Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1216 - Chuong 1216

Chuong 1216 Chuong 1216Chuong 1216

Chuong 1216

Ai chứ?" Lợi Triệu Thiên giơ tay ra.

"Đương nhiên là ta rôi." Giọng nói vừa dứt, một người từ bên ngoài bước vào với nụ cười trên môi.

Người kia mặc bộ đồ trắng, lưng thẳng tắp, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.

Mắt Lợi Triệu Thiên lập tức nheo lại: "Thạch Chí Kiên, sao lại là ngươi? Quản gia, ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại để người ta vào đây dễ dàng như thế?" Lợi Triệu Thiên quát lớn.

"Đừng quát hắn. Ta muốn vào đây, hắn không thể ngăn cản được." Thạch Chí Kiên bước tới chỗ Lợi Triệu Thiên.

Lợi Triệu Thiên nhìn Thạch Chí Kiên, rồi lại nhìn Thẩm Bích và Lý Giai Thành, trong đầu bỗng hiện lên một dự cảm không lành.

Lúc này, nhìn Thạch Chí Kiên đang tiến lại gần, Lợi Triệu Thiên bỗng cảm thấy một áp lực chưa từng có.

Lợi Triệu Thiên hắn lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, luôn là hắn uy hiếp người khác, làm gì có ai có thể uy hiếp hắn chứ?

"Thạch Chí Kiên, ngươi đến đây làm gì?" Lợi Triệu Thiên lạnh lùng hỏi.

"Đến cứu ngươi." Thạch Chí Kiên thẳng thắn nói: "Nguoi nên hiểu rõ, nếu ta đã có thể xuất hiện ở đây, thì điều đó có nghĩa là gì."

Lợi Triệu Thiên cười lớn: "Chẳng qua là mấy người các ngươi bắt tay với nhau thôi mà. Có gì đáng sợ?"

"Đúng là không có gì đáng sợ" Thạch Chí Kiên chậm rãi lấy bao thuốc lá ra, lấy một điếu gõ gõ vào bao thuốc, ngậm vào miệng, nhìn Lợi Triệu Thiên, vừa châm thuốc vừa nói: "Nhưng nếu ngươi không chịu thua, kết cục sẽ rất thảm."

"Rất thảm? Thảm đến mức nào? Cùng lắm thì ta thế chấp một phần tài sản thôi. Làm ăn đều như vậy cả, không phải sao?" Lợi Triệu Thiên giơ hai tay ra, vẻ mặt kiêu ngạo.

"E rằng không chỉ có vậy đâu." Thạch Chí Kiên nhả một hơi khói về phía Lợi Triệu Thiên: "Ngươi sẽ phải vào tù. Rồi sau đó thân bại danh liệt."

"Hahaha”" Lợi Triệu Thiên lại cười lớn: "Vào tù, thân bại danh liệt? Ngươi tưởng mình là ai? Thống đốc hay Diêm Vương? Ngươi có thể quyết định sinh tử của người khác sao?"

"Ta không phải thống đốc, cũng không phải Diêm Vương. Ta chỉ đang cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Thua thì phải chịu, giao Cửu Long Thương cho ta, rồi sau đó rút khỏi thương trường Hồng Kông, từ nay về sau ở ẩn. Thế nào?”

Lợi Triệu Thiên cười lớn, cười nghiêng ngả: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái miệng của ngươi sao?"

Thạch Chí Kiên cũng cười: "Dựa vào thứ này." Nói rồi, hắn lấy một chiếc máy cassette từ trong người ra, bật lên rôi đặt trên bàn trước mặt Lợi Triệu Thiên.

Trong máy cassette vang lên cuộc trò chuyện giữa Lợi Triệu Thiên và Thạch Chí Kiên ở phòng giam. Bối cảnh là ngày hôm đó Thạch Chí Kiên bị bắt, bị giam ở đồn cảnh sát, Lợi Triệu Thiên đến thăm hắn, nhân tiện uy hiếp Thạch Chí Kiên, bắt Thạch Chí Kiên ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Cửu Long Thương.

"Không sai, là ta chơi ngươi đấy. Ta đã đe dọa Tịnh Tử Khôn, bảo hắn diễn một màn ám sát ở đồn cảnh sát để hại ngươi, nói rằng là do ngươi chỉ thị. Thế nào, sướng không?”

Giọng nói trong máy cassette rất rõ ràng.

Hơn nữa, giọng nói của Lợi Triệu Thiên lại rất đặc biệt, vang vọng và hấp dẫn.

"Lợi Triệu Thiên ta, trời không sợ, đất không sợ, ngươi làm gì được ta? Ta không những mua chuộc được cảnh ti Wilson, mà ở đây, rất nhiều người đã nhận tiền của ta. Ta muốn ngươi sống thì ngươi phải sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết."

Máy cassette vẫn đang phát. Ban đầu, Lợi Triệu Thiên vẫn bình thản, không có gì thay đổi, thậm chí còn có chút coi thường. Nhưng dần dần, vẻ mặt hắn trở nên căng thẳng, dữ tợn.

"Ta thách ngươi đấy.' Lợi Triệu Thiên phát điên lên, túm lấy chiếc máy cassette ném xuống đất, rồi lại lấy cuộn băng từ trong chiếc máy cassette bị vỡ ra, dùng tay kéo mạnh cuộn băng.

Thạch Chí Kiên lạnh lùng nhìn hắn, không động đậy.

Thẩm Bích và Lý Giai Thành, mỗi người một vẻ mặt.

"Cứ việc phá nó đi. Đây chỉ là bản sao, trong tay ta còn rất nhiều." Thạch Chí Kiên chờ đến khi Lợi Triệu Thiên phá cuộn băng gần hết mới thản nhiên nói.

Lợi Triệu Thiên ngừng tay, trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên. Lúc này hắn mới hiểu ra vì sao hôm đó vẻ mặt của Thạch Chí Kiên lại kỳ lạ như vậy, hóa ra hắn đang diễn kịch.

Thạch Chí Kiên và Lý Lạc Phu đã hợp sức lừa hắn.

Thật là nực cười! Lợi Triệu Thiên hắn lại tự cho mình là đúng, tự mãn ép buộc Thạch Chí Kiên phải ngoan ngoãn nghe lời trước mặt mình, nào ngờ bằng chứng phạm tội của mình đã bị người ta dùng máy ghi âm ghi lại từ lâu.

"Loại máy cassette này thật là tiện lợi, mang theo bên người cũng dễ, lại còn có thể ghi âm nữa. Lợi tiên sinh, ngươi thấy thứ mà ta phát minh ra này có tốt không? Có lợi hại không?" Thạch Chí Kiên nhìn chiếc máy cassette bị Lợi Triệu Thiên ném vỡ dưới đất, tự khen mình.

Lợi Triệu Thiên tức muốn phát điên, chỉ tay vào mặt Thạch Chí Kiên: "Họ Thạch, ngươi đừng có quá đáng. Ngươi tưởng mình là ai? Ngươi chỉ là một tên nghèo hèn xuất thân hạ tiện, là con rệp sống ở Thạch Giáp Vĩ. Loại người như ngươi mà đặt vào thời xưa thì ta muốn bóp chết lúc nào thì bóp. Bây giờ ngươi dám ra oai trước mặt ta, ép ta phải nhận thua, thật là mơ mộng hão huyền."
Bình Luận (0)
Comment