Lôi Lạc không hề buồn bã mà chỉ có hưng phấn.
Bởi vì hưng phấn, tối hôm qua hắn cả đêm không ngủ.
Vất vả nhịn đến hừng đông, Lôi Lạc nói với Bạch Nguyệt Thường mình không ở nhà ăn sáng.
Bạch Nguyệt Thường biết hắn mỗi lần gặp chuyện lớn đều sẽ ăn điểm tâm ở quán trà Hồng Vân, bởi vì tên của quán trà này rất tốt, không chỉ có sự vui mừng mà còn có điềm tốt.
Ngoài ra, rất nhiều năm trước, thanh tra Diêu Mộc cũng ăn sáng tại quán trà này mà được thăng chức thành chánh thanh tra. Một vị chánh thanh tra khác là Lưu Phúc cũng ăn sáng tại quán trà này xong, trực tiếp phá được một vụ án lớn về đạn dược gây chấn động.
Người Hồng Kông lúc nào cũng mê tín, tin tưởng quỷ thần. Vì thế, quán trà Hồng Vân trở thành “vùng đất thay đổi vận mệnh” của rất nhiều thanh tra. Bọn hắn cho rằng ăn sáng ở đây có thể giúp cho mình may mắn.
Quán trà Hồng Vân nằm ở gần vịnh Đồng La, địa thế phồn hoa, rất nhiều khách ra vào.
Khi Lôi Lạc bảo Trần Tế Cửu chở mình đến quán trà, phía dưới quán trà đã có một chiếc ô tô đỗ sẵn, một chiếc Beetle màu đen, biển số 777.
“Lạc ca, đó là xe của Nhan Hùng.” Trần Tế Cửu nói với Lôi Lạc.
Lôi Lạc cũng đã nhìn thấy biển số xe. Biển số xe của hắn là 555, Nhan Hùng là 777. Rất nhiều đồng nghiệp đều biết điều này.
“Không cần phải để ý, chúng ta xuống xe ăn sáng trước.” Lôi Lạc vẫn bình tĩnh. Đối với hắn mà nói, Thạch Chí Kiên đã giúp hắn có được một vị trí tổng thanh tra. Như vậy, bây giờ hắn chỉ cầu một chữ ổn.
Quán trà Hồng Vân có tổng cộng ba tầng. Tầng dưới dành cho công chúng, chủ yếu bán bánh bao thịt lợn nướng và bánh bao tôm.
Tầng thứ hai bán cho giới văn phòng, chủ yếu bán bánh xíu mại và bánh trứng cao cấp hơn.
Tầng thứ ba dành cho kẻ có tiền. Nếu ngươi cần, canh nhân sâm, tổ yến vẫn có thể phục vụ ngươi được.
Lôi Lạc là khách hàng quen thuộc của quán trà. Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy liền dẫn hắn lên tầng ba.
Đến tầng ba, nhân viên phục vụ đang định dẫn hắn vào phòng Hoa Mai, Trần Tế Cửu đã nói: “Có phải ngươi nhầm hay không? Lạc ca đã đặt phòng Mẫu Đơn rồi mà.”
Phòng Mẫu Đơn ngụ ý vinh hoa phú quý, là gian phòng mà Lôi Lạc thích nhất. Vì thế, mỗi lần hắn đến quán trà để ăn điểm tâm, hắn sẽ chọn phòng này.
Nhân viên phục vụ khó xử nói: “Thật ngại quá, thanh tra Lôi, hôm nay phòng Mẫu Đơn đã có người đặt rồi. Phòng Hoa Mai cũng không tệ lắm, tầm mắt thoáng đãng.”
“Thoáng đãng cái đầu ngươi đấy.” Còn không đợi nhân viên phục vụ nói hết câu, Trần Tế Cửu đã không kềm được cơn giận: “Phòng Hoa Mai là cái quỷ gì chứ? Hoa mai, là số con rệp đấy. Mau đổi phòng Mẫu Đơn cho chúng ta.”
