Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 111 - Chương 111. Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 111. Oan gia ngõ hẹp
Chương 111. Oan gia ngõ hẹp

Nam nhân đeo kính râm nhìn Đại Nhãn Quang, không nói hai lời, tát cho đối phương một bạt tai.

Bốp.

Một âm thanh vang dội.

Đại Nhãn Quang bị đánh đến khóe miệng chảy máu, gương mặt hoảng sợ.

Nam nhân đeo kính râm phun điếu thuốc xuống đất: “Ngươi có biết vì sao ta đánh ngươi không?”

Đại Nhãn Quang vội vàng lắc đầu: “Không, không biết.”

Bốp.

Lại một cái tát nữa.

Đại Nhãn Quang bị đánh đến choáng váng.

Trong lòng những người có mặt đều run lên.

“Vừa rồi ngươi nói cái gì? Bảo ta nghỉ ngơi? Nếu ta nghỉ ngơi thêm một lát nữa, chỉ sợ mặt mũi của chúng ta bị ngươi vứt hết sạch rồi.”

Nam nhân đeo kính râm xuyên qua kính râm nhìn những thanh tra và cảnh sát khác. Đám người kia sợ hắn như sợ hổ, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nam nhân đeo kính râm một lần nữa quay người nhìn Thạch Chí Kiên, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm, đưa tay lấy cặp kính râm xuống: “Thạch Chí Kiên, chúng ta lại gặp nhau rồi. Làm sao, ngươi không kinh ngạc sao? Không cảm thấy ngoài ý muốn?”

Một gương mặt hung ác, nham hiểm xuất hiện trước mặt Thạch Chí Kiên.

Tưởng Khôn.

Lãnh đạo trực tiếp ban đầu của Thạch Chí Kiên.

Cũng là kẻ đầu sỏ đuổi Thạch Chí Kiên ra khỏi ngành cảnh sát.

Nhìn Tưởng Khôn đột nhiên xuất hiện, Thạch Chí Kiên không hề kinh ngạc: “Thì ra là đồn trưởng Tưởng. Đã lâu không gặp, ngược lại ta thật sự rất ngạc nhiên.”

Tưởng Khôn mỉm cười, lấy một miếng khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau cặp kính râm của mình: “Đừng gọi ta là đồn trưởng. Bây giờ ta là thanh tra. Hãy gọi ta là thanh tra Tưởng.”

Đại Nhãn Quang nói: “Khôn ca không còn làm cảnh sát nữa rồi, bây giờ hắn là thanh tra của Nguyên Lãng.”

Thạch Chí Kiên còn chưa cảm giác như thế nào, Hồ Tu Dũng đứng sau lưng Thạch Chí Kiên đã tiến lên, ghé vào tai của hắn nói mấy câu.

Hồ Tu Dũng đã từng khoác lác với Ngụy Tra Lý và Tăng Văn Cử nói mình quen biết với Tưởng Khôn. Thật ra, hắn và Tưởng Khôn chỉ ăn với nhau có một bữa cơm.

Nhưng bữa cơm đó đã cho hắn biết Tưởng Khôn lợi hại đến cỡ nào, làm việc không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt, còn hung ác hơn rất nhiều người trong giang hồ.

Trước đó, Tưởng Khôn làm đồn trưởng đồn cảnh sát, sau đó ôm chân một lão đại, nhận đối phương làm cha nuôi, từ đó một đường thẳng tiến. Đầu tiên, hắn từ Đồn Môn điều đến Quan Đường, cởi bộ quân phục màu xanh trở thành thanh tra, thông qua việc liên tiếp phá được nhiều vụ án lớn, chưa đầy một tháng, hắn từ Quan Đường nghèo nhất điều đến Nguyên Lãng.

Có thể nói, tốc độ lên chức của Tưởng Khôn còn nhanh hơn hỏa tiễn. Công phu kiếm tiền của hắn lại càng đỉnh hơn. Theo như Hồ Tu Dũng nói, không ai giỏi đào mộ tổ tiên người khác bằng hắn.

Để kiếm được nhiều tiền, chẳng những hắn vu oan giá họa mà còn bày mưu tính kế thu phí bảo kê gái đứng đường, phí đi bộ, phí bán hàng rong, ngay cả ăn mày ngoài đường nhìn thấy hắn cũng còn sợ. Hắn thuộc loại đoạt cơm canh trong túi ăn mày.

