Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 113 - Chương 113. Ngươi Xứng Sao?

Chương 113. Ngươi xứng sao?
Chương 113. Ngươi xứng sao?

“Kiên ca, nếu không ta về Hòa Ký gọi thêm anh em đến, chờ ngày mai tên khốn Tưởng Khôn đến cũng tiện ứng phó hơn.”

Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua Hồ Tu Dũng: “Có lòng rồi.”

Nói thật, lúc trước Thạch Chí Kiên ép Hồ Tu Dũng đảm nhiệm chức đội trưởng nhà máy cũng coi như tính kế hắn. Không ngờ lúc này Hồ Tu Dũng lại trượng nghĩa như vậy.

Hồ Tu Dũng gãi đầu: “Là do ta không tốt, không thể ngăn được đám người Tưởng Khôn.”

“Bọn hắn là cảnh sát, trong tay có súng, làm sao mà cản?” Thạch Chí Kiên vỗ vai Hồ Tu Dũng, an ủi một câu.

“Pháo hoa bên phía Macao đã đưa đến chưa?” Thạch Chí Kiên bỗng nhiên đổi chủ đề.

“Đã đưa đến, ta đã bỏ vào trong kho hàng, cắt cử người canh chừng cẩn thận, không để bốc cháy.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ngươi sắp xếp một chút, chỉ để mấy người trực, những người khác nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vậy ngày mai…” Hồ Tu Dũng muốn nói rồi lại thôi.

“Ngày mai cứ khai trương như thường lệ.” Thạch Chí Kiên nói.

“Ơ?” Hồ Tu Dũng ngây ra.

Ngay cả đám người Miêu Thỉ Cường cũng kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên khinh thường nhìn theo hướng Tưởng Khôn rời đi, thản nhiên nói: “Thú vị thật.”

“Khôn ca, ngươi nói tên họ Thạch có thể bỏ ra được một trăm nghìn không?” Đại Nhãn Quang nịnh nọt hỏi Tưởng Khôn.

Tưởng Khôn ngồi dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay nhéo mi tâm: “Hắn bỏ ra một trăm nghìn là tốt nhất. Còn nếu không bỏ ra…”

Gương mặt Tưởng Khôn hiện lên sự âm tàn: “Ta sẽ để cho hắn biết chữ thảm viết như thế nào.”

Đại Nhãn Quang hít một hơi. Hắn biết thủ đoạn của Tưởng Khôn tàn nhẫn, lập tức nuốt nước bọt nói: “Vậy nếu hắn bỏ ra được thì sao?”

Tưởng Khôn thả tay xuống, mở con mắt nham hiểm: “Như thế càng tốt hơn. Đao cùn cắt thịt sẽ từ từ. Đến lúc đó, chúng ta ngay cả củi mục cũng có thể ăn.”

Đại Nhãn Quang xoa tay cười nói: “Bây giờ thì sao? Khôn ca, chúng ta làm gì?”

Tưởng Khôn cầm hộp quà bên cạnh: “Đương nhiên là phải đến chúc mừng Khế gia của ta nhậm chức sớm rồi.”

Đại Nhãn Quang sững sờ: “Đã muộn như vậy rồi, Nhan gia có khi nào ngủ hay không?”

Tưởng Khôn nhếch miệng: “Ngày mai Khế gia sẽ nhận chức chánh thanh tra Du Tiêm Vượng. Cho dù lão nhân gia hắn muốn ngủ, ngươi nói cái đám nịnh bợ kia sẽ để cho hắn ngủ sao?”

Đại Nhãn Quang: “Cái này…”

Tưởng Khôn một lần nữa nhắm mắt lại: “Làm người thì phải biết chọn thời điểm. Giết người phóng hỏa mà đeo thắt lưng vàng, làm cầu sửa đường chết không còn xác. Muốn phát tài, tại sao lại không đến?”

Ba giờ sáng, biệt thự Nhan Hùng vẫn đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh chơi mạt chược.

Chiếc xe jeep chạy đến cửa biệt thự, Tưởng Khôn từ trên xe bước xuống.

