Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1131 - Chương 1131: Quỷ Cước Phan

Chương 1131: Quỷ Cước Phan Chương 1131: Quỷ Cước PhanChương 1131: Quỷ Cước Phan

Chương 1131: Quỷ Cước Phan

Tiếp đó Lão Hổ Tử, một trong Phan Lâm Thập Bát Tịnh cũng rời khỏi Liên Anh Xã tự lập môn hộ, thành lập Hòa Liên Thuận, Phan Lâm Thập Bát Tịnh tan rã trong chớp mắt!

Bây giờ, Liên Anh Xã còn chưa đến năm trăm người, địa bàn chỉ có quán rượu Phúc Tinh ở Loan Tử với mấy bãi đậu xe, tiên kiếm được còn không đủ cho đàn em mua thuốc hút!

Là lão đại của bang phái, Quỷ Cước Phan bởi vì bị chặt đứt gân chân, càng bị người ta chế giễu là Phan què. Từ một người sáng lập ra bang phái, hô mưa gọi gió, biến thành một lão già yếu ớt tàn phết

Bởi vì tự ti, Quỷ Cước Phan vẫn luôn ẩn cư trong tiệm thuốc đông y, bình thường giúp người ta chữa trị một số vết thương do đánh nhau, thỉnh thoảng lại uống rượu tìm người chơi cờ, coi như đoạn tuyệt với giang hồ, không màng thế sự.

Nhưng hôm nay, sau khi Tịnh Tử Khôn, đồ đệ giỏi của hắn dẫn theo Đao Tử Hào và Độc Nhãn Đông đến trình bày tình hình, Quỷ Cước Phan vốn đã tuyên bố rút lui khỏi giang hồ không nói hai lời, trực tiếp gọi điện thoại cho Manh Trung đại ca của Hòa Hợp Đồ, nói với hắn tối nay đến quán trà Long Phụng nói chuyện!

"Đại ca, là em giúp Khôn ca băng bó vết thương! Ngươi thấy thế nào, có được không?" Đao Tử Hào đứng bên cạnh nhịn không được khoe khoang.

Quỷ Cước Phan là sư phụ của mấy người bọn hắn, cũng là đại ca của bọn hắn, càng giống như người cha của bọn hắn hơn. Không những dạy bọn hắn võ công, còn dạy bọn hắn đạo lý làm người.

Còn nhớ rõ, mỗi lần Quỷ Cước Phan mua ngỗng quay, bánh trứng nướng đều đưa cho những đồ đệ như bọn hắn ăn trước. Đợi sau khi mọi người ăn gần hết, hắn mới nhặt những thứ còn sót lại để ăn. Hỏi thì hắn nói, mình già rồi, ăn vào sẽ chỉ mọc nếp nhăn, còn bọn hắn thì đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn ngon một chút thì mới khỏe mạnh được!

Quỷ Cước Phan hoàn toàn không thèm nghe Đao Tử Hào nói gì, đưa tay vén miếng băng gạc ra, nhìn thoáng qua vết thương, giọng điệu bình tĩnh nói: "Tay nghề không tệ, chỉ là rắc thuốc hơi nhiều, vết thương không thể thở được, rất dễ bị mưng mo

"Hả? Ta tưởng rắc thuốc càng nhiều thì hiệu quả càng tốt chứ!" Đao Tử Hào gãi gãi đầu nói.

Quỷ Cước Phan trừng mắt nhìn hắn một cái, dặn dò: "Ngươi đỡ A Côn đi rửa vết thương đi! A Đông, ngươi lấy đồ nghề của ta ra đây!"

"Vâng, được al

Độc Nhãn Đông rất nhanh nhẹn đi vào trong phòng ngủ của Quỷ Cước Phan, cúi người kéo một chiếc hộp gỗ nhỏ từ dưới gầm giường ra, mở ra xem thử, chỉ thấy bên trong bày biện gọn gàng rượu thuốc, thuốc trị thương, còn có kim chỉ khâu vết thương, băng gạc, ... Thậm chí đến cả kéo y tế và chỉ tự tiêu cũng có.

"Đại ca, có cần đèn cồn không ạ?" Độc Nhãn Đông quay đầu hỏi.

"Ngươi nói xem?"

"ỒI" Độc Nhãn Đông cúi người lấy chiếc đèn cồn giấu dưới gầm giường ra, lắc lắc, thấy cồn bên trong còn nửa lọ, không cần phải thêm, lúc này mới ôm tất cả ra ngoài đưa cho Quỷ Cước Phan.

Quỷ Cước Phan lấy diêm ra châm lửa đốt đèn cồn trước, sau đó dùng cồn khử trùng con dao mổ và kim khâu, vừa làm vừa hỏi Độc Nhãn Đông: "Gần đây ngươi có tập luyện quyên pháp không?” Độc Nhãn Đông nghe vậy liền gãi đầu: "Ta bận quá, không có thời gian tập luyện."

Quỷ Cước Phan trừng mắt nhìn hắn một cái: "Toàn là lý do, cẩn thận giống như A Côn đấy."

Độc Nhãn Đông cười ngây ngô: "Quyên pháp ngươi dạy thì ta không tập luyện, bây giờ ta tập quyền Anh, loại đấm bốc ấy."

Độc Nhãn Đông vừa nói vừa giơ nắm đấm lên, di chuyển bước chân, hít hít hà hà, khoa tay múa chân hai cái.

Quỷ Cước Phan không những không trách mắng Độc Nhãn Đông, ngược lại còn nói: "Quyền Anh rất tốt, luyện tập tốt thì còn thực dụng hơn quyền pháp ta dạy cho ngươi. Nhưng thứ ta dạy ngươi cũng không được bỏ bê, là để tôi luyện cơ thể. Bất kỳ quyên pháp nào cũng đều dựa vào cơ thể và hơi thở."

Vừa nói, Đao Tử Hào dìu Tịnh Tử Khôn quay lại. Vết thương đã được rửa sạch.

Quỷ Cước Phan ngừng nói, bảo Tịnh Tử Khôn ngồi nghiêng trước mặt mình, lại bảo Đao Tử Hào lấy khăn mặt trắng đưa cho hắn, sau đó hắn cầm khăn mặt trắng nhúng vào bát nước thuốc rồi lau lên vết thương đang hở miệng kia.

Khăn mặt lau lên phần da thịt bị lật ra, khiến cho Tịnh Tử Khôn cảm thấy rất thoải mái.

Đao Tử Hào và Độc Nhãn Đông đứng bên cạnh trêu chọc: "Khôn ca, có cần tìm cho ngươi một quyển sách tranh "người lớn" để xem cho đỡ không?”

Quỷ Cước Phan bỏ khăn mặt ra, nhìn vết thương một cái, lúc này hắn mới nhìn rõ ràng, dài đến mười mấy cm, trong đó có một đoạn giống như cái miệng của đứa trẻ đang lật ra thịt đỏ, lúc này vẫn còn đang rỉ máu.

"Chịu khó một chút, lát nữa sẽ rất đau đấy."

"Đại ca, ngươi không gây tê à?”

"Gây tê? Ngươi đã từng thấy ta dùng thuốc tê bao giờ chưa?"
Bình Luận (0)
Comment