Thạch Chí Kiên có chút buồn ngủ, nhưng bị tiếng kêu của Lôi Lạc đánh thức. Hắn định thần nhìn lại, Lôi Lạc đã đến trước mặt của hắn, hắn vội cười nói: “Chào Lạc ca, tại sao muộn như vậy rồi mà ngươi còn chưa ngủ?”
Lôi Lạc thầm nhủ trong lòng, đây không phải nói nhảm sao? Ngươi chưa về, ta nào có thể ngủ được?
“A Kiên, ngươi càng lúc càng hài hước. A, mấy vị này là…” Lôi Lạc hơi ngẩn ra, cảm thấy Hào cà thọt có chút quen mắt.
Thạch Chí Kiên vội giới thiệu: “Lão đại Nghĩa Quần Ngũ Thế Hào, Ngũ tiên sinh, cũng là người Triều Châu giống Lạc ca ngươi. Còn hai người này là vệ sĩ của hắn.”
Lôi Lạc bừng tỉnh, vội dùng khẩu âm người Triều Châu bắt tay Hào cà thọt: “Trách không được ta cảm thấy nhìn quen mắt lắm. Ngũ tiên sinh đúng không? Ngươi là người Triều Châu, ta cũng là người Triều Châu, chúng ta là gia kỷ lang.”
Gia kỷ lang là tiếng Triều Châu, ý là người một nhà.
Trước đó, Hào cà thọt đã từng gặp mặt Lôi Lạc vài lần nhưng không có quan hệ quá thân thiết. Khi đó, Lôi Lạc coi trọng là bốn băng nhóm lớn, Nghĩa Quần còn chưa có tư cách lọt vào mắt hắn.
“Xin chào, thanh tra Lôi. Ta là Ngũ Thế Hào, là gia kỷ lang Triều Châu, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.” Hào cà thọt không ngờ Lôi Lạc lại khách sáo như vậy, còn dùng ngôn ngữ quê hương nói chuyện với mình.
“Nào có, tên tuổi của Ngũ tiên sinh cũng như sấm bên tai của ta.”
Thạch Chí Kiên lại ngáp một cái: “Hai vị lão đại đừng đứng đây nữa. Lạc ca, có nước trà hay không? Ta buồn ngủ quá, uống nước trà có thể nâng cao tinh thần.”
Lôi Lạc cười ha hả: “Ta đã cho người nấu nước trà rồi, mời.”
…
Trong phòng khách sáng trưng.
Lôi Lạc ngồi trên ghế salon, Hào cà thọt và Thạch Chí Kiên ngồi đối diện.
Trần Tế Cửu đứng bên cạnh Lôi Lạc, Đại Uy và Tế Uy thì đứng bên cạnh Hào cà thọt.
Quản gia cho người làm mang nước trà lên, đang định đưa trà cho từng người thì Lôi Lạc đã đứng dậy, tự mình đưa trà cho khách.
Hào cà thọt không ngờ Lôi Lạc tiếng tăm lừng lẫy lại không hề kiêu ngạo chút nào, ngay cả Đại Uy và Tế Uy cũng cảm thấy Lôi Lạc rất thân thiết, dễ gần. Chỉ có Thạch Chí Kiên và Trần Tế Cửu là biết, Lôi Lạc còn chưa nổi bão. Nếu nổi bão, hắn có thể đánh chết cả một con hổ.
“Các vị, hãy nếm thử Ô Long đông lạnh mà ta đặc biệt mang từ đảo Bảo về đi.”
Hào cà thọt là người thô kệch, không biết gì về nước trà. Thạch Chí Kiên lại phân biệt được hương vị, không khỏi khen một câu: “Miệng chỉ toàn mùi trà thơm thôi.”
Lôi Lạc mỉm cười, nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm: “A Kiên, nếu ngươi thích, lát nữa ta sẽ tặng ngươi một bao. Nhưng trước đó, A Kiên, lần này ngươi đến Macao…”
Thạch Chí Kiên thở dài: “Nói ra xấu hổ quá, Lạc ca, ta không thể giúp ngươi giữ được ba khu Du Tiêm Vượng.”
“Cái gì?” Tách trà của Lôi Lạc thiếu chút nữa tràn ra: “Ngươi nói là … thất bại rồi?”
Trần Tế Cửu ở bên cạnh cũng cả kinh trong lòng. A Kiên đúng là gan lớn. Việc chưa hoàn thành lại còn có thể khoan thai tự đắc như vậy?
Thạch Chí Kiên làm như không nhìn thấy phản ứng của Lôi Lạc. Hắn bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Thất bại thì không phải thất bại nhưng còn thiếu một khoản lớn.”
“Thiếu cái gì?” Lôi Lạc nói xong, bất chợt nhìn sang Hào cà thọt.
Hào cà thọt gấp lên. Hắn không ngờ Thạch Chí Kiên lại lòng vòng như vậy, giống như Hào cà thọt hắn đến đây đòi nợ, vội vàng xua tay giải thích: “Thanh tra Lôi đừng hiểu lầm, tuyệt đối không nên hiểu lầm. Ta không phải đến đây đòi nợ, càng không phải đến đòi nợ. A Kiên, ngươi mau nói cho thanh tra Lôi biết lần này ngươi đã lập được công lớn đi.”
Lôi Lạc bị hai người kia làm cho hồ đồ, không thể không nhìn về phía Thạch Chí Kiên lần nữa.
Thạch Chí Kiên biết không thể đùa quá trớn, hắn nói: “Thật ra chuyện là như thế này…”
Tiếp theo, hắn thuật lại thật chi tiết chuyện phát sinh ở Macao tối nay, nhắc đến việc Hào cà thọt ra tay giúp đỡ, trực tiếp bỏ ra ba triệu, vẫn không quên khen ngợi Hào cà thọt trọng tình trọng nghĩa. Điều này khiến cho Hào cà thọt ở bên cạnh cảm thấy rất dễ chịu, còn ánh mắt của Lôi Lạc nhìn Hào cà thọt nhiệt tình hơn rất nhiều.
Khi Thạch Chí Kiên nói cho Lôi Lạc biết hắn chẳng những có thể giúp cho Lôi Lạc giữ được ba khu Du Tiêm Vượng, mà còn chuẩn bị cho hắn cái chức tổng thanh tra, Lôi Lạc bị choáng váng ngay tại chỗ.
Ngay cả Trần Tế Cửu bên cạnh cũng sợ ngây người.
Toàn bộ phòng khách trong nháy mắt rơi vào yên lặng. Một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Xoảng!
Tách trà trong tay Lôi Lạc rơi xuống.
“A Kiên, ngươi đừng làm ta sợ, vừa nãy ngươi nói cái gì? Tổng thanh tra?” Giọng nói của Lôi Lạc hơi run lên, ánh mắt lại càng sáng đến đáng sợ.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Không sai, chúc mừng Lạc ca. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi chính là tổng thanh tra, tổng thanh tra của Cửu Long và Tân Giới. Nói như thế nào nhỉ, là dưới một người trên vạn người.”