Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1069 - Chương 1069: Oai Chuy Hoàng Đế Manh Trung

Chương 1069: Oai Chuy Hoàng Đế Manh Trung Chương 1069: Oai Chuy Hoàng Đế Manh TrungChương 1069: Oai Chuy Hoàng Đế Manh Trung

Chương 1069: Oai Chủy Hoàng Đế Manh Trung

Lợi Triệu Thiên nhìn Tạ Vĩnh Hoa đang ngây người, mỉm cười, đặt gậy chống lên vai Tạ Vĩnh Hoa, vỗ vỗ nói: "Có phải rất khó tin đúng không?"

Tạ Vĩnh Hoa gật đầu.

"Thật ra rất đơn giản, sau khi ngươi lên làm lão đại của Cửu Long Thương, hãy giúp ta làm một việc."

"Việc gì?"

en lúc đó ngươi sẽ biết."...

Ngày hôm sau.

Buổi trưa, hình đường Hòa Hợp Đồ.

"Tên khốn kiếp Rắn Hổ Mang kia dám giết lão đại Băng Nha Tài, quả thực là đại nghịch bất đạo."

"Đúng vậy, giết lão đại, đâm anh em, loại người bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu này, chúng ta nhất định phải nghiêm trị."

Lão đại Manh Trung ngồi ở vị trí cao nhất trong hình đường, bên cạnh là đám người Thập Nhị Hoàng Thúc của Hòa Hợp Đồ Mã Lưu Vương, Lạc Đà Hoa, Viên Đà Đà...

Lão đại Manh Trung không phải bị mù, mà là hai mắt của hắn thường nheo lại thành một đường giống như người mù, vì vậy mới có biệt danh này. Hắn là một nhân vật truyền kỳ, họ Lại tên Trung, người Đông Hoản, mẹ là sư phụ bốc thuốc, võ nghệ cao cường.

Manh Trung từ nhỏ đã luyện võ, giỏi sử dụng một đôi Trương Kê Cước. Trong hệ thống võ thuật phương Nam/Đông Hoản Trương Kê Cước" rất nổi tiếng. Hắn từ nhỏ đã được học hành tử tế ở Hồng Kông, từng học ở trường Bạt Tuệ, lúc đó tên là Lại Văn Tinh.

Về phần hắn gia nhập băng nhóm như thế nào, thì không ai biết rõ. Vì mẹ hắn là sư phụ bốc thuốc, hắn cũng thường xuyên giúp mẹ chữa trị cho người khác, mà những người đến khám bệnh phần lớn đều là thành viên của các băng nhóm ở Hồng Kông. Sau này, Manh Trung gia nhập băng nhóm, vì từng đi học, biết tiếng Anh, thường xuyên giao thiệp với cảnh sát người Anh, giúp đỡ không ít anh em trong băng nhóm, cộng thêm một thân võ ngươing cao cường, khiến cho mọi người đều tâm phục khẩu phục. Sau khi hắn lãnh đạo một cuộc bãi công lớn ở bến cảng, hắn được đề cử lên làm Oai Chủy Hoàng Đế của Hòa Hợp Đồ.

Lúc này, Manh Trung đang nheo mắt, tay xoay xoay hai quả cầu thép.

Hai quả cầu thép va chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng.

"Hay là như vậy đi, chúng ta thi hành gia pháp với tên khốn kiếp Rắn Hổ Mang kia, sau đó tiếp quản địa bàn của hắn, chúng ta chia nhau, cũng coi như thay Băng Nha Tài gánh vác trách nhiệm."

Đây mới là trọng điểm.

Địa bàn của Băng Nha Tài chính là Cửu Long Thương.

Cửu Long Thương sở hữu bến cảng và bến tàu lớn nhất Hồng Kông, là vùng đất vàng để làm ăn buôn bán đường thủy. Nếu bọn hắn có thể chia chác được một chút, vậy chẳng phải là phát tài sao?

Đừng nói là Mã Lưu Vương, Lạc Đà Hoa, còn có Viên Đà Đà, ngay cả bản thân Manh Trung cũng không nhịn được nuốt nước miếng. Cám dỗ quá lớn! Ngay khi mọi người đều đang động lòng, đột nhiên một tên đàn em hoảng hốt chạy vào báo cáo: "Không hay rồi, lão đại, Rắn Hổ Mang tới."

"Hả?" Manh Trung và những người khác đều kinh ngạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt khó tin.

"Ngươi nói cái gì vậy? Đừng có nói bậy.'

"Ta nói thật, hắn ..."

Tên báo tin còn chưa nói hết câu, đã thấy Tạ Vĩnh Hoa vênh váo tự đắc đi từ ngoài vào, sau đó đường hoàng đi đến trước mặt đám người Oai Chủy Hoàng Đế, ném chiếc vali trong tay xuống đất.

Bịch. Vali mở ra, lộ ra những cọc tiền.

Manh Trung, Mã Lưu Vương và những người khác đều trợn mắt há mồm.

Ngay sau đó, Manh Trung tức giận, quát lớn Tạ Vĩnh Hoa: "Có ý gì? Muốn lấy tiền mua chuộc chúng ta? Mẹ kiếp." Nói xong, hắn ném quả cầu thép trong tay về phía Tạ Vĩnh Hoa.

Bịch một tiếng.

Một quả cầu thép đập trúng trán Tạ Vĩnh Hoa.

Trong nháy mắt, trán Tạ Vĩnh Hoa rách toạc, máu chảy ròng ròng.

Tạ Vĩnh Hoa để mặc máu tươi chảy dọc theo lông mày xuống, không thèm chớp mắt lấy một cái, mỉm cười nói: "Sao vậy? Tức giận rồi sao? Ngươi đừng như vậy chứ."

Đám người Manh Trung tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Tạ Vĩnh Hoa, hận không thể xé xác hắn ra ăn.

Lúc này Tạ Vĩnh Hoa mới tháo kính xuống, dùng mu bàn tay lau máu trên trán và mặt, sau đó tiếp tục mỉm cười nói: "Ở đây là ba triệu, mong các vị lão đại nể mặt."

"Đẹp mặt thật! Ngươi giết lão đại, người người đều có thể phán xử."

"Tên khốn, hôm nay ngươi dám một mình đến đây, vậy thì đừng hòng quay về."

Đám người Mã Lưu Vương, Lạc Đà Hoa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm vằm tên phản bội này thành trăm mảnh.

"Vậy sao? Vậy là không nể mặt ta rồi?" Tạ Vĩnh Hoa cười lạnh.

"Ne mặt? Ngươi xứng sao?" Manh Trung khit mũi coi thường.

Mã Lưu Vương và những người khác càng thêm khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt vào tên tép riu, tên vô danh tiểu tốt này, cảm thấy nói chuyện với hắn nhiều thêm một câu cũng mất mặt.

Tạ Vĩnh Hoa đeo kính lại, sau đó chậm rãi móc từ trong ngực ra một tấm danh thiếp, ném ra ngoài, nói: "Mặt mũi của ta không đáng để nể, vậy còn mặt mũi của Lợi tiên sinh thì sao? Mặt mũi của hắn, ai dám không nể?"

"Hả?" Đám người Manh Trung đều sửng sốt.

Lập tức có người nhặt tấm danh thiếp lên, cung kính đưa cho Manh Trung.

Manh Trung nhìn thoáng qua, sững sờ.

Mã Lưu Vương và những người khác cũng đêu ngây người.
Bình Luận (0)
Comment