Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 107 - Chương 107. Về Nhà Ăn Cơm?

Chương 107. Về nhà ăn cơm?
Chương 107. Về nhà ăn cơm?

Toàn bộ phòng khách lại im lặng lần nữa.

Ừng ực.

Lại có người không chịu được bầu không khí như vậy, âm thanh nuốt nước bọt vang lên.

Lôi Lạc bừng tĩnh, vội nói: “Nào, mọi người đừng có thất thần ra đó, uống trà tiếp đi.” Hắn lại nói tiếp: “Tế Cửu, mau mang xì gà tốt nhất của ta ra đây.” Lát sau hắn lại nói: “Mọi người nếm thử mùi vị xì gà này đi, năm mươi đô la Mỹ một điếu đấy.”

Đại Uy và Tế Uy bên cạnh không khỏi líu lưỡi.

Hào cà thọt cũng bị Lôi Lạc làm cho kinh sợ. Bình thường hắn cũng hút xì gà nhưng không đắt đến như vậy.

Thạch Chí Kiên nhìn ra được Lôi Lạc vui mừng đến mức nói năng lộn xộn.

Trên thực tế, Lôi Lạc vui đến mức sắp điên lên.

Hắn không ngờ Thạch Chí Kiên lại mang đến cho hắn một tin tức tốt đến như vậy.

Ban đầu, hắn chỉ cần giữ được ba khu Du Tiêm Vượng, tiếp tục làm chánh thanh tra của mình, không ngờ Thạch Chí Kiên trong chớp mắt đã mang đến cho hắn vị trí tổng thanh tra.

Quản lý tất cả các thanh tra, bao gồm tên khốn Nhan Hùng.

Một chữ, thoải mái.

Rất nhanh, Trần Tế Cửu mang xì gà đến. Lôi Lạc đưa cho Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt mỗi người một điếu, sau đó đưa lại hộp xì gà cho Trần Tế Cửu: “Cho hai vị vệ sĩ kia mỗi người một điếu.”

Trần Tế Cửu vội cầm hộp xì gà đưa cho Tế Uy và Đại Uy.

Lần này, Đại Uy và Tế Uy không dám tùy ý cầm lấy, quay sang nhìn lão đại Hào cà thọt của mình.

Hào cà thọt nói: “Đêm nay thanh tra Lôi đang vui, đây là hắn thưởng cho các ngươi.”

Lúc này, Đại Uy và Tế Uy mới vui vẻ cúi người nói với Lôi Lạc: “Cảm ơn thanh tra Lôi.” Cả hai vội xoa tay vào quần áo của mình, sau đó mới cẩn thận rút một điếu xì gà từ trong hộp xì gà ra, một lần nữa cúi chào Lôi Lạc nói lời cảm ơn.

Một điếu xì gà có giá 50 đô la Mỹ, tính ra là 350 đô la Hồng Kông, còn cao hơn tiền lương một tháng của rất nhiều người.

Lôi Lạc hút điếu xì gà, dần dần bình ổn lại tâm trạng của mình.

Hào cà thọt cũng hút thuốc, trong lòng suy nghĩ làm sao mở miệng nói đến chuyện phân chia địa bàn trong tương lai với Lôi Lạc.

Thạch Chí Kiên vuốt điếu xì gà, không chịu được ngáp một cái: “Ngồi lâu khó tránh khỏi buồn ngủ. Ta ra ngoài một chút, mọi người nói chuyện trước đi.”

Trần Tế Cửu cũng là người khôn khéo: “Ta ra ngoài với A Kiên cho vui.”

Chỉ có hai người Đại Uy và Tế Uy là còn đần độn đứng im tại chỗ. Hào cà thọt quay đầu lại nói: “Hai người các ngươi cũng ra ngoài hóng gió đi.”

Đại Uy và Tế Uy nhìn nhau, dường như hiểu được điều gì đó, nhưng cái gì cũng không hiểu.

Rất nhanh, trong phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại Lôi Lạc và Hào cà thọt.

