Tưởng Khôn bình thường qua lại với Đấu Kê Cường không tệ, thỉnh thoảng còn đi uống bia ôm.
Tưởng Khôn mỉm cười, nhận lấy một ly rượu whisky từ tay Đấu Kê Cường, uống một hơi cạn sạch rồi trả lại cái ly cho đối phương: “Cường ca, ngươi đừng có phàn nàn nữa. Ngươi có biết vì sao Nhan gia lại thích mang A Quý ra ngoài xã giao mà không phải ngươi không? Bởi vì ngươi thích lải nhải quá.”
Đấu Kê Cường bĩu môi: “Tên khốn A Quý kia chỉ biết nịnh bợ Nhan gia, chứ thực sự thì hắn không thể làm gì được! Giống như hôm nay, nếu không phải ta canh bến tàu, người của Lôi Lạc có lẽ đã đi qua từ lâu rồi.”
Tưởng Khôn cười nói: “Lời này của ngươi đừng để Quý ca nghe thấy. Nếu không, hắn sẽ đánh ngươi mềm xương đấy.”
“Ta sợ quá. Ta theo Nhan gia đã năm năm, chẳng lẽ còn thua cái người mới đi theo ba năm như hắn?”
Tưởng Khôn không nói thêm câu nào, trong lòng lại càng coi thường Đấu Kê Cường hơn. Ba năm hay năm năm, phương diện lợi ích không bao giờ dựa vào năm tháng để tính toán giá trị, mà dựa vào việc ngươi có hữu dụng hay không.
Theo như Nhan Hùng đã nói, ngươi có ích thì chính là bảo bối, nếu không, ngươi chỉ là một tờ giấy chùi đít, tiện tay vứt đi mà thôi.
…
Tưởng Khôn ôm món quà lên lầu. Có hai người mặc thường phục canh cửa. Bọn hắn nhận ra Tưởng Khôn, nhẹ gật đầu.
Tưởng Khôn cũng gật đầu với bọn hắn, xem như chào hỏi.
Bước lên lầu hai, phóng tầm mắt nhìn lại, là một hội trường cực kỳ rộng rãi.
Một bên sảnh là bàn ghế dùng để họp, một bên là bàn mạt chược để thư giãn và giải trí. Nhan Hùng đang chơi mạt chược với ba lão đại giang hồ.
Đằng sau Nhan Hùng là một đống quà tặng như núi. Những món quà tặng đều đã được tháo ra, đặt ở nơi dễ thấy nhất như đồ trưng bày, ngọc trai, mã não, trang sức bằng vàng bạc, đồ sứ và ngọc bích cổ… đều là những thứ có giá trị cao.
Nhan Hùng đánh ra một quân Ma Kê, người đối diện lập tức lên tiếng: “Nhan gia, sau này ngươi nhất định phải giúp mở rộng hoạt động kinh doanh buôn lậu ở Tiêm Sa Chủy đấy.”
Nhan Hùng tươi cười nói: “Cái này dễ nói thôi. Tất cả mọi người đều là người một nhà mà.”
“Nhan gia, ngươi cũng phải coi ngó địa bàn Du Ma Địa giúp ta. Ta trông cậy hết vào ngươi.” Một người khác lên tiếng.
“Chuyện này, chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau mới được. Có ngươi có ta, ván mạt chược này mới có thể đánh chứ.”
“Nhan gia, ta mở hai hộp đêm ở Vượng Giác, cần ngươi hỗ trợ nhiều hơn.” Người cuối cùng lên tiếng.
“Ngươi khách sáo quá rồi. Mấy chuyện nhỏ này còn cần phải nói sao?” Nhan Hùng cười ha hả: “Đại Tam Nguyên, thật ngại quá, các vị lại tốn tiền nữa rồi.”
“Đâu có, đâu có. Nhan gian có thể thắng tiền, chúng ta mới vui vẻ được.” Ba người kia nháy mắt lẫn nhau, từ trong ngăn kéo móc ra một xấp đô la Hồng Kông đưa cho Nhan Hùng: “Vận may của Nhan gia rất tốt, chúng ta rất vui.”
Nhan Hùng gom hết tiền nhét vào ngăn kéo, cười nói: “Mọi người vui vẻ mới là quan trọng nhất.”
Lúc này, Tưởng Khôn bước đến, mở hộp quà, bên trong là một Mã Thượng Phong Hầu làm bằng vàng, là một con khỉ cưỡi trên một con ngựa, lớn khoảng chừng nắm tay.
