Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1070 - Chương 1070: Thạch Tiên Sinh, Hắn Là Kẻ Tạo Vương

Chương 1070: Thạch tiên sinh, hắn là kẻ tạo vương Chương 1070: Thạch tiên sinh, hắn là kẻ tạo vươngChương 1070: Thạch tiên sinh, hắn là kẻ tạo vương

Chuong 1070: Thach tien sinh, han la ke tao vuong

Cái gì?

Lợi Triệu Thiên muốn chống lưng cho tên khốn này?

Lợi Triệu Thiên là ai?

Là ông trùm có máu mặt nhất nhì Hồng Kông.

Là chủ tịch hiệp hội doanh nghiệp Hoa kiều.

Là nhà tài trợ lớn của các băng nhóm xã hội đen ở Hồng Kông.

Ngay cả bốn đại bang phái cũng phải kiêng de hắn ba phần, huống chi là Hòa Hợp Đồ bọn hắn.

Nhìn Manh Trung, Mã Lưu Vương và những người khác biến sắc, khó coi như nuốt phải ruồi, Tạ Vĩnh Hoa cười khẩy, sau đó lấy khăn tay trong ngực ra che vết thương trên trán, nói với đám người Manh Trung: "Ngày mai là lễ thượng vị của ta, mong các vị lão đại nể mặt." Nói xong, hắn xoay người rời đi. Khi đi đến cửa, hắn quay đầu lại nói: "À, suýt chút nữa ta quên nói với mọi người, lúc sắp chết Băng Nha Tài có nói với ta, kết cục của ta sẽ rất thê thảm, các ngươi nói xem? Ha ha ha."

Tạ Vĩnh Hoa ngẩng cao đầu rời đi.

Đám người Manh Trung tức giận nhưng cũng đành bất lực. ...

Ngay lúc Rắn Hổ Mang Tạ Vĩnh Hoa một mình xông vào hình đường của Hòa Hợp Đồ, dương oai trước mặt đám người Manh Trung.

Một trong bốn vị đại thanh tra là Nhan Hùng đang xoa tay, vội vàng chạy đến khu nhà Loan Tử "thăm hỏi" Mộc Qua, người giúp việc từng bị bắt cóc.

Đương nhiên, thăm hỏi là giả, mục đích của Nhan Hùng rất đơn giản, chính là muốn làm thân với Thạch Chí Kiên.

Lôi Lạc làm thân với Thạch Chí Kiên, thăng quan tiến chức.

Hào cà thọt làm thân với Thạch Chí Kiên, hô mưa gọi gió.

Bây giờ đến lượt Nhan Hùng hắn, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

"A Quý, Đấu Kê Cường, hai người ở đây chờ ta, ta lên một mình trước." Nhan Hùng xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chẳng đáng thu hút trước mặt, không hiểu sao lại dâng lên cảm giác giống như đang đi hành hương, tòa nhà trước mặt không phải là nhà mà là một thánh địa nào đó.

"Yên tâm đi Nhan gia, chúng ta ở đây chờ ngươi. Có chuyện gì cứ việc gọi."

Lúc này Nhan Hùng mới xách giỏ trái cây đã mua, chỉnh trang lại quần áo, sau đó đi về phía tòa nhà.

Phía sau, A Quý lấy từ trong ngực ra một bao thuốc lá Tam Ngũ, rút một điếu đưa cho Đấu Kê Cường, miệng nói: 'A Cường, cám ơn ngươi, hôm qua nếu không có ngươi giúp đỡ, ta cũng không thể lừa được tên Bao Nha Câu ở Loan Tử nhiều tiên như vậy."

Đấu Kê Cường nhận lấy thuốc lá, cười ha hả nói: "Đây đâu phải là công lao của ta, là Nhan gia uy danh hiển hách, tên Bao Nha Câu kia vừa nghe thấy tên của Nhan gia lập tức sợ đến mức chân tay rụng rời, đưa một triệu còn nhanh hơn ai hết."

"Đúng vậy, bây giờ Nhan gia làm tổng thanh tra khu Loan Tử, thật uy phong." "Nhưng mà người uy phong như vậy, tại sao lại sợ Thạch Chí Kiên như thế?" Đấu Kê Cường không nhịn được hỏi A Quý.

A Quý dựa vào xe, nheo mắt ngậm điếu thuốc trên miệng.

Đấu Kê Cường giúp hắn châm thuốc.

A Quý rít một hơi thuốc, nhả khói nói: "Rất đơn giản! Thạch tiên sinh hắn là người tạo vương.'...

Nhan Hùng xách giỏ trái cây, ưỡn bụng đi lên tâng ba, trong lòng thâm tính toán, lát nữa gặp Thạch Chí Kiên phải nói như thế nào đây: "A, Thạch tiên sinh, trùng hợp quá, lại gặp ngươi ở đây?"

"Có vẻ hơi cố ý rồi, không được, không được."

"Thạch tiên sinh, chào ngươi, ta đến thăm Mộc Qua. Bắt cướp là trách nhiệm của ta."

"Như vậy cũng không được, Thạch Chí Kiên tinh ranh như thế, vừa nghe là biết ngay ta đang nịnh bợ hắn."

Nhan Hùng lắc đầu, cảm thấy mấy trường hợp này đều không ổn, không hợp ý.

"Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Gặp mặt rồi tính sau."

Nghĩ đến đây, Nhan Hùng liền lấy hết can đảm đi lên tầng ba.

Tầng ba, bảo mẫu Mộc Qua đang rửa củ cải bên bồn rửa bát.

Nhan Hùng vội vàng tiến lên, giả vờ kinh ngạc nói: "Mộc Qua cô nương, sao ngươi không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, lại làm việc nhà làm gì?”

Mộc Qua giật mình, nhìn Nhan Hùng, thấy hắn cười tủm tỉm, còn xách theo giỏ trái cây, không giống người xấu.

Nhan Hùng vội vàng nói: "Ngươi không nhớ ta sao? Là Nhan Hùng Nhan thanh tra đây, hôm qua là người cứu ngươi đấy."

Mộc Qua bừng tỉnh, chỉ vào mũi Nhan Hùng: "Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái tên mặt cóc kia."

Nhan Hùng: 'Hả?"

Mộc Qua mỉm cười nói: "Ngọc Phượng tỷ hỏi ta là ai cứu ta, ta nói không nhớ tên, chỉ biết người đó trông giống con cóc, miệng rộng, bụng cũng to, giọng cũng to."

Nhan Hùng ngượng ngùng nhìn Mộc Qua đang cười ngây ngô, nói: Mộc Qua cô nương, ngươi ví von hay thật! Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, ta họ Nhan, tên Nhan Hùng."

"Ta nhớ rồi, ngươi tên Nhan Hùng." Mộc Qua vẫy tay cho ráo nước, cầm củ cải trắng trong rổ rau lên, nói: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, Ngọc Phượng tỷ nói phải biết ơn. Này, ta mời ngươi ăn củ cải."

"Ơ, cái này... Nhan Hùng ngây người nhìn Mộc Qua đang ngây thơ vô số tội.

Mộc Qua thấy Nhan Hùng không nhận củ cải, liền nói: "Củ cải này giòn lắm, không những giải khát mà còn giải nhiệt nữa. Ngươi ăn thử xem."

Nhan Hùng vội vàng xua tay: “Cám ơn ngươi! Ta không khát, cũng không nóng trong người."

Mộc Qua cười ngốc nghếch, cắn một miếng củ cải, lẩm bẩm: "Ngươi không ăn à, vậy thì tiếc quá! Củ cải này giòn lắm đấy."
Bình Luận (0)
Comment