Đại Nhãn Quang muốn đi theo để dính chút hào quang, đồng thời gặp gỡ chào hỏi chánh thanh tra Nhan Hùng trong truyền thuyết, nhưng bị Tưởng Khôn ngăn lại: “Ngươi chờ ở bên ngoài đi, ta vào một mình thôi.”

Đại Nhãn Quang mỉm cười ngượng ngùng: “Ta cũng chỉ muốn chúc mừng Nhan gia sớm một chút thôi mà.”

Tưởng Khôn cười nhạo, phun ra ba chữ: “Ngươi xứng sao?”

Sắc mặt Đại Nhãn Quang trở nên đỏ bừng, không nói thêm câu nào.

Tưởng Khôn tiện tay cầm lấy hộp quà, quay người bước về phía biệt thự của Nhan Hùng.

Ngoài cổng biệt thự, tâm phúc của Nhan Hùng là Hà Kim Quý đang chào hỏi khách khứa. Mặc dù trời đã khuya nhưng người đến gặp Nhan Hùng vẫn nối liền không dứt.

Nhìn thấy Tưởng Khôn, Hà Kim Quý chào hỏi hắn một tiếng.

Tưởng Khôn là con nuôi của Nhan Hùng, ngay cả Hà Kim Quý cũng phải xem trọng ba phần.

Tưởng Khôn lấy một điếu thuốc đưa cho Hà Kim Quý: “Quý ca, Khế gia của ta đang làm gì vậy?”

Hà Kim Quý ngậm điếu thuốc, Tưởng Khôn lại giúp hắn đốt thuốc.

Hà Kim Quý thở ra một ngụm khói: “Còn có thể làm gì? Ngươi cũng nhìn thấy có nhiều khách đến gặp Khế gia như vậy, ai cũng mang theo quà tặng, khiến cho ta phải choáng váng.”

“Quý ca ngươi vất vả rồi. Hôm khác ta mời ngươi uống trà nhé. Bây giờ ta vào gặp Khế gia trước.” Tưởng Khôn nói xong, lập tức ôm hộp quà bước vào trong biệt thự.

Cuộc sống của Nhan Hùng so sánh với Lôi Lạc xa hoa và cao sang hơn rất nhiều.

Biệt thự ở Vượng Giác này có diện tích gấp đôi một biệt thự bình thường, cao năm tầng, có một khu vườn nhỏ và một bể bơi.

Khi Tưởng Khôn bước vào trong vườn hoa, bãi đỗ xe bên cạnh đã đậu đầy các loại xe sang như Crown, Bentley, Mercedes-Benz, BMW và thậm chí cả một chiếc Rolls-Royce.

Chiếc xe jeep quân sự màu xanh lá cây mà Tưởng Khôn đang đi không đủ tiêu chuẩn để lái vào, cũng không đủ tư cách để đỗ cùng những chiếc xe sang trọng này.Nhưng Tưởng Khôn tin rằng, một ngày nào đó hắn không chỉ có thể lái một chiếc Rolls-Royce mà còn sở hữu một căn biệt thự còn sang trọng hơn thế này.

Tưởng Khôn bước vào phòng khách, chỉ thấy một đám người giang hồ đang uống rượu trò chuyện bên cạnh. Nhìn cách ăn mặc của bọn hắn, hẳn là đàn em của một lão đại giang hồ nào đó.

Tưởng Khôn nhìn những người kia một chút rồi không chú ý nữa, ngược lại bước đến chỗ Đấu Kê Cường.

Mặc dù Đấu Kê Cường không phải tâm phúc của Nhan Hùng, không được sủng ái như Hà Kim Quý nhưng cũng là cấp dưới đáng tin cậy của Nhan Hùng.

“Cường ca, Nhan gia đâu?”

“Đang chơi mạt chược ở lầu hai.” Đấu Kê Cường thấy Tưởng Khôn, không nhịn được lập tức lải nhải: “Ngươi thì sướng rồi, đến Nguyên Lãng núi cao hoàng đế xa, muốn tiêu sái thế nào thì tiêu sái thế đó, chỉ khổ cho ta ở đây làm việc vặt.”

Hết chương 113.
Bình Luận (0)
Comment