Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1285 - Chương 1285: Mắt Chó Coi Thường Người Khác

Chương 1285: Mắt chó coi thường người khác Chương 1285: Mắt chó coi thường người khácChương 1285: Mắt chó coi thường người khác

Chương 1285: Mắt chó coi thường người khác

Đối mặt với sự phân biệt đối xử này, Thạch Chí Kiên cảm thấy khó chịu, chuẩn bị nổi giận, có người vay tay với hắn: "Bạn thân mến, là ngươi sao?"

Thạch Chí Kiên nhìn theo tiếng nói, là người quen. Chính là Saipan, chủ tịch của ngân hàng Standard Chartered ở Hồng Kông.

Nói đến Saipan, hắn cũng là người bạn Tây đầu tiên mà Thạch Chí Kiên kết bạn ở Hồng Kông.

Hắn rất khôn ngoan. Năm xưa, sau khi kết thân với Thạch Chí Kiên, ban đầu hắn giúp đỡ Thạch Chí Kiên rất nhiều, sau đó lại trở thành Thạch Chí Kiên giúp hắn "thăng tiến".

Về mặt quan hệ, hai người có thể coi là giúp đỡ lẫn nhau.

Tháng hai ở Hồng Kông, thời tiết không lạnh cũng không nóng.

Saipan đứng trên du thuyền, chân trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi bơi có hình lá cờ Anh, đội một chiếc mũ che nắng, tay phải cầm ly cocktail, tay trái vuốt lông ngực vàng óng. Lúc Thạch Chí Kiên nhìn sang, hắn lập tức vẫy tay với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nói với thuyền trưởng người Tây kia: "Thấy chưa, đó là bạn ta."

Thuyền trưởng người Tây hơi kinh ngạc. Hắn chỉ là người lái tàu, không quan tâm đến thời sự Hồng Kông, nên không quen mặt Thạch Chí Kiên. Hơn nữa thường ngày hắn lại thích mắt chó coi thường người khác, cho nên hắn mới làm khó Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên thấy thuyền trưởng người Tây vẫn không động tĩnh, cảm thấy không kiên nhẫn.

Lúc này, Saipan cũng nhìn ra tình hình không đúng, lập tức uống cạn ly cocktail, đặt ly xuống, bước xuống du thuyền.

"Chết tiệt, Wild Bill. Tại sao ngươi không cho vào? Ngươi không nghe thấy sao, hắn là bạn ta." Saipan chửi thuyền trưởng người Tây kia một trận.

Thuyền trưởng người Tây vẫn không phục, phản bác nói: "Hắn không phải là thành viên ở đây. Chỉ có thành viên mới được vào hiệp hội du thuyền hoàng gia. Hơn nữa hắn còn là người Hoa."

"Mẹ kiếp!" Saipan tức giận, tát vào mặt thuyền trưởng người Tây một bạt tai.

Từ khi quen biết Thạch Chí Kiên, hai người "tình cảm mặn nồng giúp đỡ lẫn nhau”, rất thân thiết. Saipan chưa bao giờ phân biệt đối xử với Thạch Chí Kiên, cho rằng hắn là người Hoa thì thấp kém hơn. Ngược lại, trong mắt Saipan, Thạch Chí Kiên là một người ưu tú, thậm chí còn ưu tú hơn rất nhiều quý tộc mà hắn biết.

"Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn là Thạch Chí Kiên, chủ tịch nổi tiếng của tập đoàn Thần Thoại. Tên mắt chó coi thường người khác này!" Saipan tiếp tục chửi.

Thuyền trưởng người Tây ôm mặt, bị tát đến mức choáng váng.

Saipan bị ma nhập sao? Lại tát hắn vì một tên người Hoa hèn mọn?

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Nhưng ngay lập tức, thuyên trưởng người Tây hình như nhớ ra điêu gì. Thạch Chí Kiên, sao cái tên này quen thế?

Tuy thuyền trưởng người Tây mắt chó coi thường người khác, không quan tâm đến thời sự, nhưng dù sao hắn cũng ở Hồng Kông. Hồng Kông chỉ có bấy nhiêu, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đều gây sóng gió.

Vì vậy, cái tát của Saipan đã đánh thức trí nhớ của thuyền trưởng người Tây.

Thạch Chí Kiên sao?

Chẳng phải là "kim chủ" phía sau bốn tổng thanh tra sao? Ồ không đúng, là "kim chủ" của tổng thanh tra Lôi Lạc.

Nghe nói tổng cảnh ti Charles hình như bị hắn "giết chết".

Nghĩ đến đây, thuyên trưởng người Tây lập tức toát mồ hôi lạnh. Lúc nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt hắn lộ vẻ sợ hãi, giống như nhìn thấy ma.

"Khu khụ, xin lỗi Thạch tiên sinh. Ta không nhận ra ngươi." Thuyên trưởng người Tây run rẩy, vội vàng tránh đường cho Thạch Chí Kiên lên tàu.

Trên đời này, cho dù ngươi có ngang ngược đến đâu cũng phải sợ kẻ ác.

Saipan thấy thuyền trưởng người Tây nhu nhược, lập tức dùng tiếng Quảng rất thành thạo chửi một trận: "Ta nhổ vào ngươi! Ta nhổ vào mẹ ngươi! Lần sau mở to mắt ra, nhớ kỹ vào. Nếu Thạch tiên sinh đến, phải mau cho vào."

"Vâng vâng vâng." Thuyền trưởng người Tây cúi đầu khúm núm. Lúc này hắn không còn quan tâm đến quy tắc của hiệp hội nữa. ...

Trong du thuyền, một nam, một nữ nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra ở mũi tàu.

"Đáng tiếc! Tên Saipan này lại phá hỏng chuyện người khác. Vốn dĩ ta muốn dan mặt Thạch Chí Kiên một trận." Nam nhân kia là một người Tây, hơi hói đầu, mũi đỏ bừng. Lúc này, hắn đang nhìn nữ nhân xinh đẹp người Hoa trước mặt với ánh mắt dâm dat.

Ánh mắt của Lợi Tuyết Huyễn lộ vẻ lạnh lùng. Hart vội vàng chuyển ánh mắt dâm dật sang chỗ khác, miệng nói: "Nhưng ngươi yên tâm, bởi vì ta đã nhận lấy lợi ích của ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết việc này. Chẳng phải là hủy niêm yết xây dựng Lợi thị sao? Tên họ Thạch kia chết chắc!"...

"Thạch thân mến, xin lỗi. Thằng nhóc Wild Bill kia rất thích mắt chó coi thường người khác. Ngươi cũng biết, ở Hồng Kông, có một số người Tây rất phân biệt đối xử với người Hoa. Cho dù tâm nhìn hay khí độ, tất cả đều nhỏ hơn cả đầu kim."

Saipan an ủi người bạn cũ Thạch Chí Kiên của mình.

Thạch Chí Kiên nhún vai, nói: "Không sao, ta gặp nhiều rồi. Chỉ là ta thấy lạ, tại sao ngươi lại khác với đám người Tây kia?"

Saipan mỉm cười, khoác vai Thạch Chí Kiên đi lên du thuyền dưới ánh mắt của thuyền trưởng người Tây.
Bình Luận (0)
Comment