Hắt xì!
Thạch Chí Kiên hắt hơi một cái thật mạnh. Hắn hoài nghi không biết có ai nói xấu sau lưng hắn hay không.
Thời gian không còn sớm, muốn từ vịnh nước cạn đến Nguyên Lãng xa xôi, ngồi xe kéo có chút không thực tế, nhưng muộn như thế này rồi, hắn đành tốn nhiều tiền bắt xe kéo trở về. Điều này không khỏi khiến cho hắn có chút hoài niệm taxi kiếp trước.
Nửa đường, Thạch Chí Kiên đói bụng quá, hắn đành dừng xe bên đường tìm một quán bán đồ ăn đêm, gọi một bát mì sợi.
Không ngờ tay nghề của ông chủ quá kém. Thịt bò thì không đàn hồi, lòng bò nhai không nát, mì thì sền sệt, cực kỳ khó ăn.
Cuối cùng, Thạch Chí Kiên chỉ ăn được vài ba miếng đã buông đũa. Cho dù có đói bụng hơn nữa, hắn cũng không ăn loại thức ăn dở tệ đến như vậy.
Hắn lại gọi xe kéo, một nắng hai sương thẳng đến Nguyên Lãng Tân Giới.
Khi Thạch Chí Kiên về đến nhà máy ở Nguyên Lãng, hắn nhìn thấy ba chiếc xe jeep quân sự màu xanh lá cây đậu ở lối vào nhà máy.
Cả ba chiếc xe Jeep đều bật đèn pha, chiếu sáng lối vào nhà máy, xung quanh có một nhóm người đang tụ tập ồn ào.
“Mẹ kiếp, nhà máy của chúng ta sắp khai trương vào ngày mai, các ngươi đến đây vào lúc này là có ý gì?” Là đội trưởng đội bảo vệ nhà máy, Hồ Tu Dũng cùng với ba mươi nhân viên bảo vệ trực ca đêm canh chừng cổng chính nhà máy, không cho ai ra vào.
“Các ngươi hơn nửa đêm lại đến đây nói muốn truy nã buôn lậu, rõ ràng là muốn ăn hối lộ. Ta nói cho ngươi biết, chúng ta khai trương nhà máy chứ không phải mở nhà từ thiện.”
Đối diện Hồ Tu Dũng là bốn thanh tra mặc thường phục. Đằng sau là tám binh lính mặc quân trang màu xanh. Khí thế của những người này vô cùng hung hăng, ương ngạnh.
Gã thanh tra đối diện có đôi mắt hình cá vàng, biểu hiện phách lối kéo áo sơ mi của mình lên, lộ ra khẩu súng bên hông: “Thế nào, ngươi muốn tạo phản? Nếu vậy, ngươi hãy hỏi qua cây súng này của ta.”
“Đại Nhãn Quang, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta không trả tiền, ngươi dám nổ súng?” Hồ Tu Dũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã thanh tra có mắt hình cá vàng.
Gã thanh tra tên Đại Nhãn Quang cười nói: “Tại sao ta không dám nổ súng? Ta đang nói đạo lý với ngươi, ngươi lại hùng hổ với ta. Lão tử không phải người ăn chay.”
“Đúng vậy, đám khốn kiếp các ngươi nào biết tốt xấu chứ. Chúng ta đang điều tra buôn lậu, các ngươi không làm việc trái với lương tâm, tại sao các ngươi lại không dám cho chúng ta vào nhà máy điều tra?” Một tên thanh tra khác uy hiếp.
“Buôn lậu? Nơi này là Nguyên Lãng, cũng không phải Loan Tử, không có bếu tàu, buôn lậu cái gì? Buôn lậu phân trâu hả?” Hồ Tu Dũng chống nạnh quát lớn với đối phương.
Đám người Miêu Thỉ Cường đằng sau Hồ Tu Dũng lại càng gân cổ rống to: “Dũng ca, đừng nói nhảm với bọn hắn nữa. Nơi này của chúng ta có ba mươi người, xem ai dám xông vào.”
Đại Nhãn Quang rút súng ra: “Ở đây ta có sáu viên đạn. Các ngươi ai xông lên trước?” Nói xong, hắn đưa họng súng chỉ vào Miêu Thỉ Cường, rồi từ Miêu Thỉ Cường chuyển qua đầu Hồ Tu Dũng: “Khốn kiếp, muốn chết thì để ta thành toàn cho ngươi.”
Hồ Tu Dũng trợn mắt, không dám động loạn. Hắn biết đám cảnh sát này không dễ chọc.
Trước kia, hắn còn dám dẫn đàn em của mình liều mạng với cảnh sát, nhưng sau khi thanh tra mặc thường phục được phép nổ súng trong trường hợp đặc biệt, đám giang hồ dũng mãnh như Hồ Tu Dũng đã bị súng chế trụ.
Thập niên năm mươi là thời điểm tốt nhất của giang hồ. Khi đó giang hồ không sợ cảnh sát, trái lại cảnh sát mới là quần thể yếu thế.
Thời điểm đó, đa số cảnh sát không mang súng, chỉ có dùi cui bằng cao su. Mỗi lần đánh nhau, người giang hồ sử dụng mười tám bang binh khí đánh cảnh sát đến hoa rơi nước chảy, tè cả ra quần.
Sau đó, cảnh sát bắt đầu được phân phối súng ống. Thanh tra cao hơn một cấp được trang bị súng lục ổ quay 38.
Để giữ gìn trị an, áp chế tội phạm ngày càng hung hăng ngang ngược, chính phủ thuộc Anh cho phép cảnh sát, quân đội có thể nổ súng trong tình huống khẩn cấp.
Ngay khi quy định này được ban hành, nó đã trực tiếp tạo tiền lệ cho lực lượng cảnh sát nổ súng tiêu diệt nghi phạm.
Trong tay có súng, đó là vương.
Sự kiêu ngạo của những tên xã hội đen đã trực tiếp bị trấn áp bằng súng.
Bốn chánh thanh tra lớn tiếng tăm lừng lẫy cũng theo đó mà sinh ra, còn uy phong hơn cả lão đại giang hồ.
Nhìn thấy Hồ Tu Dũng vô pháp vô thiên đang sợ hãi, Đại Nhãn Quang không khỏi đắc ý.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Vị thanh tra này, mọi người đều cầu tài thôi, không cần phải động can qua lớn như vậy.”
“Là Kiên ca.”
“Ông chủ Thạch đã về.”
Đám người Hồ Tu Dũng không khỏi vui mừng, vội quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thạch Chí Kiên mặc vest mang giày da xuất hiện trước mặt mọi người, mặt mỉm cười, biểu hiện vẫn bình thản như cũ, không hề tức giận hay gì.
Đại Nhãn Quang mỉm cười, lung lay cây súng về phía Thạch Chí Kiên: “Ngươi là ông chủ của nhà máy này?”