Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 108 - Chương 108. Nhân Trung Long Phượng

Chương 108. Nhân trung long phượng
Chương 108. Nhân trung long phượng

“Cái gì, ăn cơm?”

“Đúng vậy, có thể là do dây dưa quá lâu với nữ nhân người nước ngoài Selena, tinh lực không đủ.” Hào cà thọt thuật lại chuyện Thạch Chí Kiên đấu trí với Selena về việc tăng thêm chức vụ tổng thanh tra.

Lôi Lạc cảm động vô cùng. A Kiên lo lắng hết lòng vì hắn, dốc hết nước bọt khẩu chiến với nữ nhân người nước ngoài kia, cuối cùng mới lấy được vị trí tổng thanh tra cho hắn.

Lôi Lạc phun ra một ngụm khói, cười khổ: “A Kiên này trung thành thì trung thành, nhưng lại rất xảo quyệt. Ngươi tiếp xúc nhiều với hắn thì sẽ biết. Nói cái gì là về nhà ăn cơm, còn không phải ghét bỏ ta sao? Cũng không biết ta đắc tội hắn chỗ nào nữa.”

Hào cà thọt sững sờ, không ngờ Lôi Lạc lại nói như vậy. Cẩn thận nghĩ lại khi hắn tiếp xúc với Thạch Chí Kiên, hắn đột nhiên phát hiện Thạch Chí Kiên dường như cũng rất ghét bỏ hắn.

Gặp quỷ rồi.

Tại sao lại có cảm giác đó chứ?

“Khụ khụ, Lạc ca, thời gian cũng không còn sớm, ta xin phép ra về.” Hào cà thọt vội vứt bỏ tạp niệm, chống quải trượng đứng lên.

Lôi Lạc mỉm cười: “Đã như vậy ta cũng không giữ nữa.”

Một đoàn người cười cười nói nói bước ra khỏi phòng khách đến cửa chính.

Cuối cùng, Hào cà thọt một lần nữa ôm quyền chào Lôi Lạc. Hắn ngẩng đầu nhìn biệt thự của Lôi Lạc một chút rồi nói: “Lạc ca, chỉ sợ lần sau ta gặp ngươi cũng không phải nơi này.”

“Ha ha, lời này của A Hào là có ý gì?” Lôi Lạc đoán được Hào cà thọt muốn nói cái gì, tâm trạng rất vui.

“Còn phải nói nữa sao, Lạc ca ngươi là tổng thanh tra cao quý, là nhân trung long phượng. Nếu là rồng thì không thể ở vịnh nước cạn, phải chuyển đến núi Thái Bình.”

Lôi Lạc khoát tay: “Nhà ở đó đắt lắm. Quên đi, ta quen ở chỗ này rồi, rất thoải mái.”

Hào cà thọt chỉ cười, không nói gì nữa.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, đến lúc đó không cần Lôi Lạc lên tiếng, đoán chừng sẽ có rất nhiều người tranh giành mua biệt thự trên núi cho tổng thanh tra Lôi Lạc.

Hào cà thọt cùng với Đại Uy và Tế Uy rời đi. Đêm nay, hắn thu hoạch rất tốt. Ba triệu chẳng những xài đáng mà còn kiếm bạo.

Còn Thạch Chí Kiên kia? Hào cà thọt đưa tay vuốt mi tâm của mình. Ngay cả Lôi Lạc cũng xem trọng hắn như vậy, mình nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với hắn mới được.

Lôi Lạc vừa hát vừa bước lên lầu, bước vào phòng khách.

Tách trà cẩu kỷ trên bàn đã lạnh ngắt, Lôi Lạc không chút do dự bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, Bạch Nguyệt Thường nói: “Ta đang định hâm nóng cho ngươi, ngươi lại uống hết.”

“Không sao, trước kia ta ngay cả nước giếng còn uống nữa là.” Lôi Lạc nhớ đến cuộc sống khi còn bé của hắn.

“Khi đó nhà chúng ta rất nghèo, đừng nói trà, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no. Cứ đến nửa đêm, bụng của ta sẽ sôi ùng ục vì đói. Ngươi có biết ta làm như thế nào không? Ta sẽ đếm màn thầu. Đếm hơn mười cái, bụng của ta đã no. Đếm thêm mấy chục cái nữa, ta đã ngủ mất.”

