Chương 1286: Trả lại cho các ngươi
Chương 1286: Trả lại cho các ngươiChương 1286: Trả lại cho các ngươi
Chương 1286: Trả lại cho các ngươi
"Vì ta biết đây là Hồng Kông. Cho dù người Anh chúng ta chiếm đóng bao lâu đi nữa, cũng không thể thay đổi một sự thật, đây là đất của các ngươi. Các ngươi là "thổ dân" ở đây, chúng ta chỉ là "người ngoài". Nói chính xác là "ke xâm lược". Bây giờ là thời đại nào rồi, ta tin rằng "kẻ xâm lược" như chúng ta sẽ sớm bị thời đại đào thải. Nếu ta đoán không nhầm, sớm muộn gì Hồng Kông cũng sẽ được trả lại cho các ngươi."
Thạch Chí Kiên nghe vậy lập tức kinh ngạc, không nhịn được nhìn Saipan thêm vài lần.
Ở Hồng Kông lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thạch Chí Kiên gặp được người Tây "sáng suốt" như thế, còn đoán được Hồng Kông sẽ được trả lại cho Trung Quốc.
"Ngươi nói rất đúng. Nhiều nhất là hai ba chục năm nữa, Hồng Kông sẽ quay trở lại." Thạch Chí Kiên vỗ vai Saipan: "Hy vọng lúc đó, chúng ta có thể cùng nhau chứng kiến thời khắc vinh quang đó."
Vừa nãy Saipan chỉ nói bừa, không ngờ Thạch Chí Kiên lại khẳng định như vậy, không khỏi hơi kinh ngạc. Hắn định lên tiếng, một nhân viên phục vụ nam bước đến, cúi chào, sau đó lịch sự nói với Thạch Chí Kiên: "Xin hỏi ngươi có phải là Thạch Chí Kiên tiên sinh không? Hart tiên sinh đang đợi ngươi ở nhà hàng.
Saipan lập tức vỗ vai Thạch Chí Kiên: "Thạchs thân mến, ngươi đi gặp Hart tiên sinh trước đi. Hắn là người bận rộn trong giới tài chính, hiếm khi chủ động mời người ta ăn cơm. Nắm lấy cơ hội nhé."
Là chủ tịch của ngân hàng Standard Chartered, Saipan đương nhiên biết tình hình hiện tại của Thạch Chí Kiên, càng biết giá cổ phiếu của xây dựng Lợi thị mà Thạch Chí Kiên mua lại đang rất thấp. Có thể "hồi sinh" hay không là dựa vào lần này.
"Cảm ơn ngươi, Saipan. Rảnh rỗi uống trà với ta nhé." Thạch Chí Kiên mỉm cười. Nói xong, hắn lập tức cầm quà đi theo người phục vụ nam đến nhà hàng của du thuyền. ...
"Hart tiên sinh, chào buổi trưa. Cảm ơn ngươi đã mời." Sau khi đến nhà hàng, Thạch Chí Kiên lập tức nhìn thấy Jill Hart, chủ tịch sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông đang ngồi bên cạnh cửa sổ nhà hàng.
Thạch Chí Kiên chủ động đưa tay ra, khúm núm chào hỏi. Hart kiêu ngạo đứng dậy khỏi ghế, bắt tay Thạch Chí Kiên một cách qua loa, dùng đôi mắt xanh lục nhìn Thạch Chí Kiên một lượt: "Thạch tiên sinh đúng không? Ngưỡng mộ đại danh! Mời ngôi."
"Hart tiên sinh khách sáo rồi, lân đầu tiên gặp mặt, món quà nhỏ này không đáng là bao." Thạch Chí Kiên nói xong, lập tức đặt túi giấy trong tay lên bàn.
Hart mỉm cười. Thời đại này, nếu muốn hối lộ quan chức, mọi người đều thích dùng cách thô thiển này, cho vài cuộn tiên vào túi giấy. Theo như ánh mắt của Hart, túi to như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho vào 200 nghìn đô la Hồng Kông.
200 nghìn muốn mua chuộc ta? Thằng nhóc họ Thạch này coi thường .Jill Hart ta quá.
Hart cảm thấy rất khinh thường và khó chịu. Dù sao hắn cũng là ông trùm của sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông, rất nhiều người muốn "hối lộ" hắn, ít nhất cũng phải từ 300 nghìn trở lên. Thạch Chí Kiên chỉ mang 200 nghìn đến, rốt cuộc là coi thường ai?
Hart tức giận trong lòng, nhưng bề ngoài lại rất khách sáo mời Thạch Chí Kiên ngồi xuống ăn trưa cùng.
Nói trắng ra, hiệp hội du thuyền hoàng gia Hồng Kông chính là một câu lạc bộ riêng, có đủ thứ ăn chơi tren du thuyan nay.
Lần này, Hart gặp mặt Thạch Chí Kiên cũng không sắp xếp khách mời khác, mà sắp xếp ở nhà hàng. Trong nhà hàng rộng lớn, ngoại trừ hai người bọn họ, còn có ba, bốn bàn khách khác. Những người khách kia đều là người Tây, mặc đồ hiệu, nói chuyện bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng có vài người nhìn sang, hình như cảm thấy kinh ngạc vì trong câu lạc bộ bỗng nhiên xuất hiện thêm một người Hoa.
Hart mặc bộ vest màu xám phong cách giản dị, nhưng không thắt cà vạt, cởi cúc áo, trông rất thư thái.
Đối với người có thân phận, địa vị như hắn, trong dịp này không cần phải ăn mặc lịch sự để thu hút sự chú ý. Ngược lại, sự giản dị của hắn lại càng toát lên khí thế.
Hart búng tay với người phục vụ đứng bên cạnh, ý bảo đối phương có thể bưng đồ ăn lên, sau đó mở khăn ăn ra, trải lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, nói: "Thạch tiên sinh, chắc ngươi cũng hiểu lý do lần này ta mời ngươi đến nói chuyện là gì rồi."
Thạch Chí Kiên không trải khăn ăn lên đầu gối, mà trải lên bàn ăn một cách tùy ý, một phần rủ xuống che quần tây. Cách làm này là cách làm của rất nhiều người Mỹ, khiến cho Hart, một quý ông người Anh cảm thấy khó chịu. Người Mỹ học gì cũng chỉ học nửa vời, mà người Trung Quốc trước mặt này hiển nhiên cũng là "biết một mà không biết hai".
"Ta đương nhiên biết, Hart tiên sinh." Thạch Chí Kiên lấy bao thuốc lá ra: "Xin lỗi, cho phép ta hút một điếu thuốc."
"Tùy ý.
Người phương Tây không có truyên thống hút thuốc. Ngược lại, khi ngươi muốn hút thuốc, ngươi phải hỏi ý kiến của đối phương, đặc biệt là lúc ăn cơm. Nếu không, sẽ rất bất lịch sự.