Chương 1132: Đường đời khó đi
Chương 1132: Đường đời khó điChương 1132: Đường đời khó đi
Chương 1132: Đường đời khó đi
"Đừng mà đại ca." Đây chính là lý do mà Tịnh Tử Khôn sống chết không chịu đến tiệm thuốc đông y để sư phụ giúp hắn chữa trị vết thương.
Lão giang hồ này chưa bao giờ dùng thuốc tê.
"Vậy ta hỏi ngươi một câu, cái khăn mặt này của ngươi có được khử trùng không đấy? Sẽ không phải là khăn lau chân của ngươi đấy chứ?" Tịnh Tử Khôn nhăn mũi, kinh ngạc hỏi.
Quỷ Cước Phan quay đầu nhìn về phía Đao Tử Hào.
Đao Tử Hào ngửi tay, quả thật có một mùi hôi chân, vẻ mặt ngại ngùng: "Xin lỗi ngươi, ta tùy tiện lấy đại trong nhà vệ sinh."
"Mẹ kiếp! Ngươi muốn hại chết ta à?" Tịnh Tử Khôn mắng.
Quỷ Cước Phan lại không cho là đúng: "Lấy độc trị độc."
Tịnh Tử Khôn sắp khóc rồi. Trị cái đầu ngươi đấy! Chẳng lẽ sau này trên lưng hắn sẽ bị bệnh hôi chân sao?
Lúc này, Quỷ Cước Phan đã cầm lấy bông gòn nhúng cồn, bắt đầu lau lên vết thương của Tịnh Tử Khôn.
Cồn kích thích vết thương đau nhói, Tịnh Tử Khôn suýt chút nữa thì hét lên, may mà Đao Tử Hào lại lấy thêm một chiếc khăn mặt sạch nhét chặt vào miệng của hắn.
Sau khi lau cồn xong, Quỷ Cước Phan cầm lấy kéo y tế, luôn chỉ tự tiêu vào kim khâu, bắt đầu khâu vết thương.
Nhìn thấy kim chỉ đâm xuyên qua phần da thịt bị lật ra, Đao Tử Hào và Độc Nhãn Đông đều không nhịn được mà giật giật khóe miệng, không đành lòng nhìn thẳng.
Bọn hắn đều là người trong giang hồ, trên người khó tránh khỏi bị thương, cũng từng được đại ca Quỷ Cước Phan "chăm sóc" như vậy, đương nhiên bọn hắn hiểu rõ cảm giác khâu vết thương mà không gây tê "thú vị" đến mức nào.
Tịnh Tử Khôn trên giang hồ là một tên máu lạnh có tiếng, nhưng đó đều là làm ra vẻ cho người ngoài xem. Trước mặt đại ca Quỷ Cước Phan và anh em, hắn cũng không cần phải giả vờ ngầu lòi nữa. Hắn cắn chặt khăn mặt, trong nháy mắt trên người đã lấm tấm mồ hôi, mở to mắt.
Lúc này, cơn đau dữ dội đủ để khiến cho người ta phát điên, một tay Tịnh Tử Khôn bám chặt lấy thành ghế, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay Đao Tử Hào, không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Im! Ra ngoài lăn lộn mũi dao liếm máu, đến cả chút đau này mà cũng không nhịn được thì sau này còn làm ăn gì trên giang hồ nữa?" Quỷ Cước Phan đâm kim khâu rất chắc tay, vừa làm vừa nói với Tịnh Tử Khôn.
Tịnh Tử Khôn cắn chặt khăn mặt, toàn thân căng cứng.
Quỷ Cước Phan tiếp tục: "Ngươi đã quyết định đi theo Thạch Chí Kiên rồi?"
Tịnh Tử Khôn cắn chặt khăn mặt, gật đầu thật mạnh.
"Đường đời khó đi! Đại ca này của ngươi lại là một tên tàn phế, theo ta không có tiền đồ đâu, còn Thạch tiên sinh kia lại là "nhân trung long phượng”, hy vọng ngươi theo hắn có thể bay cao bay xa." Tịnh Tu Khôn không nói gì, Đao Tử Hào đứng bên cạnh nói: "Đại ca, câu này của ngươi coi như nói đúng. Đại Thanh Hùng của Hồng Nghĩa Hải trước kia chính là đi theo Thạch tiên sinh. Ngươi xem bây giờ hắn oai phong như thế nào, trực tiếp trở thành "Long Đầu" của Hồng Hưng, cách đây không lâu còn đánh bại Hòa Hợp Đồ, bây giờ càng là một trong những đại ca sừng sỏ trên giang hồ."
Độc Nhãn Đông cũng nói: "Còn có cả Hồ Tu Dũng nữa, tuy không giống như Đại Thanh Hùng trở thành đại ca giang hồ, nhưng lại trở thành phú ông, có tài sản ngàn vạn, mở rất nhiều công ty, bây giờ cũng sống rất sung sướng. Cho nên, người trong giang hồ đều nói Thạch tiên sinh kia là Thần Tài giáng thế, ai đi theo hắn cũng có thể thành công."
"Thời đại này muốn thành công thì chỉ có hai con đường có thể đi. Một là dùng não, nhìn chuẩn thời cơ, nắm chắc cơ hội, mượn thế lực để làm giàu. Hai là liêu mạng. Sống chết có số, giàu sang do trời." Quỷ Cước Phan khâu mũi kim cuối cùng xong, thắt nút chỉ tự tiêu một cách thành thạo, nói.
"Lát nữa ta giúp ngươi băng bó lại, mấy ngày nay ngươi ăn nhiêu cháo huyết heo một chút."
"Cháo huyết heo thì để sau hãng ăn, tối nay ta muốn đi ăn bào ngư với ngươi." Tịnh Tử Khôn nhả khăn mặt đang cắn trong miệng ra, ánh mắt sáng quắc.
Quỷ Cước Phan liếc nhìn hắn một cái: "Bao ngư không ngon đâu, nói không chừng còn mất mạng đấy."
An một bữa bào ngư còn hơn ăn cháo huyết heo cả đời." Tịnh Tử Khôn buông tay đang nắm chặt cổ tay Đao Tử Hào ra, lúc này mới thấy cổ tay Đao Tử Hào bị hắn nắm đến bầm tím.
Đao Tử Hào không để ý chút nào: "Côn ca ra tay thật mạnh. Tối nay ngươi nhất định có thể ăn thêm mấy bát bào ngư”...
Tám giờ tối hôm đó.
Quán trà Long Phụng.
Lão Oai Hoàng Đế Manh Trung của Hòa Hợp Đồ ngồi ở tầng hai của quán trà, đứng sau lưng hắn là Mã Lưu Vương, Lạc Đà Hoa, Viên Đà Đà trong Thập Nhị Hoàng Thúc, còn có Rắn Hổ Mang Tạ Vĩnh Hoa mới được thăng chức.
Manh Trung mặc một bộ trường sam màu đen viền đỏ, tay xoay xoay hai quả cầu thép, dáng vẻ của một giang hồ lão làng.