Lôi Lạc bỗng nhiên nắm lấy tay Bạch Nguyệt Thường: “A Thường, ngươi biết không, khi đó nguyện vọng lớn nhất của ta là có thể ăn thật nhiều màn thầu. Ăn đến no bụng, đến vỡ bụng. Bây giờ ta đã làm được.”

Bạch Nguyệt Thường dịu dàng nhìn chồng của mình: “Đúng vậy, ngươi đã làm được, mà còn làm rất tốt.”

Lôi Lạc vui vẻ hẳn lên: “Ta chẳng những có màn thầu để ăn, bây giờ ta còn có thể ăn sơn hào hải vị, ăn bào ngư tổ yến. Quan trọng hơn là ta có ngươi.”

“Nhớ đến lúc ta bị đày xuống nông thôn, ta đã gặp được ngươi. Bởi vì ngươi lái xe đụng chết một con trâu, chúng ta thành oan gia. Về sau, khi đi leo núi, ngươi đã dạy ta cho một câu thơ.”

Gương mặt của Bạch Nguyệt Thường chợt ửng đỏ: “Thơ gì?”

Lôi Lạc ôm nàng vào lòng, trêu ghẹo: “Ngươi quên rồi sao? Chính là câu mặt trời sáng chói rọi khắp núi non. Lúc đó ta ngốc quá.”

Bạch Nguyệt Thường lườm hắn một cái: “Bây giờ ngươi vẫn ngốc như cũ.”

Lôi Lạc cười ha ha: “Ta ngốc mới cưới được ngươi, còn leo cao như vậy. Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ. Ta còn muốn leo cao hơn, từ vịnh nước cạn dọn đến đỉnh núi.”

“Chúng ta phải dọn nhà sao?” Bạch Nguyệt Thường ngây ra.

Lôi Lạc buông tay của Bạch Nguyệt Thường, cười nói: “Đương nhiên rồi. Năm đó, Lý thần toán coi bói ở Miếu Nhai có nói mệnh cách của ta là rồng đất. Nếu không gặp may mắn, cả đời này của ta chỉ có thể ở vịnh nước cạn. Bây giờ rồng đất hóa rồng, làm sao có thể ở lại cái vịnh nước cạn này được nữa?”

Ngay sau đó, Lôi Lạc không nhịn được thuật lại chuyện Thạch Chí Kiên giúp hắn giành được chức tổng thanh tra cho Bạch Nguyệt Thường nghe, muốn chia sẻ niềm vui này với vợ của mình.

“Cho nên, A Kiên kia đúng là sắc bén, ngay cả chuyện này cũng có thể giúp ta hoàn thành.” Lôi Lạc hưng phấn không thôi. Không có người ngoài ở đây, hắn không che giấu cái gì nữa.

“Nếu ta thật sự làm tổng thanh tra, đến lúc đó Bạch Nguyệt Thường ngươi chính là phu nhân của tổng thanh tra. Chúng ta cùng nhau dọn đến đỉnh núi, làm hàng xóm của mấy ông trùm.”

“Ngươi không biết đâu, trước kia ta hâm mộ Diêu Mộc và Lưu Phúc lắm. Diêu Mộc là chánh thanh tra đầu tiên dọn đến biệt thự trên núi. Lưu Phúc càng không cần phải nói. Hắn làm lão đại nhiều năm, kiếm được nhiều như thế, cuối cùng cũng dọn đến làm hàng xóm của Diêu Mộc. Bây giờ thì đến phiên Lôi Lạc ta.”

Bạch Nguyệt Thường nhìn vẻ mặt hưng phấn của chồng, muốn nói cái gì đó nhưng rồi không lên tiếng.

Lôi Lạc nào chú ý đến hành động đó của vợ mình, còn đang mơ tưởng cuộc sống lên như diều gặp gió sau này.

Suy nghĩ của Bạch Nguyệt Thường đang dâng trào.

Nếu nói A Lạc là rồng đất hóa rồng, Thạch Chí Kiên thì sao? Hắn là loại ma quỷ gì?

Hết chương 108.
Bình Luận (0)
Comment