Trước kia, mặc dù Hào cà thọt là lão đại của Nghĩa Quần, nhưng không có tư cách ngồi ngang hàng với Lôi Lạc, càng không có tư cách cò kè mặc cả, cùng nhau thương lượng với Lôi Lạc chuyện phân chia địa bàn như thế nào.

Nhưng trước khác nay khác, Hào cà thọt lấy ra ba triệu giúp Lôi Lạc leo lên chức tổng thanh tra. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ cung cấp cho hắn một thẻ đánh bạc.

Bây giờ, Lôi Lạc quản lý không còn là ba khu Du Tiêm Vượng, ánh mắt của Hào cà thọt đương nhiên cũng phải phóng xa một chút.

Mười tám khu Hồng Kông, cho dù là Quan Đường, Quỳ Thanh còn có Nguyên Lãng nghèo nhất, chỉ cần ngươi kinh doanh tốt thì đều có thể kiếm được tiền.

Đối với Hào cà thọt nói, hắn tuyệt đối không ngại thêm những địa bàn này.

Nửa tiếng sau.

Lôi Lạc là kiêu hùng.

Hào cà thọt cũng là kiêu hùng.

Điểm khác nhau, một là cảnh, một là phỉ.

Nhưng đây là thời đại không phân biệt trắng đen, cho nên Lôi Lạc và Hào cà thọt thảo luận rất sôi nổi.

Đều có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Cứ thế, cho đến phút cuối cùng, Hào cà thọt trực tiếp gọi Lôi Lạc là Lạc ca, còn Lôi Lạc gọi Hào cà thọt là A Hào. Quan hệ giữa hai người rút ngắn hơn rất nhiều.

Đợi đến lúc bàn bạc đã ổn, lúc này Lôi Lạc mới nhớ đến đại công thần sau lưng. Hắn vội vàng cho người đi gọi Thạch Chí Kiên, bất luận như thế nào cũng phải thưởng cho Thạch Chí Kiên một phen.

Nhưng nửa ngày sau vẫn không thấy bóng dáng, cuối cùng Trần Tế Cửu bước vào nói: “A Kiên nói đói bụng quá, trở về ăn tối trước rồi.”

“Ngươi nói cái gì? Hắn về nhà ăn cơm?” Lôi Lạc hoài nghi mình nghe nhầm.

Ngay cả Hào cà thọt ngồi bên cạnh cũng cảm thấy quái lạ, trong lòng tự nhủ Thạch Chí Kiên đúng là có tính cách. Rốt cuộc hắn không để Lôi Lạc vào mắt hay là không màng bất cứ chuyện gì? Cơ hội tốt như vậy hắn không những không tranh thủ mà còn lén lút chuồn mất.

Trần Tế Cửu xấu hổ nói: ‘Ta đã khuyên nhưng hắn vẫn khăng khăng rời đi.”

Lôi Lạc khoát tay: “Được rồi, không cần nói nữa. Ta đã biết.”

Trần Tế Cửu nhìn không ra Lôi Lạc là vui hay giận. Thật ra hắn vẫn còn một câu chưa nói ra.

Trần Tế Cửu mơ hồ cảm nhận được Thạch Chí Kiên đang cố gắng giữ một khoảng cách với Lôi Lạc. Điều này khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Với thân phận của Lôi Lạc ngày hôm nay, rất nhiều người nịnh bợ còn không kịp, tại sao Thạch Chí Kiên lại chủ động tránh đi?

“A Kiên này, ta còn chưa kịp cảm ơn hắn, hắn đã đi rồi, lại còn bảo về ăn tối. Chẳng lẽ nhà của Lôi Lạc ta lại không có nổi một tô mì?” Trong giọng nói của Lôi Lạc tràn ngập sự oán trách nhưng ẩn bên trong lại là sự cảm kích Thạch Chí Kiên.

Hào cà thọt nói: “Có khả năng hắn đói bụng thật. Khi còn ở Macao, hắn không ngừng nói muốn ăn cơm.”

Hết chương 107.
Bình Luận (0)
Comment