“Làm sao? Bây giờ còn có ai bị thanh tra Lôi dọa đến tè ra quần nữa hay không?”
Không ai lên tiếng.
Đám cảnh sát nào ngờ Tưởng Khôn lại điên như thế, một lời không hợp bắn chết người ta.
Tưởng Khôn thấy không ai lên tiếng, gương mặt nham hiểm quay đầu lại, cầm danh thiếp của Lôi Lạc giơ lên với Thạch Chí Kiên, như đang thị uy xé danh thiếp thành hai nửa rồi vung lên không trung.
“Thật ngại quá, Lạc ca của ngươi hết mất rồi. Nếu cần, ngươi có thể nhặt lên.” Tưởng Khôn giang tay, gương mặt trêu tức.
Thạch Chí Kiên vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Tưởng Khôn, nhìn hắn giễu võ dương oai trước mặt của mình, nổi điên nổi khùng.
Tưởng Khôn vô cùng khó chịu trước phản ứng này của Thạch Chí Kiên.
Trước kia, khi Thạch Chí Kiên còn làm cấp dưới của hắn, tính cách nhu nhược, thường xuyên bị người ta ăn hiếp. Tưởng Khôn hắn lại càng không để Thạch Chí Kiên vào mắt.
Nhưng một thanh củi mục như vậy lại dám dùng chai rượu đánh vào đầu của hắn khi hắn muốn cưỡng hiếp một vũ nữ.
Đầu Tưởng Khôn bị thương, mất hết mặt mũi, nhất là còn bị tên củi mục Thạch Chí Kiên đánh, lại càng khiến Tưởng Khôn xuống đài không được.
Mặc dù sau đó Tưởng Khôn cũng đã dùng dùi cui cảnh sát nện Thạch Chí Kiên ngất đi nhưng mặt mũi đã mất hết, có muốn nhặt lên cũng nhặt không được.
Từ đó, Tưởng Khôn coi Thạch Chí Kiên như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, thề nhất định phải chơi chết Thạch Chí Kiên.
Tưởng Khôn thực hiện rất nhiều động tác nhỏ nhắm vào Thạch Chí Kiên, không ngờ Thạch Chí Kiên chẳng những lông tóc không hao mà còn chậm rãi phát triển, mở được cả nhà máy. Điều này khiến Tưởng Khôn vô cùng khó chịu.
“A, Thạch Chí Kiên, ngươi không cần mang Lôi Lạc ra dọa ta. Ngươi có biết tại sao không? Vì bản thân của hắn khó đảm bảo.” Tưởng Khôn giương giương tự đắc giơ khẩu súng lên: “Đừng nói bây giờ hắn không giữ được ba khu Du Tiêm Vượng, cho dù hắn vẫn là chánh thanh tra, ta vẫn không sợ. Ngươi có biết tại sao không?”
Tưởng Khôn bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên, tiến gần sát mặt của hắn: “Bởi vì ta đã bái Khế gia.”
Khế gia chính là cha nuôi.
Ở thời đại này, cha nuôi còn lớn hơn cả cha ruột.
Nhận người thân lại càng phổ biến hơn.
Tưởng Khôn nói xong, chờ Thạch Chí Kiên phản ứng, nhưng Thạch Chí Kiên vẫn không nói câu nào.
Tưởng Khôn mỉm cười: “Ngươi không hỏi Khế gia bên cạnh ta là ai sao? Nhưng không sao, ngươi không hỏi ta cũng nói cho ngươi biết.”
Hai cánh tay Tưởng Khôn giơ lên, biểu hiện ngang ngược: “Khế gia của ta chính là Nhan Hùng.”
Hai chữ Nhan Hùng âm vang hữu lực.
Chung quanh vang lên tiếng kêu thảng thốt.
“Ồ, trách không được không để thanh tra Lôi vào mắt. Thì ra Khế gia của Khôn ca lại là chánh thanh tra Nhan Hùng.”
“Nghe nói lần này Nhan Hùng sẽ giẫm lên Lôi Lạc mà lên chức.”
“Thanh tra Lôi sẽ quản lý cảng đảo và Cửu Long.”
Đám cấp dưới của Tưởng Khôn hò reo, còn bầu không khí bên phía Thạch Chí Kiên thì căng thẳng lên.
Ngay cả Hồ Tu Dũng cũng không nhịn được mà cảm thấy lo lắng. Hắn vốn tưởng rằng Thạch Chí Kiên có Lôi Lạc làm chỗ dựa không ai dám động, không ngờ Tưởng Khôn lại là người của Nhan Hùng, đồng thời còn nhận Nhan Hùng làm cha nuôi.
Thạch Chí Kiên không chờ Tưởng Khôn giễu võ dương oai xong, hắn lên tiếng: “Thật ngại quá, thanh tra Tưởng, ta chẳng quan tâm Khế gia bên cạnh ngươi là ai. Bây giờ chúng ta nên nói chuyện của chúng ta.”
“Giữa ta và ngươi có chuyện gì có thể nói chứ? A Kiên, ba chục nghìn à?” Tưởng Khôn chỉ họng súng vào đầu Thạch Chí Kiên: “Ngươi tốt xấu gì cũng quen biết với ta, ta nào có ý định thu của ngươi ba chục nghìn chứ. Thu ba chục nghìn có phải quá xem thường ngươi rồi hay không. Ngươi tài giỏi như vậy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã làm ra trận chiến lớn như thế, thôi thì một trăm nghìn.”
“Cái gì? Một trăm nghìn?”
“Tại sao ngươi không đi ăn cướp đi?”
Hồ Tu Dũng và Miêu Thỉ Cường không kềm chế được sự phẫn nộ, xông thẳng lên phía trước.
Pằng một tiếng.
Một viên đạn bắn xuống dưới chân Hồ Tu Dũng và Miêu Thỉ Cường, bốc lên khói trắng.
Hồ Tu Dũng và Miêu Thỉ Cường không dám tiến lên bước nào nữa.
Tưởng Khôn phách lối thổi họng súng. Hắn quay lại nói với Đại Nhãn Quang: “Thấy không, bắn súng thì không cần nhắm, cứ bắn thẳng. Nhiều khi một viên đạn có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.”
Toàn trường im lặng.
Tưởng Khôn là một tên điên.
Một phát súng chấn nhiếp toàn trường. Tưởng Khôn ném khẩu súng cho Đại Nhãn Quang, chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên: “Nhớ kỹ, Thạch Chí Kiên, một trăm nghìn, một đồng cũng không thể thiếu. Nếu ngươi không bỏ ra nổi, ngày mai nhà máy của ngươi khai trương, ta sẽ đích thân tặng ngươi “vinh hoa phú quý”.”
…
Bóng đêm thâm trầm.
Tưởng Khôn dẫn đầu đoàn người nghênh ngang rời đi, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Đám người Hồ Tu Dũng lo lắng, không khỏi nhìn Thạch Chí Kiên.
Làm sao đây?
Không bỏ ra nổi một trăm nghìn, ngày mai đám khốn kiếp kia nhất định sẽ đến gây sự.