Chương 1071: Giúp ta tìm một người
Chương 1071: Giúp ta tìm một ngườiChương 1071: Giúp ta tìm một người
Chương 1071: Giúp ta tìm một người
"Giòn đến mấy thì nó vẫn là củ cải, có tác dụng gì chứ”"
Nhan Hùng thầm nghĩ trong lòng. Thấy Mộc Qua nhiệt tình như lửa, hắn vội vàng giơ giỏ trái cây lên: "Ta thích ăn trái cây." Sau đó hắn đưa cho Mộc Qua: "Đây là ta mua cho ngươi. Ngươi có thích không?"
Mộc Qua vui mừng, nhìn những quả táo, lê, chuối trong giỏ, lập tức quay đầu vào trong nhà hô lớn: "Ngọc Phượng tỷ, có trái cây miễn phí ăn nè, tỷ có ăn không?”
Gia đình Mộc Qua nghèo khó. Trước kia ở đại lục, đừng nói là ăn trái cây, ngay cả cơm cũng không đủ no. Đột nhiên bây giờ nàng nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, đương nhiên là rất vui mừng.
"Mộc Qua, nha đầu chết tiệt này. Giữa trưa ngươi gào thét cái gì vậy?" Thạch Ngọc Phượng từ trong nhà đi ra, tay còn cầm sổ sách và giấy bút, vừa rồi nàng đang tính toán trong phòng.
Gần đây, rạp hát của nàng làm ăn vô cùng phát đạt, tuy không đến mức hái ra tiền, nhưng cũng kiếm được hơn một ngàn đồng mỗi ngày. Bây giờ Thạch Ngọc Phượng cũng đã nắm được một số mánh khóe kinh doanh. Tiền càng nhiều thì càng dễ kiếm tiền, chỉ cần kiếm được thùng vàng đầu tiên, sau đó tiền sẽ cứ thế ào ào chảy vào.
Ngoài ra, Thạch Ngọc Phượng cũng biết muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, huống chi nàng cũng xuất thân nghèo khó, biết kiếm tiền không dễ, cho nên nàng định tăng lương cho nhân viên của rạp hát. Vừa mới tính được một nửa thì bị nha đầu ngốc Mộc Qua này làm gián đoạn dòng suy nghĩ.
"Ơ, thanh tra Nhan, sao ngươi lại ở đây?" Thạch Ngọc Phượng di ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thanh tra Nhan đang đứng xoa tay.
Nhan Hùng thầm nghĩ cuối cùng cũng có một người bình thường. Nha đầu Mộc Qua này đúng là đầu óc đơn giản, còn mời ta gặm củ cải, tưởng ta là thỏ chắc?
"Thạch cô nương, ta vừa đi ngang qua đây, nên mua chút trái cây đến thăm Mộc Qua cô nương. Ngươi cũng biết đấy, người bị bọn cướp bắt cóc phần lớn đều có di chứng tâm lý, nhưng ta thấy nàng ấy..." Nhan Hùng liếc nhìn Mộc Qua, ngực to, vẫn đang gặm củ cải, nhìn thế nào cũng thấy rất khỏe mạnh.
Thạch Ngọc Phượng cười nói: "Mộc Qua không sao đâu. Con bé ngốc nghếch, vô lo vô nghĩ, ăn no là ngủ, cho dù thật sự bị bắt cóc cũng có thể ngủ ngon lành. Còn cái gì mà 'di chứng tâm lý, nàng không có đâu."
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt." Nhan Hùng vội vàng cười nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi." Nói xong, hắn đảo mắt, muốn xem Thạch Chí Kiên có ở nhà hay không.
Thạch Ngọc Phượng thấy Nhan Hùng vươn cổ nhìn ra phía sau mình, liên hỏi: "Thanh tra Nhan, ngươi nhìn gì vậy?”
"Ồ, không có gì. Ta rất thích nơi ngươi ở, rất yên tĩnh, cũng rất tao nhã"
"Vậy sao?" Thạch Ngọc Phượng đắc ý nói: "eu là ta tự tay sắp xếp đấy."
"Sắp xếp tốt! Sắp xếp tốt." Nhan Hùng liên tục gật đầu.
"Đúng rồi, thanh tra Nhan, bọn cướp kia đã bắt được chưa?”
"Đã bắt được rồi, đồng thời cũng đã bị trừng trị thích đáng." Nhan Hùng nghiêm túc nói: "Dam bắt cóc người nhà của Thạch Chí Kiên tiên sinh, cho dù ông trời tha cho hắn, Nhan Hùng ta cũng không tha."
Thạch Ngọc Phượng vừa nghe thấy lời này, lập tức cảm kích nói: "Cảm ơn thanh tra Nhan, xem ra lần này ta đã tìm đúng người rồi."
"Đó là đương nhiên, sau này nếu có chuyện gì không giải quyết được, ngươi cứ đến đồn cảnh sát Loan Tử tìm ta. Bây giờ ta là tổng thanh tra khu Loan Tử mà, ít nhiều gì cũng có thể giúp được."
Nhan Hùng vừa nói mắt vừa liếc vào trong nhà, thâm nghĩ ta hét to như vậy rồi, tên khốn Thạch Chí Kiên kia sao vẫn chưa ra? Chẳng lẽ hắn đi làm rồi, không có ở nhà?
Trong lúc Nhan Hùng đang suy nghĩ miên man, Thạch Ngọc Phượng đột nhiên nói: "Nếu thanh tra Nhan đã nói như vậy, vậy ta cũng không khách sáo nữa. Nói thật, bây giờ ta thật sự có một việc muốn nhờ ngươi."
Chuyện gì? Ngươi cứ nói.'
"Giúp ta tìm một người."
“Tìm ai?"
"Em trai ta, Thạch Chí Kiên."
"Khụ khụ." Nhan Hùng suýt chút nữa bị sặc chết.'Ngươi nói gì cơ?"
"Ta bảo ngươi giúp ta tìm em trai ta, Thạch Chí Kiên. Tên nhóc khốn kiếp kia từ nước ngoài trở về đã lâu, chỉ ở nhà một ngày, bây giờ biệt tích, cũng không biết chết ở đâu rồi, ngươi giúp ta tìm xem."
"Ơ, ta thấy không cần tìm đâu."
"Tại sao?"
"Cách đây không lâu ta đã gặp hắn."
"Ở đâu?"
"Ở..." Nhan Hùng không biết phải nói với Thạch Ngọc Phượng như thế nào. Thạch Chí Kiên bày mưu tính kế, một mũi tên trúng hai đích, giải quyết chuyện của Charles và Trân Chí Siêu. Chuyện này quá quỷ quyệt, cho dù nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết.
"Tóm lại, ngươi cứ tin ta đi, em trai ngươi không sao, chỉ là cánh tay bị thương."
"Ha ngươi nói gì?" Vốn dĩ Thạch Ngọc Phượng còn đang khó chịu, vừa nghe thấy Thạch Chí Kiên bị thương, sắc mặt lập tức thay đổi, sổ sách trong tay rơi xuống đất. Nàng vội vàng túm lấy Nhan Hùng: "Cánh tay A Kiên làm sao vậy? Có nghiêm trọng không? Có đi khám bác sĩ không?”
Nhan Hùng giật mình, không ngờ Thạch Ngọc Phượng lại lo lắng như vậy, vừa rồi hắn còn mắng em trai mình là tên khốn nữa mà.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