Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1127 - Chương 1127: Lấy Ngươi Thử Dao

Chương 1127: Lấy ngươi thử dao Chương 1127: Lấy ngươi thử daoChương 1127: Lấy ngươi thử dao

Chuong 1127: Lay nguoi thu dao

Tịnh Tử Khôn hít sâu một hơi, run ray cầm tấm chi phiếu lên xem đi xem lại. Dieu thuốc ngậm trong miệng, tàn thuốc rơi xuống thật dài, cả người càng không ngừng run rẩy. Lần này không phải là vì vết thương đau mà là vì quá kích động.

Hắn xuất thân từ Liên Anh Xã, ai cũng biết Liên Anh Xã là một bang phái nhỏ, địa bàn cũng rất nhỏ, ngay cả lão đại như Quỷ Cước Phan cũng không kiếm được tiền, chứ đừng nói đến những đàn em như bọn hắn.

Tịnh Tử Khôn ở Liên Anh Xã bao nhiêu năm như vậy, số tiên hắn nhận được nhiều nhất chính là lần giúp Thạch Chí Kiên hãm hại Trần Chí Siêu, ba trăm nghìn đô la Hồng Kông.

Thế mà bây giờ, ba triệu đô la Hồng Kông được đặt trước mặt hắn, khiến cho hắn thực sự hiểu được câu nói "Phú quý bức người ta.'

Lúc này hắn cũng rốt cuộc đã hiểu ra, tại sao trên giang hồ có nhiều đại ca và tay anh chị lại thích ôm đùi như vậy, thích làm một con chó bên cạnh những ông trùm giàu có kia. Bởi vì thức ăn cho chó quá nhiều.

Trần Huy Mãn vẫn không quay đầu lại, giọng điệu bình thản nói: "Không cần xem nữa. Ngân phiếu của ngân hàng Standard Chartered, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi. Quan trọng nhất là hiện tại ngươi đã chém bị thương người của Tạ Vĩnh Hoa. Hắn là người có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Cho dù ngươi dập đầu xin tha, hắn cũng sẽ truy sát ngươi đến cùng trời cuối đất..."

"Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường có thể đi, một là cầm lấy một trăm nghìn đô la Hồng Kông lẩn trốn, đợi sau khi Thạch tiên sinh giải quyết xong chuyện này, ngươi lại xuất hiện; hai là cam ba triệu đô la Hồng Kông này chiêu binh mãi mã, cam tâm tình nguyện làm một con dao trong tay Thạch tiên sinh, quyết chiến đến cùng với người của Cửu Long Thương."

Vừa nói, Trần Huy Mẫn bỗng nhiên phanh gấp một cái, dừng chiếc Mercedes-Benz lại bên đường, lúc này hắn mới quay đầu nhìn Tịnh Tử Khôn nói: "Ta nói xong rồi. Hai con đường, ngươi tự chọn đi."

Tịnh Tử Khôn chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận lạnh lão.

Hắn và Thạch Chí Kiên tiếp xúc không nhiều. Trước đây, hắn chỉ từng nghe nói một số lời đồn về Thạch Chí Kiên trên giang hồ, đồn rằng Thạch Chí Kiên rất gian xảo, rất lợi hại. Tịnh Tử Khôn không tin lắm, cho rằng "trẻ con thì không làm được việc lớn". Một thằng nhóc có thể nổi lên được chắc chắn dựa vào vận may rồi, nhưng bây giờ hắn đã hiểu ra, từ đầu đến cuối hắn bị Thạch Chí Kiên tính kế gắt gao.

Cái gì mà đám người của Cửu Long Thương theo dõi hắn, thân phận Thạch Chí Kiên hắn cao quý không thèm ra tay, rõ ràng là đang "nuôi" bọn hắn, cố ý lấy đám lâu la ra thử con dao này.

Bây giờ Tịnh Tử Khôn tiến thoái lưỡng nan, cho dù có muốn phản bội Thạch Chí Kiên cũng không được.

Tịnh Tử Khôn lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, phủi tàn thuốc dài ra ngoài cửa xe, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Trân Huy Mẫn: "Ta còn có lựa chọn nào khác sao?"

Trần Huy Mẫn mỉm cười, đưa tay chỉ vào bộ vest trắng kia nói với Tịnh Tử Khôn: "Thạch tiên sinh nói, quần áo không cần trả lại.'...

Trần Huy Mãn đưa Tịnh Tử Khôn đến gần địa bàn của Liên Anh Xã ở Loan Tử thì dừng lại, bảo Tịnh Tử Khôn xuống xe. Với thân phận hiện tại của Trần Huy Mẫn, người có thể được hắn đích thân lái xe đưa đi một đoạn đường, người đó đã đủ tư cách ra ngoài khoác lác rồi.

Tịnh Tử Khôn đến quán rượu Phúc Tinh gần địa bàn. Vừa lên đến tâng hai, Đao Tử Hào, một trong Phan Lâm Thập Bát Tịnh có quan hệ rất tốt với hắn đã nhìn thấy hắn, cười nói: 'Khôn ca, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Chia tiền xong thì không thấy bóng dáng của ngươi đâu nữa."

Hôm đó, sau khi Tịnh Tử Khôn nhận được ba trăm nghìn đô la Hồng Kông của Thạch Chí Kiên, hắn lập tức hào phóng chia cho đám người Đao Tử Hào hai trăm nghìn, bản thân chỉ giữ lại một trăm nghìn. Sau đó hắn mua một căn hộ chung cư, đặt làm một chiếc xe lăn cho mẹ. Bây giờ hắn đột nhiên xuất hiện, khiến cho Đao Tử Hào không khỏi mừng rỡ. Dù sao đại ca hào phóng như Tịnh Tử Khôn cũng không nhiều.

"Vừa rồi ta và đám người Độc Nhãn Đông cùng lúc tiếp quản ba sòng bạc, là sòng bạc đánh bài. Ngươi cũng biết, bang phái chúng ta chưa bao giờ tiếp quản sòng bạc lớn như vậy, lại còn cùng lúc ba cái. Sau này mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được một trăm nghìn đô la Hồng Kông. Thật sự trúng mánh rồi."

Đao Tử Hào có vẻ rất hưng phấn. Liên Anh Xã tổng cộng chỉ có hai ba trăm người, thế lực không tính là lớn mạnh, nói khó nghe một chút chính là không có tên tuổi. Vì vậy rất nhiều sòng bạc đều không tìm bọn hắn bảo kê. Lần này bỗng nhiên "cá chép hóa rồng”, cùng lúc đến ba cái, lại còn đều là những sòng bạc kiếm tiền nhất, sao hắn có thể không vui cho được?
Bình Luận (0)
Comment