“Không thể giả được. Ta họ Thạch, Thạch Chí Kiên.” Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc một điếu thuốc đưa sang.
Đại Nhãn Quang nhìn cũng không thèm nhìn điếu thuốc Thạch Chí Kiên đưa tới: “Nếu ngươi đã là ông chủ, vậy thì dễ làm rồi. Chúng ta là đội thanh tra Nguyên Lãng. Bây giờ ta hoài nghi nhà máy các ngươi đang cất giấu vật phẩm buôn lậu, muốn tiến vào điều tra.”
Thạch Chí Kiên đưa điếu thuốc lên miệng của mình, vừa lấy diêm ra châm lửa vừa nói: “Vị bằng hữu này, tất cả đều là người trưởng thành, có cái gì thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng.”
“Sảng khoái nhỉ! Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không muốn vòng vèo nữa. Ngươi muốn mở nhà máy ở Nguyên Lãng, ít nhất cũng phải chào hỏi chúng ta trước. Có như vậy, chúng ta mới cam đoan ngươi bình an khai trương vào ngày mai.”
Thạch Chí Kiên nhìn Đại Nhãn Quang, nhả ra một ngụm khói: “Thế không biết phải chào hỏi bao nhiêu tiền?”
“Dễ thôi, tối thiểu cũng phải ba chục nghìn.” Đại Nhãn Quang nói xong, lại cầm súng chỉ vào nhà máy sau lưng Thạch Chí Kiên: “Nhà máy của ngươi rất lớn, có thể kiếm được không ít tiền. Làm người thì phải thức thời một chút, đừng tự chuốc lấy cực khổ.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, tay kẹp điếu thuốc: “Ba chục nghìn. Ta bỏ ra được.”
Đại Nhãn Quang nghe xong, không khỏi vui mừng: “Vậy người còn đứng thất thần ra đó làm gì, mau bỏ tiền ra đi. Hơn nửa đêm chúng ta chạy đến đây làm việc vất vả lắm.”
Thạch Chí Kiên đưa điếu thuốc mới hút được hai hơi cho Hồ Tu Dũng.
Hồ Tu Dũng bước lên phía trước tiếp nhận điếu thuốc.
Thạch Chí Kiên móc ví tiền từ trong túi ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một tấm danh thiếp lắc lư trước Đại Nhãn Quang: “Ngươi nhìn tấm danh thiếp này có đáng ba chục nghìn hay không?”
“Móc một tấm danh thiếp thì ta sợ sao? Cho dù là thiên vương lão tử ta cũng không sợ.”
Cũng không chờ Đại Nhãn Quang nói xong, nụ cười của hắn đã đông cứng trên mặt.
Một thanh tra mặc thường phục khác nhịn không được nói: “Thế nào, một tấm danh thiếp cũng có thể dọa ngươi sợ?” Sau khi người này nhìn thấy tên trên tấm danh thiếp, hắn không khỏi sợ hãi: “Lôi, Lôi Lạc?”
Đám cảnh sát đằng sau nghe được rõ ràng.
“Cái gì? Chánh thanh tra Lôi Lạc?”
“Hắn quen Lôi Lạc sao?”
Thạch Chí Kiên nhìn đám gia hỏa đang thất kinh, chậm rãi nói: “Ta chẳng những quen Lạc ca mà còn từ biệt thự của hắn trở về. Làm sao, có cần ta giúp các ngươi hỏi thăm không?”
Thanh danh của bốn chánh thanh tra trong giới cảnh sát vô cùng hiển hách, đám cảnh sát nào dám đắc tội. Huống chí Lôi Lạc là lão đại trong số bốn chánh thanh tra, lại càng thêm không thể đắc tội.
Đám người Hồ Tu Dũng không ngờ Thạch Chí Kiên vừa ra tay đã chấn trụ được tất cả mọi người. Hắn chỉ dựa vào một tấm danh thiếp đã khiến cho đám ranh con vừa rồi còn diễu võ dương oai bị dọa đến đái ra quần.
Kiên ca quả nhiên sắc bén.
Vô tình, đám người Hồ Tu Dũng lại càng phục Thạch Chí Kiên sát đất.
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua đám gia hỏa đang sợ mất mật, một lần nữa nhận lấy điếu thuốc trong tay Hồ Tu Dũng, hút một hơi rồi nhả ra một ngụm khói: “Ba chục nghìn, ta có. Bây giờ, ai dám bước lên đây lấy?”
Thật ra đối với Thạch Chí Kiên mà nói, hắn là người làm ăn, hắn chẳng muốn có khúc mắc với đám cảnh sát. Làm ăn cần nhất là hòa khí sinh tài.
Nếu đám cảnh sát cứ như vậy mà rời đi, mọi người sau này gặp nhau còn gật đầu chào hỏi. Về việc phải trả bao nhiêu tiền phí bảo kê, Thạch Chí Kiên biết rõ trong lòng, chắc chắn hắn sẽ không quá keo kiệt.
Nhưng đám cảnh sát này rõ ràng không để Thạch Chí Kiên hắn vào mắt, vừa mở miệng là đòi ba chục nghìn, một đồng cũng không được thiếu.
Thạch Chí Kiên vì xây dựng nhà máy, gần như tiêu hết toàn bộ số tiền của mình. Bây giờ bảo hắn bỏ ra ba chục nghìn, ngược lại có chút khó khăn.
Rơi vào đường cùng, Thạch Chí Kiên đành phải dựa vào lá bài Lôi Lạc. Tốt xấu gì hắn cũng giúp Lôi Lạc làm nhiều chuyện ở Macao, bây giờ mượn tên tuổi của hắn dùng một lát cũng không tính là quá đáng. Bây giờ chỉ nhìn xem đám cảnh sát có dám lên hay không mà thôi.
Sự thật chứng minh, cái tên của Lôi Lạc vẫn rất có tác dụng. Không những đám cảnh sát sợ vỡ mật, ngay cả Đại Nhãn Quang và một tên thanh tra khác cũng kinh hãi, dường như không ngờ Thạch Chí Kiên lại quen biết với Lôi Lạc.
Trong lúc toàn trường bị khí thế của Thạch Chí Kiên áp chế, một giọng nói bén nhọn vang lên: “Ta mặc kệ chánh thanh tra gì đó, cũng mặc kệ ngươi có phải bạn của hắn hay không. Ba chục nghìn, ta nhất định phải thu.”
Đang khi nói chuyện, cửa của một chiếc xe jeep quân sự mở ra, một chiếc giày da giẫm xuống đất, sau đó một nam nhân bước xuống xe với điếu thuốc trên miệng.
Người kia dáng người cao gầy, ban đêm mà mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm, tóc vuốt ngược ra sau, bôi sáp chải tóc thật dày.
Trước mặt bao người, người kia ngậm điếu thuốc bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên.
Đại Nhãn Quang vừa rồi còn giễu võ dương oai, lúc này khom lưng cúi đầu với hắn: “Khôn ca, tại sao ngươi lại xuống xe? Ngươi không nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi?”