Nhan Hùng nhìn sang: “Đến là vui rồi, còn quà cáp chi. Có lòng rồi.”
Tưởng Khôn biết Nhan Hùng chướng mắt món quà này, lập tức đặt Mã Thượng Phong Hầu xuống, mỉm cười nói với Nhan Hùng: “Khế gia, đây chỉ là món quà nhỏ, ngày mai ta sẽ tặng cho ngươi món quà lớn hơn.”
“Lớn bao nhiêu? Lớn hơn lá bài này sao?” Nhan Hùng lấy ra một tờ năm chục nghìn, cười hỏi Tưởng Khôn.
Tưởng Khôn cười hắc hắc, gấp tờ năm chục nghìn lại: “Cộng lại còn tạm được.”
“Một trăm nghìn?”
Nhan Hùng cười híp mắt: “Ta nói Khôn tử ngươi tài giỏi, không uổng công ta nhận ngươi làm con nuôi.” Hắn tiện tay ném tờ năm mươi nghìn lên bàn: “Còn nữa, sau này ngươi hãy chịu khó ở Nguyên Lãng chờ. Khi nào có cơ hội, ta sẽ đưa ngươi lên cao một chút. Ngươi không nên nóng lòng, dục tốc bất đạt, hiểu chưa?”
“Ta hiểu rồi, Khế gia. Ta nhất định sẽ làm thật tốt.” Trong lòng Tưởng Khôn có chút kích động. Nhan Hùng đã cho hắn một lời hứa.
Nhan Hùng thấy Tưởng Khôn thức thời như vậy, lập tức giới thiệu: “Nào, ngươi đến đây làm quen một chút. Đây là con nuôi mà ta nhận cách đây không lâu, hiện tại đang làm thanh tra ở Nguyên Lãng, tên Tưởng Khôn. Các ngươi gọi hắn Khôn tử là được.”
Ba lão đại giang hồ đều là người có thân phận có địa vị. Nếu là bình thường, bọn hắn hoàn toàn không để ý đến con tôm nhỏ Tưởng Khôn. Nhưng có Nhan Hùng giới thiệu, bọn hắn vẫn tươi cười chào hỏi hắn.
Tưởng Khôn biết những người này đều là kim chủ của Nhan Hùng, được gọi là Đại Thủy Hầu. Nhan Hùng có thể bỏ ra ba triệu mua vị trí chánh thanh tra ba khu Du Tiêm Vượng, ba người này đã bỏ ra không ít tiền.
Vì thế, Tưởng Khôn đã cố gắng hạ thấp tư thái của mình, lưu lại ấn tượng tốt trước mặt ba lão đại.
Ba lão đại thấy hắn hiểu chuyện như vậy, cả ba đều gật đầu. Trách không được Nhan Hùng chịu nhận đứa con nuôi này, Tưởng Khôn hắn quả thật có chút thú vị.
Lúc này, tâm trạng của Nhan Hùng rất vui. Vừa nghĩ đến ngày mai hắn sẽ thay thế Nhan Hùng trở thành đại nhân vật quyền thế nhất trong bốn chánh thanh tra, hắn không khỏi cầm lấy bức tượng Mã Thượng Phong Hầu mà Tưởng Khôn tặng, cười nói: “Thật ra, ta cũng rất thích bức tượng này. Mã Thượng Phong Hầu, quả thật là chuyện vui.”
Tưởng Khôn nịnh bợ: “Khế gia ngươi thích là tốt rồi. Nhưng ngày mai Khế gia ngươi mã thượng phong hầu, vậy Lôi Lạc thì sao?”
Ba lão đại giang hồ cười nói: “Đúng vậy, Nhan gia ngươi sắp được phong hầu, thế Lôi Lạc sẽ làm gì?”
Nhan Hùng bỏ món đồ trong tay xuống: “Các ngươi đã hỏi như vậy, ta ngược lại muốn hát một câu trong Khách Đồ Thu Hận.”
Nói xong, Nhan Hùng bắt nhịp rồi hát: “Cơn gió mùa thu cứ như vậy thổi qua cả cuộc đời. Ta nghĩ hẳn thanh tra Lôi đang buồn bã, một ngày bằng cả một năm.”
“Hay.”
Một tràng lớn tiếng khen hay vang lên.