Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1217 - Chương 1217: Xin Lỗi! Chém Lệch Rồi

Chương 1217: Xin lỗi! Chém lệch rồi Chương 1217: Xin lỗi! Chém lệch rồiChương 1217: Xin lỗi! Chém lệch rồi

Chương 1217: Xin lỗi! Chém lệch rồi

Đã xé rách mặt nhau rồi, Lợi Triệu Thiên cũng không giả vờ nữa, chỉ vào mặt Thạch Chí Kiên mắng xối xả, không còn chút phong độ của một ông trùm nữa.

"Không sai, ta xuất thân từ Thạch Giáp Vĩ, không thể so với loại người như ngươi." Thạch Chí Kiên vừa đánh tàn thuốc vừa cười khẩy nói: "Loại người như các ngươi tự cho mình là danh gia vọng tộc, nói thật có mấy người là sạch sẽ? Lợi gia các ngươi phát tài nhờ vào cái gì, toàn bộ người Hồng Kông này đều biết. Bán nước cầu vinh không nói, lại còn buôn thuốc phiện. Tài sản của Lợi gia các ngươi đều dựng trên xương máu của người khác. Ngươi nói ta là con rệp, vậy thì trong mắt ta, ngươi còn không bằng cả con rỆp.

Lợi Triệu Thiên nổi giận.

Hắn bị người ta mắng là con rệp. Không, là không bằng cả con rệp.

"Hơn nữa, ngươi có biết không? Ngay từ đầu ngươi đã bị ta tính toán rồi. Ngươi thật sự tưởng mình lấy được Cửu Long Thương là nhờ vào thực lực của mình sao? Đó là do ta đứng sau giúp đỡ ngươi. Vì sao ta lại giúp đỡ ngươi, bởi vì ta muốn lấy ngươi làm bia đỡ đạn. Đắc tội với ba ông trùm hàng hải, đắc tội với lũ da trắng kia, chuyện ngu ngốc như vậy ta sẽ không bao giờ làm. Vì vậy chỉ có thể để ngươi làm."

"Ngươi làm bia đỡ đạn cho ta mà còn tự mãn, thật nực cười. Ngươi có biết bước tiếp theo ta sẽ làm gì không, ta sẽ thâu tóm bất động sản Lợi thị của ngươi. Bởi vì bất động sản Lợi thị của ngươi đã thâu tóm Cửu Long Thương." Giọng điệu của Thạch Chí Kiên đầy khinh bỉ.

"Công nhân biểu tình đình công, giá cổ phiếu công ty ngươi lao dốc. Nếu ngươi mà vào tù, giá cổ phiếu có giảm mạnh hơn nữa không?” Thạch Chí Kiên nửa cười nửa không nhìn Lợi Triệu Thiên.

Lợi Triệu Thiên giận đến mức mắt muốn nứt ra.

Lý Giai Thành nghe mà toát mồ hôi hột, Thạch Chí Kiên tính toán quá độc ác. Giết người không gớm tay. Hắn không những lợi dụng Lợi Triệu Thiên giúp mình giải quyết lũ da trắng kia, cuối cùng bản thân mới là người hái quả ngọt. Lợi Triệu Thiên ngay từ đầu đã như tên ngốc bị hắn chơi xỏ.

"Bây giờ ngươi thấy thế nào, có giống như tên ngốc không?" Thạch Chí Kiên mỉm cười hỏi Lợi Triệu Thiên.

Lợi Triệu Thiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, bị những lời nói của Thạch Chí Kiên khiêu khích đến mức muốn nổ tung.

Không thể nhịn được nữa.

Vì danh dự của Lợi gia.

Hắn nhất định phải làm điều gì đó.

"Thạch Chí Kiên. Ngươi đang tự tìm đường chết."

Lợi Triệu Thiên xoay người rút thanh Quỷ kiếm đang được đặt trên giá kiếm ra.

"Keng.'

Ánh kiếm lóe lên.

Thẩm Bích đứng bên cạnh hoảng sợ.

