Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1304 - Chương 1304: Hay Là Chúng Ta Chuồn Trước Đi?

Chương 1304: Hay là chúng ta chuồn trước đi? Chương 1304: Hay là chúng ta chuồn trước đi?Chương 1304: Hay là chúng ta chuồn trước đi?

Chương 1304: Hay là chúng ta chuồn trước đi?

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, chỉ trích Thạch Chí Kiên không có thành ý, chỉ lấy ra 5 triệu để lừa mọi người, chợt có người nói: "A Kiên chỉ lấy ra 5 triệu, thật là không có thành ý."

"Đúng vậy, là bạn bè của hắn, chúng ta chỉ có thể lấy ra chút tiền tiết kiệm của mình, giúp hắn một chút.'

Vừa nói, hai người cười tươi bước lên sân khấu, mỗi người cầm một chiếc vali lớn.

Xoạt xoạt.

Mở vali ra, tiền rơi xuống như thác nước.

"Này, bây giờ chúng ta bỏ thêm 10 triệu."

Hiện trường lập tức nổ tung.

Bỏ thêm 10 triệu?

Đám người vừa mới lớn tiếng chất vấn Thạch Chí Kiên không có thành ý đều ngậm miệng.

Vì hai người trên sân khấu khiến cho bọn họ không thể phản bác.

Một người là Từ tam thiếu gia, Từ Thế Huân.

Một người là Hoắc đại thiếu gia, Hoắc Chấn Đình.

Sự xuất hiện của Từ tam thiếu gia và Hoắc đại thiếu gia khiến cho Saipan thở phào nhẹ nhõm, cũng khiến cho Nhan Hùng, Hào cà thọt thở phào nhẹ nhõm.

Đám đông vốn đang kích động cũng trở nên yên lặng dưới sự trấn áp của hai vị thiếu gia này.

Không cần nói đến thân phận đặc biệt của hai người này, chỉ cần nói đến 5 triệu tiền mặt bọn họ mang đến, cũng đủ để trấn áp đám cổ đông nhỏ lẻ chưa từng thấy việc đời này.

Cách đó không xa, Lợi Tuyết Huyễn ngồi trong xe BMW nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Không ngờ tên họ Thạch này lại có nhiều bạn bè như vậy."

Winzerton chép miệng nói: "Từ thiếu gia là con trai thứ ba của Từ thuyền vương. Sau khi Từ thuyên vương qua đời đã giao công ty xây dựng cho hắn quản lý. Hắn và Thạch Chí Kiên không chỉ là bạn thân, mà còn là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Công ty xây dựng của Thạch Chí Kiên có thể giữ được, công ty xây dựng của hắn mới có thể "lật kèo" được."

Sau đó, hắn lại nói: "Con về Hoắc đại thiếu gia kia, hắn là con trai cả của Hoắc lão đại ở Hồng Kông, nghe nói Hoắc lão đại rất cưng chiều hắn, nhưng năng lực bản thân kém một chút, được Thạch Chí Kiên giúp đỡ mới có chút khởi sắc. Có thể nói, cũng là người trên cùng một chiếc thuyền."

Lợi Tuyết Huyễn nhìn hai vị thiếu gia đang vênh váo tự đắc trên sân khấu, không nhịn được lại cười lạnh một tiếng: "Chỉ là công tử bột thôi. Cho dù hai người bọn họ đến đây trấn áp thì sao, có thể kiên trì được bao lâu? Cho người tiếp tục gây rối trong đám đông, ta muốn xem ai có thể nhịn được?"

"Vâng, Lợi tiểu thư." Winzerton nhận lệnh, xuống xe bắt đầu làm việc.

Ngưu Hùng bảo vệ Lợi Tuyết Huyễn nói: "Lợi tiểu thư, biết đâu chút nữa sẽ xảy ra chuyện, hay là chúng †a tránh xa một chút?”

"Tránh xa làm gì? Đứng gần mới nhìn rõ." Lợi Tuyết Huyễn kiêu ngạo nói: "Ta muốn xem xem Thạch Chí Kiên kia xoay sở như thế nào?."... Cách nhà cho thuê của Thạch Chí Kiên không xa, trong một chiếc xe Lincoln màu đen.

Ông trùm bất động sản Lý Chiếu Cơ lặng lẽ nhìn những người đang vây quanh căn nhà, còn có Từ thiếu gia và Hoắc thiếu gia đang trấn áp trên sân khấu, không khỏi cười khổ: "Nhìn thấy chưa? Đây chính là thanh niên, thích nói về nghĩa khí, tình nghĩa. Đây cũng là lý do ta e ngại Thạch Chí Kiên."

Quách Đức Thắng, một trong ba ông trùm, ngậm điếu thuốc nhìn ra ngoài: "Theo ta thấy, thanh niên quá bốc đồng rồi. Về nhà nhất định sẽ bị cha đánh đòn. Bỏ ra 5 triệu, tưởng là mua rau ngoài chợ sao?"

Phùng Cảnh Kỳ nói: "Từ lão gia vừa mới qua đời, Từ tam thiếu gia này không ai quản giáo, làm loạn cũng là điều dễ hiểu. Còn về Hoắc đại thiếu gia kia, trước đây là người hiên lành chất phác, bây giờ lại quá nghịch ngợm rồi."

"Haizz. Đây chính là thanh niên, trẻ tuổi khí thịnh, hừng hực khí thế. Nếu như chiến đấu, càng là không thể ngăn cản." Giọng điệu của Lý Chiếu Cơ đầy sự ghen tị, đố ki còn có một chút khinh thường. ....

"Từ tam thiếu gia. Hoắc đại thiếu gia, không phải chúng ta không tôn trọng các ngươi. Sao tên họ Thạch kia vẫn chưa ra?"

"Đúng vậy, đã có tiền rồi thì bắt đầu mua lại đi, chúng ta đợi lâu lắm rồi."

Có người trong đám đông bắt đầu hét lớn.

Từ tam thiếu gia và Hoắc đại thiếu gia làm sao biết Thạch Chí Kiên đang giở trò gì? Hai người bọn họ ra mặt trấn áp đã là hết lòng quan tâm rồi.

"Khu khụ, cái này... mong mọi người kiên nhẫn chờ thêm một chút."

"Đúng vậy, ta nghĩ A Kiên sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

Từ thiếu gia và Hoắc thiếu gia bất đắc dĩ giải thích.

"Có ý gì? Dựng sân khấu xong, người lại không xuất hiện. Tiền cũng đã lấy ra, nhưng lại không chịu đổi. Chơi chúng ta sao?"

"Nào, chúng ta cùng nhau hô to Thạch Chí Kiên, cút ra đây."

Có người chủ động hô hào.

Vì vậy...

Náo động.

"Thạch Chí Kiên, cut ra đây, cut ra đây. Thạch Chí Kiên."

Tiếng hô càng lúc càng lớn.

Từ tam thiếu gia và Hoắc đại thiếu gia ngẩn người.

Bọn họ là công tử nhà giàu, đâu từng thấy cảnh tượng này?

"Này, phải làm sao? Hay là chúng ta chuồn trước đi?" Hoắc đại thiếu gia hỏi Từ tam thiếu gia.
Bình Luận (0)
Comment