ngươi biết nên làm thế nào, ngươi chỉ là không muốn nói ra thôi." Hàn Sâm nói xong lại liếc mắt nhìn Lam Cương: "Ngươi cũng vậy. Dù sao chúng ta cũng đã chờ đợi cơ hội nhậm chức này rất lâu rồi."
"Chẳng lẽ... chẳng lẽ phải đích thân đi mời Lôi Lạc?" Nhan Hùng nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ phải nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Bây giờ ngoại trừ Lôi ca, không ai có thể khống chế được cục diện." Hàn Sâm thở dài nói: "Vì đại cục, chúng ta vẫn nên cùng nhau đi thôi."
Hiện tại Charles sống chết không rõ.
Trần Chí Siêu bị bắt giữ.
Ba người bọn hắn còn chưa chính thức nhậm chức, giống như ruồi mất đầu.
Chỉ có Lôi Lạc, cho dù là danh tiếng, uy tín, hay là thế lực đều vẫn còn đó.
Chỉ cần hắn chịu ra mặt nói một tiếng, là có thể bình ổn mọi chuyện trước mắt.
"Ta không cam tâm. Ngày này ta đã chờ đợi rất lâu rồi.' Nhan Hùng đấm ngực dậm chân, hốc mắt đỏ hoe, suýt chút nữa thì khóc.
"Ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, không còn bao nhiêu ngày tháng để bươn chải trên con đường quan trường nữa. Các ngươi còn trẻ, không giống như ta." Nhan Hùng nghẹn ngào nói.
"Ta lăn lộn đến bây giờ cũng chỉ là một tên thanh tra người Hoa, ngay cả tổng thanh tra cũng không leo lên được. Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội nắm giữ Cảng Đảo, trở thành tổng thanh tra của khu vực Cảng Đảo. Hu hu."
"Tuy rằng chức tổng thanh tra này bị cắt giảm quyên lực, chỉ bằng một phần ba quyền lực của Lôi Lạc, nhưng ta đã rất mãn nguyện rồi. Ta cũng không muốn tranh giành với các ngươi nữa, ít nhất là vê chức vị, chúng ta đã bình đẳng rồi. Hu hu hu."
"Nhưng bây giờ, các ngươi lại muốn ta đi mời Lôi Lạc, nhường lại chức vị mà ta vất vả lắm mới có được cho hắn. Ta không cam tâm! Không cam tâm." Hai tay Nhan Hùng đấm ngực, ho khan dữ dội, nước mắt tuôn rơi, cảm xúc thất thường.
Nhìn Nhan Hùng khóc lóc thảm thiết, Hàn Sâm và Lam Cương có chút ngỡ ngàng.
Đây có phải là Nhan gia, một đời kiêu hùng, từng hô phong hoán vũ hay không?
Hay là "Tiếu Diện Hổ" Nhan Hùng gian trá xảo quyệt?