Lý Giai Thành cũng không ngờ Lợi Triệu Thiên phát điên như vậy, lại dám rút kiếm chém Thạch Chí Kiên. Đây có phải là doanh nhân không? Doanh nhân nào lại có cách giải quyết như vậy?.

Nhìn Lợi Triệu Thiên vung kiếm chém xuống.

Hắn nhanh.

Nhưng Thạch Chí Kiên còn nhanh hơn.

Dù sao thì trước đây Thạch Chí Kiên cũng từng làm cảnh sát, đã qua huấn luyện.

Sự nhanh nhạy kia sao Lợi Triệu Thiên có thể so sánh được chứ?

Chỉ thấy Thạch Chí Kiên bước lên trước một bước, dùng kỹ thuật khống chế được học từ trường cảnh sát. Hắn nắm lấy cổ tay của Lợi Triệu Thiên, vặn một cái. Lợi Triệu Thiên chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, tay không thể cầm nổi thanh kiếm nữa.

Thanh kiếm rơi xuống đất.

Thạch Chí Kiên nhanh tay hứng lấy.

Cướp được kiếm.

Sau đó, hắn xoay người, hai tay cầm kiếm lợi dụng lực xoay chém thẳng vào đầu Lợi Triệu Thiên.

Động tác nhanh gọn, liền mạch.

Thẩm Bích và Lý Giai Thành đều sững người.

Vừa rồi còn là Lợi Triệu Thiên vung kiếm chém Thạch Chí Kiên, sao chớp mắt một cái đã trở thành Thạch Chí Kiên vung kiếm chém Lợi Triệu Thiên rồi?.

Đợi đến khi bọn hắn muốn hét lên thì đã quá muộn.

"Đừng mà” Lợi Triệu Thiên kinh hãi hét lớn. Nhìn thấy thanh kiếm sắp giáng xuống đầu mình, hắn không thể kiềm chế được nữa, bỗng cảm thấy dưới quần ấm ướt.

Lưỡi kiếm sượt qua tai hắn, chém vào kệ sách phía sau.

"Rầm”

Kệ sách bị chém đổ.

Sách vở, mảnh vỡ rơi lả tả.

Ngay cả những chiếc bình gốm quý giá cũng bị rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Cả phòng làm việc lập tức hỗn loạn.

Thoát chất.

Lợi Triệu Thiên vẫn chưa hoàn hồn, người hắn ngã khuyu xuống đất, hồn vía lên mây.

Thạch Chí Kiên tay cầm thanh kiếm, trông thật oai phong, hoàn toàn khác với hình tượng một Thạch Chí Kiên hiền lành trước đây.

Thẩm Bích và Lý Giai Thành không thể tin nổi nhìn Thạch Chí Kiên, không biết mình có nhìn lầm không.

Thạch Chí Kiên thở ra một hơi, lúc này mới tỉnh táo lại, vẻ mặt hơi hối lỗi nhìn Lợi Triệu Thiên đang ngã dưới đất, nói: "Xin lỗi! Chém lệch rồi."

Lợi Triệu Thiên không nhịn được nữa: "Ta nhổ vào mặt ngươi.'...

"Òeòe.." Tieng coi canh sat vang len.

Khi Nhan Hùng xông vào phòng làm việc của Lợi Triệu Thiên, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.

Lợi Triệu Thiên ngã trên đất, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Phía sau hắn, kệ sách bị đổ, sách vở, mảnh vỡ rơi lả tả.

Thẩm Bích và Lý Giai Thành trợn mắt nhìn Thạch Chí Kiên như nhìn ma.

Thạch Chí Kiên vẻ mặt ngây thơ đứng im tại chỗ, nhìn thấy Nhan Hùng bước vào liền vẫy tay với hắn: "Thanh tra Nhan, ngươi đến đúng lúc lắm, Lợi tiên sinh không khỏe, lúc ngươi bắt hắn thì nhớ đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra nhé."

Nhan Hùng ngơ ngác.
Bình Luận (0)
Comment