Tưởng Khôn thấy Hồ Tu Dũng nói nhỏ bên tai Thạch Chí Kiên, hắn lập tức vò miếng khăn giấy lau mắt kính ném mạnh vào đầu Hồ Tu Dũng.

Hồ Tu Dũng không khỏi nổi giận, trừng mắt nhìn Tưởng Khôn, ánh mắt phun lửa. Nếu không phải Thạch Chí Kiên ngăn hắn lại, dựa theo tính tình của hắn trước đây, hắn đã nổi bão rồi.

Tưởng Khôn không chút hoang mang gấp cặp mắt kính râm lại bỏ vào túi bên trái, lúc này hắn mới nheo mắt nhìn Hồ Tu Dũng đang nhìn mình chằm chằm: “Ngươi tên Hồ Tu Dũng thật sao? Ta nhớ không nhầm ngươi đã ăn một bữa cơm với ta. Gặp lại bạn cũ không chào hỏi, lại nhảm nhảm như đàn bà ở đằng kia?”

“Tưởng Khôn, nếu ngươi đã nhận ra ta, ngươi hãy nể mặt ta. Nhà máy này là do ta bảo vệ.”

Tưởng Khôn bật cười, chỉ vào Hồ Tu Dũng: “Buồn cười! Ngươi ở đây làm chó giữ nhà thì cứ nói mình làm chó giữ nhà, bày đặt bảo vệ? Ngươi tính là gì chứ? Tại sao ta lại phải nể mặt ngươi?”

Mặt Hồ Tu Dũng đỏ lên. Cũng may mặt hắn đủ đen, lại ở trong bóng tối nên không nhìn thấy rõ.

Thạch Chí Kiên bảo Hồ Tu Dũng bình tĩnh lại, sợ hắn xúc động phát sinh mâu thuẫn với đám cảnh sát.

Quay lại, Thạch Chí Kiên nói với Tưởng Khôn: “Nếu ngươi không nể mặt Hồ Tu Dũng, vậy thì ngươi cũng phải nể mặt Hòa Ký chứ? Còn Lạc ca nữa, mặt mũi của hắn, ngươi tính như thế nào?”

Tưởng Khôn nhìn tấm danh thiếp của Lôi Lạc. Danh thiếp vẫn còn nằm trong tay một thanh tra.

Tưởng Khôn cầm lấy danh thiếp: “Chậc chậc, quả nhiên là danh thiếp của thanh tra Lôi. Nghe nói danh thiếp của hắn rất quý, rất ít khi đưa cho người khác. Có vẻ như quan hệ giữa ngươi và thanh tra Lôi rất tốt.”

Thạch Chí Kiên không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào Tưởng Khôn.

Tưởng Khôn nhếch miệng: “Ngươi không trả lời ta, có lẽ ta đã đoán đúng rồi. Ồ, thì ra ngươi có chỗ dựa lớn như vậy. Ta sợ quá đi.”

Tưởng Khôn ôm mặt làm ra vẻ sợ hãi, đột nhiên lại cười to: “Sợ đến mức thiếu chút nữa ta tè ra quần rồi.” Hắn quay lại hỏi đám cảnh sát: “Các ngươi có bị dọa đến tè ra quần như ta không?”

Đám cảnh sát kia nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào. Một người vội nịnh bợ: “Khôn ca nói đúng, vừa nãy ta cũng sợ đến tè ra quần. Sợ lắm.”

Không đợi tên này nói hết câu, Tưởng Khôn đã đoạt khẩu súng trong tay Đại Nhãn Quang, dí thẳng vào đầu tên nịnh hót. Pằng pằng, hai phát súng bắn đầu người kia nổ tung.

Tất cả mọi người đều bị hành động của Tưởng Khôn dọa sợ.

Tưởng Khôn bắn xong, lúc này hắn mới thở phào một hơi, bẻ bẻ cổ: “Một tấm danh thiếp nho nhỏ đã dọa ngươi sợ tè ra quần, ngươi còn làm cảnh sát gì được nữa?”

Hết chương 111.
Bình Luận (0)
Comment