Chương 1254: Thời gian ba tháng
Chương 1254: Thời gian ba thángChương 1254: Thời gian ba tháng
Chương 1254: Thời gian ba tháng
"Yên tâm đi, Brando tiên sinh." Thạch Chí Kiên mỉm cười, dường như không hề lo lắng cho tương lai của xây dựng Lợi thị.'Nếu ngươi tin tưởng ta, ta sẽ vực dậy xây dựng Lợi thị trong thời gian ngắn nhất. Đấn lúc đó, ta sẽ cho ngươi lý do đầy đủ để thuyết phục đồng nghiệp của ngươi, thuyết phục đám người của chính phủ, giao thêm nhiều dự án xây dựng cho ta."
Brando ngẩn người, hình như không hiểu tại sao Thạch Chí Kiên lại tự tin như vậy.
"Thời gian ngắn nhất, là bao lâu? Nửa năm, hay là một năm?" Brando vẫn không tin Thạch Chí Kiên có thể vực dậy xây dựng Lợi thị.
Thạch Chí Kiên đứng dậy nói: "Ngươi có biết ta nợ ba gia tộc lớn 15 triệu không? Ta đã nói với bọn họ là sẽ trả hết trong vòng ba tháng. Cho nên, thời gian sẽ là ba tháng. Dù thế nào ta cũng phải vực dậy xây dựng Lợi thị.'
Brando như thể lần đầu tiên quen biết Thạch Chí Kiên, cũng đứng dậy nói: "Vậy thì được, ta tin ngươi một lần. Hy vọng khi ta phê duyệt hồ sơ xong, Xây dựng Lợi thị của ngươi cũng đã hồi phục. Nếu không, cho dù ngươi có hồ sơ, cũng không thể khởi công."
"Hiểu rồi! Hợp tác vui vẻ." Thạch Chí Kiên đưa tay ra.
"Hợp tác vui vẻ!" Brando bắt tay hắn. ...
Buổi trưa.
Thạch Chí Kiên gặp tổng giám sát Lôi Lạc ở nhà hàng Trung Hoa của khách sạn Peninsula.
Lôi Lạc đến cùng với Trần Tế Cửu và Trư Du Tử, hai tay chân thân tín của hắn.
Từ xa, Thạch Chí Kiên đã đứng dậy chào bọn họ.
"Lạc ca, Tế Cửu ca, Tử ca." Thạch Chí Kiên mỉm cười vẫy tay, không hề có ý làm cao.
Lôi Lạc mỉm cười ngồi xuống đối diện Thạch Chí Kiên, nói với Trân Tế Cửu và Trư Du Tử: "Hai ngươi tìm chỗ ngồi đi. Muốn ăn gì thì cứ gọi. Hôm nay A Kiên mời."
"Rõ." Trân Tế Cửu cười hi hi nháy mắt với Thạch Chí Kiên: "Nghe thấy chưa, Lạc ca bảo chúng ta gọi món tùy thích. Ta rất nghe lời Lạc ca, bào ngư, tôm hùm không thể thiếu."
Thạch Chí Kiên cười: "Tùy ý."
Bên kia, Trần Tế Cửu và Trư Du Tử tìm chỗ ngồi gọi món, nhân viên phục vụ quen biết bọn họ, càng quen biết Lôi Lạc, cẩn thận phục vụ, sợ đắc tội.
Trân Tế Cửu miệng thì nói muốn gọi bào ngư, tôm hùm, nhưng lúc gọi món thật thì chỉ gọi hai phần hàu sống.
Trư Du Tử trêu chọc hắn có phải ăn bào ngư nhiều quá, cần ăn hàu sống để bổ sung không. ...
"Thế nào, giải quyết được tên Tây Brando kia chưa?" Lôi Lạc không gọi món, chỉ theo thói quen lấy một điếu xì gà ra ngậm trong miệng.
Thạch Chí Kiên lấy bật lửa ra, tự mình châm lửa cho hắn.
Lôi Lạc rất vui, chắc trên đời này không có nhiều người có thể khiến cho Thạch Chí Kiên tự mình châm thuốc cho.
"Giống như Lạc ca đã nói, ban đầu tên đó cứng đầu như con lừa, sau khi lấy ra "thông tin đen" mà ngươi đưa cho ta, hắn lập tức ngoan ngoãn ngay." Thạch Chí Kiên ngồi xuống, cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm.
"Hahaha. Mấy tên Tây đều như vậy. Không thấy quan tài không đổ lệ!" Lôi Lạc cảm thấy mình rất thông minh, ngay từ đầu đã tính toán đến bước này, thần cơ diệu toán giống như Gia Cát Lượng trong phim.
"Bây giờ ngươi định làm gì?" Lôi Lạc ngậm điếu xì gà hỏi.
"Ăn cơm! Chẳng phải ngươi đang nhìn thấy sao?" Thạch Chí Kiên nhún vai.
"Ngươi biết ta không hỏi cái này." Lôi Lạc nheo mắt nói: "Bước tiếp theo ngươi định làm gì? Cho dù Brando giúp ngươi phê duyệt hồ sơ, ngươi cũng phải có năng lực xây dựng. Ngươi đừng nói với ta là công ty bất động sản Thần Thoại của ngươi nhé. Ai mà chẳng biết công ty đó toàn là người của xây dựng Từ Thị và xây dựng Hoắc thị, ngươi chỉ bỏ đất vào đó mà thôi."
"Này, ngươi không cần nói thẳng như vậy chứ?" Thạch Chí Kiên trừng mắt nhìn Lôi Lạc. Ngay cả Lôi Lạc cũng biết Bất động sản Thần Thoại chỉ là một "công ty ma”, huống chỉ là người khác.
"Còn xây dựng Lợi thị mà ngươi thâu tóm. Tuy công ty này không tệ, nhưng tiếc là bây giờ giá cổ phiếu rớt thảm hại. Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, thế nhưng công ty đầu tư Lôi Đình của ta cũng không muốn giúp ngươi "đỡ đạn" đâu."
"Ngươi không phải nói thẳng nữa, mà là vô lương tâm rồi đấy." Thạch Chí Kiên than thở.
"Lương tâm sao? Ta có mài" Lôi Lạc kẹp điếu xì gà nhìn Thạch Chí Kiên: "Ai giúp ta kiếm tiền thì ta thưởng xe sang, mỹ nhân; ai khiến cho ta thua lỗ thì ta thưởng cho hắn bạt tai, đạn. Ngươi nói xem, ta có phải rất có lương tâm không? Tìm đâu ra ông chủ đầu tư như ta?"
Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ cười: "Có lẽ lân này ta chết chắc rồi, đúng không?"
"Cũng chưa chắc. Ta đã nói rồi mà, mấy tên Tây đều rất tham lam. Đám người ở sở Giao dịch Chứng khoán Hồng Kông cũng vậy. Ngươi có cần ta giúp đỡ không, cho ngươi thêm một khoản tiền nữa, giúp ngươi tìm thêm "thông tin đen", đảm bảo phục vụ bọn họ tận tình. Đến lúc đó nếu bọn họ còn dám nói hủy niêm yết công ty của ngươi, ta sẽ cho bọn họ ăn đạn."