Trong lúc nhân viên phục vụ đang khó xử, ông chủ quán trà nghe tiếng ồn lập tức chạy đến. Vừa nhìn thấy Lôi Lạc, hắn đã vội ôm quyền: “Thật ngại quá, thanh tra Lôi, gã nhân viên này không hiểu chuyện. Bằng không ta đổi cho ngươi phòng Hoa Hồng nhé? Không thì phòng Hải Đường?”
Lôi Lạc không lên tiếng, Trần Tế Cửu một phát nắm lấy cổ áo của ông chủ quán trà: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người à? Chúng ta muốn là phòng Mẫu Đơn chứ không phải Hoa Hồng, Hải Đường gì cả.”
Lôi Lạc lên tiếng: “Ta vẫn luôn đặt phòng Mẫu Đơn. Ông chủ ngươi không thông báo trước một tiếng đã bán phòng này ra ngoài. Ngươi bảo sau này mặt mũi của Lôi mỗ ta để ở đâu chứ?”
Vẻ mặt ông chủ quán trà chuyển sang đau khổ: “Ta cũng không còn cách nào. Phòng Mẫu Đơn đích thật đã bị người ta chiếm. Đồng thời, người chiếm phòng Mẫu Đơn cũng là người mà thanh tra Lôi quen biết.”
Ánh mắt Lôi Lạc giống như chim ưng: “Có phải Nhan Hùng hay không?”
Ông chủ gật đầu: “Không phải hắn thì còn ai nữa.” Dừng lại một chút, ông chủ nói tiếp: “Thanh tra Lôi, ngươi hãy rủ lòng thương đám người làm ăn như chúng ta. Ngươi cũng biết thanh tra Nhan Hùng rồi đấy. Đắc tội hắn, sau này quán trà của chúng ta sẽ phải đóng cửa.”
Trần Tế Cửu nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội Lạc ca?”
Ông chủ quán trà nhìn thoáng qua Lôi Lạc ánh mắt âm trầm, lấy hết dũng cảm nói: “Nói một câu có lẽ thanh tra Lôi không thích nghe, người làm ăn chúng ta thật ra giống như ước lượng cán cân vậy. Đầu nào nặng, đầu nào nhẹ, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ. Trước kia thanh tra Lôi ngươi quyền cao chức trọng, chúng ta đương nhiên phải giữ phòng Mẫu Đơn cho ngươi rồi. Nhưng bây giờ…”
Ông chủ quán trà không nói hết Lôi Lạc cũng hiểu. Bây giờ đầu đường cuối ngõ đều truyền tin Lôi Lạc hắn đã bị Nhan Hùng đạp xuống, bị đày đến canh chừng Tân Giới.
Đám người mượn gió bẻ măng, còn có nâng cao giẫm thấp chẳng những bỏ đá xuống giếng mà còn phụ họa nịnh hót Nhan Hùng?
Trần Tế Cửu còn đang định nổi giận, lại bị Lôi Lạc ngăn lại: “Đổi phòng khác cũng được.” Hắn quay sang nói với ông chủ quán trà: “Hôm nay tâm trạng của ta đang rất tốt. Ngươi hãy chuẩn bị cho ta sớm một chút. Nhớ kỹ, ta muốn đều là thứ ngon nhất.”
“Có ngay.” Ông chủ quán trà vui vẻ ra mặt.
Mặc dù hiện tại Lôi Lạc sắp hết thời nhưng tốt xấu gì người ta cũng là chánh thanh tra. Những người làm ăn như bọn hắn đắc tội không nổi.
Lôi Lạc chỉ ăn một chút ở phòng Hoa Hồng. Mặc dù hắn bảo ông chủ chuẩn bị những món ngon nhất nhưng bây giờ hắn ăn lại không thấy ngon miệng.
Ngược lại Trần Tế Cửu lại ăn một hơi hết ba bát cháo tổ yến, cộng thêm cháo hàu.
Lôi Lạc thấy hắn ăn như vậy, hắn nhường luôn phần mình cho Trần Tế Cửu.
Lúc này, Lôi Lạc chỉ cầu ăn xong bữa sáng, nhanh chóng đến cục cảnh sát trung tâm tham gia cuộc họp bổ nhiệm và sa thải ngày hôm nay.