Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1126 - Chương 1126: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

Chương 1126: Nhiệm vụ đầu tiên Chương 1126: Nhiệm vụ đầu tiênChương 1126: Nhiệm vụ đầu tiên

Chuong 1126: Nhiem vu dau tien

Đám côn đồ đuổi giết Tịnh Tử Khon ngơ ngác nhìn nhau.

Cuối cùng tên đầu to dẫn đầu cầm mã tấu vung vẩy: "Rút lui."

Bịch bịch, đám người kia cũng nhanh chóng leo lên xe buýt, khởi động động cơ rời đi.

Mấy tên lưu manh ở sòng bạc ngoài trời nhìn thấy rõ ràng, nhịn không được bàn tán xôn xao: "Nhìn rõ chưa, ai chém ai vậy?”

"Tên mặc vest trắng kia hình như là Tịnh Tử Khôn của Liên Anh Xã."

"Đám sát thủ kia hình như là người của Tạ Vĩnh Hoa Cửu Long Thương."

"Ôi chao, ghê gớm thật. Tịnh Tử Khôn và Tạ Vĩnh Hoa đối đầu rồi."

"Hai tên này đều là kẻ máu lạnh, có kịch hay để xem rồi."...

Tịnh Tử Khôn ở trên xe nhăn nhó cởi chiếc áo khoác vest màu trắng đang mặc trên người ra.

Trên lưng bị chém một nhát, máu thịt be bét, chỉ một động tác nhỏ lúc cởi quần áo cũng khiến Tịnh Tử Khôn đau đến toát mồ hôi hột.

"Khốn kiếp! Sao ta lại xui xẻo như vậy?" Tịnh Tử Khôn lấy khăn tay ra hung hăng ấn lên vết thương trên lưng, rất nhanh khăn tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

"Có cần đến bệnh viện không?”

"Không cần, ngươi đưa ta vê nhà. Vết thương nhỏ này chết gì được." Tịnh Tử Khôn nói.

Ở địa bàn của Liên Anh Xã có loại thuốc trị thương cực tốt, rắc lên hiệu quả còn hơn cả những hiệu thuốc đông y hạng ba kia. Dù sao bọn hắn ra ngoài lăn lộn đều là liếm máu trên mũi dao, đối với việc bị thương đều rất có kinh nghiệm.

"Cho ta điếu thuốc." Tịnh Tử Khôn từ từ cầm máu, lúc này mới nói với Trần Huy Mẫn đang lái xe phía trước.

Vừa rồi lúc bị truy sát, điếu thuốc không biết đã rớt đi đâu mất rồi.

Trân Huy Mẫn không quay đầu lại, ném một bao thuốc lá hiệu Tam Ngũ ra phía sau.

Tịnh Tử Khôn một tay run run lấy từ trong bao thuốc ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, lại móc bật lửa ra run rẩy châm lửa, lúc này hắn hít sâu một hơi, cứ như thể hơi thuốc này có thể giảm đau, khiến cho cơ bắp toàn thân của hắn thả lỏng.

Thoát khỏi một kiếp nạn, đầu óc Tịnh Tử Khôn nhanh chóng xoay chuyển. Hắn ngậm điếu thuốc nhìn Trần Huy Mẫn đang lái xe phía trước, nói: "Không thể trùng hợp như vậy chứ, ngươi vừa hay lái xe đi ngang qua?”

"Đương nhiên là không rồi." Trần Huy Mẫn nói: "Là Thạch tiên sinh bảo ta đến cứu ngươi."

"Bảo ngươi đến cứu ta? Hắn đoán được ta sẽ bị người ta chém?”

"Ban đầu là không đoán được. Ngươi mặc quân áo của hắn, hắn lại cố ý nói ngươi chính là Thạch Chí Kiên, vì vậy nên ngươi mới bị người ta chém."

Tịnh Tử Khôn ngẩn người, vẻ tức giận ẩn hiện trên mặt.

"Ngươi đừng vội nổi giận, nghe ta nói hết đã." Trân Huy Mẫn thản nhiên nói: "Mấy ngày nay người của Rắn Hổ Mang Tạ Vĩnh Hoa vẫn luôn theo dõi chung cư, muốn tìm cơ hội ra tay với Thạch tiên sinh. Thạch tiên sinh vốn không muốn để ý đến đám lâu la này, vừa hay ngươi xuất hiện, lại nói muốn đầu quân cho Thạch tiên sinh, vì vậy Thạch Chí Kiên đã giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên..."

Trên mặt Tịnh Tử Khôn lộ ra vẻ dữ tợn: "Nhiệm vụ đầu tiên? Bảo ta làm kẻ thế mạng, giúp hắn dẫn người đi, sau đó bị người ta truy sát?"

"Ngươi cho là vậy cũng được." Trân Huy Mẫn nói: "Trên thực tế có thể làm kẻ thế mạng cho Thạch tiên sinh là vinh hạnh của ngươi. Thạch tiên sinh là người như thế nào? Ngươi lại là người như thế nào? Trong lòng ngươi phải rõ ràng."

Khóe miệng Tịnh Tử Khôn giật giật.

Trân Huy Mẫn đưa lưng về phía hắn lái xe, nhưng lại giống như sau lưng mọc mắt, nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của hắn: "Ngươi không cần phải giật khóe miệng. Nói thật, nếu ngươi thật lòng đến đầu quân cho Thạch tiên sinh, ngươi cần chi để ý đến những điều này? Nếu ngươi nghĩ thông suốt, nguyện ý cả đời này phục vụ Thạch tiên sinh, ngươi sẽ càng không tức giận như vậy."

"Còn nữa, ta nói rồi, Thạch tiên sinh chỉ là không muốn tự mình ra tay xử lý đám lưu manh đó, sợ bẩn tay hắn. Nếu hắn muốn, hắn sẽ xử lý đám người kia trong nháy mắt. Tóm lại, ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người của Thạch tiên sinh."

Vừa nói, Trần Huy Mẫn vừa lấy ra một chiếc cặp công văn từ ghế phụ, tiện tay ném cho Tịnh Tử Khôn: "Đây là Thạch tiên sinh thưởng cho ngươi, khen ngươi đủ oai phong."

Tịnh Tử Khôn ngẩn người, đưa tay cầm lấy chiếc cặp công văn bị ném sang một bên, mở ra xem, chỉ thấy bên trong là một trăm nghìn đô la Hồng Kông, trong đó còn có một tấm chi phiếu của ngân hàng Standard Chartered. Nhìn kỹ số tiên, Tịnh Tử Khôn giật mình, buột miệng nói: "Ba triệu?"

Trần Huy Mẫn ở phía trước lái xe, sắc mặt không chút gợn sóng: "Ba triệu có nhiều lắm sao? Sau này theo Thạch tiên sinh, ngươi nhận được không phải chỉ là ba triệu, mà là ba mươi triệu, thậm chí là ba trăm triệu."

Trân Huy Mẫn không cho rằng mình đang nói khoác.

Thạch Chí Kiên tay trắng lập nghiệp, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã có tài sản hàng tỷ. Tốc độ thăng tiến này còn nhanh hơn cả tên lửa. Những người đi theo hắn gần như đều kiếm được bộn tiền, giống như Trần Huy Mẫn chỉ là lái xe, bây giờ đã kiếm được cả triệu.

Còn có Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng đều là những đại ca cấp bậc hàng chục triệu rồi.
Bình Luận (0)
Comment